Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 70

Editor: Gió

Bởi vì Nhị hoàng tử sắp tới cho nên mấy ngày gần đây, An Dương thành bắt đầu giới nghiêm. Dù sao thì thế gia lớn nhất An Dương thành là Tang Khâu gia mà Nhị hoàng tử lại là hoàng tử duy nhất của Hoàng hậu, cũng là thân ngoại tôn của Tang Khâu gia. Dĩ nhiên, An Dương thành không dám buông lỏng canh phòng.

Nhị hoàng tử đi chuyến này, tuy cố tình khiêm tốn nhưng vì còn mang theo thăm hỏi của Hoàng thượng cho nên không thể mặc thường phục vào thành.

Tang Khâu lão thái gia và An Dương thành Thứ sử dẫn đầu một đám quan viên ra khỏi thành nghênh đón, rất cung kính. Đương nhiên, bên trong những người cung kính này, không bao gồm Tang Khâu Tử Duệ không thể xuống khỏi giường.

Chủ tử lớn bé trong Tang Khâu phủ, tất cả đều ra khỏi thành nghênh đón, bao gồm cả nữ quyến lớn nhỏ, chỉ cần có thể hoạt động, đều ra khỏi thành.

Thính Phong cư vốn đã yên tĩnh nay lại càng thanh tĩnh thêm ba phần.

“Các người nói xem vị Nhị hoàng tử này liệu có lấy nữ tử của Tang Khâu gia làm vợ không?” Vân Trường An vừa trêu đùa một con chim trong lồng tre vừa hỏi.

“Không biết.” Thiển Hạ trả lời rất dứt khoát.

Mục Lưu Niên thì nhún vai, cười nói: “Khó nói.”

Thiển Hạ thủy chung chưa từng ngẩng đầu, chăm chú vào bàn cờ, giống như hai màu đen trắng bây giờ còn tốt hơn khuôn mặt của Mục Lưu Niên không biết bao nhiêu lần.

“Sao vậy?” Vân Trường An bị khơi dậy hứng thú, không trêu chọc con chim nhỏ nữa mà xúm lại.

Mục Lưu Niên nhìn Thiển Hạ đang rơi vào trầm tư, không thúc giục nàng nữa, nói: “Cái này còn phải xem ý tứ của Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng?”

“Hôn sự của các hoàng tử, cho dù là Hoàng hậu cũng không chắc chắn có thể làm chủ. Dù sao, chuyện này cũng khác với quan hệ thông gia của nhà bình thường. Lợi ích quyền thế gắn bó chặt chẽ. Nếu không được Hoàng thượng gật đầu thì Hoàng hậu có đáp ứng cũng không thành.”

“Cái này ta hiểu. Nhưng để duy trì quyền thế mẫu tộc, không phải trước giờ đều vậy sao?”

“Vấn đề bây giờ là, Hoàng thượng sủng ái Mai quý phi, cũng chính là ưu ái Đại hoàng tử hơn một chút. Dù sao, đó cũng là trưởng tử, đứa con đầu tiên của Hoàng thượng.”

“Vậy thì sao? Tử Dạ quốc đích thứ khác biệt, vô cùng coi trọng chuyện này.”

“Có thể hơn được hoàng ân sao? Đừng quên, trăm năm trước, một vị đế vương của Tử Dạ quốc cũng xuất thân thứ tử. Không phải cũng trở thành vua của Tử Dạ quốc đó sao?”

Vân Trường An nhất thời nghẹn họng, không biết phải nói gì nữa, chỉ có điều, trong lòng vẫn có mấy phần bất mãn đối với vị Đại hoàng tử kia.

“Lời nào của ngươi cũng thiên vị Nhị hoàng tử, ta thực không biết, vị Đại hoàng tử kia từng đắc tội ngươi à?”

Vân Trường An lúng túng, vội vàng phủ nhận: “Không có! Sao có chuyện đó được? Sao ta có thể biết vị Đại hoàng tử kia được?”

Mục Lưu Niên nhướn mày, không tiếp tục đề tài này nữa.

“Thiển Thiển, nàng nghĩ xong chưa, muốn hạ chỗ nào?

Lúc này, Thiển Hạ mới ngẩng đầu lên, đôi mày đen đã nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng ảo não, rầu rĩ.

“Không được!”

Dứt lời, giống như cáu kỉnh, đưa tay khuấy bàn cờ, toàn bộ ván cờ rối loạn.

Có lẽ, dùng sức hơi lớn, có hai quân cờ lăn xuống dưới đất, rơi trên nền gạch nhưng lại không phát ra tiếng.

Khóe môi Mục Lưu Niên cong lên, hiển nhiên tâm tình không tệ, khom lưng nhặt hai quân cờ một đen một trắng dưới đất lên, sau đó đặt lại vào bàn cờ.

Thiển Hạ dường như có chút xấu hổ, sắc mặt phiếm hồng, miệng hơi tru lên, giống như trẻ con đang giận dỗi.

“Không phục?”

Nghe thấy thanh âm không hề che giấu của hắn, Thiển Hạ khẽ rũ mắt: “Lần nào cũng là huynh thắng, không có ý nghĩa.”

Vân Trường An ở bên cạnh lại vui vẻ, “Ha ha! Muội muội, hóa ra muội cũng có ngày hôm nay. Trước kia ở trên Phượng Hoàng sơn, muội không phải rất lợi hại sao? Ngoại trừ phụ thân, ai cũng không thắng nổi muội. Còn nhớ muội làm cho Hải gia gia tức đến giậm chân, mắng chửi người. Hóa ra, muội cũng có lúc thua cờ.”

Thiển Hạ thở phì phò, nhìn hắn chằm chằm: “Cái gì gọi là hóa ra muội cũng có lúc thua cờ? Không phải huynh nói, ta đánh cờ với cậu cũng không thắng được sao?”

