Phong Cuồng Lão Sư - Lăng Duệ

Chương 85

Sau chuyến du lịch Hồng Kông, chúng tôi cùng về nhà, về thành phố nơi chúng tôi sinh sống.

 

Ngày hôm sau, thức dậy rất sớm. Áo sơmi đã được Cẩn ủi sẵn, treo trên móc áo. Nàng nhẹ nhàng giúp tôi kéo phẳng góc áo, sửa lại mái tóc đã dài hơn nhưng vẫn dựng đứng của tôi.

 

"Không thể lại tùy hứng!" Cẩn vỗ vai của tôi, thấm thía khuyên bảo.

 

"Dạ!" Tôi gật đầu, nở nụ cười.

 

"Lái xe chậm một chút!"

 

Nàng tiến lại, hôn lên má tôi một cái, đưa mắt tiễn tôi ra cửa.

 

Cẩn làm chủ nhiệm khối nên không cần phải đứng lớp vào kỳ nghỉ, mà 'ma mới' như tôi, ngoại trừ phải lên canh lớp, còn phải ngồi trực ban ở văn phòng mỗi khi trống tiết.

 

Nơi này đã thay đổi, lớp học được quét vôi lại, thiết bị dạy học hiện đại hơn trước. Bước tới bục giảng, có chút ngẩn ngơ, đặt sách giáo khoa tiếng Anh trong tay xuống, nhớ tới cảnh ngày đầu tiên đối mặt Cẩn trong lớp. Tôi ngày hôm nay, đã không còn dáng vẻ khi xưa, hắng giọng một cái, bắt đầu sự nghiệp dạy học ở trường cũ của mình...

 

Giáo phục hè của trường là áo sơmi trắng và váy màu lam sậm. Chỉ liếc mắt nhìn qua, liền cảm giác muốn ói máu. Trời ạ, mặc cái này vào tôi còn lên lớp được sao? Phỏng chừng chính mình sẽ phát điên mất...

 

Trao đổi với đại chủ nhiệm thật lâu, cuối cùng thuyết phục được chủ nhiệm đồng ý cho tôi sửa đổi kiểu dáng mà vẫn giữ nguyên màu cơ bản. Nếu không mặc váy, cũng chỉ có thể mặc quần tây dài.

 

Đại chủ nhiệm cười quỷ dị, "Chu Minh à, thời tiết gần đây đều hơn 30 độ!"

 

Haiz, quên đi, cho dù là 40 độ, tôi cũng tuyệt đối không mặc bộ giáo phục chết tiệt đó, nóng chết là chuyện nhỏ, điên chết mới là chuyện lớn...

 

Nhận một bộ giáo phục về cho Cẩn, cũng không thể để nhà trường khi không trừ trong tài khoản của tôi tiền một bộ giáo phục được... Nhìn tôi cầm giáo phục về với bộ dạng ủ ê, Cẩn che miệng cười, nàng cũng đã sớm biết hôm nay tôi sẽ đi nhận giáo phục, vậy mà ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không nói cho tôi...

 

"Haiz, cô xem cô vẫn là cấp trên của em đó! Vậy mà một chút cửa sau cũng không hé hé cho em!" Tôi càm ràm.

 

"Hiện tại tôi không phải là cấp trên của em! Phải sau khai giảng mới tính, tôi giờ á hả, là an nhàn vượt qua kỳ nghỉ của mình!" Cẩn đắc ý nhìn tôi, cố ý nhấn mạnh hai chữ 'an nhàn'.

 

"Sống là nhờ vất vả âu lo, chết là do an nhàn hưởng thụ!" Tôi lầm bầm.

 

"Cái gì?" Cẩn dừng đũa giữa không trung, trừng tôi.

 

"Em nói, món thịt này hầm đến vừa đủ mềm!" Tôi vội vàng lấp liếm...

 

Lần này xem như may mắn thoát nạn, nhưng cổ nhân cũng có câu, trốn được mùng một, không trốn được mười lăm...

 

"Tôi với đại chủ nhiệm có bàn với nhau, hiện tại ngoại trừ khối lớp 9 chuẩn bị lên lớp 10 ra, thì còn có khối 12 cũng phải học hè. Lão sư trực ban cho tiết tối của khối 12, sẽ để em đảm nhận!" Cơm đang ăn ngon, Cẩn đột nhiên ném ra quả bom nặng ký.

