Edit: Thiên Beta: Thiên
Ngoại truyện về Nhược Thủy U Lam và Kiêu Tử Minh.
…
Cởi bỏ vẻ ngoài gian xảo trong trò chơi, Nhược Thủy U Lam, hay nên gọi Lam Nhược, thật ra chỉ là một viên chức nho nhỏ.
Không phải Tiểu Lam của chúng ta kém cỏi đâu, mà do thế giới này dùng quy tắc ngầm quyết định, không có gia thế không có bối cảnh, không có vận số siêu may, lăn lộn vào làm quản lý tầm trung ở một công ty lớn đã tốt lắm rồi.
Huống chi thế giới phát triển tới hôm nay, tài nguyên đã bị các đầu sỏ thế gia nắm giữ, bạn trẻ Tiểu Lam không cha không mẹ, vừa học vừa làm chống đỡ lấy được bằng tiến sĩ kỹ sư, từ tầng chót công ty đa quốc gia này đi lên, mới hai mươi sáu đã làm quản lý tầm trung, có thể thấy được năng lực của hắn.
Cứ tiếp tục như vậy, không chừng đến lúc hắn bảy mươi tám mươi về hưu sẽ trở thành một nhân vật có mặt mũi, con cháu hắn cũng không cần vì cải thiện cuộc sống mà vất vả nữa.
Song, mọi việc luôn có ngoại lệ, mà ngoại lệ này bắt đầu từ một lần đại hội phát thưởng cuối năm, với thành tích tiêu thụ đứng đầu hắn được thưởng một khoang trò chơi Mộng Hồi xa hoa.
Mộng Hồi khác thế giới thực, cũng cá lớn nuốt cá bé, cũng có bang có hội, nhưng tiến độ phát triển hiện tại của người chơi không cao, một thế giới không có quan niệm giai cấp rõ ràng, Lam Nhược càng có thể phát triển bản thân.
Sự thật đúng như thế, Lam Nhược tới nay luôn nhẫn nhịn đeo lớp mặt nạ tao nhã lịch sự che giấu nội tâm, trong Mộng Hồi có thể không kiêng kị gì cầm quạt che miệng cười đểu, có thể ném ám khí vào một đám người rồi tiêu sái bay đi. Vô tình chạm mặt Bích Huyết Hàn, sau đó cùng vị lão đại không tốt lành này trở thành một trong những người sáng lập Bích Huyết Hàn Sương, Lam Nhược – Nhược Thủy U Lam cảm giác mình cuối cùng đã tìm được nơi mình thuộc về. Suy nghĩ này, dù Bích Huyết Hàn Sương bị ép giải tán vẫn không dao động. Chính vì thế, Nhược Thủy U Lam quyết định chính thức tạm biệt thế giới hiện thực, trở thành người chơi chức nghiệp trong Mộng Hồi. Nghe nói người chơi xuất sắc trong Mộng Hồi có thể sống vĩnh viễn trong thế giới này, Nhược Thủy U Lam tuy không coi đây là mục tiêu, nhưng hắn tin rằng, dưới sự dẫn dắt của tên lão đại ngoài cái bệnh xấu xa ra cái gì cũng tốt kia, hẳn không phải chuyện khó.
Chủ ý quyết định, Lam Nhược trở về hiện thực, dự định từ chức. Mặc dù lương và chế độ công ty hắn không tồi, nhưng rất rõ ràng kém xa tiền hắn kiếm được trong trò chơi, bỏ không thương tiếc. Hắn định từ chức xong sẽ chuyên tâm tìm kiếm tên lão đại tai họa ngàn năm tuy nói đã tự sát nhưng bọn họ tin chắc chắn sẽ như âm hồn không tan xuất hiện lần nữa.
Trong lúc này, xảy ra một chuyện khiến hắn cực kỳ buồn bực.
Trước đã nói, cha mẹ Lam Nhược đều mất. Lúc cha mẹ qua đời Lam Nhược còn rất nhỏ, đã quên bọn họ làm gì, chỉ nghe nói hình như bị tai nạn máy bay. Lam Nhược được các dì trong cô nhi viện nuôi dưỡng, chưa từng nghe nói còn thân thích nào, cũng không biết tài sản thừa kế mình được bao nhiêu, hình như chỉ có hai căn hộ hiện tại. Cũng may, tiền bảo hiểm rất nhiều, đủ cho hắn tiếp tục học hành không bị gián đoạn.
