Edit: ThiênBeta: Thiên
Hoảng hốt quay đầu, bầu trời lấp lánh ánh hoàng hôn đỏ rực.
Bầu trời đỏ rực.
Còn có con ngươi như ráng chiều kia.
Tâm hắn, nhất định cũng dịu dàng như ráng chiều ấy.
Trong tầm mắt nàng, xuất hiện một thân ảnh.
Một thân trắng thuần xuất trần.
Cảnh tượng trước mắt dần rõ hơn, con ngươi xinh đẹp như ráng chiều tràn ngập lo lắng chăm chú nhìn mình.
“Nè nè, ngươi không sao chứ?”
Tuyết Liên, ngu ngơ trả lời, ánh mắt say đắm.
Thân ảnh khuất bóng, không thấy diện mạo…
… Là ai…
“Vương phi! Vương phi!”…
Mở mắt, trước mắt là nha hoàn Nghiên Chu đang lo lắng hô hoán.
“Vương phi… Cuối cùng người đã tỉnh…” Thở phào một hơi, nghẹn ngào.
Thẳng người dậy, toàn thân vô lực, chuyện gì thế này?
Hồi tưởng lại, đúng rồi, mình bị đẩy ngã vào hồ.
Y không phải cố ý, chỉ do nơi mình đứng trùng hợp có hồ.
Thức ăn của công chúa Du U bị hạ độc, mà mình là đối tượng tình nghi, thế thôi.
Bị gọi đến tiền thính, bị dò hỏi, cuối cùng y giận dữ, đẩy mình, sau đó mình trùng hợp ngã xuống hồ nước thôi.
Đương nhiên, mình không làm gì cả. Oan uổng kiểu này, cũng không phải lần đầu. Ai bảo mình là vương phi trên danh nghĩa của y chứ? Vì đoạt lại trượng phu, hành động như vậy rất có động cơ.
Tuy mình đã sớm hiểu rằng, y yêu ai, không liên quan đến mình.
“Vương phi, canh nhân sâm.”
Nghiên Chu nhẹ gọi, đưa canh đến bên miệng nàng.
Tuyết Liên uống vài ngụm, khoát tay bảo nó bưng xuống.
“Vương phi…”
Mắt Nghiên Chu đỏ đỏ.
Mỗi khi mình chịu oan uổng, tâm tình mình không dao động, chỉ có, Nghiên Chu sẽ khổ sở vì mình.
“Vương phi… Nếu có thể rời khỏi nơi này thì thật tốt… Rõ ràng người không muốn vị trí vương phi này…”
Sờ đầu nó: “Đứa ngốc, nếu có thể đi, ta đã sớm đi. Hiện tại, chỉ cần y không cáu giận, rồi sẽ không sao.”
… Y không trở về, càng tốt.
Băng Tuyết Liên, có lẽ chưa từng hưởng thụ một ngày vui vẻ.
Trước kia khi thừa tướng còn khỏe mạnh, nàng cũng không ở trong ngôi nhà ấy. Nàng là con riêng, khi nữ nhi duy nhất của thừa tướng tự sát, mới được nhận về. Mà khi đó, trong nhà đã thất thế.
Băng Túc Tố, tỷ tỷ đã tự sát của Băng Tuyết Liên, cũng là một nữ tử mệnh khổ.
Cô là thanh mai trúc mã của Thánh Thượng, vốn đã được xác định là Hoàng Hậu. Nhưng vì gia tộc thất thế, Hoàng Đế cưới nữ nhi của vị thừa tướng mới nhận chức làm Hoàng Hậu.
Mà cô, vì thân phận đặc biệt, trở thành cái gai trong thịt cái đinh trong mắt Hoàng Hậu.
Vì bảo vệ cha mẹ, cô chọn nhảy núi, hài cốt không còn.
Lúc này, Băng Tuyết Liên tới nơi đây. Không lâu sau, vì nhu cầu chính trị, bị gả cho Dịch thân vương Mộng Dịch Di.
Để củng cố vương quyền, cần thông gia với vương gia tuy không có thế lực nhưng thân phận cao quý, quyền thế trong tay, đây là thường thức. Mà nàng, Băng Tuyết Liên, cùng lý do như tỷ tỷ nàng, vào vương phủ.