 

"Cái gì?" Tôi điên mất!!

 

"Không có gì nha? 'Biết lắm khổ nhiều' mà, với lại, không phải em đang sức trẻ sao!" Cẩn nhìn tôi cười, lời phản đối vừa đến bên miệng, liền bị tôi cứng rắn nuốt trở về.

 

"Vậy chẳng phải là 10h tối em mới có thể tan việc sao?" Tôi bất mãn lầm bầm.

 

"Ừ, đúng!" Cẩn vừa ăn cơm, vừa gật đầu. "Có ý kiến?"

 

"Dạ không!" Có cũng không dám nói? Quên đi, sức trẻ thì sức trẻ. Hừ, ai nói tuổi trẻ thật tốt chứ?

 

Haiz, tìm lãnh đạo về làm vợ, đành chịu thôi.

 

Ăn cơm xong, đi tới nhà cô cả một chuyến. Trở về rồi, tự nhiên là cần phải giải quyết một người, đó chính là -- Hàn Học Hiên.

 

Dùng cách nói của cô cả, trong sổ sách của mỗi công ty, không phải khoản tiền nào cũng là hoàn toàn sạch sẽ, nếu quả thật muốn tra, cũng không phải là không thể. Huống chi, công ty và tiệm trà của Hàn Học Hiên, tồn tại rất nhiều vấn đề.

 

Trận đấu này có chút nguy hiểm, không biết có nên cuốn mấy cô ruột của mình vào vụ này hay không. Nhưng một khi Hàn Học Hiên công bố chuyện tình của chúng tôi, các cô dì tự nhiên cũng sẽ xấu mặt. Không nghĩ tới, còn bị tên tiểu nhân này dồn đến cảnh lùi không được tiến không xong.

 

Nói ra suy nghĩ của mình với cô cả, cô cả chỉ cười lắc đầu.

 

"Tiểu Minh à!" Cô cả nhìn tôi, lời nói thấm thía: "Con bao nhiêu tuổi rồi?"

 

Tôi có chút mờ mịt, không biết cô cả muốn nói gì.

 

"Dạ 23!"

 

Cô cả ngồi dậy, nhìn tôi, "Con biết không? Lúc con vừa sinh ra, chỉ lớn bằng này!" Nói xong, cô cả dùng tay ước lượng một hồi, "Khi đó cô cả còn học đại học, đang kỳ nghỉ đông. Con khi còn bé cực kì khó chiều, ngủ thôi cũng phải có người ôm. Ông nội cho ba cảnh vệ thay phiên nhau dỗ con, vừa để xuống con sẽ khóc."

 

Cô cả nhìn tôi, vẻ mặt yêu thương.

 

"Sau đó, con cũng dần lớn, lúc con mười mấy tuổi thật là không làm cho người ta bớt lo, mỗi lần cô cả nhận được điện thoại ba con thì đều nơm nớp lo sợ, không biết con lại xảy ra chuyện gì. Không phải đánh nhau, thì là nhập viện. Không có một ngày yên tĩnh!" Cô cả xoa đầu tôi, nhắc đến chuyện cũ, tôi không khỏi nở nụ cười. Những ngày tháng ngây ngô mơ màng qua đi, quay đầu nhìn lại, sẽ cảm khái rất nhiều.

 

"Ngày hôm nay nghe con nói những này, cô cả còn rất vui mừng, trưởng thành hơn, biết lo nghĩ hơn, con rốt cục cũng bắt đầu biết cân nhắc vì cả gia tộc. Nhìn con trưởng thành như thế này, mấy cô dì cũng đều yên tâm!" Cô cả cười, dựa vào trên ghế.

 

"Cô cả..." Tôi mới vừa muốn nói, cô lắc tay, ngăn tôi lại.

 

"Chuyện này con cũng không cần quản, Hàn Học Hiên, cô cả biết người này. Đây là một người khéo đưa đẩy, tương đối lõi đời. Về chuyện này, Hàn Học Hiên sẽ không dám trở mặt đâu, con chờ tin tốt của cô cả đi!" Cô cả nghiêm túc nói, làm tôi không thể không tin.

 

Chỉ là trong lòng còn có chút hoài nghi, trong mắt tôi, xử lý êm xuôi chuyện này cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Tôi không biết là cô cả ra vẻ nhẹ nhàng để an ủi tôi, hay là đối với cô cả mà nói, đây không phải là việc khó thật.

