Khương Tố Oánh nào chịu lên xe, lập tức vung tay: “Không sao đâu, một lát nữa mưa sẽ tạnh.”
Lão Tôn nghe vậy, vừa không thúc giục cô, cũng không di chuyển, cứ đứng yên bên cạnh chờ đợi, như thể đã đoán trước rằng cô không có chỗ nào để đi.
Hai người giằng co một lúc, nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt. Nước trên mặt đất gần như sắp tràn qua bậc thềm, hơi lạnh xuyên thấu vào bộ quần áo mỏng manh của Khương Tố Oánh, khiến trên cánh tay cô nổi một tầng da gà.
Cô không lùi, người ta cũng không lùi, phải chờ đến bao giờ đây?
Sau một hồi lâu, có lẽ chờ đợi quá lâu, trong xe ngựa phát ra một tiếng ho nhẹ. Âm thanh không lớn, nhưng đủ để làm lão Tôn giật mình. Ông ta lập tức lên tiếng: “Cô Khương, chúng ta nên đi thôi.”
Khương Tố Oánh vẫn lắc đầu. Cô bị điên mới leo lên chiếc xe đó, có trời mới biết sẽ đưa cô đến đâu.
Lần này lão Tôn mặt mày trầm xuống, không chịu nghe theo nữa.
“Nhị gia đã căn dặn tôi nói chuyện khách sáo một chút, đừng làm cô sợ. Nhưng cô cũng phải biết điều, không thể rượu mời không uống mà lại uống rượu phạt.”
“Lời này của ông là có ý gì?”
Lão Tôn đảo mắt: “Bà năm chắc giờ cũng đã đến Thừa Đức rồi nhỉ? Không biết bà ấy ở chỗ tá điền kia có thoải mái không. Thời tiết này sắp chuyển lạnh, không thì ngày mai tôi sẽ mang hai cái chăn đến cho bà ấy?”
Ầm ầm.
Trên trời bỗng xuất hiện một tia chớp, đỏ thắm rồi tím lại, chiếu sáng nửa bầu trời. Ngay sau đó, một tiếng sấm vang lên, đùng đùng đánh xuống bưu điện, làm mái hiên cũng rung rinh theo.
Không ngờ đối phương lại biết rõ hành tung của chị hai, giống như khỉ con lộn một ngàn vòng, còn bị người ta nắm trong lòng bàn tay.
Khương Tố Oánh cảm thấy sau lưng mình lạnh toát: “Ông đang đe dọa tôi sao?”