Phong Hoa Kỷ

Chương 7

“Cậu thế nào rồi?”

Đây là câu nói đầu tiên Thẩm Trác Di nghe được sau khi cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm tại chính phòng trọ của mình, trên người còn đắp chiếc chăn màu lam nhạt. Mà ngồi ở mép giường hỏi cô không phải là nữ nhân kỳ lạ của ngày hôm qua, mà là thủ trưởng kiêm bạn đại học của cô - Vân Phi.

Vân Phi thấy Thẩm Trác Di tỉnh lại, bỏ chiếc bấm móng tay trên tay xuống, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.

Nhưng Thẩm Trác Di biết, Vân Phi dù quan tâm cô thế nào đi nữa, thì hắn cũng chỉ là một nhà tư bản. Mà bản chất của tư bản chính là bóc lột hết mức có thể tầng lớp lao động. Hiện nay Vân Phi chỉ có thể dùng sức lao động của một người, người đó lại ngã bệnh, cái này đối với tạp chí thật là một điều bất lợi, bởi vậy Thẩm Trác Di đối với sự quan tâm của Vân Phi cũng không để ý lắm.

“Vẫn ổn” thật muốn mau mau đuổi người này đi, Thẩm Trác Di đưa mắt quan sát bốn xung quanh, trong đầu tràn đầy thắc mắc làm sao cô có thể về được nhà, rõ ràng hôm qua còn ở Bound 18 cơ mà.

Cô vặn vẹo một hồi ở cổ, bỗng nhiên nhớ lại hôm qua tựa hồ có người bóp, liền ngẩng đầu lên hỏi Vân Phi:“ Cậu nhìn xem cổ mình có vết gì không?”

Hai mắt Vân Phi sáng lên, tiến lại gần quan sát cái cổ trắng xinh.

“Có hay không?” Thẩm Trác Di hơi mất kiên nhẫn, cô gấp gáp muốn biết chuyện đã xảy ra cùng người kia không phải một giấc mộng, tại sao Vân Phi lại ở đây, tại sao cô về được nhà?

“Ngoại trừ da thịt trắng nõn ra còn lại đều không thấy gì hết” Vân Phi trả lời, từ bên cạnh lấy ra một lọ kem dưỡng da, bôi bôi lên mu bàn tay cô,:“ Làn da dạo này thô ráp hơn rồi, cậu không chăm sóc nó sao? Kem này là sản phẩm số một trên mạng đấy, có thể biến tất cả phụ nữ 30 thành em gái 18.”

Thẩm Trác Di sớm đã quen với tính cách nhạy cảm này của hắn, hồi đại học còn tưởng hắn là Gay liền đồng ý kết bạn không nghĩ ngợi gì, ai ngờ đâu sau này hắn lại thích cô. Từ đây cô có thể rút ra được kết luận, những người có hành động giống Gay không nhất định phải là Gay.

“Không cần đâu, cảm ơn” Thẩm Trác Di phất tay:“ Vân Phi, sao mình lại ở nhà? Cậu đến lúc nào vậy?”

Vân Phi ngừng lại một chút, đưa tay đặt lên trán cô:“ Cũng không sốt, sao lại nói sảng gì vậy? Từ lúc rơi xuống nước tại bến cảng Victoria về, không phải cậu vẫn nằm nhà ngủ ngon sao?”

Thẩm Trác Di đẩy tay Vân phi ra, đem thân thể cùng hắn tách ra xa một chút.

“Vậy ra cô ấy chỉ là một giấc mơ thôi sao?”

“Cô ấy nào vậy?” Vân Phi nhíu mày liếc Thẩm Trác Di một chút:“ Lần này có thể trở về, mạng cậu cũng lớn lắm đấy. Các tòa soạn lớn nhỏ không biết tình hình cụ thể như nào ấy vậy mà cũng viết bài, “ Cô gái bí ẩn trên tàu Hoàng Gia rơi xuống nước”, nghe xong tiêu đề đảm bảo cậu nhất định phát hỏa”

“Hả?” Thẩm Trác Di nghe xong sững sờ, hai tay nắm lấy tay Vân Phi lắc lắc:“ Chủ biên, cậu phải cứu mình, chuyện này mình gánh không nổi”Vân Phi bị động tác của Thẩm Trác Di dọa, dơ tay ra hiệu ngừng lại, người sau cũng hiểu nên yên lặng nghe phân phó của hắn.

