Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 13

Vân thị nghe xong, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Rõ ràng, mình đã cho người thu xếp cho hai mẹ con nàng vào ở điền trang ngoại thành. Vậy mà lại còn dám bước vào đây! Không báo trước với mình câu nào, trực tiếp đi thỉnh an lão phu nhân?

Cô muội muội này, quả nhiên là một người tâm kế!

Thiển Hạ kéo cánh tay Vân thị, “Mẫu thân, nếu dì đã tới Lô phủ, người xem có nên bố trí cho nàng ở lại trong phủ không?”

“Vậy sao được? Đừng quên nàng ta đã làm ra chuyện tốt đẹp gì! Với lại, chắc là cậu con cũng nhận được thư rồi. Đến lúc đó tính tiếp.”

“Vậy hôm nay?”

“Yên tâm, ta sẽ không để cho người khác có cơ hội nắm được nhược điểm của ta đâu. Hiện tại, ta vẫn là phu nhân thiếu doãn Duẫn Châu cơ mà.”

Hai mẹ con vừa đến tiểu viện của lão phu nhân đã nghe thấy tiếng cười nói từ trong phòng vọng ra. Vân thị cau mày. Một người mới thành quả phụ lại có thể cười nói như vậy, còn ra thể thống gì nữa?

“Thỉnh an mẫu thân.”

“Thỉnh an tổ mẫu.”

“Được rồi, mẹ con các ngươi mau lại đây xem ai tới này?” Lão phu nhân vui vẻ lôi kéo một tiểu cô nương khoảng mười tuổi tới, không phải Tống Giai Ninh thì còn có thể là ai nữa?

Thiển Hạ nhìn nàng ta đang cười thẹn thùng, thật đúng là một tiểu cô nương khiến người khác thương yêu.

Thiển Hạ nhìn thẳng vào đóa hoa trắng trên đầu tiểu cô nương kia, kinh ngạc nói, “Ơ, sao trên đầu vị cô nương này lại cài hoa trắng? Tổ mẫu, không phải người nói đây là điềm xấu sao ạ?”

Lão phu nhân nghe nàng nói vậy giật mình, chợt nghĩ, có thể hai mẹ con nhà này vừa mất người thân. Đúng là có phần xui xẻo!

Ngay sau đó, không dấu vết nới lỏng bàn tay đang lôi kéo Tống Giai Ninh. Người lớn tuổi kiêng kỵ nhất, ngoại trừ chữ chết ra chính là bệnh tật! Nàng không muốn dính vận rủi từ người Tống Giai Ninh.

Vân Kính Lệ vừa nghe xong, trên khuôn mặt liền lộ vẻ u sầu, bên trong đôi mắt phượng hiện lên một tầng sương mù, vô cùng đáng thương, nhìn về phía Lô Thiếu Hoa.

Vân thị thấy hành động của nàng, lửa giận bốc lên!

Xem ra, cô muội muội này không biết bản thân mình đang ở chỗ nào? Lại dám quyến rũ tướng công ngay trước mặt mình. Nếu như mình không có nhà, chẳng phải sẽ làm ra việc khiến người khác phải đỏ mặt?

Vân thị nghĩ vậy nhưng Lô Thiếu Hoa lại không nghĩ như vậy!

Vân Kính Lệ này dung nhan mỹ miều, tuổi tác không lớn, hơn nữa, lại còn là một người biết làm sao để đánh động nam nhân, mỗi một động tác nhỏ cũng khiến cho lòng Lô Thiếu Hoa ngứa ngáy giống như mèo cào!

“Tiểu Hạ, ngươi nói cái gì đó? Đây là dì và biểu muội của ngươi, sao ngươi có thể vô phép như vậy hả?”

Thiển Hạ nhướn lông mày. Sắc mặt của lão phu nhân cũng trở nên khó coi.

Dì thì thế nào? Nói gì thì nói, nàng ta chỉ là một thứ xuất còn mình là đích trưởng nữ của cái phủ này cơ mà!

Ngay trước mặt người ngoài khiển trách mình như vậy, gia giáo của Lô Thiếu Hoa cũng thật là tốt!

