Phong Hoa Tuyết

Chương 33

Ngoài hiên hoa đã nở rộng khắp. Sương sớm đọng trên những cánh hoa đỏ rực, phản chiếu ánh sáng bảy sắc, gió nhẹ thổi tới, giọt sương lăn xuống, nện trên nền đất bùn ẩm thấp, sau đó, chỉ còn lại im lặng.

Lâm Tư Sở đứng dưới mái hiên nhìn thân ảnh tuyết trắng kia, trong mắt tràn đầy u buồn. Từ ngày ấy trở về sau, Mạc Tử Ngôn liền bệnh nặng một hồi, cả người như đã đánh mất hồn phách, sốt cao không ngừng, ho khan không dứt, mặt mày đều che dấu không được tiều tụy. Làn da vốn hồng hào phấn nộn giờ đây tái nhợt đầy bệnh trạng. Con ngươi đen thâm thúy cũng không còn ánh sáng, giống như một đóa hoa điêu linh đứng trước bờ vực chết chóc không gượng dậy nỗi mà bị quật ngã.

Mộ Dung Tuyết đã chết. Ngày đó sư phụ mang sư tỷ về, đã nói với nàng những lời này.

Lâm Tư Sở khiếp sợ rất nhiều, lại thấy một tia may mắn kỳ lạ. Mộ Dung Tuyết đã chết, sư tỷ sẽ không còn thống khổ nữa đi? Giữa các nàng cũng sẽ chấm dứt, bên cạnh, nếu không còn xuất hiện bóng dáng lam nhạt kia, sư tỷ, vẫn là của mình nàng.

Khi trong đầu xẹt qua ý nghĩ này, Lâm Tư Sở sợ hãi nhận ra, cảm tình của nàng đối với sư tỷ đã sớm không phải tình cảm tỷ muội đơn thuần với nhau, mà là ham muốn giữ lấy thật sâu, làm cho trong mắt, trong lòng của nàng cũng chỉ có một mình mình.

Giống như là Mạc Tử Ngôn đối với Mộ Dung Tuyết vậy, nàng đã yêu sư tỷ của mình. Loại cảm tình này chôn sâu dưới đáy lòng đã nhiều năm, thẳng đến hôm nay, nhìn thấy nàng yêu một người lại để mất đi người đó, mãnh liệt ghen tị cùng đau lòng toàn bộ bùng nổ. Nếu Mộ Dung Tuyết đã chết, nàng sao lại không thể biến sư tỷ thành của mình?

"Tiểu Tuyết, sao ngươi không ăn?"

Vươn cánh tay, lộ ra một đoạn cánh tay như ngọc, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khối thịt cầu trắng như tuyết, khuôn mặt đờ đẫn của Mạc Tử Ngôn có một chút ý cười.

"Không chịu ăn cơm, sao ngươi có đủ sức tới giết ta?"

Nàng đã từng nói, muốn lấy mạng mình, thì sẽ không chết. Mạc Tử Ngôn vừa thống khổ nhớ lại, vừa bướng bỉnh lừa gạt chính mình. Nàng không tin Mộ Dung Tuyết thật sự đã chết. Thù lớn chưa trả, sao nàng ấy có thể chết?

"Ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi luyện võ công tốt, đủ cường đại để bảo hộ chính mình, thì đến tìm ta. Ta chờ ngươi tới giết ta."

Nàng còn không kịp nói ra lời muốn nói, bất luận là 'ta yêu ngươi', hay là 'thực xin lỗi', nàng đều còn chưa tới kịp nói với nàng ấy.

Mang theo mục đích lợi dụng nàng đi làm sư phụ của nàng, dạy nàng bắn cung cưỡi ngựa, làm nàng bỏ xuống hết mọi phòng bị, cho dù cuối cùng mạnh mẽ cướp đi thân thể của nàng, đem nàng cột vào trên giường chịu tra tấn, câu hỏi của Mộ Dung Tuyết, nàng còn chưa chân chính trả lời.

Mất đi, mới biết được người kia đã cắm rễ trong lòng quá sâu, sâu đến nỗi cho dù phân cảm tình này héo rũ hủ bại, muốn nhổ sạch nó thì trái tim sẽ đau đến tê tâm liệt phế, vì thế đành để mặc nó ở đó, cho đến khi cây tình cảm này um tùm bao vây nhốt mình trong đó, vì một câu của nàng, ta hận ngươi.