Mà bây giờ, hắn đột nhiên nhận được tin, có thân thích đến nhận thân, nói là anh em của cha hắn. Cuối cùng hắn gặp được những người gọi là người thân. Ông bà thấy hắn, cầm tay hắn run rẩy không ngừng, nói mấy lời đau lòng hắn chịu khổ, chú hắn cũng vẻ mặt bi thương.
Thế hắn mới biết, hóa ra cha hắn không muốn tranh giành quyền thừa kế mới rời khỏi gia tộc.
Lại là quyền thừa kế. Nhớ đến Công Tử Không Vờ Ngầu, Lam Nhược cười khổ.
Trách không được, những ‘người thân’ của hắn trông giả dối như vậy. Gia đình thế này, là hắn, hắn cũng bỏ đi. Vấn đề là họ gọi một cái phiền toái sẽ cùng họ tranh giành quyền thừa kế về làm gì.
Sau đó sáng tỏ. Con trai duy nhất của chú hắn vì làm nhiều việc ác, tuy có thể bảo vệ gã khỏi cảnh sát nhưng vẫn bị sát thủ giết chết. Hiện tại đời thừa kế thứ ba chỉ còn mình hắn, dưới áp lực của ông bà, chú hắn mới đưa hắn về.
Nhưng thiên hạ làm gì rơi xuống một miếng bánh ngon như vậy.
Lam Nhược chưa bắt kịp một loạt biến hóa kịch liệt này đã nhận được một tin càng khiến hắn buồn bực hơn. Vì củng cố địa vị gia tộc, cũng vì củng cố thân phận thừa kế của mình, hắn phải cưới đại tiểu thư của công ty Minh Thị. Chủ ý liên hôn là bà hắn đề xuất, vì bà biết, con trai bà nhất định sẽ trăm phương ngàn kế ngăn cản cháu bà thừa kế, mà cháu bà vừa trở về, trong gia tộc không có thế lực mấy. Tuy rằng hai ông bà bà có thể bảo vệ hắn lúc này, nhưng không thể đảm bảo sau khi ông bà qua đời sẽ xảy ra chuyện gì.
Minh Thị là thế gia mạnh hơn bọn họ. Hiện tại trên bảng xếp hạng những công ty lớn trên thế giới, liên minh Hoa Hạ chiếm tốp năm, theo thứ tự là Hoa Thị, Minh Thị, Lam Thị, Huyền Gia, Đông Phương Gia. Lam Nhược tên hẳn phải là Lam Nhược, “Lam” là họ cha hắn lấy đồng âm che giấu thôi.
Đám cưới chính trị, Lam Nhược cười khổ, trước kia thường nghe mấy tin giật gân bên lề khiến hắn thấy đại thế gia thật hủ bại, không ngờ tới giờ lại xảy ra trên người mình.
Song Lam Nhược sao có thể sắm một vai mặc người vặn xoắn, hắn vốn muốn vào sống ở Mộng Hồi, hiện tại ít biến cố này không thể lay chuyển quyết tâm của hắn, hay nên nói, càng củng cố quyết tâm rời bỏ nơi này của hắn.
Ban đầu, xem như hắn có mấy người bạn, mấy đồng sự vui vẻ với nhau. Hiện tại, hắn có một ông chú hận hắn tận xương, ông bà nói là suy nghĩ vì hắn nhưng không chút để ý đến cảm thụ của hắn, còn có một cô gái xa lạ sẽ trở thành vị hôn thê của hắn. Dù tiền nhiều hơn nữa cũng không đủ, nhìn một dãy số không liên tiếp trong tài khoản lại không thể cho hắn niềm vui, cùng là nhiều tiền, nhưng nếu ở trong gia tộc suốt ngày phải cẩn thận, khắp nơi phải lưu ý, mệt muốn chết, còn không bằng khi hắn làm viên chức nho nhỏ, đừng nói gì đến cuộc sống mà hắn yêu thích trong Mộng Hồi.
Như thế, hắn quả không hỗ là con trai cha hắn, suy nghĩ và tính cách đều tương tự.
