Phong Hành Thiên Hạ

Chương 42



Edit: ThiênBeta: Thiên 
Trên trán Thiên Khiếu Hàn có thể thấy rõ từng cọng gân xanh nổi lên, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Không đã đầy sát khí lạnh băng, hù Tiểu Không nước mắt lưng tròng trốn trong ngực Nguyệt.

“Oa oa, hắn bị gì vậy, đáng sợ quá!”

Nguyệt buồn cười trừng Thiên Khiếu Hàn, ôm Tiểu Không lên, nhẹ nhẹ vỗ lưng nó: “Ngoan, không sao không sao, mắt hắn bị rút gân thôi.”

“Ồ, ra là vậy.” Tiểu Không lau nước mắt, bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Thiên Khiếu Hàn mang theo chút đồng tình, “Hóa ra là mắt rút gân, òa, thật đáng thương.”

Thiên Khiếu Hàn trợn mắt, nhìn Nguyệt đang cười ngất: “Nguyệt!”

“Khụ khụ, ha ha, đúng rồi Tiểu Không, ngươi nhìn thấy ai.” Nguyệt giả vờ ho khan hai tiếng, không để ý đến ánh mắt u oán cực điểm của Thiên Khiếu Hàn.

“Ách, là Thanh Mai cư sĩ, ưm, ngay sau lưng các ngươi.” Tiểu Không vẫy vẫy tay, “Chào cư sĩ!”

“Tiểu Không ngoan, sao biến thành bộ dáng này?” Một nam tử mặt trường bào xanh nhạt, bên trên thêu một nhánh mai trắng cười đáp.

Ảnh Cô Nguyệt thoáng cả kinh. Hiện tại ngũ cảm của y đã được huấn luyện vô cùng mẫn cảm, nam tử này đứng gần như vậy lại không hề cảm nhận được, xem ra y không phải người thường.

Tiếp tục quan sát, diện mục nam tử hiền hậu, tướng mạo thoạt nhìn bình thường, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện y vô cùng thu hút. Cặp mắt thâm thúy, con ngươi đen láy tựa hồ có thể hút người khác vào. Khóe miệng khẽ cười, hòa ái dễ gần, khiến người sinh thiện cảm. Mái tóc đen dài tới thắt lưng được một cây trâm ngọc màu xanh mộc mạc búi đơn giản lên đỉnh đầu, tóc mai hai bên thì được hai vòng khuyên xinh xắn buộc bên tai. Là loại hình càng nhìn càng thích mắt.

“Ăn một viên dược quái lạ mà biến thành bộ dáng này.” Tiểu Không bĩu môi, dường như theo sự thu nhỏ của cơ thể, tâm trí cùng cảm xúc cũng nhỏ theo.

“Cao Cấp Hoàn Đồng Thiên Đan đúng không? Tiểu Không vận khí thật tốt, về sau tiền đồ sẽ vô lượng.” Thanh âm nam tử cũng như gió, khiến người ta hết sức thoải mái.

Chuyển tầm mắt, đánh giá Thiên Khiếu Hàn cũng Ảnh Cô Nguyệt: “Hai vị này có chuyện gì không?”

“Quấy rầy cư sĩ, bọn ta tới tìm một vị sư thái danh Thanh Mai.” Thiên Khiếu Hàn khôi phục trước tiên, mỉm cười thân thiết hơi cúi người, trả lời, đột nhiên sắc mắt cả kinh, “Khoan, Thanh Mai?”

Không thể tin nhìn nam tử trước mặt.

“Không phải chứ?” Ảnh Cô Nguyệt cũng kinh ngạc cẩn thận nói.

“Dù sao ta chưa từng nghe sư thái nào danh Thanh Mai, nơi đây chỉ có mình cư sĩ Thanh Mai này thôi.” Tiểu Không ngáp một cái, dụi dụi lồng ngực Ảnh Cô Nguyệt, dường như đã buồn ngủ.

“Thanh Mai sư thái sao… Tiếu Tiếu bảo các ngươi tới?” Thanh Mai cư sĩ bất đắc dĩ cười nói, “Đưa kiếm cho ta.”

Thiên Khiếu Hàn ngẩn người, đưa bảo kiếm khắc chữ “Thanh Mai” cho hắn.

