Phong Hỏa Kì Duyên

Chương 55

"Chuyện kể rằng, đã từ hàng nghìn năm về trước, đại lục Ngọc Huyền đã xảy ra hoạ lớn. Gió lửa ngùn ngụt thiêu rụi mọi thứ, động đất liên tục không ngừng nghỉ, núi lửa phun trào xoá sạch mọi sự sống. Khắp nơi đều nhuộm màu máu đỏ tươi.

Không gian của Thập Linh thế giới cũng vì thế mà chấn động mạnh khiến không gian của Ngọc Huyền đại lục bị tách rời khỏi không gian của Thập Linh thế giới, mãi mãi không hàn gắn lại được.

Sau khi đại hoạ vừa xong, Ngọc Huyền đại lục đã mất khoảng mấy trăm năm để khôi phục trở lại quang cảnh xưa. Khi đó có hai người từ Thập Linh đại lục đã cùng mang theo đồ đệ đến xây dựng cuộc sống. Hai người được tôn thờ là Nguyệt Phượng thánh nữ và Thiên Long thánh tử. Họ mang sức mạnh di dời không gian thời gian rất cường đại.

Bốn vị đồ đệ của hai người đã tự chọn cho mình một phương để khởi dựng và cai quản. Phía Đông Ngọc Huyền đại lục là Phong Thần Quốc, do hoàng sư tổ Phong Kinh Sơn thành lập. Phía Tây là Hoả Thánh Quốc, do Hoả Kì Nhiên sư tổ lập ra. Còn phương Nam và Phương Bắc lần lượt là Kim Quốc và Dược Thiên Quốc, do Kim Nghi Thượng và Y Hiên Dạ sư tổ lập ra. Bốn quốc gia vừa hùng mạng thì Thánh nữ và Thánh tử cũng biến mất...

Bốn vị đệ tử của Thiên Long và Nguyệt Phượng tuy đã sống rất sung túc và an nhàn nhưng trong tâm trí họ vẫn hướng về Thập Linh. Nhưng họ không có khả năng cường đại như sư phụ của họ nên đã đem Nghịch chuyển không gian tập pháp trận của sư phụ truyền cho thế hệ sau. Cứ mười năm một lần tổ chức thi đấu, gọi là Đại hội Chân Huyền chọn ra bốn người đại diện cho Ngọc Huyền đại lục để tìm nhân tài thực hiện nguyện vọng trở về của họ.

Và bốn người ấy được tôn vinh là Thánh nữ, thánh tử chân truyền.

Khoảng 500 năm sau tứ đại quốc bắt đầu lục đục nội bộ khiến đất nước bị chia cắt, từ đó hình thành thập đại quốc gia như bây giờ. Tuy nhiên truyền thống tuyển chọn Chân Truyền thánh nữ thánh tử vẫn không thay đổi.

Từ khi tổ chức đến nay đã có bao nhiêu thánh tử, thánh nữ đã nghịch chuyển không gian để dời đi. Nhưng không có ai quay trở lại. Họ còn sống hay đã chết vẫn là một ẩn số. Tuy vậy điều đó cũng không làm giảm nhuệ khí của con người. Ai cũng cố gắng rèn luyện cật lực để được vinh danh, tìm cuộc sống mới cho mình."

--------------

- Ngọc Huyền đại lục ra đời như vậy sao?

Phong Linh, gập sách lại, trong đầu vẫn còn mơ màng trong câu chuyện viễn cổ đấy. Nơi đây thật khác lạ, khác xa hoàn toàn với địa cầu nơi nàng đã từng sinh sống. Nơi này thật phức tạp. Muốn đến sống ở đại lục khác thì phải biết cách di dời không gian. Cũng đồng nghĩa là phải có võ công thâm hậu cùng bí pháp cổ truyền mới thực hiện được. Ngọc Huyền đại lục có vẻ rất yếu kém trong thế giới võ đạo vi tôn này. Bởi lẽ nơi này không hề giống thế giới của võ đạo, con người giản dị mộc mạc, còn chưa quen dùng binh thương đao kiếm thuần thục. Có lẽ vì sự kiện tách không gian kia đã khiến Ngọc Huyền trôi vào quên lãng với người ở Thập Linh thế giới. Nếu một ngày có vị cường giả nơi kia, vô tình mang sức mạnh nghịch chuyển không gian, lại đến nơi đây muốn làm bá chủ thì mọi thứ sẽ khủng khiếp đến mức nào.