Sau khi từ chối một cách rõ ràng, đáng thương Lam Nhược hắn bị giam lỏng. Hình như mẹ hắn cũng rời đi từ một chi của Minh Thị, mà chi này ở Minh Thị rất có quyền thế. Một liên hôn mang theo cơ hội tốt để mượn sức Minh Thị, gia chủ Lam Gia sao có thể buông tha. Phải biết tuy rằng xếp hạng gần nhau nhưng sự chênh lệch giữa các thứ hạng rất lớn. Ví dụ như, Lam Thị, Huyền Gia, Đông Phương Gia ba nhà liên hợp lại cũng không thể lay chuyển địa vị Minh Thị, đừng nói đến Hoa Thị. Có thể có quan hệ với vị đứng trước, đối với mình là chuyện vô cùng có lợi.
Lam Nhược hiện đang ngồi trong một quán bar, chán muốn chết.
Bar này hiển nhiên chuyên mở cho con dòng cháu giống, “Thiên Đường”, một trong những sản nghiệp của Hoa Gia, dưới lớp mạng yên tĩnh ưu nhã, khắp nơi lộ ra sự thối nát.
Hắn chỉ có thể tới nơi mà trước kia nhìn cũng không dám để tiêu khiển. Nơi này có bố trí an ninh nghiêm ngặt, có thể tránh hắn không từ mà biệt, hây.
Ngồi bên quầy bar, tùy ý gọi một ly, một ly lột mất nửa tháng lương trước kia của hắn, lại không nếm ra hương vị thơm ngon gì.
“Anh hẳn rất rảnh.” Lam Nhược ngáp một cái, hỏi người bên cạnh.
Người nọ sửng sốt, khuôn mặt đóng băng chuyển về phía Lam Nhược: “Cậu… Là cậu?”
“Ô, ra anh là con dòng cháu giống.” Lam Nhược uể oải dựa vào ghế, phượng nhãn gì men rượu rung động.
Con dòng cháu giống, cách người thường gọi con cháu thế gia.
“Cậu cũng vậy?” Minh Tử Tiêu nhận ra người trước mắt liền dịu xuống.
“Trước đây không lâu tôi mới biết mình cũng vậy.” Lam Nhược cười khổ.
“Cậu bị giam lỏng?” Minh Tử Tiêu nhìn vệ sĩ sắp xếp xung quanh Lam Nhược, nói.
“Đúng đúng, vừa về đã bắt tôi làm quân cờ liên hôn, tôi muốn trốn cũng không thoát.” Lam Nhược lại rót một ly.
“Uống ít một chút.” Minh Tử Tiêu đau lòng ngăn hắn.
“Vì sao không thể uống? Say rồi sẽ không cần nghĩ nữa.” Lam Nhược gỡ tay Minh Tử Tiêu, “Anh thì sao đây?”
“Một đám người nói tôi quá trầm tính, tác phong bình thường quá nghiêm túc, đừng nói đến vợ, tình nhân bí mật cũng không có, nên kéo tôi tới đây tìm tình một đêm.” Minh Tử Tiêu cười khổ.
Lam Nhược câm nín. Những quý tộc thế gia này thật không thể hiểu nổi, loại sinh hoạt tình cảm thối nát này họ cũng muốn tranh đua.
Nếu nhớ không lầm, Tiêu Tử lớn hơn hắn một tuổi, thế mà không có người yêu, thật kỳ quái.
Gặp người này, là khi Lam Nhược còn đang đi học. Trường của Lam Nhược rất tốt, mà ở một nơi giai cấp mơ hồ như đại học, một hai vị con dòng cháu giống lấy bằng ở đây cũng rất bình thường.
Tiêu Tử là bạn cùng lớp chuyên ngành của hắn. Không biết có phải trùng hợp thật không, khi lên nghiên cứu sinh hai người được cùng một giáo viên hướng dẫn, tới tiến sĩ thì cùng một phòng ký túc xá. Tuy Tiêu Tử mặt luôn một vẻ lạnh như núi băng, đối với người bạn cùng phòng hay thấy mặt này vẫn quan tâm ít nhiều. Nghiêm chỉnh mà nói, trong trường, Tiêu Tử chỉ có mình Lam Nhược là bạn. Bình thường Tiêu Tử luôn bận rộn chẳng thấy bóng, chỉ lúc ngủ hai người mới gặp nhau trong phòng, hóa vì y là con dòng cháu giống. Làm một con dòng cháu giống có năng lực, chuyện bận rộn rất nhiều, gia tộc này, công ty này, còn có mấy vấn đề ăn chơi nữa.
