Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 6

Thiển Hạ đoán không sai, Lô Thiển Tiếu vốn không bị thương nặng đến vậy, mắt cá chân chỉ sưng đỏ một chút, nàng ta cố tình làm quá lên để chiếm được yêu thương của phụ thân mà thôi. Nhưng lại không nghĩ tới là đang tự mua dây buộc mình.

Lô Thiển Tiếu đúng là không ngờ tới, vào khắc cuối, Tam muội muội lại đứng ra nói giúp Thiển Hạ, kết quả đảo ngược, chính nàng ta lại bị cấm túc. Lần này, đúng là phiền toái!

Tiếu nương tử tên thật là gì đã không còn mấy người nhớ rõ, bởi vì ngoài cầm kỹ xuất thần nhập họa, cũng không biết từ lúc nào, vì một câu nói đùa của Hoàng Hậu, tất cả mọi người trong cung bắt đầu gọi nàng là Tiếu nương tử.

“Di nương, người mau nghĩ biện pháp đi. Tiếu nương tử là cầm sư nổi danh Tử Dạ quốc, chỉ sợ lần này, nàng chưa chắc đồng ý ở lại Duẫn Châu thành lâu dài, chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.”

“Tiếu Tiếu, con đừng vội, để di nương suy nghĩ một chút.”

“Đừng vội! Đừng vội! Người lúc nào cũng chỉ biết nói như vậy.” Lô Thiển Tiếu oán hận nói xong, lại nghe thấy tiếng đàn trầm bổng, du dương truyền đến, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên khó coi.

Thiển Hạ thực sự để Tam muội Lô Thiển Nhu đến cẩm viện của mình cùng nhau học đàn, mà Tiếu nương tử lần đầu tiên nhìn thấy Thiển Hạ đã cảm thấy nàng không hổ là huyết mạch của Vân gia, sau này, thành tựu của nàng chắc là sẽ không kém người kia?

Chẳng trách, hắn không tiếc sử dụng lệnh bài năm đó cũng phải mời mình đến Duẫn Châu thành, một cô nương thông minh lanh lợi như thế này, quả thực là, bình sinh hiếm thấy! Có một đồ đệ như thế này cũng không tệ!

Liên tiếp ba ngày, Lô Thiển Tiếu vẫn thủy chung không xuất hiện trong cẩm viện, mà Thiển Hạ cũng không gấp, im lặng học đàn, tâm vô bàng vụ*, điểm này lại lần nữa lấy được cảm tình của Tiếu nương tử.

(*) Tâm vô bàng vụ: cực kỳ chú tâm không để ý đến chuyện gì khác.

Cho đến ngày thứ tư, Thiển Hạ đang ngồi nghe Tiếu nương tử giảng về cầm đạo, liền nghe thấy một hồi tiếng đàn truyền đến, phỏng theo hướng tiếng đàn truyền tới, chính là Ngưng Hương viện.

Khóe môi Thiển Hạ hơi cong lên, dưới ánh mặt trời rực rỡ, bộ quần áo màu hồng phấn càng làm cho khí chất toàn thân nàng được tôn thêm mấy phần. Lông mi cong dài tự nhiên, cũng không vì tiếng đàn mà dao động dù chỉ một chút, giống như tiếng đàn kia chưa từng lọt vào tai nàng.

Tiếu nương tử hơi sững người, mi tâm cau lại. Lẽ nào, cao thấp, trên dưới phủ này còn không biết nàng đang giảng bài? Sao trong viện khác còn truyền ra tiếng đàn? Đây là khiêu khích hay coi thường mình?

Lúc Lô Thiển Nhu nghe xong khúc đàn kia, có phần kinh ngạc nói: “Trời ạ! Là Nhị tỷ tỷ đàn sao? Không phải nàng đang bị phạt chép “Nữ giới” trăm lần sao? Mới có mấy ngày sao đã viết xong rồi?”

Thiển Hạ nghe xong, hơi cụp mắt, không chút kinh ngạc, đối với lời nói của Lô Thiển Nhu cũng không để ý.

Lô Thiển Nhu rõ ràng là cố ý để cho Tiếu nương tử bất mãn với Lô Thiển Tiếu, nếu không, cần gì phải nhấn mạnh việc chép phạt “Nữ giới” trăm lần.

Nha hoàn bên cạnh Lô Thiển Nhu cũng làm như vừa mới phát hiện ra, “Có lẽ là Nhị tiểu thư chép phạt mệt mỏi nên đánh đàn nghỉ ngơi một chút.”