Mộ Dung Tuyết, ta không chết, mạng của ta, sẽ chờ ngươi đến lấy. .

||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||

Thỏ con kêu Tiểu Tuyết được Mạc Tử Ngôn sủng nịch săn sóc, thân hình từ từ mập ra, lông trắng như tuyết bọc lấy da thịt mềm mại, lúc cúi thân mình kiếm ăn trên đất cũng chỉ thấy cặp mông trăng trắng chớp động. Đây là vật Mộ Dung Tuyết thích nhất. Nàng nói, con người sẽ đồi bại, sẽ làm bị thương người khác, còn động vật sẽ không, chúng nó vĩnh viễn đều đơn thuần vô hại, cho dù bị khi dễ cũng sẽ không mang thù, sẽ không oán giận. Vô cùng đơn giản, chúng nó thực thấy đủ, cũng thực dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có thể ăn đồ nó thích thì sẽ rất vui vẻ. Cho nên Mạc Tử Ngôn đem tất cả tình yêu đều cho nó, nghĩ đến có một ngày Mộ Dung Tuyết sẽ vì vướng bận này mà lại xuất hiện.

"Tư Sở, ngươi nhìn cái gì?"

Tay Giản Khuynh Mặc đặt lên vai Lâm Tư Sở, nhìn theo ánh mắt của nàng. Mạc Tử Ngôn ngồi xổm ở kia, dưới chân là một vật thể tuyết trắng giống như quần áo của nàng, tóc đen mềm mượt từ vai phân tán xuống sườn mặt, không thấy rõ biểu tình, chỉ có thể nhìn thấy từng giợt nước trượt xuống theo cằm tiêm gầy của nàng.

Nàng đang khóc.

Mạc Tử Ngôn giống mẫu thân của nàng đều là kẻ cố chấp, cho dù là Mạc Nhược Ly chỉ tại bên người nàng tám năm, lại ảnh hưởng đến nàng tận bả băm sau nữa. Nàng thiết nghĩ Mạc Tử Ngôn thay đổi chỗ ở, có một đám sư huynh muội cùng sống, sẽ dần dần quên đi chuyện cũ khổ sở đó. Nhưng nàng lại quên Mạc Tử Ngôn từ nhỏ không có phụ thân, đi theo Mạc Nhược Ly lang bạc kỳ hồ (sống lang thang khổ cực), tâm hồn bé nhỏ đã sớm thành thục, đối với vị phụ thân đã sớm tích góp từng tí thù hận. Trong lòng của nàng, cho tới bây giờ đều chưa từng từ bỏ việc báo thù.

Yêu không thể pha loãng hận, hận áp chế không được yêu. Càng hận, lại càng thuyết minh lúc trước có bao nhiêu yêu. Càng yêu, lại càng nhớ đến thù xưa hận cũ. Nàng bức chính mình đến góc chết, dùng phương thức tra tấn Mộ Dung Tuyết đi cắt đứt đường lui của mình, Mạc Nhược Ly rốt cuộc đã nói cái gì với nàng, mới có thể khiến trong lòng nàng mai phục mầm móng thù hận vặn vẹo như vậy?

Sư tỷ, sư tỷ, ngươi ở nơi nào?

Khuynh Mặc, ngươi lại nhàn hạ.

Nữ tử trẻ tuổi ngẩng đầu, thấy được trên dong thụ cao lớn như muốn che trời là cặp chân đong đưa nhàn nhã của sư tỷ. Mạc Nhược Ly trong trí nhớ phủ kín đầy bụi kia, mặt mày lúc nào cũng không có chút ý cười, con ngươi đậm màu hổ phách, tựa hồ đối với chuyện gì cũng không quá để ý. Nhưng là ánh mắt không chút để ý như vậy lại có thể làm cho Giản Khuynh Mặc khẩn trương, vui sướng, khi bị nàng nhìn đến, sẽ nhớ tới trong mắt của nàng hiện tại chỉ có chính mình.

Nụ cười Mạc Nhược Ly luôn mang vẻ nhàn nhạt, khóe miệng hơi hơi giương lên, mặc dù không phải xinh đẹp tuyệt luân, nhưng cũng uyển chuyển động lòng người. Mạc Tử Ngôn, hiển nhiên trổ mã so với nương của nàng càng thêm xuất sắc, giống như một đóa hoa chưa qua trau chuốt cắt tỉa hấp dẫn nhân tâm, ngày sau mọc thêm cành lá, thêm mùi thơm, biến hóa này, Giản Khuynh Mặc không tưởng tượng nổi.