“Aii, thật là, tự mình lên không tốt hơn sao.” Thanh Mai cư sĩ thở dài.

“Ta sợ ngươi còn giận.” Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên, sau một luồng gió, Tiếu Phàm mang theo nụ cười lấy lòng, cẩn thận kéo góc áo Thanh Mai cư sĩ nói.

“Sư tổ?” Thiên Khiếu Hàn buồn bực nhìn thiếu niên đang làm nũng trước mắt.

“Tiền, bối, đây là sư thái theo lời người nói?” Ảnh Cô Nguyệt có chút ngứa răng.

“Tiếu Tiếu!” Thanh Mai cư sĩ gõ đầu Tiếu Phàm.

“Ha ha, danh hiệu ban đầu của ngươi là sư thái mà, ta đâu có nói sai.” Tiếu Phàm cười vô tâm.

“Aii… Ngươi cũng đã cười ta lâu lắm rồi.” Thanh Mai cư sĩ hết lời.

Mí mắt Ảnh Cô Nguyệt không ngừng giật, này, ha ha, quả là một phái Kiếm Tiên…

“Hàn, quả nhiên là sư tổ của ngươi.” Ngoài cười nhưng trong không cười, Ảnh Cô Nguyệt móc một câu.

“Hả?” Thiên Khiếu Hàn vẫn chưa hết ngây người.

“Sư tổ, người vẫn luôn theo sau bọn ta sao?” Thiên Khiếu Hàn nghĩ đến một vấn đề quan trọng.

“A, ha ha, Tử Đằng, không nên để chúng ta đứng ngoài này mãi.” Tiếu Phàm lôi kéo Thanh Mai cư sĩ, “Chúng ta mau vào nhà rồi hãy nói.”

Thanh Mai cư sĩ gật đầu, mang theo nụ cười cưng chiều, cầm tay Tiếu Phàm, sau đó ra hiệu với Thiên Khiếu Hàn và Ảnh Cô Nguyệt: “Nơi ta ở nằm trong rừng thông cạnh ôn tuyền.”

Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt gật đầu, nhìn Tiếu Phàm mắt liếng thoắng không ngừng, nhất định không nhìn về bên này, gần như đồng thời nghiến ra bốn chữ: “Nhóc con chết tiệt!”

Nơi ở của Thanh Mai cư sĩ là một tiểu viện không tính xa hoa nhưng thập phần tinh xảo, lưng dựa rừng thông, mặt bên dựa bãi cỏ trống trãi, sơn tuyền róc rách xuôi theo bãi cỏ, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.

Vào tiểu viện, xuyên qua các loại thực vật nở hoa theo mùa, đi tới chủ ốc đại đường treo bảng “Tùng Đào Trai”. Đối diện là hai ghế bành gỗ Đàn Hương, chính giữa một bàn gỗ cùng chất liệu đặt lư hương bên trên. Phía trên đề “Cao Sơn Lưu Thủy” rồng bay phượng múa, khí thế hào hùng.

Thanh Mai cùng Tiếu Phàm trực tiếp ngồi vào ghế bành, chỉ hai ghế dựa bên cạnh, bảo Thiên Khiếu Hàn và Ảnh Cô Nguyệt ngồi xuống.

“Ta tên Đỗ Tử Đằng, danh Thanh Mai cư sĩ.” Đỗ Tử Đằng mỉm cười tự giới thiệu.

“Sư tổ, chuyện tình~~ đau~~ khổ~~ kia của người rốt cuộc là thế nào ấy nhỉ?” Thiên Khiếu Hàn âm dương quái khí nói.

“Ta không có nói đối.” Tiếu Phàm chớp mắt vô tội, “Chúng ta thật sự vì một khúc [Kinh Hoa Nhất Mộng] ở đại hội võ lâm kết bạn, y cũng đích thật vì khơi mào tinh phong huyết vũ trong chốn võ lâm mà tiến vào võ lâm.”

Đỗ Tử Đằng thở dài.

Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt hiện tại mới hiểu rõ chân tướng câu chuyện khi xưa của hai người bọn họ, sâu sắc lĩnh hội được sự thật chân tướng từ một phía so với bịa đặt càng thêm bịa đặt.