“Không giống nhau! Phụ thân là cao thủ kỳ đạo. Những năm gần đây, ta chưa từng thấy qua người nào có thể thắng được phụ thân một ván. Huống hồ, phụ thân tư lịch thâm sâu, thắng một tiểu bối như muội cũng không có gì đáng khoe khoang. Nhưng Mục, nhưng Nguyên Nhị có thể thắng được muội, ta thấy có mấy phần đáng xem rồi.”

Vân Trường An cao hứng, suýt chút nữa nói ra thân phận thật của Mục Lưu Niên, cũng may sửa kịp thời, nếu không, thế nào cũng bị Mục Lưu Niên dạy dỗ một trận.

“Có muốn ta chỉ điểm cho nàng một chút không?” Mục Lưu Niên cảm thấy hơi tội lỗi, hỏi.

Thiển Hạ cũng không cho hắn mặt mũi, cơ thể ngả về phía sau, cằm hơi hếch lên, có phần xem thường nói: “Hừ! Huynh? Tài đánh cờ của ta được cậu đích thân truyền dạy. Huynh? Chẳng qua là ta không muốn thắng thôi. Nếu ta thực sự dụng tâm đánh cờ với huynh, huynh cho rằng huynh có thể thắng được?”

Bây giờ đổi lại, là Mục Lưu Niên có phần kinh ngạc, ngẫm nghĩ lời của nàng, không nhịn được mỉm cười, nếu nàng dùng thuật thôi miên đối với mình, vậy thì đúng là mình chỉ có thể thua, không biết đến lúc nào mới thắng được.

“Nói rất đúng, rất chính xác! Là nàng nhường ta!”

Thiển Hạ hưởng thụ lời tâng bốc của hắn, coi như đây là chuyện đương nhiên.

“Nhị hoàng tử tới thôi mà, bọn họ có cần thiết phải bày ra trận thế lớn như vậy không? Cái này cũng quá cho hắn thể diện đi?” Thiển Hạ đối với cách làm của Tang Khâu gia, khó tránh khỏi có chút chướng mắt. Nói thế nào đi nữa, hắn cũng là ngoại tôn của Tang Khâu gia, là vãn bối của Tang Khâu gia chủ. Vậy mà ông ta còn phải đích thân ra đón. Cái giá của Nhị hoàng tử này, có phần quá lớn đi.

“Người Hoàng thất mà, đương nhiên phải vậy. Đây không chỉ đơn thuần là cho Nhị hoàng tử thể diện, mà còn cho cả Hoàng thất Tiếu gia nữa.”

Thiển Hạ bĩu môi một cái: “Chỉ được cái phô trương lãng phí! Không biết được những chuyện thực sự dân chúng đang làm thì có ích gì.”

“Đây không phải là chuyện ta và nàng có thể quản được.” Mục Lưu Niên nói xong, đứng dậy chắp tay đi lại trong phòng một lúc lâu mới đưa lưng về phía Thiển Hạ nói: “Lần này ngược lại là một cơ hội tốt để hảo hảo tìm hiểu một chút về vị Nhị hoàng tử này.”

“Huynh lo lắng giúp đỡ nhầm người, sau này sẽ hối hận?”

Mục Lưu Niên lắc đầu, “Đứng đầu một nước, há dễ làm như vậy? Tuy nói Nhị hoàng tử có mấy phần tài hoa nhưng cũng chỉ là lời đồn đại, chúng ta chưa từng chứng kiến tận mắt. Hơn nữa, có tài hoa cũng chưa chắc đã là một minh quân biết cách trị quốc.”

“Cũng phải! Nếu phẩm chất người này không tốt thì cũng không phải chuyện may mắn của quốc gia.”

Vân Trường An không nhịn được nói: “Này, này, ta nói hai người các ngươi, chúng ta có thẻ đừng nói những chuyện nhàm chán này nữa không? Lát nữa, Tam Thất đem đồ ăn lên còn có thể nuốt trôi được sao?”

Thiển Hạ mím môi cười nhẹ không nói. Ánh mắt Mục Lưu Niên khẽ lóe lên, “Nói rất đúng, bây giờ, thực sự không nên bàn luận mấy chuyện này.”

“Lần trước, Tang Khâu Tử Duệ nói đến đại nghiệp nhưng thực chất là chỉ giúp đỡ Nhị hoàng tử đăng cơ đế vị?”

Trầm mặc một lúc lâu, Mục Lưu Niên đột nhiên quăng ra một câu.

Cơ thể Thiển Hạ thoáng cứng lại, lắc đầu trả lời: “Không biết.”

“Chắc chắn là vậy! Trợ giúp Nhị hoàng tử đồng nghĩa với việc trợ giúp Tang Khâu gia. Tang Khâu Tử Duệ không ngốc, cho dù có ngốc cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi giúp vị Đại hoàng tử kia?” Vân Trường An có chút khinh bỉ nói, “Ta nói này, đầu óc ngươi có phải bị hư rồi không? Vấn đề rõ như ban ngày rồi còn hỏi ra một câu như vậy?”

Sắc mặt Thiển Hạ nháy mắt đông cứng lại, hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng hồi phục lại tâm tình đang điên cuồng, một lúc lâu sau mới mệt mỏi nói: “Trên người hắn dường như tồn tại khí chất mà người thường không sánh được. Mặc dù, ta chưa từng thấy qua hoàng tử nhưng ta dám nói, trên người Tang Khâu Tử Duệ tồn tại khí vương giả cường đại. Mặc dù, hắn đã cực lực che giấu nhưng cỗ khí thế này, không phải hắn muốn là có thể che giấu được.”

Lời này vừa ra, Mục Lưu Niên vẫn luôn bình tĩnh như nước cũng có chút run sợ.