Giản Khuynh Mặc nghĩ đến cho dù phân cảm tình cấm đoán kia không thể nói ra, nàng cũng có thể canh giữ ở bên người nàng cả đời. Nhưng sau đó Mạc Nhược Ly lại lựa chọn rời đi. Lòng của nàng dần dần khắc tên một người nam tử, trong ánh mắt liền không còn dung nạp thêm ai khác. Yêu đến mức vì hắn mà rời khỏi sư môn, nói dối mình là ca cơ nổi danh, yêu hắn đến đánh mất chính mình, bị vứt bỏ rồi bị mù. Nàng vốn nên bởi vì yêu Mạc Nhược Ly mà hận hài tử của nam nhân đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nó theo khiếp ý, nàng đã dễ dàng bị đả động.

Trong thân thể của nó cũng chảy dòng máu của Mạc Nhược Ly.

Nàng hỏi Mạc Nhược Ly, nam nhân tổn thương ngươi rốt cuộc là ai?

Mạc Nhược Ly không nói, chỉ nhẹ nhàng hồi tưởng, rồi khóe mắt đong đầy xót xa cũng ý cười châm chọc, nhìn chằm chằm Mạc Tử Ngôn đứng bên cạnh, nói: cuộc đời này ta chỉ yêu một mình hắn, cho dù tâm của hắn cho người khác, ta vẫn thương hắn, cho dù chết, hồn cũng muốn ở lại bên cạnh hắn. Khuynh Mặc, nếu ngươi còn quan tâm sư tỷ, hãy thay ta chiếu cố đứa bé này, nhìn nàng lớn lên, đừng để nàng chết.

Khi đó nàng nên hiểu được, Mạc Nhược Ly đã có hận. Mạc Tử Ngôn đối với nàng mà nói, càng nhiều là sỉ nhục bị vứt bỏ, cho nên sự ôn nhu đối đãi cũng ít đến đáng thương. Các nàng, đều không được Mạc Nhược Ly yêu.

Nàng muốn nói gì đó an ủi đồ nhi đang nản lòng thoái chí, muốn nàng thoát khỏi sự tĩnh lặng chết người kia, nhưng nghĩ là nghĩ nàng cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

Nên nói thế nào, nói Mộ Dung Tuyết còn chưa chết, những gì thấy ở ngày đó đều là giả? Đó là muội muội của nàng, là người nàng vừa yêu vừa hận. Nàng hủy hết thảy của Mộ Dung Tuyết, nếu nàng ta còn sống, một hồi chém giết là không thể tránh được, cuối cùng, vẫn có một người sẽ phải chết.

Nàng tin tưởng Mạc Tử Ngôn sẽ vì chuộc lỗi mà trở thành người đó. Nàng có thể làm chính là chờ Tử Ngôn tự mình suy nghĩ cẩn thận xong.

"Tư Sở, nếu rảnh, bồi sư tỷ của ngươi nhiều thêm, vi sư đi ra ngoài một chuyến."

"Sư phụ." Lâm Tư Sở bắt lấy ống tay áo Giản Khuynh Mặc. "Sư phụ, chúng ta mang sư tỷ đi đi, quay về Thúy Vũ Sơn, lâu dài, nàng sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."

Giản Khuynh Mặc nhìn Lâm Tư Sở, từ trong mắt nàng thấy được thân thiết, lo lắng, khổ sở còn có chút tình tố khó hiểu. Ánh mắt đó làm nàng nhớ tới chính mình trước kia. Nàng hơi hơi sửng sốt: "Sư tỷ ngươi ta không thể mang đi, trừ phi nàng tự nguyện theo ta trở về."

"Nhưng, người là sư phụ, sư tỷ nàng......"

Môi bị che lại, Giản Khuynh Mặc vươn tay xoa mặt Lâm Tư Sở: "Tư Sở, nhớ kỹ một câu của vi sư, là của ngươi thì rốt cuộc thuộc về ngươi, không phải của ngươi, vĩnh viễn không thể chiếm được, chuyện gì cũng chớ cưỡng cầu."