Đỗ Tử Đằng, lúc ấy là con của một vị phi tử thấp kém, bà vì sợ y bị cuốn vào đấu tranh cung đình phức tạp đã bắt y từ khi sinh ra phải ngụy trang thành một nữ tử thân thể suy nhược, giao cho một vị cao thủ trên Nga My từng nhận ân huệ của bà nuôi dưỡng, cũng vì thế được phong hào “Thanh Mai công chúa” hay “Thanh Mai sư thái”. Bà nguyện Đỗ Tử Đằng trải qua cuộc sống kham khổ nơi cửa Phật cũng không muốn y bỏ mình trong đấu đá cung đình.

Nhưng mọi chuyện không như nguyện. Triều đình kiêng kị võ lâm đang dần lớn mạnh, vì vậy nghĩ đến “Thanh Mai công chúa” mai danh ẩn tích trong chốn võ lâm, ép buộc y tiếp cận ứng cử cho chức võ lâm minh chủ lúc ấy, mượn cơ hội quấy rối đại hội võ lâm.

Sau đó Đỗ Tử Đằng cùng Tiếu Phàm gặp nhau.

Lúc này mẫu phi của Đỗ Tử Đằng đã tại cung đình tối tăm ngột ngạt uất ức chết, gia tộc mẫu thân đã bị diệt trừ gần hết trong một âm mưu chính trị. Dưới tình huống đó, Đỗ Tử Đằng không muốn tiếp tục bị triều định lợi dụng, bèn cùng Tiếu Phàm cao chạy xa bay. Sau đó Tiếu Phàm cũng đích xác vì hiểu lầm rời xa Đỗ Tử Đằng, mà Đỗ Tử Đằng cũng đích xác vì truy binh triều đình rớt xuống vách núi. Có điều, dường như không lâu sau đó Tiếu Phàm đi tìm y, sau đó hai người hạnh phúc cùng chung sống.

Chuyện là thế?

“Không phải người đợi y hơn trăm năm sao?” Thiên Khiếu Hàn cảm thấy chân khí của mình muốn nghịch lưu!

“Oa oa, đúng mà, y hơn trăm năm vẫn không tha thứ cho ta, vẫn không cho ta ở trên!” Tiếu Phàm tủi thân lên án.

“Phụt! Khụ khụ!…” Ảnh Cô Nguyệt đang uống trà bị nghẹn, “Vậy vài thập niên ở đây là…”

“Tử Đằng nói nơi này phong cảnh rất tốt, hơn nữa y trước kia từng ở đây. Vậy nên hai chúng ta dạo chơi bên ngoài vài vòng sau đó quyết định chọn định cư nơi này.” Tiếu Phàm đắc ý khoe, “Nơi này đẹp đúng không?”

“Vậy cái gì mà không tha thứ…” Thiên Khiếu Hàn nhớ lại nhiệm vụ đưa kiếm của mình…

“Hừ, hắn dám đi theo đám lão bất tử hư hỏng dạo thanh lâu!” Đỗ Tử Đằng nghĩ đến mấy lão già mà không nên nết trên Nga My tức nghiến răng nghiến lợi.

“Oa oa, Tử Đằng, ta biết sai rồi mà!” Tiếu Phàm đáng thương cầu xin.

“Biết rồi sao?” Đỗ Tử Đằng nhướng mày.

“Biết rồi.” Tiếu Phàm gật đầu như gà mổ thóc.

“Nhưng vẫn phải trừng phạt.” Đỗ Tử Đằng cười ôn nhu.

“Ơ? Đừng mà… Tử Đằng~~~~~~”



“Vậy bọn ta thì sao?” Thiên Khiếu Hàn hắc tuyến, “Khỉ… khỉ…”

“Ha ha, cảm giác thật không tốt.” Ảnh Cô Nguyệt khó có được cười xán lạn.

“À, các ngươi tới lấy nội công bí tịch đúng không?” Dường như cuối cùng cũng nhớ tới còn có hai con người ở nơi đây, Đỗ Tử Đằng mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy, tiền bối.” Thiên Khiếu Hàn không biết nên gọi Đỗ Tử Đằng là gì? Sư tổ mẫu? Sư tổ công? Tất cả đều rất kỳ quái, kêu tiền bối tốt hơn 囧.

“Cho ta xem thuộc tính của ngươi.” Tiếp Phàm tiếp lời.

Thiên Khiếu Hàn gật đầu, thành thật đưa bảng thuộc tính cho Tiếu Phàm.