Tang Khâu Tử Duệ? Trên người Tang Khâu công tử danh khắp thiên hạ lại có nồng đậm khí vương giả?

Vân Trường An biểu hiện khoa trương hơn, há miệng, không nhúc nhích.

Bầu không khí trong phòng nhất thời an tĩnh đến cực độ.

Thiển Hạ nói ra những lời này, đột nhiên cảm thấy đáy lòng buông lỏng không ít, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

“Thiển Thiển, từ đâu nàng biết được chuyện này?”

Thiển Hạ khẽ thở ra một hơi, “Cảm giác! Lúc ta bước vào ảo cảnh của hắn, loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt. Hơn nữa, hai người không cảm thấy bản thân hắn thực sự tồn tại khí tràng cực đại sao?”

Mục Lưu Niên ngẩn ra, không tự chủ gật đầu một cái, “Đúng vậy. Khí tràng của hắn đích thực rất cường đại. Chỉ có điều, nếu nói khí vương giả, ta thực sự chưa cảm giác được. Hoặc là, do nàng và hắn có tồn tại tâm linh cảm ứng kỳ quái đó nên mới cảm nhận được?”

Thiển Hạ cũng có chút mờ mịt, “Có lẽ vậy.”

Vân Trường An lúc này mới phục hồi tinh thần, sắc mặt nghiêm túc nhìn hai người, “Những chuyện như hôm nay, về sau đừng nói nữa. Nói không chừng sẽ bị vị Tang Khâu công tử kia trực tiếp đoạt mạng.”

“Muội biết rồi. Chuyện này về sau, chúng ta không ai được nhắc lại nữa.”

Thiển Hạ thay đổi chủ đề, “Đợi qua dịp ghế thăm của vị Nhị công tử, muội nghĩ, chúng ta nên cũng không cần thiết tiếp tục ở lại Tang Khâu phủ nữa. Quan trọng là, thương tích của Tang Khâu công tử ngày càng chuyển biến tốt đẹp, Tang Khâu phủ cũng không nhất thiết phải lưu chúng ta lại nữa.”

“Vậy thì chưa chắc! Nói thế nào đi nữa, cũng là Trường An cứu tính mạng hắn, ngộ nhỡ vừa rời khỏi Tang Khâu phủ, chúng ta lại bị người tập kích thì sao?”

Vân Trường An có phần tò mò nhìn Mục Lưu Niên, “Ngươi không muốn chúng ta rời khỏi đây?”

Thật là hiếm thấy!

Không phải Mục Lưu Niên coi vị Tang Khâu công tử kia là tình địch sao? Sao bây giờ lại không muốn đi?

Mục Lưu Niên trừng hắn một cái, “Ta không nói là không muốn rời đi. Ta chỉ đang nghĩ, thân là danh môn thế gia, bọn họ sẽ làm ra chuyện để cho ân nhân cứu mạng đưa thân vào hiểm cảnh sao? Thiên hạ mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết bọn họ. Danh môn, hừ! Đúng là đánh giá cao thanh danh của bọn họ.”

“Nếu vậy, muội muội, muội nói xem, chúng ta chủ động rời khỏi đây, bọn họ có đáp ứng không?”

Đúng lúc này, ám vệ của Mục Lưu Niên đột ngột hiện thân, sau khi ở bên cạnh Mục Lưu Niên nói nhỏ vài câu lại nhanh chóng rời đi. Quay đi quay lại chỉ một cái chớp mắt, Thiển Hạ thậm chí còn chưa kịp nhìn xem đối phương cao thấp như nào.

Mục Lưu Niên đột nhiên nhếch môi, cười đến bỉ ổi, “Lần này tốt rồi, có lẽ, chúng ta có lý do rời khỏi nơi này rồi.”

Thiển Hạ khiêu mi, dùng ánh mắt dò hỏi Mục Lưu Niên, nhưng hắn chỉ cười cười, rõ ràng không muốn nói, chọc giận Thiển Hạ.

“Thương thế của Tang Khâu Tử Duệ đã dần khỏi, hơn nữa, ý tứ của Tang Khâu lão thái gia là, Nhị hoàng tử tới đây, những người chúng ta ở đây xuất thân hèn kém, có thể chẳng may đụng phải Nhị hoàng tử. Cho nên, vì lo lắng cho sự an toàn của Nhị hoàng tử, ba dân đen chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này cho thỏa đáng.”

Thiển Hạ nghe xong, lập tức bừng tỉnh.

Cái gì mà đụng phải Nhị hoàng tử? Rõ ràng là cầm kỹ của nàng ở trong mắt người Tang Khâu phủ quá mức chướng mắt.

Xem ra, vị Tang Khâu Hoa kia cũng nói không ít “lời hay ý đẹp” trước mặt Tang Khâu lão thái gia.

Thiển Hạ nhếch môi, “Vốn dĩ, ta cũng không có hứng thú với vị Nhị hoàng tử này. Mặc dù hắn có quyền có thế, ta cũng không có ý đụng tới. Nhưng mà, vị Tang Khâu Hoa kia lại hao phí tâm tư như vậy, khiến ta có mấy phần tò mò về hắn.”

Vừa dứt lời, liền cảm thấy bên hông bị xiết chặt, Mục Lưu Niên có chút nguy hiểm nhìn nàng, “Vừa rồi, ta nghe không rõ, nàng lặp lại lần nữa được không?”

Cổ họng Thiển Hạ căng thẳng, cảm giác bên tai mình truyền đến một loạt tiếng ma sát, sao mình lại cảm thấy đứng bên cạnh mình là một đầu sói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó nuốt chửng nhỉ?

Vân Trường An nhìn lên, lập tức nóng nảy, bật người dậy.