“ Không thành vấn đề “ Nói rồi đưa tay ra trước mặt Thẩm Trác Di ngoắc ngoắc:“ Đưa đây”

“Cái gì cơ?” Thẩm Trác Di ngơ ngác.

“Tư liệu về Sincerely, cậu khó khăn lên được chuyến tàu đó, ít nhiều cũng phải kiếm được chút thông tin chứ, một chút thôi cũng được”

Thẩm Trác Di hoảng hốt, đẩy tay hắn về:“ Chẳng có gì cả”

...

Cùng lúc đó, tại phòng ăn nhà hàng Kim Mậu, vị trí sát cửa sổ. Một nữ nhân khí chất xuất chúng đang lặng lẽ ngồi đó, trước mặt cô là một đĩa cà ri mới bưng lên, hãy còn nóng.

Tay phải chống cằm, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mắt hướng theo những con thuyền đang trôi trên sông Hoàng Phổ. Chờ nó đi đến một vị trí nhất định, hoặc là nhìn Bound 18 ở phía đối diện.

Cô ấy có khỏe không nhỉ?

Nghĩ đến người con gái ấy, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, cảm giác như là được ngâm mình trong suối nước nóng ở Hokkaido vậy.

Tay trái cầm ly, nhìn thứ chất lỏng màu vàng, cau mày.

Loại đồ uống hài làm cho cô có cảm giác không thoải mái, dừng một chút, nhịn không được liền đánh chuông kêu người phục vụ đổi loại.

Một người yên lặng đi tới bên cạnh, xem quần áo có vẻ như không phải phục vụ ở đây.

“Phục vụ, giúp tôi đổi...”

“Sincerely” người kia mở miệng, hắn bất thiên bất ỷ đứng trước mặt nữ nhân, dùng thân thể che khuất tầm mắt cô:“ Thì ra em ở đây”

“Ừ” Vẻ mặt Hoa Hi Mạt hết sức bình tĩnh, không có bất kỳ tia kinh ngạc nào, ngược lại còn đem tầm mắt dời đi, quyết định là tiếp tục ngắm cảnh, không để ý đến phản ứng của người kia.

Đoàn Dữ Thành có chút bất ngờ, gương mặt tuấn tú nén tia tức giận, nhanh chóng chính sang chế độ hòa nhã, tận lực bình tĩnh lại. Lấy chai rượu vang trên tay phải xuống, thay Hoa Hi Mạt rót một ly.

Nghe thấy tiếng rượu vang lên trong ly, Hoa Hi Mạt chậm rãi quay lại nhìn:“ 1961? Anh cũng thật có lòng”

“Rượu ngon đem trưng bày cũng chỉ vô dụng, chi bằng mang cho em nếm thử” Đoàn Dữ Thành đứng thẳng người:“ Tại sao hôm đó em lại cản anh? Người phụ nữ đó chính là người có cùng dáng dấp, em vì sao còn giữ lại? Em quên hợp đồng giữa chúng ta rồi sao?”

“Đừng động vào cô ấy, ngoài việc đó ra, còn lại tùy ý anh” Hoa Hi Mạt cầm ly rượu lên lắc lắc,tinh tế nhìn màu sắc của nó, quả nhiên rất thuần khiết, chất lỏng màu đỏ nhạt bởi vì lực ly tâm mà xoay xoay bên trong ly tạo thành một con lốc xoáy nhỏ, theo sự bất động của ly, nó cũng trở nên yên lặng.

“Người em đắc tội lần này quả không đơn giản chút nào, cô ta là người đứng đầu Triều Thị, Triều Tịch Nhiên. Em đang yên đang lành chạy sang phòng cô ta làm gì, giờ không ai là không muốn tìm hiểu rốt cuộc em cùng cô ta kia có liên hệ gì?”Hoa Hi Mạt liếc Đoàn Dữ Thành một chút, hiển nhiên là đang trách hắn quản việc không đâu, môi mím lại nhấp một ngụm 1961, mùi vị thực sự rất thỏa mãn.

“Cảm ơn vì ly rượu, anh có thể đi được rồi”

Đoạn Dữ Thành tay nặn thành nắm đấm, mặt mũi trắng bệch, liền đi.