Vợ chồng tiền thừa tướng mất đi hai nữ nhi cực kỳ bi thương, ẩn cư núi rừng, không lâu sau, hồn về trời.
Không còn thân nhân, không còn cần người bảo vệ, nhưng vẫn không rời nơi này.
Y có người y yêu, y vì nàng, buông bỏ tôn nghiêm, trở thành một trong những nam nhân của nàng.
Mà mình, chỉ những khi bị hoài nghi làm nguy hại nàng, mới có thể thấy y.
Rất nhiều lần, mỗi lần đều oan uổng. Nhưng khi gặp lại sự việc như thế, vẫn sẽ hoài nghi mình.
Ai bảo mình không phải vương phi được sủng ái chứ? Người bình thường, vì giữ lấy phú quý cho mình, đều có thể làm vậy. Lòng ghen tị của nữ nhân rất lớn.
Đáng tiếc, Băng Tuyết Liên nàng vô duyên với chữ bình thường. Nàng, đã không còn tin vào tình yêu, từ khi tỷ tỷ nàng chết.
Tình cảm nhiều năm ở trước quyền lực, phút chốc biến thành hư ảo?
Ai tin chứ. Nàng biết đương kim Hoàng Đế và trượng phu mình yêu cùng một người. Đối với một người không có tình yêu, tự nhiên sẽ không đi bảo vệ nó, mà Băng Túc Tố, bị dán lên cái nhãn “có lẽ có”, kết thúc cuộc đời mình.
Không tin vào tình yêu. Dù bị oan uổng thế nào, nàng cũng chỉ bình thản đón nhận. Có lẽ chính vì thái độ bình thản của nàng, mới khiến y tức giận.
Vậy thì sao? Ta không hề quan tâm tới ngươi, đây là sự thật.
Tình yêu không có kết quả, không bằng đừng có.
Vô dục vô cầu, vô ái vô hận, như nước không đau buồn.
…………
Ngẩng đầu, thấy tên vương gia ngu ngốc đang nằm lười trên bàn thở dài.
Viêm Hồng Liên đứng lên, tướng sĩ trong phòng như mọi khi, toàn bộ trốn ngoài cửa.
“Bốp!….”
“A!…”
Tiếng vật thể bể nát, kèm theo tiếng hét thảm thiết, trong gian phòng không nhỏ vang vọng đất trời.
Từ khi triều đình gia tăng quản lý với võ lâm đến nay, đại hội võ lâm đặc biệt được coi trọng. Tuy trước kia chỉ chú ý tới đại hội võ lâm của NPC, tiêu chuẩn trước mắt của người chơi vẫn chưa thể nào so sánh với NPC, nhưng đây là một thế giới độc lập, sức mạnh không ngừng tăng cường, đại hội võ lâm của người chơi cũng nhận được sự chú ý từ triều đình. Lần đại hội võ lâm này do Dịch thân vương Mộng Dịch Di quyền khuynh triêu dã (có danh trong triều đình và dân chúng) cùng Liệt Diễm tướng quân Viêm Hồng Liên đại biểu cho triều đình và võ lâm bắc đẩu đồng chủ trì.
Từ khi đến đây, trang viên to lớn này biến thành nơi ở và bàn bạc công chuyện tạm thời của hai nhân vật truyền kỳ trên chiến trường.
Cũng từ khi đến đây, nơi này mỗi ngày đều sẽ vang lên những tiếng kêu thảm thiết như vừa rồi, tiếng kêu mà các bộ binh ở kinh thành luôn nghe thấy.
Khụ khụ, nói cách khác, bộ binh có thể thanh tĩnh mấy ngày, ha ha.
Một chân giẫm lên cái bàn bị phân làm hai, thu hồi roi, ngón tay chỉ vào mũi vị Dịch thân vương được truyền như thần ở dân gian, mắng tát nước.
“Ta nói ngươi đấy! Công việc thì chưa xong, rảnh rỗi ngồi thở dài! Nhanh đi làm!!”
Mộng Dịch Di bịt lỗ tai, bộ dáng đáng thương.
“Hồng Liên à, giờ ta đang rất buồn bực, công việc để lát nói sau đi, được không?”
“Bốp!”
Roi quất xuống mặt đất bên cạnh, phát ra âm thanh vang đội.
Đây là câu trả lời của Hồng Liên.
“Hồng Liên…”
Tiếp tục tội nghiệp xin xỏ.
Hồng Liên lại giơ roi lên.
“Rồi rồi, ta biết rồi biết rồi! Ngươi thật là một ác ma!”
Nhấc tay đầu hàng, miệng oán trách, rầu rĩ bắt đầu cầm báo cáo tình hình đại hội võ lâm giai đoạn thứ nhất.
Thấy đã xong, các tướng lĩnh trở vào phòng, lấy bàn mới đã chuẩn bị trước ra thay.
Sau nửa ngày, Dịch Di chán chường đến cạnh Hồng Liên đang múa bút thành văn.
“Cho ngươi.”
“Nếu cố gắng sớm chút đã không lãng phí một cái bàn.”
Nhận lấy, xem qua vài lần, vừa lòng gật đầu.
Trong quân, Lôi Đình tướng quân, Dịch thân vương Mộng Dịch Di là người cầm quyền.
Đây chỉ là trên danh nghĩa.
Người trong quân đều biết, thực tế, một vị tướng quân truyền kỳ khác, Liệt Diễm tướng quân Viêm Hồng Liên, mới là lão đại chân chính.
Viêm Hồng Liên, con gái một của vợ chồng Thiên Tuyệt tướng quân trước đây. Vợ chồng Thiên Tuyệt tướng quân, trong một trận thủ thành, cùng bỏ mình, sau được truy phong làm Thiên Tuyệt Vương, tựa như danh hiệu Thiên Tuyệt tướng quân, hai vợ chồng cùng nhận.
Mười ba năm sau, một tiểu cô nương hồng y mang mặt nạ, cầm thư của vợ chồng Thiên Tuyệt tướng quân đến gặp Thánh Thượng, nàng chính là Viêm Hồng Liên, Liệt Diễm tướng quân hiện nay.
Vài năm sau, Hồng Liên đã là nữ tử mười tám thanh xuân, nổi danh thần thoại cùng Lôi Đình tướng quân.
Người trong quân trước kia từng ngoài nghi hoặc chỉ tôn trọng cha mẹ nàng, hiện tại đã kính nể và trung thành. Nàng là người thứ hai có thể khuất phục Dịch thân vương, người kia là vì yêu, người này là vì sợ.
Sợ nhưng vẫn thích dán lấy.
“Hồng Liên, ta lại oan uổng nàng.” Thấy trong trướng chỉ còn lại hai người họ, nhớ tới việc trước khi xuất phát, Dịch Di ủ rũ nói.
“Ồ,” Không chút để ý, “Ngươi cứ thích trút giận lên nàng.”
“Thái độ của nàng rất lạnh nhạt, ta vừa nhìn thấy liền không hiểu sao giận lên.” Đến bên người Hồng Liên, thở dài thườn thượt.
Ngẩng đầu, giơ tay, gõ đầu y.
“Chẳng phải vì mặt mũi sao, nàng không thèm để ý tới ngươi.”
Gật đầu, “Tại sao nhỉ? Rõ ràng không thích nàng, nhưng vẫn thấy tức.”
“Ngươi ấy, oan uổng người ta bao nhiêu lần rồi? Tại sao luôn phạm một lỗi! Cứ liên quan đến em gái ngươi là đầu lập tức biến thành gỗ.” Lại gõ.
Né, giải thích: “Lần này mọi căn cứ đều chỉ hướng nàng mà. Nhưng nàng lại chưa từng làm gì, thế này là sao?
…
“Không lẽ… có người muốn diệt trừ cả hai…” Trầm tư, hiện tại mới có chút bộ dáng của Dịch thân vương bình thường.
Hồng Liên thở dài một hơi.
Vương phi không được sủng ái, nhưng vì là vị trí người người muốn, vẫn luôn lâm vào nguy hiểm.
“Nàng… hoặc thật sự không để ý đến thứ gì… hoặc… lòng dạ thâm sâu khó lường… nên ta mới…”
Lại ủ rũ, úp sấp lên bàn.
Vươn tay, vuốt đầu hắn, như đại tỷ an ủi đệ đệ.
“Chỉ ở trước mặt ngươi… ta mới có thể…”
Trước mặt Tuyết Liên, y là trượng phu bạo ngược; trước mặt mọi người, y là Vương gia dũng mãnh; trước mặt Mộng Du U, y là tình nhân và ca ca thành thục chững chạc.
Mà y trước mặt Viêm Hồng Liên…
“Là một tên vô lại.” Không chút khách khí đánh giá.
Thở dài… đánh giá này cũng thật là… Nhưng mà… cũng vì nàng đủ mạnh, mình mới có thể biểu hiện một mặt yếu đuối trước nàng.
“Nếu ngươi còn không chịu làm việc, ta sẽ nói với em gái ngươi.”
Thu tay, thái độ biến đổi 180 độ.
“Ái?!… Đừng mà!… Ta sai rồi!…”
Hô hô, dưới mặt nạ, Hồng Liên giảo hoạt cười. Những lời này rất có tác dụng.
Dịch Di như gà trống thua trận, về vị trí của mình, xử lý công việc đáng ghét.
Đột nhiên ngửa đầu hét lớn: “Tại sao! Hai ta đi kết bái với nữ nhân phiền phức này chứ!”
“Bốp!”
Bị đá bay…
Một ngày bình thản.
…………….
“Ai?!” Hoàn thành công việc, Viêm Hồng Liên sau khi dùng bữa tối trở về viện của mình, đột nhiên nắm chặt roi.
“Thật không hỗ danh chiến thần hiển hách một đời, Liệt Diễm tướng quân Viêm Hồng Liên.” Một tiếng cười khẽ.
Viêm Hồng Liên nghi hoặc nhìn qua, là một nữ tử quần áo xanh nhạt: “Người chơi?”
“Ha ha.” Nữ tử xoay người, quần áo kiểu dáng Tây Phương kết hợp Trung Quốc, ngô không ra ngô khoai không ra khoai, “Hồng Liên, ngươi thật sự muốn giấu diếm tiếp? Ngươi có năng lực giấu được bao lâu?”
Viêm Hồng Liên sững sờ, sau lớp mặt nạ xuất hiện vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Băng Túc Tố đã biến mất, kế tiếp ngươi muốn Băng Tuyết Liên cũng biến mất, đúng không?” Giọng nữ tử như mang theo ý cười, “Sau đó ngươi định mang mặt nạ cả đời? Đứng bên bảo vệ Mộng Du U?”
“Ngươi rốt cuộc là ai…” Viêm Hồng Liên kinh ngạc, roi trên tay rớt xuống đất từ khi nào mà không hay biết, “Không thể… người chơi… không đúng…”
“Đây là thứ mà ngươi gọi là yêu? Tuy Du U có được tình yêu say đắm từ hai nam nhân quyến thế nhất quốc gia này, nhưng nàng có hạnh phúc không? Nàng muốn gì ngươi thật sự không biết?” Nữ tử chuyển đề tài, hùng hổ dọa người, “Hồng Liên, ngươi thật sự muốn tiếp tục trốn tránh?”
“Ta không thể cho nàng thứ gì… Không có sự phù hộ từ quý khí, nàng không thể qua thiên kiếp…” Ánh mắt Viêm Hồng Liên tan rã, người trước mắt không biết là địch hay là bạn, nhưng nàng không có cách nào bảo trì lý trí.
Người trước mắt, không ngờ chỉ một câu đâm trúng chuyện nàng đau khổ giấu diếm đã lâu, xé rách vết thương đẫm máu sâu trong lòng nàng, nhất thời, đau đớn cắn nuốt linh hồn chôn vùi nàng.
“Tộc Linh Hồ, mỗi ngàn năm tăng thêm một đuôi, mỗi lần tăng đuôi phải vượt qua một lần lôi kiếp, đến chín ngàn năm mới được chín đuôi. Năm thứ mười ngàn, phải vượt qua một lần thiên khiếp khủng lồ, nếu thành công, phi thiên thành Thiên Hồ, thất bại, hồn phi phách tán.” Nữ tử bình thản nói, như đang kể một câu chuyện bình thường, “Quý khí vương giả nhân loại có thể phù hộ Hồ tộc vượt thiên kiếp, nhưng ngược lại, Hồ tộc nếu thành công vượt thiên kiếp, nhất định phải trọn đời bảo bộ bên người người phù bộ mình, vĩnh viễn, không rời.”
“Ngươi hy sinh hôn nhân của mình, của Băng Túc Tố, của Băng Tuyết Liên, nhân duyên mỗi người đều bị ngươi cắt đứt, vì tìm cho Du U một người phù hộ thích hợp. Nhưng, ngươi thật sự nhẫn tâm tặng Du U cho người khác?” Ngữ điệu nữ tử mang theo chút mị hoặc.
“Ta sao có thể…” Viêm Hồng Liên ngơ ngác nghe nữ tử nói, khiếp sợ ban đầu biến thành đau đớn chết lặng.
“Nghịch thiên chi giả, thuận thiên nhi hành.” Tám chữ huyền diệu khó hiểu, nữ tử cười khẽ nói, “Đến lúc rồi.”
“Cái gì… Kẻ nghịch thiên sinh ra theo ý trời đã xuất hiện?” Viêm Hồng Liên kích động thất thố, “Chẳng lẽ ngài là…”
“Thiên Khiếu Hàn hẳn ở sân đấu ngươi quản lý? Giao nhiệm vụ cho hắn. Đây là quyền công bố và phần thưởng của nhiệm vụ.” Nữ tử xoay tay, một lệnh bài nho nhỏ xuất hiện, quăng cho Viêm Hồng Liên, “Có bọn họ thủ hộ, có sức mạnh của người chơi, Hoa Hạ rực rỡ, dù thiếu một Hồng Liên, cũng sẽ không thành vấn đề. Hơn nữa, cũng không tính rời khỏi.”
Trong lời nữ tử lộ rõ vui sướng, thanh âm chưa dứt, người đã tựa làn khói xanh, biến mất.
“Thiên Khiếu Hàn…” Viêm Hồng Liên nắm chặt lệnh bài, nước mắt thấm đẫm lớp mặt nạ, “Chủ Thần đại nhân… Nữ Vương đại nhân… không quên chúng ta… Du U… chúng ta có thể bên nhau… Du U…”
…………………
“Du U, ngươi sao vậy?” Đương kim Hoàng Đế, Mộng Dục Cảnh, nhìn nữ tử kiều mị trước mặt, muội muội cùng cha cùng mẹ của mình, cũng là nữ nhân hắn yêu nhất, tuy đoạn tình này không được thế gian cho phép, nhưng dù bị thiên hạ phỉ nhổ, vẫn không muốn buông tay. Vì nàng, Hoàng Đế bệ hạ với hậu cung giai lệ vô số, đồng ý chung vợ với đệ đệ khác mẹ Mộng Dịch Di hắn ghét nhất.
“Không có gì, trăng đêm nay rất đẹp.” Mộng Du U chớp đôi mắt trong veo, tựa vào lòng Mộng Dục Cảnh, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng.
Tốt quá rồi, Liên…
Mộng Du U vùi đầu vào lồng ngực Mộng Dục Cảnh, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh, cuối cùng không còn cần phải để ý tới hai nam nhân buồn nôn này, cuối cùng có thể trở về bên cạnh ngươi, Liên!
……………..
“Mẹ nó, vờ ngầu không phải là việc người, a, thần làm được!” Sau một luồng sáng trắng, thân ảnh nữ tử xuất hiện trong căn phòng nhỏ.
Một khách điếm bình thường, có thể dễ dàng tìm thấy, một khách điếm nơi tất cả người chơi tham gia đại hội võ lâm trọ lại.
Xoa bóp huyệt thái dương, nữ tử mặt mày hớn hở: “Hí hí, vậy là xong!~~~ Rửa mặt rồi đi ngủ thôi!”
Nữ tử rời khỏi phòng, trên bàn, thay cho đai lưng, một tấm thẻ lấp lánh, mặt trên hiện chữ: “Chúc mừng người chơi Lưu Tinh Trư thông qua vòng đấu loại đầu tiên, sân đấu cho vòng đấu loại thứ hai của ngài là…”