Phong Hành Thiên Hạ

Chương 27



Edit: ThiênBeta: Thiên 
Thiên Khiếu Hàn hơi giật mình nhìn ngọc bội bay ra từ ngực hắn, gượng cười nói với Ảnh Cô Nguyệt cũng đang trợn mắt há mồm bên cạnh: “Đây quả thật là một món bảo bối tốt.”

Ảnh Cô Nguyệt phớt lờ “thái độ lạc quan” của Thiên Khiếu Hàn, giãy dụa đứng lên, thừa dịp rảnh rỗi bổ sung đầy hồng và lam: “Có thời gian nói nhảm không bằng nhanh uống dược đi!”

Ài, cứ coi như là một cách quan tâm vậy. Thiên Khiếu Hàn tự an ủi.

Nữ quỷ thấy công kích của mình bị ngăn chặn, nổi giận rống to, thanh máu bất ngờ từ từ tăng lên.

“Không tốt!” Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đồng thời hô, đang lúc trơ mắt nhìn công sức hơn nửa ngày của mình cứ thế thành nước sông đổ biển thì ngọc bội càng phát ra ánh sáng màu xanh mạnh hơn, đồng thời bay lượn vòng về phía nữ quỷ, dừng lại trên đầu nàng. Tiếp đó, ánh xanh bao phủ toàn thân nữ quỷ, nữ quỷ gào thét thảm thiết, trên người như bị thiêu đốt cuồn cuộn bốc lên khóc trắng phát ra tiếng ‘xì xì’, ngay sau đó thanh máu đang tăng lên lại từ từ bị ép xuống.

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đầu tiên là trợn mắt há mồm nhìn kỳ cảnh trước mắt, sau khi ngây người xong mới phát hiện mình đến đây không phải để xem trò vui, vội vàng sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, Ảnh Cô Nguyệt dùng lá bùa Thiên Lôi cuối cùng, Thiên Khiếu Hàn dùng Vùng Kiếm Tiên, cho nữ quỷ một nhát cuối. Dưới sự áp chế của ngọc bội, nữ quỷ không còn sức kháng cự, cuối cùng bị đánh hết thanh máu, từ từ ngã xuống đất. Ngọc bội như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng từ từ hạ xuống.

“Choáng, Vùng Kiếm Tiên này quả lợi hại, tuy có thể rút hết một đống máu nhưng chân khí thoáng chốc đã hết sạch, độ mệt mỏi cũng tới đỉnh, còn chỉ được 5 giây, xem ra về sau chiêu này không thể dùng nhiều.” Thiên Khiếu Hàn nhìn bảng thuộc tính của mình, rùng mình nói.

Ảnh Cô Nguyệt gật đầu: “Nhưng ở thời điểm nhát cuối dùng cũng được, không phải chỉ khi liều mạng.”

Thiên Khiếu Hàn chuẩn bị đón mảnh ngọc bội đang từ từ hạ xuống, nhưng ngọc bội lại dừng trước mặt nũ quỷ.

Vùng sáng màu xanh quanh ngọc bội dần khuếch tán, tỏa sáng hơn, cuối cùng chầm chậm tạo thành một bóng người.

“Vũ Kỳ, để ngươi chịu khổ rồi.” Doãn Phong quỳ xuống, ôm Vũ Kỳ đã khôi phục nguyên trạng.

“Phong…” Vũ Kỳ mở mắt, trong mắt là một màu đen sâu thẳm, trên mặt nàng hiện lên ý cười nhợt nhạt, hạnh phúc tràn đầy rúc vào lồng ngực Doãn Phong.

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn ngơ ngác nhìn hai người đang thâm tình, bụng đầy hoài nghi nhưng không biết đánh vỡ thế giới hai người của họ thế nào.

Doãn Phong tại sao lại đi ra từ ngọc bội?! Đây là điều Thiên Khiếu Hàn muốn biết nhất! Hắn luôn nhét ngọc bội trong ngực! Có trời mới biết hắn tự nhiên đi nhét một nam nhân vào lồng ngực! Gớm… Nhưng mà, nếu người đó là Nguyệt… Thiên Khiếu Hàn sờ sờ khóe miệng, “He he” cười ra tiếng.

Ảnh Cô Nguyệt nghe tiếng cười, rùng mình một cái, quay đầu nhìn Thiên Khiếu Hàn đã hoàn toàn trầm mê trong suy tưởng của bản thân, còn cười rất bỉ ổi, nhịn không được muốn cho hắn hai đá.