Sau khi tốt nghiệp hai người hai nơi nhưng vẫn thường gọi điện, hoặc mail cho nhau. Chẳng qua từ khi Lam Nhược vào trò chơi rồi, liên lạc ít dần. Lam Nhược không nói chuyện trong Mộng Hồi của hắn với Tiêu Tử.
Lam Nhược tiếp tục uống rượu, không hỏi tên thật của Tiêu Tử. Minh Tử Tiêu thất vọng, biết mình là con dòng cháu giống rồi thì không muốn duy trì quan hệ với mình nữa? Tuy rằng quan hệ trước mắt của họ vẫn chỉ là bạn bè bình thường.
Lam ư… Minh Tử Tiêu trầm tư. Thân phận của Lam Nhược y biết, cha mẹ đều mất, lớn lên trong cô nhi viện. Tra được mấy cái này xong Minh Tử Tiêu cũng không nghiên cứu kỹ, đã là quá khứ, sao có thể quan trọng bằng hiện tại. Nhưng mà, quá khứ của hắn khiến hắn u ám như thế… Lam… Lam Gia sao? Nhớ đến Lam Gia hình như vừa tìm được đứa cháu mất tích đã lâu, còn cùng Minh Thị liên hôn, người kia cũng tên Lam Nhược? Vốn khi nghe tên chỉ hơi để ý, nhưng tên đồng âm rất bình thường nên không nghĩ nhiều nữa. Dù sao chỉ là liên hôn với một chi thôi, chuyện thế này không nằm trong phạm vi y cần quản, hơn nữa, liên hôn với Lam Gia cũng mang lại ít lợi ích cho gia tộc họ.
Hóa ra Lam Nhược kia, là Lam Nhược.
Minh Tử Tiêu thở dài, nhìn người trước mắt đã uống đến mức mơ màng, đả kích vậy sao? Quả nhiên là một người thật tinh khiết, những thứ ô uế nơi thế gia…
“Đừng uống nữa.” Đỡ Lam Nhược, ngăn hắn giãy dụa, báo cho nhân viên quản lý rồi vào một phòng. Vệ sĩ Lam Gia không theo sau, dù sao chỉ cần Lam Nhược không chạy trốn, không gặp nguy hiểm thì loại chuyện này họ không thể can thiệp. Vào “Thiên Đường”, vốn là để bồi hồi trong men rượu, mơ màng quên cuộc sống.
Lam Nhược nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, cặp mắt trong vắt không như người say.
“Này, Tử, anh thích tôi phải không?”
“A…” Minh Tử Tiêu lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bối rối, nhất thời không biết nói gì. Chuyện gì thế này?!
“Giáo viên hướng dẫn anh đã động tay chân đúng không? Chúng ta chung một phòng cũng là anh làm?” Lam Nhược biếng nhác ngồi dậy, tựa vào đầu giường, mắt lóe lên hào quang không thuộc về Lam Nhược, mà thuộc về Nhược Thủy U Lam.
Sự thật là Lam Nhược say rồi. Chỉ khi say, hắn mới thể hiện tính cách trong nội tâm mình. Nói cách khác, người này sau khi say không tốt lắm, tính cách thay đổi lớn, hơn nữa tỉnh rượu sẽ quên hơn nửa. Vì vậy Lam Nhược rất ít khi uống rượu.
“Lam…” Minh Tử Tiêu ngẩn người trước lời của Lam Nhược, hắn biết hết.
“Nếu anh không nói, tôi cũng không hỏi nhiều.” Lam Nhược thở dài, “Tôi đã biết từ lâu chúng ta không phải người cùng thế giới, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, làm bạn là tốt nhất.”
Lòng Minh Tử Tiêu đột nhiên dâng lên oán khí. Hóa ra hắn đã biết, hóa ra hắn thấy mình phiền!
“…” Minh Tử Tiêu cứng ngắc nhìn Lam Nhược dựa vào ngực mình, luống cuống tay chân.