“Lui ra, lui ra! Ngươi làm cái gì thế hả? Nam nữ thụ thụ bất thân! Mục Lưu Niên, ngươi có tin ta lập tức gửi thư cho tổ mẫu, sắp xếp hôn sự cho muội muội không?”

Dường như, uy hiếp của Vân Trường An rất có hiệu quả. Mục Lưu Niên không tình nguyện buông nàng ra, trong mắt tràn đầy lệ khí, khiến Thiển Hạ không tự chủ run rấy mấy cái.

“Cái kia, ta chưa nói gì cả. Rời đi cũng tốt, dù sao ở mấy ngày, cái gì muốn biết chúng ta cũng đã nghe ngóng được không sai biệt lắm rồi.”

Mục Lưu Niên lúc này mới khẽ hừ một tiếng hài lòng, nhưng trên mặt vẫn còn sự khó chịu, hiển nhiên đát lòng vẫn có mấy phần buồn bực, khiến Thiển Hạ lúng túng ho khan một cái, không dám lên tiếng nữa.

Ba người trầm mặc một hồi. Lúc Tam Thất bưng mất đĩa điểm tâm tới, rõ ràng cảm thấy mấy vị chủ tử không được bình thường.

Mà lúc này, trong viện của Tang Khâu Tử Duệ cũng vô cùng yên tĩnh.

“Chủ tử, thành, những người đó không một ai lọt lưới. Toàn bộ đều chết.” Trường Bình vẫn một bộ hắc y, quỳ gối trước giường.

“Có để lại dấu vết gì không?’

“Chủ tử yên tâm. Mặc dù thuộc hạ bức cung nhưng đều dùng thủ đoạn người khác không nhìn ra, từ trên da thịt sẽ không phát hiện được gì. Hiện tại, người đã chết, hơn nữa, chỗ kia còn cách rừng rậm không xa, thuộc hạ phái người bí mật canh gác ở đó, nhiều nhất ba ngày, những thi thể này sẽ bị bầy sói gặm ăn hầu như không còn sót thứ gì.”

“Tốt! Lần này làm sạch sẽ, có trọng thưởng.”

“Thuộc hạ không dám. Có thể dốc sức vì chủ tử là bổn phận của thuộc hạ.”

“Ừm, đi xuống đi. Trước nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày này, Nhị hoàng tử tới, nói với người dưới, bất kể cả nào cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩ, càng không được để người khác phát hiện ra sự tồn tại của các ngươi.”

“Dạ, chủ tử.” Trường Bình lui ra. Lúc này, Trường Phong mới từ ngoài cửa tiến vào.

“Khởi bẩm công tử, Nhị hoàng tử đã đến cửa thành, phỏng chừng tối đa một khắc nữa sẽ tới nơi này.”

“Ừm, nói hạ nhân, không cần làm quá, ngày thường làm như nào thì bây giờ cứ làm như vậy.”

“Dạ, công tử.”

Tang Khâu Tử Duệ nói xong, lại nằm xuống, “Đi mời Vân công tử qua đây, nói vết thương của ta rách ra.”

Trường Phong sửng sốt, nhanh chóng đưa mắt, quả nhiên, trên vạt áo công tử đã đỏ thẫm, lập tức xoay người ra gọi hạ nhân đi gọi người, không dám chậm trễ nửa phần.

Lúc Trường Phong trở lại, nhìn thấy thương thế của công tử, tự nhiên có chút đau lòng, nhịn không được oán trách nói: “Công tử hà tất phải làm vậy? Muốn trừng trị vị Đại công tử kia, có rất nhiều cách, công tử cần gì phải giày vò mình như vậy?”

Tang Khâu Tử Duệ hơi đau nhưng vẫn cười thản nhiên một tiếng: “Đúng vậy, muốn xử trí vị Đại ca kia, ta tự nhiên có rất nhiều cách.” Dứt lời, mím mím môi, nhẹ nhàng nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm: “Nhưng muốn giữ nàng lại, cũng chỉ có cách này.”

Câu cuối cùng, Trường Phong đương nhiên cũng nghe được, bước chân dừng lại. Mặc dù chủ tử chưa nói nhưng nàng ấy là ai, còn cần phải hỏi sao?



Nhị hoàng tử vừa vào Tang Khâu phủ đã đề nghị đi thăm biểu huynh trước. Dù sao, hắn là người thừa kế Tang Khâu gia tận lực bồi dưỡng, tương lai của mình vẫn phải nhờ vào hắn rất nhiều.

Thái độ của Nhị hoàng tử đối với Tang Khâu Tử Duệ, ngoại trừ chi thứ hai, những người khác dĩ nhiên là rất vui mừng.

Nhưng vừa vào đến cửa viện, đã thấy bọn hạ nhân đang vội vội vàng vàng trong sân, còn Trường Phong canh giữ ngoài cửa.

“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tang Khâu Hoằng có chút khó coi.

“Hồi lão gia, vết thương của công tử rách ra, hiện tại, Vân công tử đang băng bó bên trong.

“Sao vậy, sao lại nứt ra rồi? Y thuật của vị Vân công tử này không phải tốt lắm sao?” Tang Khâu Tử Hách nói.

Nghe qua chỉ là một câu nói bình thường nhưng cũng khiến Nhị hoàng tử nhíu mày.

Tang Khâu Hoằng có chút không vui. Đứa cháu này chẳng qua là muốn nói cho Nhị hoàng tử, y thuật của vị Vân công tử này cũng chẳng ra gì, cũng không phải là người đáng tin cậy.

Trường Phong không dấu vết liếc Tang Khâu Tử Hách một cái, thấp giọng nói: “Hồi lão gia, sáng nay Tam tiểu thư tới một chuyến, thuộc hạ dù không ở trong phòng hầu hạ nhưng nghe thấy trong phòng có tiếng cãi vã, sau đó, còn truyền ra thanh âm vỡ nát của vật gì đó. Đợi Tam tiểu thư đi, thuộc hạ mới vào phòng sai người thu thập. Lúc đó, sắc mặt của công tử có gì đó không đúng. Nhưng công tử chê thuộc hạ chướng mắt, đuổi thuộc hạ ra ngoài.”