 

"Cô cả cần con làm cái gì không?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.

 

"Con? Tự chăm lo thân mình cho tốt đi!" Cô cả vỗ vai tôi, đứng lên, "Cô cả đi lấy trái cây cho con..."

 

Cô cả ra tay tự nhiên là không giống người thường. Qua hai ngày, lúc 10h30 tối đang trên đường về nhà, Cẩn liền báo cho tôi biết Hàn Học Hiên gọi điện thoại đến, đồng ý thỏa thuận thay đổi quyền nuôi dưỡng.

 

Lúc nói chuyện, Cẩn cười, chuyện này rốt cục cũng coi là kết thúc trọn vẹn. Cuối cùng, tôi vẫn là dựa vào người nhà giúp tôi giải quyết hết vấn đề khó khăn này. Vui vẻ qua đi, trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an. Khi còn bé, cảm thấy trong nhà không cho tôi một gia đình hoàn chỉnh mà chỉ tràn ngập oán hận, giống như việc mỗi người đối tốt với tôi thì tôi đều xem là chuyển hiển nhiên. Mà bây giờ, trong lòng tôi cảm thấy mình nợ nần chồng chất, thiếu nợ tất cả người trong nhà. Tôi biết, họ sẽ không tính toán với tôi, mà càng là như vậy, tôi càng cảm thấy khổ sở...

 

Gọi điện thoại cho cô cả, cô cả vẫn không nói cho tôi những phức tạp và khúc chiết bên trong, chỉ nói, chỉ cần tôi sống tốt, tôi có thể hạnh phúc, là đủ rồi!

 

Hạnh phúc! Đúng vậy, tôi thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc...

 

"Sao rồi? Mệt không?" Cẩn ngồi xuống bên cạnh tôi, rót một ly đười ươi để lên bàn.

 

"Dạ không sao!" Tôi cười, xoay người nằm xuống, đầu gối lên đùi Cẩn. "Một mình em, ngồi trong văn phòng cả buổi tối, đi kiểm tra hai lần, bắt được một đứa ăn vụng, mấy đứa chơi điện thoại, còn có mấy đứa ngủ gật!" Tôi nhắm mắt lại, nhỏ giọng 'báo cáo'.

 

"Xử lý thế nào?" Cẩn đặt tay ở huyệt thái dương của tôi, từ từ xoa.

 

"Xử lý? Không xử lý, giờ tự học buổi tối đến tận 10h, học sinh trong lớp nhất định sẽ đói bụng, ăn vụng, có thể hiểuđược. Đã trễ thế này, trong nhà khẳng định lo lắng, gởi tin nhắn cũng có thể thông cảm. Cho dù không gửi tin nhắn, học tập mệt mỏi, chơi di động một chút để thư giãn cũng không có gì đáng trách. Còn ngủ gục thì, vậy thì càng không cần phải để ý đến, cô nghĩ xem, đã trễ thế này rồi, đám nhỏ buồn ngủ, gắng gượng cũng học không vào, còn không bằng đingủ! Có điều đám nhỏ này cũng đủ ngốc, nếu mệt thì đi về nhà ngủ cho khoẻ, ngủ ở trường lại không thoải mái..."

 

Còn chưa kịp dứt lời, trên trán đã bị Cẩn vỗ một cái, mở mắt ra, mặt Cẩn quả nhiên đen thui.

 

"Em đây là bỏ bê nhiệm vụ có biết không? Bảo em canh lớp, em liền canh như thế hả? Bộ em không nhắc nhở một tiếng nào hết hả?" Cẩn trừng tôi, nói.

 

"Dạ có nhắc nha!" Tôi trưng vẻ mặt vô tội, "Lúc tới cửa lớp 12-2, thấy chủ nhiệm lớp của tụi nó đứng sau cửa sổ quan sát. Em liền đi vào, nói với cả lớp rằng: 'Mấy đứa cẩn thận một chút, chủ nhiệm lớp của mấy đứa ở phía sau kìa'!"

 

... Nắng rọi hương lô khói tía bay (1), còn vợ của tôi là tức đến đầu bốc khói...

 

Chú thích

 

1. 《Xa ngắm thác núi Lư – Lý Bạch》

Bình Luận (0)
Comment