“Nhưng không phải Nhị tỷ tỷ bị thương ở chân sao? Hai ngày trước còn nói bị thương đến gân cốt, đau đến không đi được, hôm nay lại có thể nhàn hạ thoải mái như vậy rồi?”

Lời trong lời ngoài, đơn giản là Lô Thiển Nhu đang ám chỉ việc Lô Thiển Tiếu không hề bị thương nặng, chỉ đang cố tình phóng đại lên mà thôi.

Thực tế, làm sao Thiển Hạ lại không biết vết thương của Nhị muội không đáng ngại?

Chỉ có điều, nàng ta không nên vội vàng tiếp cận trước, như vậy, chỉ giúp nàng đạt được mục đích mà thôi. Sớm biết nàng ta sẽ không an phận, đã như vậy, mình là tỷ tỷ, tại sao lại không cho nàng ta cơ hội này?

Chỉ là, khúc nhạc đàn ra, mọi người đều nghe được, nhưng Lô Thiển Tiếu có thể dẫn ai đến Ngưng Hương viện, lại là điều nàng ta không thể đoán trước được.

Tiếu nương tử nghe chủ tớ các nàng kẻ xướng người họa, cũng không lên tiếng, bản thân ở giữa chốn quan trường nhiều năm, dạng người nào nàng chưa gặp qua! Giống như Lô Thiển Nhu, trong mắt nàng cũng không phải quá sức chịu đựng!

Ngược lại, tiểu cô nương Thiển Hạ này thực sự là khiến cho người ta nhìn không thấu, giống như một là không nghe thấy tiếng đàn, hai là không nghe thấy các nàng nói chuyện, vẫn ngồi ngay ngắn trước đàn, dáng vẻ không liên quan đến mình.

Lão phu nhân hiển nhiên cũng nghe được tiếng đàn, lúc đầu còn cho là một trong hai nha đầu Thiển Hạ hoặc Thiển Nhu đàn ra, nhưng nghe một lúc cảm thấy hướng phát ra không đúng.

Vương ma ma bên cạnh vội vàng nhỏ giọng nói: “Là từ Ngưng Hương viện truyền tới. Nghe nói, từ hôm Tiếu nương tử tới, Nhị tiểu thư và Cận di nương liên tục cãi nhau, chẳng phải là vì chuyện muốn ra ngoài học đàn sao.”

“Hừ! Quả nhiên là không biết trời cao đất dày, không biết thân biết thận! Lẽ nào, nàng ta không biết bây giờ mình đang bị cấm túc, còn phải chép phạt “Nữ giới” sao?”

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy không ổn: “Tiếu nương tử kia vẫn còn treo chức trong cung, không biết chừng, lúc nào đó Hoàng thượng và Hoàng hậu nhớ tới lại gọi nàng ta về. Ta nghe nói, Hoàng hậu nương nương còn đặc biệt cử mấy hộ vệ của nàng đi theo bên người nàng ta.”

“Bẩm lão phu nhân, đúng vậy, hôm nàng ta tới phủ, nô tỳ cũng nhìn thấy, ai nấy đều vô cùng anh vũ*.”

(*) Anh vũ = anh tuấn + uy vũ

Vương ma ma liếc mắt nhìn chủ tử một cái, cẩn thận nói: “Có lẽ, Nhị tiểu thư muốn học đàn, nhưng không phải chân nàng bị thương sao? Cho nên, mới dùng cách này dẫn Tiếu nương tử qua?”

“Hừ! Chỉ bằng nàng? Nếu không phải nể mặt mũi Vân gia, ngươi cho rằng Tiếu nương tử sẽ đến Duẫn Châu sao? Người ta đồng ý để cho Thiển Nhu học cùng, cũng là nhìn mặt mũi Thiển Hạ. Tiếu nương tử là người từ trong cung ra, nếu cho rằng người trong phủ chúng ta bất kính với nàng, thì thật là phiền toái!”

Lão phu nhân nói, sắc mặt âm lãnh trầm xuống: “Đi thôi, bà già này phải đi Ngưng Hương viện nhìn xem, cháu gái bảo bối này muốn biến bao nhiêu người thành thiêu thân đây?”

—— Nói với người xa lạ —–

Hi hi, các người đẹp, cuối cùng tra muội có được lão phu nhân cho phép đi học đàn không hay vẫn bị phạt tiếp đây?
Bình Luận (0)
Comment