Cắn môi, nhịn xuống, Ảnh Cô Nguyệt cuối cùng mở miệng đánh tan không khí đầy hồng phấn này: “Xin hỏi…”

“Đây là chị dâu của ta.” Doãn Phong lấy lại tinh thần, ôm ngang Vũ Kỳ, lạnh nhạt giải thích.

“Ồ,” Ảnh Cô Nguyệt gật đầu, có thể đoán được, nhìn bọn họ thâm tình như vậy, không khó để biết… Gì? Chị dâu!

Thiên Khiếu Hàn cũng bị giật mình, đây, đây, đây, đây là tình huống gì!

“Ta không phải đã nói sao, đây là tâm kiếp của ta. Tạo thành hậu quả này, ta không có cách cứu người nơi đây, vậy nên, hậu quả cũng chỉ có thể do ta gánh chịu.” Vũ Kỳ khẽ cười nói, trên người dâng lên một tầng ánh sáng trong suốt.

“Nói gì vậy, ta không phải đã nói sao? Tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi, chúng ta không phải muốn cùng đi sao? Kế tiếp, bất kể qua bao nhiêu đời bao nhiêu kiếp, ta cũng sẽ theo ngươi.” Doãn Phong sủng nịch vò tóc Vũ Kỳ, xoay người, “Hai vị, nhiệm vụ đã hoàn thành, mê cung dưới hồ sắp sụp, tiếp theo ta sẽ đưa các ngươi lên mặt đất.”

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị ánh xanh chói lọi bao vây, mơ mơ màng màng, trong đầu như hiện lên hình ảnh nào đó, từng hình từng ảnh nói tiếp nhau, tạo thành một khung cảnh.

“Huynh lại muốn đi.” Thiếu nữ mặc y phục màu đỏ cầm dù, chu miệng thể hiện mình đang rất không vui.

“Chịu thôi, ta đi làm ăn, đương nhiên phải vào nam ra bắc.” Ngữ khí trả lời của nam tử rất không đứng đắn, mặt lại làm bộ nghiêm túc chọc nữ tử “Phụt” cười.

“Nói dối! Đại ca huynh cũng là thương nhân, sao không thấy hắn chạy loạn khắp nơi! Rõ ràng là huynh không chịu ngồi yên muốn ra ngoài chơi!” Thiếu nữ không khách khí trách móc.

“Được rồi được rồi, đại tiểu thư của ta, muội biết ta không chịu ngồi yên còn đến ngăn ta. Chậc, trời mưa thật lớn.” Nam tử nhìn màn mưa ngoài tán dù, buồn bực nói, “Vì sao mỗi lần ta đi trời đều đổ mưa.”

“Vì ta không vui.” Thiếu nữ nghiêm túc trả lời.

“Muội nghĩ muội là Tiểu Long Nữ à?” Nam tử cười, “Mưa tạnh rồi.”

Thiếu nữ buông dù, nhìn mây đen trong phút chốc đã tiêu tan cùng ánh mặt trời vẩy khắp mặt đất, chân trời rực hồng ráng đỏ thật đẹp.

“Vũ Kỳ, đến lúc đó chúng ta cùng đi, được không?” Gió lạnh thổi tung mái tóc và làn váy đỏ rực của thiếu nữ khiến nam tử thất thần một hồi, chậm chạp nói.

“A, được.” Ngây ngốc một lúc, thiếu nữ nhỏ giọng đáp lại, mảng đỏ trên mặt so với ráng đỏ kia còn đẹp hơn.

Nháy mắt, năm tháng trôi qua.

Tân nhân (tân lang + tân nương, thường để chỉ tân nương) giao bái, vẫn bộ hồng y gọn gàng đó.

“Vì sao?” Nam tử thống khổ hỏi.

“Vâng lệnh cha mẹ, theo lời mai mối.” Nữ tử đã không còn là thiếu nữ hờ hững nói.

“Theo ta đi.” Nam tử kéo tay nữ tử, ngữ khí kiên định.

“Ta đợi ngươi năm năm, ta đấu tranh với người nhà năm năm,” Trong lời nữ tử không nén được bi thương và thống khổ, “Giờ đây, ta đã là chị dâu ngươi.”

Đêm hôm đó, nam tử rời khỏi Bạch Đà Sơn, vẫn một đêm mưa như trút nước, chẳng qua, lần này không biết ai đang khóc.

Trên bàn, từng vò từng vò rượu trống rỗng.

Bên bàn, nam tử đã tê liệt ngã xuống.

Mặt đất, một phong thư mở bung, trên tờ giấy đã bị vò nhăn nhúm có thể thấy được mấy chữ: “Đại tẩu” … “Bệnh chết”… “Bích Thanh Hồ”…

Tháng giêng năm ấy hoa đào nở, nữ tử ấy tóc đen áo đỏ, nàng cười say đắm trăng hoa, tuyệt đẹp nhưng lại xa vời như ráng chiều.