Híp mắt, có chút mệt. Lam Nhược dựa đầu vào ngực Minh Tử Tiêu, thật ấm.
“Tôi ghét nơi này, tôi muốn rời đi, về Mộng Hồi.” Lam Nhược ngập ngừng.
Mộng Hồi… Không lẽ là Mộng Hồi Cổ Triều? Minh Tử Tiêu kinh ngạc. Lam chơi Mộng Hồi? Y đương nhiên cũng chơi, nhưng y chỉ quan tâm chuyện liên kết thương nghiệp, cơ bản luôn đi một mình, tựa như y ở hiện thực. Tròng mắt xoay tròn, dùng người bên thương nghiệp tìm người, hẳn không thành vấn đề.
“Anh để bụng chuyện tình một đêm không?” Lam Nhược ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.
“Hả? Khụ khụ… Sao hỏi vậy?” Minh Tử Tiêu đang nghĩ làm sao tìm người trong trò chơi, đột nhiên bị lời này dọa.
“Thật ra tôi cũng thích anh, nhưng tôi biết chúng ta không phải người cùng thế giới, thế chỉ khiến mình đau khổ thôi.” Lam Nhược nói thật bình tĩnh, hay nên nói là lạnh nhạt, “Nhưng giờ tôi phải kết hôn với một cô gái không quen, trước lúc đó cho người mình thích lần đầu của mình cũng không sai.”
Đây có tính là bày tỏ không… Minh Tử Tiêu hắc tuyến, trong lòng dâng lên cảm xúc không biết là tức giận hay ngọt ngào.
Tình một đêm? Sau đó nói hẹn gặp lại?
“Để bụng không?” Lam Nhược thấy Minh Tử Tiêu không trả lời, tiếp tục hỏi.
Minh Tử Tiêu trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong. Có trời mới biết y đợi ngày này đã bao lâu. Vì cho Lam Nhược một cuộc sống an ổn, y đã mang Minh Thị chuẩn bị trên dưới, vất vả ổn định địa vị của mình. Phải biết, chỉ có ở vị trí cao nhất, y mới có thể bảo vệ người mình yêu. Hiện tại đã có thể, người y chờ đợi đột nhiên bày tỏ sau đó dâng mình… Tuy là tình một đêm… nhưng có thể nhịn thì y không phải đàn ông rồi…
Lam Nhược từ vẻ mặt biến hóa của Minh Tử Tiêu lấy được đáp án, cười ngồi dậy, bắt đầu phối hợp cởi quần áo.
Minh Tử Tiêu ngây ngốc nhìn da thịt trắng nõn của Lam Nhược dần lộ trước mắt. Người hay ngồi trong văn phòng, da thịt luôn trắng nõn, thân thể hơi gần, hầu kết lồi lên, xương quai xanh tinh xảo, hai viên đậu đỏ xinh đẹp trước ngực, không khỏi khiêu chiến thần kinh y.
Nuốt nước miếng, Minh Tử Tiêu đưa tay chạm da thịt vì say mà nhiệt độ tăng cao của Lam Nhược.
Xinh đẹp như trong tưởng tượng. Minh Tử Tiêu dùng lực, kéo Lam Nhược đặt dưới thân.
Lúc này áo Lam Nhược đã cởi hoàn toàn.
“Kế tiếp để tôi.” Đã bị khơi dậy dục vọng, giọng Minh Tử Tiêu khàn khàn, tay từ từ luồn vào quần Lam Nhược.
Ánh mắt Lam Nhược lần nữa trở nên mê mang, đột nhiên mỉm cười. Mắt vì men rượu ngập sương mù xoay chuyển, mang theo phong tình dụ người. Không nói lời nào, tay vòng ôm cổ Minh Tử Tiêu, hôn lên đôi môi mím chặt của y, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi hơi khô kia.
Ý chí vốn chỉ còn một chút lập tức bay đi, Minh Tử Tiêu nhanh chóng cởi quần Lam Nhược, lột sạch mình, hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, Lam Nhược cùng Minh Tử Kiêu đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng, nắm quyền chủ động, đầu lưỡi thô bạo nghiền khoang miệng mềm mại của Lam Nhược.