Giản Khuynh Mặc xoay người rời khỏi, Lâm Tư Sở bất an đứng ở tại chỗ cắn môi dưới, sư phụ nàng, câu nói kia là ý tứ gì?

Nàng quay đầu phát hiên Mạc Tử Ngôn đã muốn đứng lên, đại khái là ngồi lâu, đi lại có chút loạng choạng.

"Sư tỷ!" Lâm Tư Sở chạy tới đỡ nàng. "Sư tỷ, ngươi không sao chứ?"

Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, lại khôi phục lạnh lùng thường ngày. "Chỉ là do ngồi lâu qua." Nàng vuốt thỏ con tròn vo trong lòng, cau mày nói: "Tiểu Tuyết, gần đây ngươi nặng quá đi, ta sắp ôm ngươi không nổi rồi. Đi thôi, ta mang ngươi đi ra ngoài tản bộ."

Lâm Tư Sở nhíu chặt mi nhìn con thỏ kia, nàng đương nhiên biết Mạc Tử Ngôn muốn dẫn nó đi nơi nào, là sơn cốc kia. Sau khi Mộ Dung Tuyết chết, Mạc Tử Ngôn mỗi ngày đều mang theo nó đến đó ngồi một hồi lâu.

"Sư tỷ, ta đi theo ngươi."

Nàng không thích sư tỷ như vậy, im lặng đến không có cảm giác tồn tại, chuyện gì cũng không để vào lòng, bộ dáng đần độn như vậy làm nàng thật khó chịu.

- --

"Vũ Nhi, Vũ Nhi?"

"Ân, thúc thúc, chuyện gì?"

Tả Chấn Thiên nhướn mày, thân thiết hỏi: "Mấy ngày qua ngươi sao vậy, chỉ chạy ra ngoài có một hôm đó, trở về đã bắt đầu ngẩn người, là đang nghĩ cái gì? Ngươi không phải lại quay về Ngự Kiếm sơn trang chứ?"

"Không, không có gì." Mộ Dung Vũ lắc đầu rũ ánh mắt, bắt đầu chà lau thanh kiếm đỏ như lửa. Bữa giờ hắn luôn lượn mấy vòng ở chỗ thấy Mạc Tử Ngôn lần cuối kia, đợi mấy ngày, cũng không đợi được người nọ xuất hiện. Hôm nay bị Tả Chấn Thiên thức tỉnh, trong lòng cảm thấy xấu hổ, cừu nhân của Mộ Dung gia còn chưa tìm được, hắn sao có thể sa vào hương sắc như thế?

Mộ Dung Vũ, ngươi khi nào thì biến thành kẻ háo sắc không có tiền đồ vậy chứ.

"Vũ Nhi, hôm nay liền theo ta về Liễu Xanh sơn trang đi. Ta đã sai người đem ngân châm kia đưa đến Đường môn, qua mấy ngày sẽ có tin tức. Kiếm của Mộ Dung gia phân tán trên giang hồ, giờ ngươi ở lại Vịnh Châu thành cũng vô dụng, không bằng theo ta trở về, thương lượng một chút chuyện sau này."

Động tác trên tay Mộ Dung Vũ ngừng lại, nỗi chua xót trong lòng trào lên. Nơi này, là quê hương hắn sinh trưởng hơn hai mươi năm, một mình hắn xách kiếm đi ra ngoài chu du, mặc kệ bao lâu, khi trở về đều có cha mẹ cùng muội muội đã ở nhà chờ đợi. Nhưng hiện tại hắn phải rời đi, sau này cũng không trở về, những người đó, hắn cũng vĩnh viễn không gặp được.

"Vũ Nhi." Tả Chấn Thiên vỗ vỗ vai Mộ Dung Vũ. "Ta biết ngươi khổ sở, thân là nam nhi, phải có dũng khí đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời chân đạp đất), chờ sau này chấn hưng gia nghiệp Mộ Dung gia xong, ngươi còn có thể trở về."

"Tả thúc thúc, khi nào thì chúng ta đi?"

"Ta đã sai người thu thập hành trang, nếu ngươi không có ý kiến gì, qua giữa trưa liền lên đường."

Mộ Dung Vũ đứng lên. "Thúc thúc, có thể cho ta quay lại Ngự Kiếm sơn trang một lát không, ta muốn trở về nhìn nơi đó lần cuối."

Tả Chấn Thiên trầm ngâm một lát: "Vậy ngươi đi đi, nhớ rõ sớm trở về."