Phóng ngựa đuổi gió cùng nhau, khi ấy chỉ nguyện nắm tay tới chân trời, thời gian như cát chảy, lời thề non hẹn biển chói rực trong phút chốc.

Bỗng nhiên thành người dưng, tân nhân lạnh mặt cúi đầu giao bái, bóng hồng nến đỏ, ngày có lẽ đã tàn.

Đêm mưa trút nước, nghênh ngang bước đi bỏ mặc tất cả, canh bạc này, ai thắng ai thua.

Là khẩu thị tâm phi, là quá yêu nàng, là không hiểu?

Xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt, đóa hoa in bóng trong đáy nước.

Ai nói mùa này hoa nở muộn, ai nói hoa cháy rực Bạch Đà Sơn, ai nói đã quên ngày đó.

Ai đứng giữa trời đầy gió cát xa xa nhìn về phía Tây, chờ một người đằng đẵng.

Khi mặt trời lặn nhìn cát vàng nơi đại mạc, bao nhiêu cổ thụ bao nhiêu quạ đen, tại nơi đau thương ấy gió khô như tuyết lạnh, tàn sát cảnh hoàng hôn.

Nắm được lòng người nhưng khó bắt ý trời, dùng lửa đốt sạch nghiệp chướng, không bận tâm không vấn vương, là tiêu sái hay không thể đáp lại.

Kiếp bụi tro qua đi, trăng sáng giữa trời hồng nhan nơi lòng đất, vẫn như thuở đầu, khuôn mặt mơ hồ trong mộng ảo.

Nửa đời mua dây tự buộc, đoạn tình ngắn ngủi tựa sương mai cuối cùng hóa hư vô, lại khó mà tỉnh ngộ.

Là sống mơ màng như người say, là thương nhớ nàng, là về với cát bụi sao?

Dưới cát vàng, có bao nhiêu cành khô, xuyên qua thời gian xuyên qua gió bụi.

Dõi mắt ra xa nhìn dòng sông cố hương, huyết hoa tung bay trong gió, ai đã bước vào vòng cướp giết không dứt?

Ai yêu bóng hoa trong nước kia, giọng ai trong trẻo truyền qua bão cát?

Sắc mặt vẫn như khi còn sống, chôn vùi dưới mênh mông nước biếc, làm thế nào để tìm được nó ngươi còn nhớ không?

Lưu lại khoảnh khắc năm tháng đẹp nhất đó, nghênh đón ngày bão cát đổ xuống.

——《Tẫn》.

Bên bờ Bích Thanh Hồ, trong Bạch Đà Sơn, những cánh hoa xinh đẹp đỏ rực lần nữa đốt cháy trấn nhỏ.

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn nhìn đôi nam nữ nép vào nhau trên mặt hồ, nam tử thanh sam cùng thiếu nữ hồng y mới xứng làm sao. Sau một loạt chấm lân tinh, bóng hai người tiêu biến, dường như ở phút cuối cùng, hướng nhìn Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn.

Âm thanh thông báo nhiệm vụ lần này không phải một tiếng ‘đinh’ đơn điệu, mà là âm điệu trầm bổng du dương sâu lắng hòa quyện đọc lên hai câu thơ, xem như một dấu chấm tròn cho nhiệm vụ lần này.

“Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”

Đại khái là: khi hoa nở sao không hái, đợi hoa tàn hái làm chi.

“Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.” Thiên Khiếu Hàn lặp lại, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Ảnh Cô Nguyệt.

“Gì vậy?” Ảnh Cô Nguyệt đang trầm tư cảm nhận được tầm mắt của Thiên Khiếu Hàn, quay đầu hỏi.

“Không có gì.” Thoải mái cười, Thiên Khiếu Hàn nhìn mảng đỏ trên mặt đất cùng mảng đỏ trên bầu trời tôn nhau sáng rực, “Thật đẹp.”

Xuân đi hoa không nói,

Ai thấy xuân về hoa còn nở.

Cát bụi rơi rơi xoay người bước đi,

Suốt đời suốt kiếp không thể buông tay.

Xuân đi hoa không nói,

Xuân về hoa vẫn nở.

Không tin hoa là thực,

Giữa bão cát rực bóng hồng.

Lời bát hát được sử dụng trong chương này là Tẫn của Hạ Đồ (烬•河图) Đây là một OST trong bộ phim Đông Tà Tây Độc:3.
Bình Luận (0)
Comment