Lam Nhược vì đau, hơi nước trong mắt càng nhiều, nhưng khoái cảm cũng theo đến càng mãnh liệt, từ khoang miệng tràn xuống thân dưới, phân thân vô thức từ từ ngẩng đầu.
Phân thân ngẩng đầu chạm phải cự vật của Minh Tử Tiêu, y cố ý để hai thứ ma sát không ngừng, Lam Nhược khó nhịn xoay trở thân mình.
Đầu lưỡi Minh Tử Tiêu lui khỏi khoang miệng Lam Nhược, chưa muốn dừng liếm môi hắn vài vòng, lại luồn vào miệng, kéo ra sợi chỉ bạc.
Lam Nhược ngơ ngác nhìn sợi chỉ nối tiếp hai người, mở miệng, đầu lưỡi cố cuốn sợi chỉ. Bộ dáng mê mang này khiến bụng dưới của Minh Tử Tiêu căng thẳng, cúi đầu, cắn nhẹ lên hầu kết hắn.
“A…” Hơi đau, lại hơi tê. Minh Tử Tiêu không ngừng gặm cắn, từ cổ một đường xuống tới hạt đậu trước ngực.
Đầu tiên cắn mạnh, như nguyện nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lam Nhược, sau đó dùng đầu lưỡi cuốn hạt đậu vào miệng, day liếm.
Thân thể Lam Nhược cương cứng, ngực phải truyền đến cảm giác tê dại cùng đau đớn, khiến hắn không nhịn được, tay vô thức đưa lên hạt đậu bên trái, muốn cho nó kích thích tương tự.
“Để tôi.” Chặn tay Lam Nhược, Minh Tử Tiêu bá đạo tuyên bố quyền sở hữu, tiếp theo dời môi đến ngực trái, tay cũng không dừng vuốt ve hạt đậu đã sưng đỏ vì bị cắn bên ngực phải, móng tay đánh ra mấy vết đỏ quanh hạt đậu.
Khi xác nhận hạt đậu hai bên đều đã đứng thẳng, Minh Tử Tiêu tiếp tục hôn xuống, liếm một vòng quanh rốn rồi ngậm lấy phân thân sớm ướt át.
“Ưm…” Không biết chuyện gì đang xảy ra, Lam Nhược chỉ thấy thân dưới đột nhiên bị bao trong cảm xúc ẩm ướt, kích thích liên tiếp sau đó làm hắn rên rỉ càng lớn, khoái cảm đọa lạc này khiến mắt hắn tràn ngập thống khổ, “Tử…”
Minh Tử Tiêu mút mạnh, nuốt xuống tinh hoa của Lam Nhược, lại để Lam Nhược ở trong cổ họng y hưởng thụ một hồi, nhưng lần này khi Lam Nhược sắp phóng thích thì dừng lại.
“Tử?…” Lam Nhược mê mang nhìn Minh Tử Tiêu liếm khóe miệng, hắn hiện đang dục vọng khó nhịn, sắp tới đỉnh, đột nhiên dừng lại, cảm giác không thể tới cao trào này khiến hắn khó chịu vô cùng.
“Chờ một chút.” Giọng Minh Tử Tiêu đã khàn hơn khi nãy. Y cầm một lọ bôi trơn dạng cao trên đầu giường. “Thiên Đường” quả nhiên chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, dùng trước dùng sau đều có.
Dùng ngón tay quét một ít, gập chân Lam Nhược lên trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng thăm dò.
“Đau!” Động sau chưa từng được khai phá truyền đến cảm giác đau đớn, Lam Nhược bất mãn.
“Nhịn một chút.” Minh Tử Tiêu lần nữa hôn lên môi Lam Nhược, tay trái cũng xoa nắn dục vọng sắp phóng thích của hắn, như có như không niết hai quả cầu căng trướng hai bên, không để hắn phóng thích, có ý treo hắn ở đấy, tâm tư chuyển hết lên trước, ngón tay lặng lẽ thêm một.
“A! Đau!” Sau lưng truyền đến đau đớn, phân thân phía trước lập tức héo rủ, mắt ứa nước.
“Thật thoải mái…” Cuối cùng đã vào được, Minh Tử Tiêu thở dài thỏa mãn, hôn khóe mắt Lam Nhược, liếm khô nước mắt hắn, bên dưới lại không nghe Lam Nhược kháng nghị, từ từ di chuyển, tìm kiếm.