Tang Khâu Hoa đi theo phía sau, lập tức nóng nảy, vội vàng thanh minh cho mình: “Ngươi nói bậy! Ta đụng chạm với Nhị ca lúc nào? Ta chỉ có hảo ý đưa tặng canh bổ nhưng Nhị ca không muốn thì thôi, sao ngươi lại vu khống cho ta như vậy?”

Nói xong, trong đôi mắt dịu dàng của Tang Khâu Hoa đã dâng lên một tầng sương mù, dáng vẻ giống một người bị oan uổng, lại không biện minh được cho mình, thật khiến người ta nhìn mà thương tiếc.

Trường Phong chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mím chặt môi, không nói gì nữa.

Nhị hoàng tử lại như có điều gì đó suy nghĩ, liếc nhìn Tang Khâu Hoa và Tang Khâu Tử Hách một cái, lát sau nói: “Nếu đã vậy, chúng ta cứ ở đây đi, tiện xem thương thế của biểu ca thế nào.”

Tang Khâu lão thái gia cũng chỉ đành gật đầu. Mấy người tới đình nghỉ bên cạnh ngồi. Quản gia trong viện đã sớm sai người chuẩn bị trà bánh, trái cây, lập tức đưa lên.

Tang Khâu Hoa có mấy phần lúng túng, đi cũng không được mà ở cũng không xong. Bộ dáng ủy khuất của nàng lúc trước, cũng không đả động được Nhị hoàng tử một chút, không tránh khỏi thất vọng.

Có thể ngồi cùng với Nhị hoàng tử, cũng chỉ có mấy vị trưởng bối. Ngay cả Tang Khâu Tử Hách cũng không có tư cách ngồi xuống, nói gì đến một Tang Khâu Hoa nho nhỏ như nàng.

Khúc nhạc đệm vừa rồi khiến cho đáy lòng Nhị hoàng tử sinh ra mấy vòng luẩn quẩn.

Nội bộ Tang Khâu gia tộc không an tĩnh, đối với thượng vị của hắn chỉ có hại không có lợi!

Bất quá, chỉ mấy ý nghĩ, trong lòng Nhị hoàng tử đã có quyết định!

Tang Khâu Tử Duệ là đích xuất trưởng phòng, trước chưa nói đến danh tiếng của hắn bên ngoài ra sao, riêng mấy năm nay Tang Khâu gia cố gắng bồi dưỡng hắn, đã đủ để cho người khác không thể coi thường. Nếu nói hắn không có thế lực riêng, Nhị hoàng tử hiển nhiên không tin.

Đặc biệt là chuyện xảy ra ở An Dương thành lúc trước, Nhị hoàng tử đã nhìn ra thủ đoạn của Tang Khâu Tử Duệ. Còn về việc lần này bị thương, hắn thấy, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.

Hơn nữa, Tang Khâu Tử Duệ rong ruổi bên ngoài nhiều năm, mạng giao thiệp bên ngoài vĩnh viễn vượt xa Tang Khâu Tử Hách, thậm chí là ngay cả vị Nhị cữu cữu của mình cũng nhất định không thể bì kịp.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, tất nhiên là lập kiến cao hạ.

“Người đâu, đem thuốc bổ Hoàng thượng ban tặng qua đây. Lát nữa, để vị Vân công tử kia xem qua, cái gì có thể dùng, cái gì không thể dùng, phải để hắn xem qua, chúng ta mới yên tâm.”

“Dạ, điện hạ.”

“Còn có, lần này bổn cung tới đây, mẫu hậu dặn đi dặn lại, nói Nhị biểu ca nhân tài trụ cột của Tang Khâu gia chúng ta. Trước đây, Nhị biểu ca từng được mẫu hậu triệu kiến. Từ lúc đó, mẫu hậu và bổn cung mới có thể ngày càng thuận lợi. Mẫu hậu nói, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Lần này ở An Dương thành lại xảy ra chuyện bực này, ắt hẳn có kẻ coi biểu ca như cái định trong mắt.”

Lời của Nhị hoàng tử, truyền đến mọi người đồng thời ba tin tức.

Thứ nhất, Hoàng hậu cực kỳ xem trọng Tang Khâu Tử Duệ. Thái độ của Hoàng hậu cũng chính là đại diện cho thái độ của hắn.

Thứ hai, Hoàng hậu chỉ ra ở An Dương thành, trong gia môn của mình, có người dám đánh chủ ý lên Tang Khâu Tử Duệ. Chuyện này hẳn là muốn cho mấy vị gia chủ Tang Khâu gia hảo hảo suy xét một phen.

Thứ ba, Hoàng hậu từng đơn độc triệu kiến Tang Khâu Tử Duệ. Mặc dù không nói rõ nhưng nhất định là hắn đã giúp vạch ra kế sách cho Hoàng hậu, mới khiến cho cuộc sống của Hoàng hậu và hắn dễ chịu hơn một chút. Hôm nay, có người coi Tang Khâu Tử Duệ như cái định trong mắt, cũng bày tỏ người này đang chuẩn bị tính toán Tang Khâu gia tộc. Nếu như lần này bỏ qua cho hắn, sợ rằng hậu hoạ vô cùng.

Nhị hoàng tử nói xong, không khỏi khiến Tang Khâu lão thái gia giật mình. Hóa ra, hắn đã sớm vào cung?

Mà bản thân mình, một chút tin tức cũng không nhận được, điều này chứng tỏ cái gì?