Vân thị lại cười khẽ một tiếng, “Muội muội làm việc thật nhanh! Mới nhận được thư của ngươi có vài ngày mà ngươi đã đến Duẫn Châu rồi. Thế nào? Chê chỗ ta an bài cho ngươi không thoải mái nên mới đến tận phủ sao?”

Mặt Vân Kính Lệ trắng nhợt, Tống Giai Ninh bên cạnh rụt rè kêu một tiếng, “Dì, người đừng hiểu lầm. Chúng con không có ý đó.”

Thấy sắc mặt của tiểu mỹ nhân tái nhợt, Lô Thiếu Hoa đau lòng, có chút không vui nói, “Phu nhân, dù gì cũng là thân muội muội của ngươi, sao lại nói vậy?”

Lô Thiếu Hoa không nghe ra ý từ trong lời nói của Vân thị nhưng lão phu nhân thì hiểu.

Vân Kính Lệ này căn bản không phải là loại người hiểu chuyện. Con dâu đã sắp xếp cho nàng ta ở một chỗ khác, vậy mà lại còn tìm đến tận phủ. Chẳng trách vừa vào cửa, sắc mặt con dâu đã không tốt, hóa ra là có chuyện như vậy.

“Phụ thân, mẫu thân nói đâu có sai, sao người lại nói vậy?” Vẻ mặt Thiển Hạ hoảng sợ, trốn sau lưng Vân thị.

Lão phu nhân cũng không tưởng tượng nổi con trai mình lại làm như vậy.

Ngay trước mặt người ngoài thái độ với phu nhân, lại còn hù dọa Thiển Hạ.

“Được rồi, không phải nói hôm nay tới thỉnh an ta sao? An cũng đã thỉnh, người cũng đã gặp. Trở về đi!”

Trong lòng Vân Kính Lệ lập tức lộp bộp. Lời của lão phu nhân đã quá rõ ràng rồi, về đi, là trở về nơi đó? Trở về cái điền trang ngoài thành?

Tống Giai Ninh nhận được ám hiệu của mẫu thân, giương khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt hâm mộ, nói: “Dượng, phủ của người thật lớn, thật là khí phái!”

Vẻ mặt hâm mộ còn kém không nói thẳng ra là ngài để cho mẹ con chúng ta ở lại nơi này đi.

Nhưng Lô Thiếu Hoa lại thực sự có ý định này, cười nói, “Nếu Giai Ninh thích, vậy thì ở lại đi. Phu nhân, lát nữa, ngươi thu xếp cho các nàng đi.”

Cái này là đồng ý?

Trên mặt hai mẹ con Vân Kính Lệ đều là ý cười, còn sắc mặt Vân thị lại tái nhợt, giọng điệu không vui nói, “Lão gia, e rằng không được, để người đưa các nàng trở về điền trang ngoại thành đi.”

Lô Thiếu Hoa thấy phu nhân dám cãi lời mình ngay trước mặt người ngoài, lập tức nổi giận, “Lời của lão gia ta ngươi cũng không nghe phải không? Các nàng là cô nhi quả phụ, hà cớ gì phải đuổi các nàng ra ngoài! Ngươi lập tức an bài là được.”

Lão phu nhân thấy con trai mình hồ đồ như vậy, tức giận đến suýt hôn mê bất tỉnh lần nữa.

“A! Lão gia thật là nhiệt tình. Dù sao đi nữa, nàng cũng là người nhà mẹ đẻ thiếp, không nhọc người phí tâm. Hơn nữa, lão phu nhân vẫn còn khỏe mạnh, ngài lại để cho một góa phụ vừa mất phu quân ở lại trong phủ là có ý gì? Một thân áo tang này là thủ cho ai?”

Lô Thiếu Hoa nghe xong, thân thể cứng đờ, lại nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của lão phu nhân, lúc này mới ý thức được, vừa nãy mình có hơi quá đáng!

Thiển Hạ lại nhỏ giọng nói, “Không phải người đang chịu tang thì không được phép bước ra khỏi cổng sao? Sao lại có thể đến tận phủ chúng ta?”
Bình Luận (0)
Comment