“Dừng được không? Đau quá…” Lam Nhược chịu không nổi, xin tha.
Minh Tử Tiêu chịu dừng? Y càng cố chấp thúc mạnh tới, thành công khiến lời cầu xin của Lam Nhược biến thành rên tỉ.
“Nơi này?” Tìm được điểm nhô lên, Minh Tử Tiêu cảm thấy phân thân Lam Nhược dựng đứng lần nữa, thở một hơi.
Cảm giác đau đớn từ phía sau đột nhiên biến thành khoái cảm khó tả xông lên đại não, đầu óc Lam Nhược vốn không thanh tỉnh lại vỡ thành một vũng.
Cắm mạnh, rút từ từ, chưa rút được bao nhiêu, lại lấy lực mạnh hơn thúc tới, mỗi lần đều ma sát qua điểm kia.
Mười ngón tay bấu chặt ra giường, ngón chân gập căng, giọng đã khàn đặc, mà Minh Tử Tiêu vẫn giam phía trước của hắn, không cho hắn phóng thích.
Không biết qua bao lâu, Lam Nhược thấy mình như đang ở giữa biển hứng bão táp, không ngừng bị ném đến đỉnh sóng, thể xác và tình thần đã không còn chịu sự khống chế của bản thân, phía sau đột nhiên xuất hiện một dòng nóng rực như muốn đốt bỏng mình, bàn tay phía trước cũng được buông ra, sau bạch quang thoải mái, trước mắt Lam Nhược biến thành màu đen, thần trí dần tan rã.
Cảm giác mình được xoay lại, thứ đó vẫn không rời khỏi cơ thể mình, khi xoay bị kích thích, lại cương lên, thậm chí lớn hơn vừa rồi, Lam Nhược có thể cảm nhận rõ ràng được hình thể của thứ đó, mạch máu đang đập cùng gân xanh, cả lông mao dưới gốc.
Dưới thân lót thêm hai gối đầu, Lam Nhược tuyệt vọng cảm giác cự vật lại di chuyển, nhưng cổ họng hắn đã không thể phát ra tiếng nữa.
…
Minh Tử Tiêu không biết phóng thích lần thứ mấy, phát hiện thiên hạ dưới thân đã ngất đi, chột dạ ôm người đến phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, thuận tiện nhấn nút thông báo phục vụ tới dọn dẹp.
Trong phòng tắm, Minh Tử Tiêu tỉ mỉ hôn thiên hạ trong ngực mấy lần, cuối cùng vẫn bận tâm đây là lần đầu, từ bỏ cơ hội làm tiếp trong phòng tắm lần nữa, lau khô thân thể. “Thiên Đường” quả là nơi chất lượng tốt nhất, trên giường loạn thất bát tao đã được đổi mới sạch sẽ, mùi tanh trong không khí đã được khử, thay bằng thứ mùi khiến người ta thả lỏng.
Thả người trong ngực xuống, lấy thuốc mỡ bôi vào hang động bị chà đạp chảy máu, ngón tay chui vào cơ thể khiến thiên hạ đang ngủ nhíu mày nhưng không tỉnh lại.
Hắn thật sự mệt chết rồi.
Cẩn thận giúp hắn đắp chăn, Minh Tử Kiêu tựa lên đầu giường, mở máy truyền tin.
“Chuyện liên hôn với Lam Gia đã quyết định chưa? Nói với họ…”
—-Tui là cái ranh giới đại biểu ngày hôm sau tới rồi—
“…” Lam Nhược đáng thương vẫn đang ngây dại.
Minh Tử Tiêu vô tội chớp mắt.
“Tôi đi đây!” Xoay người cầm quần áo muốn chạy.
“Không hỏi tên thật của tôi?”
“A?” Lam Nhược đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Minh Tử Tiêu, đương gia đương nhiệm của Minh Thị.” Minh Tử Tiêu tốt bụng kéo Lam Nhược đang ngây dại ôm về lại trong ngực, đắp chăn, “Tôi đã xác định, liên hôn của Minh Thị và Lam Gia, là chúng ta.”
Lam Nhược từ ngây dại biến thành hóa đá, tiến vào trạng thái phong bế ngũ giác lừa mình dối người cùng trốn tránh…
.