Phong Có Thơ Tình

Chương 5


Edit: Phương Thiên Vũ
Tống Kiểu Kiểu sau khi tới lớp đặc biệt khí phách mở bài thi ra ném lên bàn Từ Cám, một bộ dáng lão đại, "Cho cậu chép!"
Từ Cám vừa nhìn chữ viết liền biết là Tống Kiểu Kiểu, cô ấy xoay bài thi lại nhìn thì phát hiện mỗi một đề cô đều làm, cô ấy nhìn về phía cô, "Ui" một tiếng, "Kiều tỷ? Ghê thật, cậu hôm nay chép trước hết rồi sao?"
Trên mặt lão đại Tống Kiểu Kiểu xuất hiện một vết nứt, "Chép cái gì, mình tự làm!"
Trên mặt Từ Cám mang theo hoài nghi, "Nga, với mình còn giả bộ cái gì nha? Mình còn không hiểu cậu sao?"
Tống Kiểu Kiểu liếc cô ấy một cái, "Thật sự tự mình làm, Tả ca dạy."
Từ Cám nghiêng mặt nhìn Lục Kinh Tả ngồi ở bàn học đang sửa sang lại sách vở, hoài nghi hỏi: "Thật?"
Tống Kiểu Kiểu nhíu mi, "Cậu tin hay không thì tùy, không tin liền không cần chép." Nói cô liền chuẩn bị lấy lại bài thi của mình.

Từ Cám thấy thế nhanh chóng bảo vệ bài thi, lấy lòng: "Tin tin tin, mình tin, mình chép."
Sau khi chép xong, hai người kết bạn đi nhà vệ sinh, lại đi một vòng quầy bán quà vặt, mua mấy viên kẹo sữa lúc này mới chậm rì rì về phòng học, mông còn chưa có ngồi nóng thì tiếng chuông tự đọc buổi sáng liền vang lên, khu dạy học một giây trước còn ầm ĩ dần dần an tĩnh lại.

Tống Kiểu Kiểu đem sách dựng ở trên mặt bàn, lột kẹo sữa nhét vào trong miệng, mới vừa nhét vào liền cảm giác được một ánh mắt, cô theo bản năng nhìn qua liền thấy Lục Kinh Tả đang nhìn mình, kẹo sữa dạo một vòng trong miệng cô, cô lột một viên cho anh, "Nè."
Lục Kinh Tả lắc lắc đầu, "Tự cậu......"
Nói mới một nửa, Tống Kiểu Kiểu đã đem kẹo sữa nhét vào trong miệng của anh, anh không thích ăn đồ ngọt, mà loại kẹo sữa mang theo vị ngọt này càng sẽ không chạm vào, nhưng lúc này một hương vị ngọt ngào nhàn nhạt từ khoang miệng tràn ra, mà trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại của bàn tay kia.

Tống Kiểu Kiểu thấy anh vô ý thức nhíu mày, đắc ý chớp mắt với anh, hàng mi dài nhấp nháy, "Kẹo sữa của chúng ta là số một, không được nhổ a."
Viên kẹo kia ngậm ở trong miệng thật là không thể nhổ, không thể nuốt, cuối cùng anh dứt khoát cắn nhai vài cái liền nuốt xuống.

Thấy thế, Tống Kiểu Kiểu dùng tay che miệng lại cười trộm, anh nhất định không biết vừa rồi biểu tình của anh đáng yêu bao nhiêu.


Lục Kinh Tả thấy cô cong mắt, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia bất đắc dĩ, anh đưa tay vào trong hộc bàn, sau đó từ bên trong lấy ra một túi chườm lớn cỡ lòng bàn tay.

Tống Kiểu Kiểu chớp mắt, "Cho tôi?"
Anh gật đầu, "Ân."
Mắt đẹp của Tống Kiểu Kiểu lại cong lên lần nữa, đôi mắt sáng ngời lúc này như một vầng trăng non, cô tiếp nhận túi chườm từ trong tay của anh, độ ấm rất vừa phải, cô giương mắt nhìn về phía anh, "Cậu lấy nước ấm ở đâu?"
"Mang từ nhà."
Tống Kiểu Kiểu kéo áo khoác đồng phục lên, đem túi chườm nóng dán trên bụng nhỏ, "Cậu vẫn luôn để ở trong cặp à?"
"Ân."
Tống Kiểu Kiểu đem khuỷu tay chống lên bàn, nghiêng mặt trêu đùa: "Có vài người bề ngoài một chút cũng không sợ lạnh, nhưng sau lưng lại lén ở nhà ủ ấm."
Tay Lục Kinh Tả nắm lại, để ở môi ho nhẹ vài tiếng, "Lo chườm nóng của cậu đi."
Túi chườm nóng hết tiết học liền lạnh, bởi vậy vừa tan học Tống Kiểu Kiểu liền đưa túi chườm đã lạnh cho Lục Kinh Tả, chờ cô cùng Từ Cám dạo một vòng trở về lớp, tay cô sẽ lại có một túi chườm nóng mới.

Từ sau khi Lục Kinh Tả mua "3 năm" cho cô, thời gian cá nhân của Tống Kiểu Kiểu đã bị hạn chế, ví dụ như thời gian nghỉ trưa của cô đã bị anh ép buộc dùng để làm "3 năm".

Giữa trưa, Lục Kinh Tả duỗi tay lấy "3 năm" của cô qua, gật gật đầu, tiện đà hỏi cô, "Làm thế nào?"
Tống Kiểu Kiểu đến gần anh một chút, "Cứ như vậy a, không biết tôi liền không làm."
Bởi vì dựa vào gần, anh càng ngửi được rõ mùi hương dầu gội thoang thoảng mà cô thường dùng, ngón tay vê quyển sách một chút, ánh mắt dừng trên giấy nháp đầy chữ của cô, nói: "Lấy một tờ nháp ra đây, tôi dạy cho cậu."
Tống Kiểu Kiểu lập tức lấy ra tờ nháp mới đưa cho anh.

Lúc đang nghe, Tống Kiểu Kiểu lại không tự giác mà đem đầu bút nhét vào miệng, Lục Kinh Tả vừa nói vừa tự nhiên đẩy bút của cô ra.

Nói đến cũng kỳ quái, Từ Cám biết Tống Kiểu Kiểu đã ba năm, cô ấy là người rất tùy ý, ghét nhất bị người ta ép buộc.


Nhưng cố tình với Lục Kinh Tả nói mười câu thì tám câu không từ chối, anh kêu cô làm "3 năm", miệng thì lẩm bẩm nhưng vẫn làm.

Gần đây bài tập cũng không chép, không chỉ có cô ấy không chép, còn không cho cô chép, làm hại cô bây giờ mỗi buổi tối đều làm bài tập đến mười một mười hai giờ.

Cô muốn phản bác một câu thì cô ấy lập tức có thể mười một mười hai câu đáp lại khiến cô á khẩu không trả lời được.

Cô đánh nhẹ Kỷ Vị đang chơi game, Kỷ Vị đầu cũng không nâng hỏi, "Sao?"
"Cậu có cảm thấy Kiểu Kiểu mấy ngày nay đặc biệt không bình thường hay không?"
Kỷ Vị nhìn thoáng qua bàn hai người bên cạnh, nói: "Sớm phát hiện."
"Cậu ấy mấy ngày nay đột nhiên trở nên siêu cấp thích học, tôi cũng chưa thấy qua cậu ấy như vậy."
Kỷ Vị cười một tiếng, trên tay thao tác cũng không chậm, "Cậu ấy có thể chăm chỉ học tập là chuyện tốt, lại nói khoảng cách thi đại học cũng chỉ còn mấy tháng, nếu không chăm chỉ thì xem như cậu ấy thua rồi."
Gần đây bởi vì Tống Kiểu Kiểu thay đổi nên làm các thầy cô bộ môn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Bọn họ thường đều sẽ nhìn thấy cô ôm "3 năm" hì hục làm, tinh thần nghiêm kia đừng nói có bao nhiêu cảm động.

Vốn cô luôn quanh quẩn ở bờ vực đạt tiêu chuẩn môn toán thì lần thi tuần này cũng không tệ lắm, giáo viên môn toán vui mừng ở trong văn phòng hung hăng khen cô một trận.

Tiết cuối cùng của buổi chiều là chủ nhiệm lớp Trần Thục dạy toán học.


Vốn Tống Kiểu Kiểu nghe rất nghiêm túc, nhưng bởi vì thật sự nghe không hiểu nên chậm rãi bị mưa ngoài cửa sổ hấp dẫn lực chú ý.

Tháng mười mưa nhiều, cửa kính sạch sẽ hiện lên từng sóng nước nhấp nhô, nước mưa tùy ý gõ lên đại thụ dưới lầu, lá cây bị súc rửa càng thêm xanh biếc.

Qua một trận mưa lớn, bầu trời ngoài cửa sổ đều chìm vào bóng đen, ẩn kèm những tia chớp, mưa to mãnh liệt đánh lên kính phát ra tiếng "lộp bộp" thanh thúy.

Đang lúc xuất thần, khuỷu tay bị chạm nhẹ một chút, cô theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc đối điện với tầm mắt của anh.

Cô đồng tử co rụt lại, có chút chột dạ, vì thế lập tức ngồi thẳng lưng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bảng đen, ngay cả bút trong tay cũng nắm chặt vài phần.