Hoa Hi Mạt nhẹ nhàng nở nụ cười, trên gương mặt vẫn là vẻ lãnh đạm thường thấy, nhưng trong lòng từng tầng từng tầng sương đang kết lại, nhàn nhạt quay đầu nhìn bờ bên kia, không biết là đang nghĩ gì. Một lát sau, móc trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại, tiện tay bấm một dãy số

“ Xin chào, tôi là Sincerely”

“Xin chào, cô khỏe không?” điện thoại bên kia là một lão trung niên:“ Chuyện xuất bản sách hết thảy đều thuận lợi, cô yên tâm chúng tôi sẽ không làm lộ thông tin của cô đâu, cũng sẽ không cưỡng cầu cô xuất hiện trước công chúng”

Hoa Hi Mạt mỉm cười, một bên gọi điện thoại, tay trái tẻ nhạt vẽ vòng tròn trên bàn ăn:“ Tôi muốn thay đổi một chút, sau khi xuất bản sách, có thể nhận một cuộc phỏng vấn nhỏ với truyền thông”

Người bên kia tựa hồ mừng rỡ như điên, vội vàng đáp ứng

“Tất nhiên là được, không giấu gì cô hiện có rất nhiều tạp chí lớn nhỏ muốn phỏng vấn cô, tôi đang đau đầu không biết từ chối họ ra sao. Giờ thì tốt rồi”

“Có điều danh sách truyền thông tự tôi sẽ sắp xếp” Hoa Hi Mạt nói xong câu đó, ngáp một cái, tựa hồ có chút mệt mỏi. Tùy ý nói chuyện một lúc với bên xuất bản, lại có chút mất tập trung. Khó khăn lắm mới có thể cúp máy, cầm lấy áo khoác treo ở ghế, Hoa Hi Mạt nhìn lên bàn ăn, thực hối hận đã nếm thử nó.

Hoa Hi Mạt đi tới quầy thu ngân để thanh toán, lại được nhân viên báo rằng có người đã trả hết cho cô rồi.

“Ai đã thanh toán cho tôi vậy?”

Nhân viên thu ngân kiểm tra một hồi, liền sau đó giơ tay hướng về phía phòng ăn, ở vị trí thứ nhất, một nam nhân trẻ tuổi đi giày tây đang ngồi ở đó, mắt đang nhìn về phía bên này. Thấy Hoa Hi Mạt cũng quay lại nhìn mình, anh ta giơ cao ly rượu trong tay lên hướng Hoa Hi Mạt, mỉm cười.

Hoa Hi Mạt hướng hắn gật đầu ra hiệu.

Anh chàng kia cho rằng Hoa Hi Mạt có ý, liền lấy thêm can đảm, một tay cầm ly rượu, một tay cầm chai rượu Volka nhưng bên trong đã hết lảo đảo đứng lên. Xem chừng là muốn đi tới chỗ cô nói chuyện, nhưng không ngờ lại bị cô cướp lời:“ Hình như tôi không quen anh”

“Ừ” Nam nhân này có khuôn mặt của một tay chơi, cũng không biết có phải là nhìn trúng Hoa Hi Mạt hay không, khuôn mặt tự nhiên có chút đỏ:“ Nhưng tôi nghĩ tôi có quen cô” Cách nói chuyện này của hắn có điểm e lệ, như tiểu tử mới yêu vậy.

Hoa Hi Mạt miễn cưỡng nở nụ cười, tiện đà tao nhã cọ xát một chút với hắn, cố ý lơ hết tất thảy mọi động tác của hắn.

Nam nhân như muốn nói điều gì, bỗng nghe “bùm” một tiếng, chiếc ly trong tay hắn vỡ thành những hạt bụi, dưới ánh đèn của phòng ăn đang chiếu rọi khung cảnh đặc biệt rực rỡ.

“Tiên sinh,... rượu của anh,...” đứng trước quầy thu ngân, cô nhân viên chỉ tay vào chai volka trên tay hắn, kinh ngạc thốt lên.

Nam nhân cầm chai rượu trong tay, mồm dần mở to, hẳn là hắn cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ rồi.

Bên trong chai, không biết là do tác dụng ngoại lực nào, một dòng chất lỏng xoay ngược chiều kim đồng hồ, tựa như cơn lốc, mạnh mẽ phun trào ra.

“Tiên sinh,... rượu của anh thật nhanh đầy”

Nam nhân cũng thấy rõ sự biến hóa này, rượu trong chai đang dần dần đầy lên. Hắn muốn nhìn cho thật rõ ràng, bên tai truyền đến thanh âm của cô gái

“Tôi chưa bao giờ nợ tiền người khác, tiền trả cho Volka thêm của anh coi như là tiền cơm của tôi”
Bình Luận (0)
Comment