Hoàng hậu phong tỏa tin tức, là vì bảo hộ Tang Khâu Tử Duệ, cũng là vì bảo vệ toàn bộ Tang Khâu gia.

Như vậy, thoạt nhìn bên ngoài, Tang Khâu gia vẫn chưa hề bị cuốn vào bất kỳ tranh đấu nào trong triều đình.

Tang Khâu Hoằng cũng giật mình không nhỏ. Hắn tất nhiên biết đứa con trai này của mình, từ trước nay luôn ưu tú, nhưng không nghĩ tới, lại đã sớm vì Hoàng hậu và Nhị hoàng tử phân ưu.

Chẳng trách, Nhị hoàng tử lại đích thân đến tận đây. Xem ra, đây rõ ràng là ý của Hoàng hậu. Lời trong lời ngoài, đều là vô cùng hài lòng với Tang Khâu Tử Duệ.

Tang Khâu Tử Hách sắc mặt không đổi nhưng một bên tay buông xuống đã nắm chặt.

“Điện hạ nói phải, chuyện của Tử Duệ nhi, vi thần đã sai người nghiêm gia tra hỏi. Hôm nay, cuối cùng cũng có một chút manh mối. Xin Nhị điện hạ yên tâm, dám đả thương Duệ nhi, vi thần sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.”

Nhị hoàng tử gật đầu một cái: “Rất tốt! Khi phụ hoàng nghe nói Nhị biểu ca bị thương, rất kinh hãi. Phụ hoàng cũng đã gặp qua Nhị biểu ca, cực kỳ yêu thích tài hoa của huynh ấy. Năm kia người có ý muốn huynh ấy vào triều làm quan, đáng tiếc lúc đó, Nhị biểu ca không chịu, nói tài sơ học thiển, muốn ra ngoài học hỏi nhiều hơn nữa.”

Nhị hoàng tử nói đến đây, thấy mọi người đều ngạc nhiên, cũng hơi bất ngờ: “Sao vậy? Chẳng lẽ trước đây, Nhị biểu ca chưa từng nhắc tới chuyện này?”

Tang Khâu Hoằng cũng thật không ngờ, lại còn có chuyện như vậy, lúng túng nói: “Nhị điện hạ cũng biết, Duệ nhi tử nhỏ đã ra ngoài học tập, rất ít khi về nhà. Lần này, bất quá mới về được một tháng, không nghĩ lại xảy ra chuyện bực này.”

“Thì ra là vậy.”

Nhị hoàng tử chợt nói: “Bây giờ nghĩ lại, lúc Nhị biểu ca uyển cự phụ hoàng, hơn phân nửa, cũng là vì bổn cung a.”

Nghe Nhị hoàng tử cảm khái, lão thái gia cười nói: “Nhị điện hạ không phải như vậy đâu. Đều là người một nhà. Nếu người đã gọi hắn một tiếng Nhị biểu ca, hắn đương nhiên phải dốc sức vì Nhị hoàng tử.”

Nhị hoàng tử cười nhạt, gật đầu nói: “Ngoại tổ phụ nói rất đúng. Đã là người một nhà, ngoại tổ phụ cũng không nên lúc nào cũng gọi ta là Nhị hoàng tử, cứ gọi thẳng tục danh của hậu bối là được. Đại cữu cữu và Nhị cữu cữu cũng đừng khách khí.”

“Được.” Nụ cười trên mặt lão thái gia có mấy phần thật ý. “Vậy lão phu cung kính không bằng tuân mệnh. Nghe Vân Phóng kêu một tiếng ngoại tổ phụ cũng thật thoải mái.”

Chỉ mấy câu nói đã đưa bầu không khí xa lạ kéo gần lại không ít. Tang Khâu Hoằng đối với đứa cháu ngoại này cũng rất hài lòng.

Trong lúc lơ đãng, đuôi mắt của Nhị hoàng tử Tiếu Vân Phóng và Trường Phong giao nhau, vẻn vẹn tiếp xúc trong nháy mắt nhưng Nhị hoàng tử dường như liền hiểu ra cái gì đó. Lập tức, có cảm giác thả lỏng không ít.

Tiếu Vân Phóng lúc này đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Nhị biểu ca vẫn luôn cho mình cảm giác cao không thể với tới, làm sao lại đột nhiên bị thương nặng như vậy? Hơn nữa, chuyện bất trắc hôm nay không tầm thường chút nào, cũng khiến hắn hiểu thêm rất nhiều.

Nếu mình vừa tới đã tỏ rõ lập trường, sợ rằng muốn Nhị biểu ca tương trợ cũng gặp chút khó khăn.

Bên trong, Vân Trường An bận đến tối tăm mặt mũi.

“Nhị công tử nên tĩnh dưỡng thật tốt. Nếu như vết thương lại vỡ ra thì không chỉ có đau không thôi đâu.”

“Đa tạ Vân công tử.” Sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ tái nhợt, không còn chút huyết sắc, vuốt cằm, hướng về phía Vân Trường An: “Chỉ là, lại phải vất vả Vân công tử mấy ngày rồi.”

Vân Trường An sững sờ một chút, lại nhìn thần sắc không tốt của hắn, thân là thầy thuốc, điểm thứ nhất nghĩ tới, chính là lấy thương thế của hắn làm trọng.

“Nhị công tử yên tâm tĩnh dưỡng đi. Nếu có chỗ nào không thoải mái thì kêu người gọi ta qua.”

“Đa tạ. Người đâu, tiễn Vân công tử ra ngoài.”

“Dạ, công tử.”

Vân Trường An vừa ra tới, người bên ngoài đương nhiên không nói chuyện tiếp nữa.

Vân Trường An căn bản không biết trong đình có những ai ngồi, sau khi ra ngoài, ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đi thẳng ra cửa viện.