Cấp bậc: 42

Ống kinh nghiệm: 59%

Chức nghiệp: Kiếm Tiên (Ngụy trang: Kiếm Khách)

Trang bị:

Vũ khí: Nguyệt*Thừa Ảnh (Viễn cổ thần khí, đã khai quang, trình độ trưởng thành trước mắt cấp 1. Kỹ năng đặc biệt: 10% gây ra Xé Rách, dính trạng thái mất máu liên tục; công kích thuộc tính thủy tăng 100%; 10% gây ra Ảnh Kiếm, che giấy kiếm khỏi tầm mắt đối phương.)

Hộ giáp: Chiến Lang Sáo Trang (Sáo trang trác việt màu lam)

Trang Sức: Tuyết Tàng*Trái (Trang bị thần khí truyền thuyết, chưa khai quang, có thể trưởng thành. Kỹ năng đặc biệt: có thể lựa chọn ẩn tên, chức nghiệp trên bảng xếp hạng; tự động ẩn hồng danh.)

Kỹ năng (chức nghiệp): Chiến đấu (cao cấp)

Kiếm Tiên Kiếm Phổ (Cấp A)

Phi Vân (Khinh công cấp A, mỗi giây tiêu hao 10 điểm chân khí)

“Ngươi đã tự nghĩ ra khinh công, cùng Băng Phách Trảm, Băng Nhận Vũ, ừm, độ thuần phục Vùng Kiếm Tiên cũng không tệ, thật không uổng công đám khỉ theo luyện với các ngươi lâu như vậy.” Tiếu Phàm nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt cùng bộ dáng đáng yêu bên ngoài hoàn toàn không phù hợp thật sự khiến người khác phải kêu to.

Theo luyện với bọn ta ư… Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt tức nghiến răng, lại không thể không bày ra bộ mặt có vẻ “Quả là thế, ngài thật anh mình, chúng ta thật quá vinh hạnh”.

“Nhưng nội công bí tịch cũng không thể dễ dàng đưa cho ngươi, ha ha.” Tiếu Phàm le lưỡi, cười đắc ý.

囧… Thế này mà dễ dàng????!!!!

Thiên Khiếu Hàn đố kị nhìn Ảnh Cô Nguyệt. Không công bằng, thật sự không công bằng! Tại sao Nguyệt có thể dễ dàng lấy được?

Sự thật rất đơn giản. Vì sư phụ của Nguyệt đã hồn quy bích dã, dù tâm có muốn làm khó y cũng không thể xác chết vùng dậy được.

“Theo ta vào trong, ta tự mình khảo nghiệm ngươi.” Tiếu Phàm vẫy Thiên Khiếu Hàn, Thiên Khiếu Hàn gục đầu, đau khổ thở dài, nhận mệnh theo Tiếu Phàm tới hậu viện.

Ảnh Cô Nguyệt đưa mắt nhìn Thiên Khiếu Hàn đáng thương rời đi, tay nhẹ nhẹ vỗ lưng Tiểu Không đã ngủ say, khóe miệng vô thức kéo lên.

“Ngươi là Ảnh Cô Nguyệt?” Đỗ Tử Đằng mỉm cười, “Huyễn Âm Sư? Truyền nhân Bắc Đường thái phó?”

“Đúng vậy.” Ảnh Cô Nguyệt phục hồi tinh thần, lễ phép trả lời.

“Ta và Bắc Đường thái phó là chỗ quen biết, hắn thật sự là người rất có tài.” Đỗ Tử Đằng như nhớ tới điều gì, khẽ thở dài một hơi.

Trầm mặc nửa ngày, Đỗ Tử Đằng phục hồi tinh thần: “Cho ta xem bảng thuộc tính một chút.”

Ảnh Cô Nguyệt đặt Tiểu Không lên ghế trống bên cạnh, lấy một cái đệm kê dưới đầu nó, xem như gối đầu. Sau đó kéo bảng thuộc tính đưa Đỗ Tử Đằng.