Đợi Mộ Dung Vũ đi rồi, Tả Chấn Thiên nhẹ nhàng đánh vách tường, từ phòng cách vách liền xuất hiện hai người, quỳ gối xuống trước mặt hắn. "Trang chủ có gì phân phó?"

"Các ngươi đi theo Vũ Nhi, trông hắn kỹ, đừng để hắn làm ra chuyện gì ngu ngốc."

"Vâng."

- --

Trong mắt nam tử lộ ra thần thái kiên nghị, tóc mai bên thái dương bị gió thổi cuốn ra phía sau tai, hắn giơ tay quất roi, hắc mã bên dưới đạp cước nhanh hơn. Trở lại cái nơi đã khắc sâu vào trong tâm trí, rách nát thủy chung là bộ mặt nó dùng để nghênh đón chính mình.

Mộ Dung Vũ đã tin đây không phải một hồi ác mộng, mà là sự thật thật sự, trong tay ôm theo một vò rượu phong liệt, tưới một vòng trong phế tích sơn trang.

"Cha, nương, muội muội, ta Mộ Dung Vũ hôm nay lúc này thề, nếu không thể vì Mộ Dung gia báo huyết cừu, ta vĩnh viễn không bước chân vào mảnh đất này, để ta đời đời kiếp kiếp không chết tử tế được!"

Đập nát vò rượu trống rỗng, hắn quay đầu ngựa lại hướng sơn cốc chạy tới. Nơi này là nơi Tả Chấn Thiên an bài thủ hạ mai táng những thi thể bị thiêu cháy ở sơn trang, trong đó có nương cùng Mộ Dung Tuyết, lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về, hắn muốn nói lời cáo biệt.

Tiếng vó ngựa đát đát quanh quẩn trong sơn cốc ngày càng to hơn, Lâm Tư Sở kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một lam bào nam tử giơ roi giục ngựa mà đến. Nàng lập tức đưa tay cầm kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm người đến càng ngày càng gần kia.

Ngựa chạy tới gần hai người, Mộ Dung Vũ kinh hỉ phát hiện bạch y cô nương hắn vẫn tìm kiếm đã ở nơi này, đây không phải thiên ý đấy chứ?

Lâm Tư Sở lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Xin hỏi nhị vị cô nương sao lại ở chỗ này?" Mộ Dung Vũ nhảy xuống ngựa, nhìn lướt qua Lâm Tư Sở, tiếp theo đặt ánh mắt ở trên người Mạc Tử Ngôn, nàng khom lưng đùa với con thỏ trắng nhỏ, giống như vẫn chưa chú ý đến mình. "Trong sơn cốc này mai táng oan hồn, âm khí bức người, hai vị cô nương đừng ở chỗ này lâu."

"Hừ, chúng ta mới không sợ quỷ." Lâm Tư Sở ôm tay trừng hắn, kẻ này mới tới gần đã nhìn chằm chằm sư tỷ, có ý đồ gì? "Công tử ngươi có thể đến, chúng ta lại không thể sao?"

"Ta là đến tế điện cố nhân."

"Chúng ta cũng vậy!" Lâm Tư Sở mở miệng nói, lập tức che miệng kinh hoảng nhìn về phía Mạc Tử Ngôn.

Mạc Tử Ngôn thân mình cứng đờ, lập tức đứng thẳng lên.

"Liễu công tử muốn tế điện người nào?"

"Vong hồn chết oan ở Ngự Kiếm sơn trang. Cô nương ngươi cũng vậy sao?"

Mạc Tử Ngôn gật gật đầu. "Ta tìm người kia, mất tích ở trong này, liền tới nơi này xem nàng. Ngươi cũng là người của Ngự Kiếm sơn trang? Thực trùng hợp, không nghĩ tới còn có người còn sống."

"Ta là...... đệ tử của Ngự Kiếm sơn trang, ngày ấy may mắn thoát một kiếp. Cô nương tìm người nọ tên gọi là gì, có thể nói với tại hạ, có lẽ tại hạ có biết hắn đâu."

Mạc Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ một lúc lâu, nhìn chăm chú mặt mày có chút tương tự kia lưu luyến, lập tức nhẹ nhàng nở nụ cười. "Nàng tên Mộ Dung Tuyết, là một người mà ta thiếu nợ rất nhiều."

Bình Luận (0)
Comment