Lúc đang nhìn bảng đen đồng thời cô dùng dư quang lén nhìn Lục Kinh Tả, phát hiện anh còn đang nhìn mình, vì thế lập tức đau khổ, yếu ớt nói: "Tôi vừa rồi nghe, nhưng không hiểu."
Lục Kinh Tả hơi nhếch môi, "Nghe không hiểu liền nhớ kỹ, buổi tối tôi phân tích cho cậu, nhưng không được phát ngốc."
Tống Kiểu Kiểu vô lực rũ vai, cúi đầu "Nga" một tiếng, thời gian sau đấy cho dù cô nghe không hiểu, nhưng vẫn đem toàn bộ công thức đều ghi chép lại.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, hành lang bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng hoan hô chạy vội, tâm tư các bạn học đều có chút nóng nảy, vang lên mấy thanh âm không hài lòng nhưng Trần Thục cũng không nóng nảy, không vội không chậm gấp bài thi lại.

Quả nhiên thanh âm không hài hòa này cũng chỉ giằng co vài giây rất nhanh liền an tĩnh lại, sau khi đợi an tĩnh lại, Trần Thục lúc này mới nói: "Đã nói xong chưa?"
Bạn học phía dưới cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều ăn ý ngậm chặt miệng.

Trần Thục nhìn quanh một vòng, vài giây sau mới mở miệng: "Nếu các em nói xong, vậy tôi nói, ngày mai thi tháng, tôi hi vọng mọi người đêm nay về nhà đều chăm chỉ ôn tập, thứ tự tiến bộ phải giữ vững cùng với đi lên, thụt lùi chính là ở phía sau phải cố gắng đi lên, hiểu chưa?"
Phía dưới các bạn học dùng sức gật đầu, lớn tiếng trả lời: "Đã biết!"
Thấy thế, Trần Thục vừa lòng gật đầu, nói tiếng tan học, các bạn học đứng lên khom lưng: "Tạm biệt thầy!"
Sau khi Trần Thục rời khỏi, phòng học nháy mắt giống như nồi nước sôi, tiếng ồn ào náo động như thủy triều rót vào tai.

Kỷ Vị mấy ngày nay nhìn Lục Kinh Tả vẫn luôn bắt Tống Kiểu Kiểu học tập, cũng tự giác rất nhiều, anh đem cặp sách khoác lên vai, nói với hai người bọn họ: "Hai người đi về trước đi, tôi đi tìm bọn lão Triệu lên mạng."

Lục Kinh Tả gật đầu với cậu ta, "Ân."
"Đi."
Lúc đi ra ngoài mưa đã nhỏ rất nhiều, vườn trường khắp nơi đều có thể thấy được ẩm ướt, có lẽ do không còn sớm nên trong không khí đều nhàn nhạt mưa bụi, nhìn gần một chút không sao, nhìn xa mọi thứ đều bị mưa bụi bao trùm, nhìn cũng không rõ.

Tống Kiểu Kiểu nhàm chán cọ xát cán dù, cũng không biết nghĩ như thế nào, cầm cán dù liền xoay hai vòng, hạt mưa thật nhỏ từ trên mặt dù bay đi, sau khi xoay xong cô mới ý thức được bên cạnh mình còn có người.

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy nước mưa mình vừa xoay bay đi đều rơi trên mặt cùng trên quần áo Lục Kinh Tả, tóc trên trán anh hơi thấm ướt, ngay cả trên lông mi cũng dính một chút, anh rũ mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên.

Nhưng dù vậy, cô vô cùng chột dạ, nhanh chóng móc khăn giấy trong túi ra đưa cho anh, "Tả ca, lau lau."
Lục Kinh Tả nhếch môi, đón khăn giấy của cô, mở ra, lau nước mưa trên mặt, "Hôm nay giảng đề với cậu đều hiểu chưa?"
Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng gật đầu, "Hiểu rõ."
Lục Kinh Tả mắt đen híp lại, mang theo vài phần không tín nhiệm, "Thật sự?"
"Thật sự hiểu." Trầm mặc hai giây, cô lại nói thầm một tiếng, "Tôi cũng không có ngốc mà?"
Nghe vậy, Lục Kinh Tả cúi đầu nhìn cô một cái, mặt cô bị dù che đi hơn phân nửa, anh nói: "Thu dù của cậu lại đi."
"A?" Tống Kiểu Kiểu ngửa đầu.

"Dù của tôi lớn hơn, cầm một cây là được rồi, tránh cậu lại luẩn quẩn trong lòng xoay nước mưa lên mặt tôi."
Tống Kiểu Kiểu cúi đầu, nói thầm nói: "Tôi không xoay a." Lời như thế nhưng cô vẫn thu dù của mình lại.

Sau khi cùng che một dù, hai người dựa vào gần, cũng may hiện tại trời mưa không lớn, bằng không cô thật không dám cùng anh che một dù, nếu không mưa lạnh như vậy không phải sẽ rơi lung tung lên mặt cô sao?
"Ngày mai thi tháng, có nắm chắc không?" Anh hỏi cô.

"Chắc ổn."
"Chắc ổn?".

Bình Luận (0)
Comment