Tên: Ảnh Cô Nguyệt

Cấp bậc: 42

Ống kinh nghiệm: 65%

Chức nghiệp: Huyễn Âm Sư (Ngụy trang: Phù Chú Sư)

Trang bị:

Vũ khí: Thúy Ngọc Bàn Long Địch (Cấp bậc không rõ, kèm kỹ năng choáng)

Hộ giáp: Chiến Ưng Sáo Trang (Sáo trang trác việt màu lam)

Trang Sức: Tuyết Tàng*Phải (Trang bị thần khí truyền thuyết, chưa khai quang, có thể trưởng thành)

Kỹ năng (chức nghiệp): Cuộc sống (cao cấp)

Tri Âm (Cấp 5, độ thuần phục: 47%)

Huyền Âm Phổ (Cấp A)

Phù Chú (Cấp A)

Trận Pháp (Cấp A)

“Không nghĩ tới ngươi có thể sử dụng trận pháp dung hợp, thật sự trò giỏi hơn thầy.” Đỗ Tử Đằng tán thưởng gật đầu.

“Thúy Ngọc Bàn Long Địch chưa khai quang, nhưng không cần gấp, thời cơ tới tự nhiên sẽ khai quang.”

Tầm mắt Đỗ Tử Đằng rơi xuống Mộc Linh Châu bên hông Ảnh Cô Nguyệt: “Hàn giữ Thủy Linh Châu đúng không, ngươi đã tập hợp được Mộc Linh Châu và Thủy Linh Châu?”

“Đúng vậy.” Ảnh Cô Nguyệt đáp, “Dùng Mộc Linh Thạch và Thủy Linh Thạch có thể dễ dàng kết ra trận pháp cao cấp.”

“Mộc Linh Thạch và Thủy Linh Thạch có thể điều động lực lượng thuộc tính mộc thủy, nếu vận dụng thuần thục, đích xác có trợ giúp rất lớn cho trận pháp.” Đỗ Tử Đằng nhấp một hớp trà, tiếp tục nói, “Nhưng Mộc Linh Châu và Thủy Linh Châu không chỉ có những tác dụng này.”

Nhìn Ảnh Cô Nguyệt có phần kinh ngạc, Đỗ Tử Đằng tiếp tục: “Ngươi còn nhớ nhiệm vụ Bạch Tháp?”

“Bạch Tháp?” Nhiệm vụ mà y gần như đã quên?

“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngũ linh châu là mấu chốt giải quyết nhiệm vụ Bạch Tháp, cho nên nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi là thu thập đủ ngũ linh châu.”

“A?” Ảnh Cô Nguyệt hết sức kinh ngạc. Vì Thủy Linh Châu có trước khi Thiên Khiếu Hàn trọng sinh, là vật phẩm thưởng của Bích Huyết Hàn, chẳng lẽ nhiệm vụ này đã có từ lúc đó.

Điều này thật sự đã bị y đoán đúng. Cho nên dù không có sự kiện trọng sinh trùng hợp kia, Đầu Não Nữ Vương điện hạ cũng đã chuẩn bị tạo một tình huống không thể lường để hai người trọng sinh…囧… Nhân quyền ở đâu nhân quyền ở đâu…

“Hiện tại ta chỉ biết Kim Linh Châu đang ở đâu.” Đỗ Tử Đằng nói, “Kim Linh Châu là phần thưởng của đại hội võ lâm lần này. Ở nhiệm vụ cuối cùng, ngươi cần dùng kết trận của kim mộc thủy hỏa thổ, mở nhập khẩu dị không gian nơi Bạch Tháp, sau đó cùng chủ nhân ngũ linh châu bước vào Bạch Tháp. Vì vậy chủ nhân linh châu nhất định phải lựa chọn người đáng tin cậy, hơn nữa linh lực chân khí phải cùng thuộc tính linh châu.”

Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, nhanh chóng ở trong lòng lựa chọn vài người, sau đó gật đầu.

“Tốt lắm, nói tới đây thôi, ngươi đi ngủ trước đi, Tiếu Phàm không thể kết thúc khảo nghiệm với Hàn nhanh như vậy.” Đỗ Tử Đằng cười khổ, bất đắc dĩ nói.

“Được.” Ảnh Cô Nguyệt cầu nguyện cho Thiên Khiếu Hàn, ôm lấy Tiểu Không, đi theo Đỗ Tử Đằng vào sương phòng bên cạnh.

Trong đêm, hậu viện vang lên tiếng quỷ kêu thê lương, khiến người khác một đêm không thể chợp mắt.

Khủng bố quá khủng bố, a ha ha ha ha~~~~~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment