Phong Hành Thiên Hạ

Chương 64



Edit: Thiên Beta: Thiên  
Lão đại thường có rất nhiều nhiệm vụ hiếm lạ cổ quái phải làm.

Công Tử Không Vờ Ngầu luôn tin vào điều này.

Khi các lão đại theo Viêm Hồng Liên làm nhiệm vụ trợ giúp yêu hồ, Công Tử Không Vờ Ngầu trước sau như một đi đánh quái luyện công.

Thật lâu về sau nhớ lại, Công Tử Không Vờ Ngầu cực kỳ hối hận, hối hận đứt gan đứt ruột, vì sao ngày đó lại đi luyện công chứ? Vì sao không ở khách điếm uống trà? Hoặc hiện thực có việc gấp cần logout? Được rồi, sự thật chứng minh điều đó không có khả năng xảy ra, mình tuyệt đối không phải một tên thích uống trà ngẩn người, còn logout, đối với một người đã di dân hoàn toàn vào trò chơi, càng là chuyện không thể.

Nhưng vì sao lại đi vào con đường đó? Vì sao không đi đánh chó đánh sói đánh hổ, thậm chí đánh con Nhện Tinh buồn nôn kia cũng được, vì sao nhất định đi đánh dơi? Nếu không đi làm nhiệm vụ cũng được mà!

Chẳng qua, thế gian không có thuốc hối hận, vì vậy Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn đi đánh dơi.

Hôm nay không biết Công Tử Không Vờ Ngầu trúng gió gì lại muốn đi luyện một mình, vì vậy một thân một mình bước lên con đường hối hận suốt đời sau.

Sơn động dơi là một bảo địa luyện cấp mà Công Tử Không Vờ Ngầu vô tình phát hiện, bình thường không ai tới, đương nhiên, y đã giới thiệu cho các huynh đệ tỷ muội trong bang, nhưng bọn huynh đệ đều cách luyện khác, mà bọn tỷ muội thì không thích dơi, vì vậy phần lớn thời gian nơi này chỉ có mình y.

Song lúc này đây, có thêm một người.

Bên ngoài động dơi, một người áo lam bay bay, dựa lên cành một cây đại thụ, một tay cầm chén rượu, một tay cầm bình rượu, ngã một chén, vẩy lên ngọn cây, lại ngã một chén, tự mình uống.

Vừa gặp mặt đã bị hấp dẫn, Công Tử Không Vờ Ngầu không thể không thừa nhận.

Nhưng đây không phải loại vừa gặp đã yêu như trong phim truyền hình, vẻ mặt ấy, vẻ cao ngạo ấy, vẻ tịch liêu ấy, nụ cười uể oải ấy, rất giống một người.

Là một người mà bất kể trước kia hay hiện tại, y đều sùng kính nhất, tuy rằng ngoài miệng có đánh chết y cũng không nói ra.

Có lẽ bề ngoài hay tính cách hai người cũng không có mấy chỗ tương tự, điểm giống duy nhất là, khí chất, khí chất mà tay nắm quyền hành, tay nắm trọng trách nhưng không tránh khỏi cô đơn lại quyết không để người khác thấy được, loại khí chất cực kỳ mâu thuẫn. Luôn ngụy trang thành vui vẻ, tâm lãnh khốc lại nhìn như tiêu sái.

Nhớ tới, Hàn lão đại hiện tại rất ít khi mang theo vẻ mặt này nữa. Có lẽ tính cáchh cao ngạo đã kiềm chế bớt so với trước kia, cũng đã thoải mái cười vui vẻ. Hàn lão đại không còn cô độc, đương nhiên không cần dùng nụ cười nhìn như ấm áp ngụy trang cho nội tâm lạnh lẽo của mình.

Có lẽ Công Tử Không Vờ Ngầu bề ngoài trông cẩu thả nhưng kỳ thật y là một người rất nhạy cảm. Không đành lòng thấy cha mẹ lo lắng, anh em cãi vã, Công Tử Không Vờ Ngầu trước khi sóng gió đến, trước khi những lớp mặt nạ hòa ái bị xé rách, chọn tự nguyện làm người thí nghiệm, trở thành nhóm di dân đầu tiên vào trò chơi. Công Tử Không Vờ Ngầu bây giờ, tồn tại trong Mộng Hồi, Công Tử ở hiện thực, đã tự tay tiêu hủy.

Không chờ người khác động thủ, không chờ người khác hiểu rõ.

Tuy giờ đây Công Tử Không Vờ Ngầu rất vui vẻ, có thể thoải mái cười nói mắng chửi, nhưng dù sao đã từng trải qua cuộc sống kia vẫn khiến y chôn chặt mầm mống nhạy cảm xuống đáy lòng. Thật ra thế cũng không sao, chú ý nội tâm người khác nhiều hơn, không phải sẽ dễ giao tiếp hơn sao?

Đợi Công Tử Không Vờ Ngầu lấy lại tinh thần, y đã đứng dười tàng cây nhìn người kia rất lâu. Người kia hiển nhiên cũng đã chú ý đến y, nhưng không tức giận, chỉ hứng thú nhìn y.

“A… à…” Công Tử Không Vờ Ngầu xấu hổ gãi đầu, “Ta tới đây luyện cấp…”

Lén liếc nhìn, không thấy người kia có gì không vui.

“Ừm ừm… ngươi chỉ có một mình? Chúng ta tổ đội được không?”

Lời vừa thốt, Công Tử Không Vờ Ngầu liền 囧. Sao giống như muốn bắt chuyện làm quen vậy.

“Cùng đánh, nhưng ta không tổ đội.” Hất tay, chén rượu cùng bầu rượu biến mất giữa hư không, nam tử áo lam từ trên cây lướt xuống.

“Hảo thân thủ.” Công Tử Không Vờ Ngầu đối với một chiêu khinh công ấy rất bội phục, nghĩ mình có thể gặp cao nhân rồi. Song bất kể có phải cao nhân không, Công Tử Không Vờ Ngầu cũng không có thói quen phải kính trọng hắn, nếu nói cao nhân, trong bang có tận ba người, ý không, bây giờ đã là năm rồi.

Nam tử áo lam thực lực quả nhiên rất mạnh. Đám dơi dường như không dám tới gần hắn, hắn cũng không đuổi giết dơi. Dọc đường, hắn chỉ đơn thuần nhìn Công Tử Không Vờ Ngầu đánh quái, khi Công Tử Không Vờ Ngầu ngẫu nhiên bị dơi vây công sẽ ra tay giúp đỡ, để Công Tử Không Vờ Ngầu có thời gian cắn dược.

“Sao, đói rồi?” Thấy động tác Công Tử Không Vờ Ngầu dần chậm lại, nam tử áo lam cười hỏi.

“Hơi hơi.” Công Tử Không Vờ Ngầu xử lý một con cuối bên người, “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?”

“Muốn ăn thì cũng nên ra ngoài trước?” Nam tử áo lam chỉ chỉ một con dơi đang bay tới.

Đích xác, chưa nói tới trong hang đầy dơi, nơi đây tối đen, không thích hợp dùng bữa. Công Tử Không Vờ Ngầu gãi đầu, xấu hổ gật đầu.

Thức ăn Công Tử Không Vờ Ngầu lấy ra là đồ Nguyệt lão đại khi nhàn rỗi làm cho mọi người, tuy chỉ là một tô rau xào, không bằng món ngon trong tay Hàn lão đại, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với tay nghề đại bộ phận người chơi, hơn nữa còn kèm thêm không ít thuộc tính, trong Mộng Hồi là trân phẩm ngàn vàng khó có.

Không nghĩ tới thức ăn nam tử áo lam lấy ra cũng vô cùng phong phú.

Công Tử Không Vờ Ngầu nhớ lại bộ dáng uống rượu một mình vừa rồi của nam tử áo lam, thoạt nhìn như đang tế bái người nào đó?

… Công Tử Không Vờ Ngầu lúc này mới phát giác, đồng hành đã lâu, mình chưa thỉnh giáo danh tính người kia.

Cảm thấy xấu hổ, Công Tử Không Vờ Ngầu hỏi bổ sung: “Xin hỏi huynh đài tính danh là gì?”

Ọe ọe, lời nho nhã từ miệng mình thốt ra quả không thích hợp.

“Dịch Di, Dịch của dịch kinh (Kinh Dịch), Di của di dưỡng thiên niên (dưỡng lão).” Mộng Dịch Di nói tên thật, chỉ không báo họ.

“Dịch Di à? Tên rất hay.” Công Tử Không Vờ Ngầu gật đầu, theo bản năng cho rằng nam tử áo lam họ Dịch tên Di, bất giác có chút ảo não, tại sao lúc vào Mộng Hồi theo thói quen đặt ID hay dùng trong trò chơi, rõ ràng đã xem nơi này là thế giới của mình thì nên đặt một cái tên bình thường một chút. Nhưng ảo não thì ảo não, tên không thể đổi được, bản thân cũng không muốn tạo nhân vật lại, vì một cái tên mà bỏ acc hơi quá, mình chưa khùng đến mức đó.

“Ta tên Công Tử Không Vờ Ngầu, thuộc Phong Hành Thiên Hạ.” Công Tử Không Vở Ngầu khi nhắc tới bang hội của mình, giọng vô cùng tự hào, y không chú ý, Mộng Dịch Di không hề có thần sắc nên có khi được giới thiệu, tựa như hắn đã biết rồi.

Mộng Dịch Di ở cấp bậc này, tư liệu người chơi cơ bản có thể thoải mái tra cứu, huống chi Công Tử Không Vờ Ngầu cũng không ẩn thông tin.

“Đây là nơi ta vô tình phát hiện ra, không nghĩ tới cũng có người tìm được.” Công Tử Không Vờ Ngầu không phải tiếc, nơi luyện cấp vốn là của chung, y cũng không có thói quen xem nơi mình phát hiện ra là lãnh thổ của riêng mình.

“Ta đến đây tế bái một người.” Mộng Dịch Di không hiểu tại sao, đột nhiên cảm thấy lòng rất nhẹ nhõm, thốt ra, “Tế bái chính mình.”

“A?” Công Tử Không Vờ Ngầu kinh ngạc.

“Ta bị phong ấn ở nơi này.” Mộng Dịch Di như lâm vào hồi ức, không bận tâm vẻ mặt kinh ngạc của Công Tử Không Vờ Ngầu, “Trước kia, ta rất thích hắn, cho dù cả hai cùng là nam tử, cho dù hắn là tiên, ta là ma. Nhưng tầm mắt hắn chưa từng dừng trên người ta, trong mắt hắn, chỉ có tiểu hồ ly thích gây sự của hắn. Dù hiểu rõ, ta vẫn không từ bỏ, ta là một ma cao ngạo, sao có thể vì chút việc nhỏ này mà khuất phục? Đương nhiên, ta cũng khinh thường những thủ đoạn châm ngòi ly gián, đấy là vũ nhục ta. Ta định khi hắn hạ phàm rèn luyện ta sẽ theo, vì vậy ta trăm phương ngàn kế tu hành, hi vọng có thể có một mối duyên với hắn. Cuối cùng ta thành công, ở một kiếp hắn chuyển sinh thành nữ, cuối cùng thành vợ của ta; nhưng ta cũng thất bại, không ngờ hắn trước khi hạ phàm, tính kế hẹn ta ra, phong ấn thần trí của ta, khiến ta mất đi trí nhớ trước kia, chuyển sinh như người thường. Hết thảy chỉ vì con hồ ly kia, vì có thể tìm sự trợ giúp giúp nó bình yên vượt qua thiên khiếp. Ma Tôn hạ phàm rèn luyện như ta, tự nhiên cũng nằm trong lựa chọn của hắn.”

“Đại ca cao cao tại thượng của ta sao có thể thoát? Huynh ấy kiếp này là đế tinh trần thế, là người có khí tức cao quý nhất tại quốc gia này, nhưng cũng bị hắn tính kế. Đại ca thì đỡ rồi, yêu hồ tái tạo thân thể thành công, pháp thuật trên người huynh ấy sẽ được giải, trở lại định mệnh ban đầu, nhưng ta nên làm gì đây? Yêu đã mấy ngàn năm, hận không nổi nữa.”

“Đây là nơi ta bị phong ấn. Kỳ thật ta sớm biết mục đích của hắn, nhưng ta vẫn muốn cược một phen, cược hắn sẽ không tuyệt tình như vậy, cược hắn sẽ còn chút tình nghĩa với ta. Ta đã thua.”

“Không yêu được, vậy không cần yêu nữa; không hận được, vậy không cần ép bản thân phải hận. Người tu ma, vốn chấp nhận tùy tâm sở dục, tội gì phải đau khổ dây dưa.”

“Qua nhiều năm rồi, ta coi như đã ngộ.”

“Theo sức mạnh nâng dần, ta đã có thể tự giải phong ấn. Ta vẫn là ta, một Ma Tôn xuất xắc tiêu dao giữa trần thế, say sưa giữa hồng trần, như thế cũng không tệ.”

Nhắm mắt, khóe mắt không phải lệ; bên môi là nụ cười nhàn nhạt, sau lưng dâng lên ánh sáng nhu hòa.

Công Tử Không Vờ Ngầu từng đọc qua một cuốn sách cổ trong Mộng Hồi, trạng thái này cho thấy tâm kết của hắn đã được cởi bỏ, tâm cảnh đột phá. Sức mạnh của hắn hẳn sẽ tiến thêm một bậc.

Không quấy rầy hắn, chỉ im lặng thủ một bên, trước khi hắn tỉnh lại, giúp hắn ngăn hết thảy quấy nhiễu.

Cơ mà, Công Tử Không Vờ Ngầu gãi đầu, câu chuyện này sao nghe quen quen?

………………….

Qua hồi lâu, Mộng Dịch Di mở hai mắt. Thần thức bị phong ấn của hắn đã hoàn toàn cởi bỏ, thậm chí mạnh hơn trước kia, khúc mắc quấy nhiễu nhiều năm đã giải khai.

Nhìn bên cạnh, nam hài kia vẫn thủ bên người mình.

“Ngươi tỉnh rồi?” Công Tử Không Vờ Ngầu duỗi lưng một cái, “Hô hô, hóa ra ngươi là NPC. Đã nghĩ thông suốt rồi? Thật tốt. Ta nói này, ngươi cũng không thể thắt cổ lên cây, ta thường xuyên thất tình này, nếu cứ cố chấp như ngươi, ta không biết đã chết bao nhiêu lần.”

Nháy mắt tinh nghịch, Mộng Dịch Di không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường, ừm… rất muốn ức hiếp y.

Sờ cằm, Mộng Dịch Di cười xấu xa nói: “Ngươi đã giúp ta, ta nợ ngươi một nhân tình, như vậy đi, ngươi bái ta làm thầy, ta dạy võ công cho ngươi, được không?”

“A?” Cảm giác đầu tiên của Công Tử Không Vờ Ngầu là, không lẽ mình hoàn thành nhiệm vụ ẩn? Nhưng không thấy hệ thống thông báo gì hết. Cảm giác thứ hai là, người này rất nguy hiểm, nguy hiểm như các lão đại, Hồ Ly và Lam Tử. Dưới sự điều khiển của cảm giác thứ hai, Công Tử Không Vờ Ngầu vô thức lùi về hai bước.

“Bản tôn không thích nợ nhân tình người khác.” Mộng Dịch Di nghiêm túc nói, thoạt nhìn thật sự có việc như vậy.

“A?” Chần chừ một chút, Công Tử Không Vờ Ngầu nghĩ, nói chung, cao thủ đều cổ quái, dạng không thích nợ nhân tình thế này thật bình thường.

“Vậy, ngươi là ma đúng không?” Công Tử Không Vờ Ngầu đảo mắt.