- Đức, Ngọc Huyền Đại lục này thật phức tạp. Ta lại cảm thấy thế giới này này càng rộng lớn thêm và chúng ta đang loanh quanh một chỗ bé nhỏ.

Hoả Thiên Đức gật đầu ôn nhu hưởng thụ hơi ấm lan toả từ nàng. Hắn ôm nàng từ sau thật chặt.

- Phải, cho nên chúng ta càng phải tìm lối đi, nâng cao công lực của mình, đến thế giới kia học tập để phát triển đại lục của chúng ta.

Phong Linh cúi đầu, dịu dàng nói:

- Các vị thánh nữ thánh tử các thời trước đã biến mất không dấu vết, không ai biết họ đã sống hay đã chết. Chúng ta liệu quá mạo hiểm? Và chàng sao được gọi là thánh tử hả?

Hoả Thiên Đức lại nhớ lại về năm năm trước. Khi ấy hắn đang phiêu lưu khắp Ngọc Huyền đã vô tình đến được Nguyệt Thiên Cốc, nơi chỉ dành cho thánh tử thánh nữ ở, và chuẩn bị lên đường đến Thập Linh.

" - Cô nương, mạn phép cho ta hỏi lối ra của khu rừng này ở đâu?

Hoả Thiên Đức ôm quyền, nhàn nhạt hỏi. Hắn đã đi ba đêm không ngừng nghỉ rồi mà không tìm thấy lối ra của khu rừng quái quỉ này. Giờ phải đi hỏi một cô nương xa lạ, đang mang gùi đựng thảo dược, hắn cũng lấy làm xấu hổ.

Vị cô nương ấy khẽ cười đáp:

- Thiếu hiệp sao có thể đến đây được? Đây là Nguyệt Thiên cốc, người ngoài không thể vào. Nhưng thiếu hiệp đã vô tình đến đây được cũng là duyên phận đấy. Nãi nãi ta nói không sai, hôm nay ta sẽ gặp được... ( duyên tình của mình)

Mấy câu sau nàng ghìm lại không nói nữa.

Hoả Thiên Đức nhíu mày. Hắn cắm kiếm xuống đất, thở dốc, im lặng. " Nguyệt Thiên Cốc trùng trùng nguy hiểm, đã vào thì lạc vào mê cung không lối thoát." Không ngờ hắn lại "may mắn" đến bực này.

- Thiếu hiệp hẳn đã mệt nhọc, hay người đến nhà ta đi. Nãi nãi ta tốt bụng lắm, sẽ chỉ cho thiếu hiệp đường ra thôi. Mà ta xin tự giới thiệu ta là Liễu Khinh Nhu.

Hoả Thiên Đức lại rút kiếm lên tra vào vỏ. Hơi cúi người cảm tạ nàng.

- Đa tạ Liễu cô nương.

- Chúng ta đi."

Phong Linh nghe hắn thuật lại bật cười hỏi:

- Chàng số đào hoa a, có lạc đường thôi cũng gặp cô nương xinh đẹp chỉ đường cho. Lần sau không cho chàng lạc đường nữa.

Hoả Thiên Đức nhăn mày,:

- Nương tử ghen? Vi phu kinh hỷ nha.

Phong Linh cãi cố:

- Ai thèm ghen với nàng chứ. Mà có liên quan gì đến việc chàng được tôn làm truyền nhân thánh tử?

Hoả Thiên Đức lại kể tiếp:

- Bà của Liễu cô nương chính là người đứng đầu của Nguyệt Thiên Cốc, bà có khả năng tiên tri, đã công bố ta cùng thân phận của ta sẽ là truyền nhân thánh tử mạnh nhất các thờ trong tương lai.

- Chàng có cố ý thêm từ "mạnh nhất" vào không đấy?

Phong Linh nghi ngờ nghiêng đầu hỏi.

- a ha ha ha... Nhột chàng đừng cù ta a ha ha...

- Dám nghi ngờ vi phu này. Ta mạnh nhất hiểu chưa?

- Rồi... A ha ha... Dừng lại, dừng lại ta bảo chàng cái này.

Tay ai đó thôi mò mẫm.

Hoả Thiên Đức kề tai nàng thổi nhè nhẹ.

- Nàng nói đi.

Phong Linh thở dài. Sao nàng lại sợ nhột đến mức này cơ chứ. Nàng khẽ liếc hắn:

- Chàng hộ tống ta đi đến một nơi này.

- Tuân mệnh nương tử.
Bình Luận (0)
Comment