Tang Khâu Hoa lần đầu nhìn thấy vị Vân công tử này, thấy hắn tướng mạo bất phàm, nhưng lại không có nhãn lực, không khỏi có chút tức giận.

Nói thế nào đi nữa, ở đây cũng nhiều người như vậy, hắn lại không hề đưa mắt lấy một cái.

“Người này sao vậy? Ánh mắt có phần quá cao đi?”

Lời của Tang Khâu Hoa, mọi người đều nghe thấy.

Trường Phong vẫn không nói gì nhưng Tiếu Vân Phóng lại mở miệng nói chuyện.

“Vị này là Tam biểu muội à? Ngươi có điểm không biết, hắn là cao đồ của thần y Ngọc Ly Tử. Tính cách Ngọc Ly Tử rất quái đản. Năm ấy, phụ hoàng tận lực mời ông ta ở lại, còn động sát cơ, nhưng ông ta vẫn không chịu khuất phục. Không có cách nào khác, phụ hoàng đành phải hạ lệnh, để ông ta ra khỏi cung. Đồ đệ của ông ta, tính tình dĩ nhiên cũng sẽ có chút kiệt ngạo bất tuân, đây cũng là bình thường.”

Trường Phong lúc này đã sớm đi vào trong bẩn báo với Tang Khâu Tử Duệ, rất nhanh mở cửa đi ra, đứng ở cửa chào đón.

Tang Khâu Hoằng thấy hạ nhân bưng từng chậu máu loãng và vải thấm máu đi ra, lần nữa nhíu mày.

“Hồi lão gia, lúc trước công tử phân phố, thân thể phu nhân mới khỏe, cho nên chuyện vết thương của người bị vỡ, xin mấy vị chủ tử giữ bí mật, đừng để cho lão phu nhân và phu nhân biết.”

Tiếu Vân Phóng cười nói, “Nhị biểu ca đúng là người hiếu tâm.”

Lão thái gia cũng gật đầu, “Phân phó, ngàn vạn lần không được nhắc đến chuyện này.”

“Dạ, phụ thân.” Tang Khâu Hoằng và Tang Khâu Nghiệp khom người đáp.

Mấy người vào trong thăm, thấy sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ tái nhợt, chỉ ngồi một lát rồi tất cả giải tán.

Tiếu Vân Phóng sắp xếp ổn thỏa xong liền đi tắm rửa, thay y phục. Buổi tối có tiệc nghênh đón nên hắn không thể thư giãn được.

Chuyện Tang Khâu Hoa và Tang Khâu Tử Duệ xảy ra tranh chấp, Tang Khâu Tử Duệ không đề cập tới, đương nhiên cũng không ai hỏi lại, dù sao cũng là người trong nhà, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Nhưng mà, ánh mắt Tang Khâu Hoằng nhìn về phía toàn bộ chi thứ hai, có mấy phần không vui.

Tang Khâu Hoa trở về viện của mình, không thể thiếu được một phen chửi mắng đánh đập.

Đầy tớ nào dám nói gì? Chỉ có thể cẩn thận hầu hạ.

Buổi tối, một nô tỳ thiếp thân bên cạnh Tang Khâu Hoa bị một nô tỳ khác gọi lại, sau đó thần sắc gấp gáp, đi vòng qua viện chi thứ hai, đi về phía viện Đại phu nhân.

Vân Trường An về tới Thính Phong cư đem thương thế của Tang Khâu Tử Duệ nói lại một lần, sau khi hắn lặp lại lời của Tang Khâu Tử Duệ, sắc mặt Mục Lưu Niên tái xanh.

“Người này cố ý!”

Vân Trường An cố tình bỏ qua lời của hắn, “Ta thấy vết thương của hắn nhất định là tự mình làm vỡ, điểm này không sai được. Bởi vì nhất thời tức giận cho nên mới thành ra như vậy.”

“Bị người khác chọc giận?”

Vân Trường An đem mấy chuyện bát quái nghe được kể lại một lần, sau đó còn không quên thêm một câu: “Ta thấy vị Tang Khâu Hoa đúng là không phải người tốt lành gì, nhưng vị Tang Khâu công tử này cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.”

“Hắn đương nhiên không phải hạng người lương thiện.” Thiển Hạ lạnh lùng, “Người muốn thành nghiệp lớn, có mấy người lương thiện? Hắn cùng lắm chỉ là muốn mượn cơ hội này làm khó chi thứ hai thôi. Nhìn đi, trò hay phía sau còn đắc sắc hơn nhiều.”

Mục Lưu Niên nghe Thiển Hạ đánh giá về hắn như vậy, sắc mặt lập tức khá hơn nhiều, “Tối nay Tang Khâu phủ chắc chắn có yến tiệc. Danh lưu quý tộc An Dương thành chắc chắn sẽ đích thân đến. Thiển Thiển có muốn đi xem một chút không?”

“Không có hứng thú!” Thiển Hạ lắc đầu, “Có gì khác ngoài oanh ca yến vũ đâu mà xem?”

Nói xong, đột nhiên ý thức được cái gì đó, nhướn mày nhìn hắn, “Nếu huynh muốn ngắm mỹ nhân thì cứ đi. Với bản lĩnh của huynh, bọn họ muốn phát hiện ra sợ cũng không dễ dàng đâu.”

“Thiển Thiển hà cớ phải châm biếm như vậy? Ta thấy nàng gần đây suốt ngày phải ở trong nhà, sợ nàng buồn bực.” Mục Lưu Niên nói, “Hơn nữa, không phải nàng nói tối nay sẽ có kịch hay sao?”

“Tối nay?”

Mục Lưu Niên nhếch miệng cười, “Ta không tin, vị Tang Khâu Tử Duệ kia sẽ buông tha cơ hội lần này. Làm trò trước mặt danh môn quý tộc mới là cơ hội tốt nhất để chèn ép chi thứ hai.”

Thiển Hạ nghe xong, mi tâm khẽ động: “Đúng vậy.”

“Không bằng, chúng ta đánh cược xem, tối nay, ai sẽ là người xui xẻo nhất?”

Vân Trường An nhìn hai người, cắn môi suy nghĩ một chút, “Có khi nào là vị Tang Khâu Tử Hách kia không?”

“Tang Khâu Hoa!”

Mục Lưu Niên và Thiển Hạ nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nói.

Vân Trường An nhìn hai người cực kỳ ăn ý, không khỏi nổi giận: “Các ngươi có thần giao cách cảm đúng không?”

Mục Lưu Niên vui sướng cười ra tiếng, vỗ vỗ vai hắn: “Thần giao cách cảm? Ta rất thích từ này! Ta với Thiển Thiển có thần giao cách cảm đó. Ha ha ha.”

“Sao các ngươi lại chọn Tang Khâu Hoa?”

Bởi vì, nàng là người yếu nhất chi thứ hai.” Thiển Hạ dứt lời, khóe môi cũng cong lên thành nụ cười, “Được rồi, chúng ta cũng nên dùng bữa thôi, ăn xong sớm đi xem trò vui sớm.”

Tối hôm đó, toàn bộ tiền viện Tang Khâu phủ đèn đóm sáng như ban ngày. Có lẽ cân nhắc vết thương của Tang Khâu Tử Duệ chưa lành nên cũng không quá mức phô trương, chí ít biểu hiện ra bên ngoài, sẽ không quá mức rêu rao.”

Nhưng đồ ăn lại cực kỳ chú trọng.

Ngay cả đĩa để thức ăn cũng được chọn lựa tinh tế, trước bàn mỗi người đều có đầy đủ một bộ. Hơn nữa, bởi vì nam nữ khác biệt mà chén đĩa cũng phân thành hai màu xanh hồng và hoa văn khác nhau, xuất sứ đều từ các lò nung nổi tiếng Tử Dạ quốc.

Mặc dù, tân khách tham dự yến tiệc đều giới hạn trong phạm vị những nhân vật nổi tiếng ở An Dương thành nhưng ít cũng phải đến trăm người. Mọi người còn kéo theo cả người nhà. Nghe nói Nhị hoàng tử đến, nhà nào chẳng muốn đem nữ tử đủ tuổi nhà mình đến, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của Nhị hoàng tử.

Thiển Hạ ở một nơi bí mật nhìn ra, đống chén đĩa hạng nhất này, ít cũng phải tốn gần vạn lượng đi. Thiển Hạ nhịn không được hít khí lạnh, An Dương Tang Khâu gia quả thật là danh bất hư truyền, thật là giàu a!

Ba người không cố ý che giấu, đều ngồi trên nóc nhà, còn thuận tiện sai người chuẩn bị bày biện trên ấy mấy đĩa hoa quả, điểm tâm, còn có cả một bầu Mẫu đơn lộ nữa.

“Thế nào? Hâm mộ à?”

Trong giọng nói của Thiển Hạ có chút trêu chọc lại mơ hồ lộ ra mấy phần ghen tuông. Mục Lưu Niên cong môi, vui vẻ nói. “Thiển Thiển, nàng có thể nói được như vậy, ta thật cao hứng.”

Thiển Hạ liếc trắng mắt, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng, đó là “ngươi có bệnh à?”.

Vân Trường An chăm chú nhìn cảnh đẹp trước mặt, ánh mắt đảo qua trên người mấy nha hoàn và vũ cơ, không thấy có gì hay ho, ánh mắt đơn thuần thưởng thức.

Mục Lưu Niên thuận tay lấy mấy quả hạch đào, bắt đầu bóc vỏ. Thiển Hạ vừa nhìn thấy động tác của hắn, lập tức xoay người, giống như “ta không biết người này.”

“Mau nhìn, những người đó hình như là người trong viện Đại phu nhân. Xem ra, vở kịch hay các ngươi mong đợi cuối cùng cũng mở màn rồi.”

Thiển Hạ lập tức lên tinh thần, đưa cổ nhìn sang.

“Chuyện gì vậy?”

Tiếng đàn sáo tạm ngừng, chỉ nghe thấy giọng nói như chuông đồng của Tang Khâu lão thái gia.

“Đêm nay mở tiệc, sao phu nhân các ngươi chưa đến? Chỉ có mấy ma ma các ngươi tới giúp đỡ?”

Sắc mặt Tang Khâu Hoằng nhất thời cứng đờ, thần sắc không tốt.

“Hồi lão thái gia, phu nhân vốn đã đổi xong xiêm y, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong hết nhưng một nha hoàn lắm miệng nói thương thế của công tử nặng thêm, chỉ sợ không qua khỏi đêm nay, phu nhân nóng ruột, lập tức ngất xỉu. Bây giờ, đại phu đang chẩn bệnh cho phu nhân.”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong tiệc không ai không kinh hãi.

Tang Khâu công tử bị thương nặng không khỏi?

Đây là tin tức kinh thiên cỡ nào?

Nếu An Dương thành không có Tang Khâu công tử thì có khác nào sụp đổ mất một nửa?

“Nói bậy!” Tang Khâu lão thái gia thấy sắc mặt buồn bực của Nhị hoàng tử, lớn tiếng khiển trách.

“Hồi lão thái gia, nô tỳ đến chính là để giải thích với lão thái gia chuyện này. Nha hoàn lắm miệng kia đã bị bắt lại, hơn nữa, nàng ta khai nhận, đem tin tức này tiết lộ cho nàng ta là nha hoàn Hà Hương bên cạnh Tam tiểu thư.”

—– Hết chương 70 —–
Bình Luận (0)
Comment