“Đúng, thì sao?” Có hi vọng, Mộng Dịch Di nhếch khóe miệng.

“Các lão đại của ta hình như muốn vào tiên, ta nhập ma có xung đột với các lão đại không?” Công Tử Không Vờ Ngầu lo lắng hỏi.

“Không sao,” Mộng Dịch Di trả lời, “Các giới trong Mộng Hồi không đối lập, trước kia không phải ta yêu tiên sao? Các giới đều chịu sự khống chế của Nữ Vương đại nhân.”

“Ồ, vậy được, nhưng ta bái sư rồi.” Công Tử Không Vờ Ngầu nhớ mình hình như là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn.

“Ta quen mấy lão Thiên Kiếm Sơn Trang, bọn họ sẽ không làm khó.” Mộng Dịch Di tự tin nói.

“Ồ, vậy được.” Có thể làm môn hạ của một NPC thoạt nhìn rất cao cấp không phải chuyện xấu đúng không? Công Tử Không Vờ Ngầu nghĩ, ma hay tiên cũng chỉ là cách gọi, hơn nữa Ma Tôn, nghe qua không giống tiểu nhân vật trong ma giới.

“Vậy bái sư thôi.” Mộng Dịch Di cười cổ quái.

“Vâng.” Công Tử Không Vờ Ngầu định quỳ xuống lại bị Mộng Dịch Di kéo lên, “Sao vậy?”

Không phải nên hành lễ bái sư sao? Ô…

Công Tử Không Vờ Ngầu kinh ngạc nhìn gương mặt phóng đại trước mắt.

Ừm, mùi vị không tệ. Mộng Dịch Di vừa lòng, thừa dịp Công Tử Không Vờ Ngầu đang ngẩn người vói đầu lưỡi vào miệng y, bá đạo lại không mất phần ôn nhu vuốt ve mỗi tấc mềm mại và ướt át trong miệng.

Cuối cùng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Công Tử Không Vờ Ngầu vội vàng muốn tránh thoát, nhưng khí lực của y sao có thể bì được Mộng Dịch Di. Hơn nữa ở Mộng Hồi đã nhiều năm, Công Tử Không Vờ Ngầu không nghĩ đến chuyện nam nữ hoan ái nên đối với chuyện này hết sức ngây ngô, chỉ một chốc đã bị hôn choáng, tùy ý để người khác chiếm lấy.

Mộng Dịch Di một tay khoác bên hông Công Tử Không Vờ Ngầu, tay kia ép chặt đầu y, hôn sâu hơn, tựa như muốn thăm dò hết mỗi tấc lãnh thổ trong miệng y, đầu lưỡi mẫn cảm nhất cũng không tha. Tàn phá hồi lâu, đến khi Công Tử Không Vờ Ngầu sắp bất tỉnh mới dừng lại, đầu lười quét lên đôi môi sưng đỏ, một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.

“Đồ đệ ngoan, vi sư nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.” Mộng Dịch Di ghé bên tai Công Tử Không Vờ Ngầu thì thầm, tiếng cười tà mị quanh quẩn không dứt.

…………………

“Ngươi cảm thấy không?” Tái tạo thân thể thành công, yêu hồ Du U đang giúp Ảnh Cô Nguyệt đã mệt mỏi vận tiên linh lực.

“Là hắn, không nghĩ tới hắn tăng bậc.” Hồng Liên đã trở lại thân nam nhi cười bình tĩnh, “Nhìn qua hắn đã nghĩ thông.”

“Nghĩ thông thì tốt, như vậy ta không cần áy náy nữa.” Du U trợn mắt, “Nhưng không biết ai cởi bỏ tâm kết cho hắn, hình như nhân duyên định mệnh của hắn đã xuất hiện. Hô hô, xuất hiện thì tốt, miễn cứ đến tranh với ta!”

Hồng Liên bất đắc dĩ cười. Không biết người định mệnh của Mộng Dịch Di là ai? Không quan trọng, hắn chỉ cần Du U.

Ngoài Du U, tất cả đều không quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment