Phong Hoa Tuyết

Chương 42

Lời nàng nói như sám chớp giữa trời quang. Mạc Tử Ngôn không thể tin nhìn nữ nhân mà nàng xem như mâu thân mười lăm năm này, nàng giống như không hề quen nàng ta.

"Nương, nương đừng..... làm ta sợ... Này, lời này không hề..... buồn cười chút nào......"

"Ha ha, ta cũng không phải nói giỡn mà. Ta nuôi ngươi, vì lợi dụng ngươi đi trả thù Mộ Dung Đường, ai bảo hắn phụ ta chớ? Mười lăm năm trước, lúc ngươi sinh ra ta liền trộm ngươi đi, để ngươi xem ta thành mẹ ruột ngươi, nghe lời ta, chịu ảnh hưởng của ta. Ta chỉ coi ngươi như công cụ mà thôi. Ha ha ha, Ngôn nhi biểu hiện thật tốt."

"Mẫu thân của ta...... Là ai?"

"Nàng ấy à?" Mạc Nhược Ly gợi lên khóe miệng. "Đã sớm chết, là chết ở trong tay ta."

Trên cổ truyền đến một trận đau đớn, tay chân đột nhiên mất hết khí lực mềm nhũn dựa lên vai Mạc Nhược Ly. Nàng thấy một con rết từ sau lưng mình bò ra, chui vào tay áo Mạc Nhược Ly.

Cảm giác áp bách trên yết hầu biến mất, Mạc Nhược Ly ôm Mạc Tử Ngôn đi về phía nhà gỗ. Mạc Tử Ngôn cố hết sức ngẩng đầu nhìn nàng, trái tim còn chưa đau đã bắt đầu chết lặng.

"Ngươi đã chán ghét ta, vì sao...... Lúc ta mười tuổi bị rơi xuống nước.... lại cứu ta..."

"Bởi vì ngươi đã chết, kế hoạch của ta không hoàn thành được. Cho nên trước khi ta có được Mộ Dung Đường, ngươi cũng không thể chết. Mạng của ngươi, là của ta."

Đẩy cửa nhà gỗ ra, Mạc Nhược Ly để Mạc Tử Ngôn lên ghế trúc ở gian ngoài, vị trí này vừa lúc có thể xuyên qua bình phong nhìn thấy buồng trong. Bảy năm, nơi này hết thảy đều không biến hóa gì, chỉ là người bên cạnh nàng đã có thân phận khác. Trên giường là một nam tử sắc mặt tái nhợt, râu được cạo rất sạch sẽ, trên người cũng thu thập chỉnh tề. Mạc Tử Ngôn nhận ra hắn là ai, đây là nam nhân mà nương của nàng vẫn chờ đợi. Mạc Nhược Ly đem tất cả tình yêu đều cho hắn, lại đem tất cả nỗi hận đều cho nàng, đối với mình, không có lưu luyến gì cả. Nàng hiện tại mới hiểu được, cho tới bây giờ mình chưa bao giờ có được tình yêu của nàng.

Ánh mắt Mạc Nhược Ly ôn nhu nhìn thoáng qua Mộ Dung Đường còn đang hôn mê, từ trong hộc lấy ra một cái ống bằng đồng, hơ lên nến đỏ trên, dùng vải bọc ống đồng cháy một đầu trên lửa.

"Đợi nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng lại quay về bên cạnh ta, trả giá của ta coi như là có hồi báo. Ngươi nói phải không?"

"Ngươi..... Là đang chia rẽ... gia đình người khác... Không chiếm được tâm hắn, như vậy cũng hạnh phúc sao......"

Mạc Tử Ngôn vô lực nằm trên ghế trúc, tay chân tê dại không cử động nổi, khổ sở tràn ra khắp lục phủ ngũ tạng. Nàng không biết nên dùng dạng tâm tình gì đi đối diện với sự thật tàn khốc như thế này. Nàng không phải nương của mình, mình cũng không phải nữ nhi của nàng, thế Mạc Nhược Ly là ai, mà mình là ai?

Không nghĩ tới cứ tâm tâm niệm niệm phải lấy lại công bằng cho nàng, thế mà từ đầu đến cuối đều là âm mưu của nàng, mình lại chỉ là một tiểu sửu (vai hề) đáng thương trong đó. Đã chẳng hay biết gì còn cố chấp trình diễn vai 'thay mẹ báo thù'!

"Chỉ cần hắn còn ở bên cạnh ta, ta sẽ có được tâm của hắn. Chẳng qua, trước đó, ta muốn đòi lại những gì hắn thiếu ta về, làm cho hắn cũng cảm nhận được nỗi đau của ta."

Mạc Nhược Ly nheo mắt cười đến âm lãnh (âm u lạnh lẽo), chỉ vào một bên mắt. "Đền cho ta, mối thù đoạt mắt."

Sau một lát, Mạc Nhược Ly đem ống đồng bị hơ nóng hổi thả vào thau gỗ. Ống đồng vừa tiếp xúc mặt nước liền phát ra tiếng 'xèo xèo'. Mạc Tử Ngôn không biết nàng đang làm gì, chỉ gắt gao theo đuổi thân ảnh của nàng, nhìn nàng kéo bàn đến cạnh mình, để hai cái chén sứ lên đó, nhìn nàng cởi áo mình ra, xả trung y xuống, thô bạo kéo cái yếm trước ngực xuống, lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn nhẵn bóng, không tự chủ được kêu một tiếng: "Nương......"

Mạc Nhược Ly từ ái vuốt ve hai má nàng. "Ngôn Nhi ngoan, nương cần cái gì, ngươi sẽ đưa đúng không? Ta biết ngươi cho tới bây giờ đều luyến tiếc bỏ nương lại một mình mà."

Nàng trở lại lấy ống đồng trong nước lên chà lau sạch sẽ, bàn tay lạnh lẽo che miệng Mạc Tử Ngôn, ở bên tai nàng ôn nhu nói: "Sẽ đau một chút, ủy khuất Ngôn Nhi cố nhịn một chút."

Dị vật đâm vào thân thể, đau đớn tới khắc cốt minh tâm. Da thịt mềm mại bên hông bị ống đồng bén nhọn dễ dàng đâm rách, Mạc Nhược Ly hơi dùng sức, làm ống đồng nhập vào thân nàng đến một phần ba. Máu đỏ ấm áp chảy ra từ miệng ống, cuồn cuộn không ngừng rơi vào trong chén sứ.

Mạc Tử Ngôn siết chặt tay vịn ghế trúc, tiếng đau rên nhỏ vụn từ khẽ răng Mạc Tử Ngôn truyền ra. Nàng gắt gao nhắm mắt lại, nhíu chặt mày, lệ chua sót chảy ra từ khóe mắt, làm ướt cả hai má. Nếu nói tâm còn giữ chút hy vọng, thì giờ nàng đã hoàn hoàn toàn toàn tuyệt vọng. Nàng thật sự không thương mình, cho tới bây giờ đều chưa từng, nếu không, sẽ không tàn nhẫn đến thế.....

Hô hấp dần nặng nề, mồ hôi lạnh chảy ra làm ướt tóc trên trán. Mạc Tử Ngôn không dám nhìn khoái ý cùng thỏa mãn trong mắt nàng, cơ thể dần dần mất đi độ ấm, tay chân run rẩy không ngừng. Cứ như vậy mà chết sao? Chết trên tay người mà mình coi là mẫu thân mười lăm năm, nàng khiến mình kế thừa cừu hận, lại tự tay bóp nát chấp niệm mình kiên trì nhiều năm. Bây giờ thì được giải thoát rồi, không cần báo thù nữa. Nàng là nên cười, hay nên khóc đây.

Máu chảy dần đầy chén, Mạc Nhược Ly buông tay bịt miệng nàng ra, lấy một bình nhỏ, mở nút gỗ, con trùng nhỏ màu da bò từ trong bình ra lọt tỏm xuống chén. Trùng này tham lam hút máu trong chén với tốc độ khó tin, chỉ chốc lát sau đã phình to như quả cầu.

Mạc Nhược Ly lộ ra nụ cười hài lòng, thậm chí liếc mắt cùng không thèm cho Mạc Tử Ngôn bởi vì mất máu mà mặt tái nhợt, bưng chén sứ đi nhanh vào buồng trong.

Thân thể bị cơn đau này kích thích khôi phục một ít sức lực, ánh mắt Mạc Tử Ngôn mất đi tiêu cự, vô ý thức liếc xuống miệng vết thương trên bụng. Máu vẫn khong ngừng chảy, bào mòn oán giận của nàng, cắn nuốt nhiệt độ cơ thể nàng, trước mắt bắt đầu xuất hiện đốm đốm điểm đen điểm trắng. Cứ như vậy chết đi sao? Nàng rõ ràng, còn có chuyện chưa làm xong, còn muốn đi gặp một người.

"Phu quân, thuốc đến đây." Mạc Nhược Ly quỳ bên giường, ngón tay nhẹ vỗ về mặt Mộ Dung Đường. "Vì sao lại muốn chết chứ? Đã chết, còn muốn liên lụy nàng, nếu ngươi loại trừ ý niệm này ra khỏi đầu, ta sẽ không làm tổn thương nàng."

Nàng thả con trùng trong chén lên người hắn. Khối thịt cầu nọ vừa tiếp xúc với da thịt hắn thì lập chui vào, co rút trên mạch máu màu xanh, thân hình ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy. Mặt trắng bệch của Mộ Dung Đường dường như đỡ hơn một chút, Mạc Nhược Ly yêu thương ôm đầu hắn.

"Phu quân, nhanh tỉnh lại đi, bằng không, ta không chắc ta còn có thể là ra chuyện gì đâu. Ta thật sự rất yêu ngươi, ngươi chừng nào thì mới hiểu được?"

Một tiếng 'kẽo kẹt' rất nhỏ khiến Mạc Nhược Ly chú ý, nàng buông Mộ Dung Đường đi ra. Chiếc ghế đã trống trơn, phía trên có một vũng máu nhỏ, còn có từng giọt máu đứt quãng một đường nhiễu ra ngoài phòng.

Nàng lầm bầm lầu bầu nói: "Ngôn Nhi không thích nơi này đến vậy sao?"

Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng ngựa hí vang, lập tức nghe thấy một loạt tiếng 'lộc cộc'. Mạc Nhược Ly cả kinh, đẩy cửa ra đi ra ngoài, nhìn thấy chính là bóng dáng bạch mã 'thồ'(*) Mạc Tử Ngôn cấp tốc chạy đi.

(*): nằm vác ngang qua í~~

Nhìn ống đồng dính máu nằm ngoài sân, trên mặt nàng lộ ra biểu tình bất đắc dĩ. Hình như là già rồi, ngay cả trí nhớ đều trở nên kém đến thế, thế mà quên mất nàng cưỡi ngựa tới. Sao có thể chạy trốn chứ, lại còn muốn nương đi tìm ngươi.

- --

Quỷ Quái Môn, trong trạm dịch.

"Các sư đệ, hôm nay có người nào tới không?"

"Không có, cả ngày, cũng chỉ cho ngựa ăn chút cỏ. Ngoài Lữ sư thúc dắt một con ngựa đi vào thành, thì không còn ai khác."

"Ai, cả ngày như vậy, tuy rằng thái bình, nhưng lại không thú vị."

Ba người đang nói, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập xa xa chạy tới phía này. Người lớn tuổi kia bước ra.

"Là Lữ sư thúc đã trở lại đi?"

Còn lại hai người trẻ hơn đi thăm dò, chỉ thấy một bạch mã loang lổ vết máu chạy như bay từ Hồ Điệp Cốc đến, hình như là còn mang theo một người, toàn bộ thân mình đều nằm trên lưng ngựa. Một người sợ hãi nói: "Đó không phải Lữ sư thúc, người trên ngựa hình như bị thương!"

Bạch mã gần tới trước mặt ba người thì ngừng lại. Nó vội vàng dùng vó ngựa cào cào mặt đất, miệng còn phát tiếng gầm nhẹ. Hai người thế này mới thấy người trên ngựa rõ ràng, là một cô nương, đã muốn hôn mê. Y phục loang lỗ vết máu lại không chỉnh tề, nàng một tay ấn bên hông, máu chảy ra theo khe ngón tay làm lưng ngựa đều nhiễm đỏ một mảnh.

"Sư huynh, nàng bị thương!"

"Mau thông báo môn chủ, ta băng bó sơ vết thương cho nàng trước!"

Nam tử lớn tuổi muốn ôm nàng xuống, bạch mã kia hình như hiểu lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn kiếm bên hông hắn.

"Sư huynh, ngựa tay nhu là hiểu tính ngừoi, nó là sợ ngươi đả thương chủ nó đi?"

Nam tử ném kiếm bên hông xuống đất, bạch mã quả nhiên trầm tĩnh lại, cuối thân xuống để hắn bế người bị thương xuống. Hắn đơn giản giúp Mạc Tử Ngôn cầm máu, thi triển khinh công vội vàng bay về phía trên núi.

"Báo——! Bẩm báo môn chủ, đồng môn ở trạm dịch vừa rồi cứu một cô nương bị thương, đã mang lại đây, hướng ngài xin chỉ thị!"

Sở Nguyệt Đồng đang cùng Tiếu Lăng Nhi chơi cờ thì kinh ngạc ngẩng đầu.

"Là cô nương như thế nào?"

"Không rõ ràng lắm, nàng cưỡi một bạch mã chạy từ Hồ Điệp Cốc đến, đã bị hôn mê."

Từ Hồ Điệp Cốc tới thì làm sao lại bị thương? Tiếu Lăng Nhi cảm thấy hứng thú, xen mồm hỏi: "Người đang ở nơi nào?"

"Ở tiền viện, mấy sư huynh đệ đang xem thử."

"Môn chủ, chúng ta đi xem một chút đi, dù sao ở trong này chơi cờ cũng không có chuyện gì làm."

"Được rồi, ngươi theo ta cùng đi qua đó."

Hai người đến tiền viện, đã thấy rất nhiều môn sinh ở đó, gặp môn chủ đến đây, đều vội vàng tránh ra.

Mạc Tử Ngôn nằm trên bàn gỗ sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo sau lưng, bạch y nhuộm máu quấn quanh người, bụng nhiễm một mảng màu đỏ.

Ánh mắt Tiếu Lăng Nhi sáng ngời, cô nương này bộ dạng thật sự là không tệ. Chẳng lẽ là ông trời biết chuyện buồn rầu gần đây của nàng, cố ý ném cô nương xinh đẹp lai lịch không rõ thần chí lại mơ hồ này cho nàng?

"Sao lại bị thương nặng như vậy, mấy người các ngươi mau đưa nàng đến an trí tại phòng trống ở trung thính, chiếu cố cho tốt vào."

"Chờ một chút." Tiếu Lăng Nhi nắm tay Sở Nguyệt Đồng lại. "Môn chủ, không bằng đưa nàng đến phòng Tiểu Mộc đi. Tuổi hai người không cách nhau nhiều, lại đều là nữ tử, càng tiện chiếu cố hơn."

Sở Nguyệt Đồng khó xử nói: "Chuyện này, Tiểu Mộc sẽ không đồng ý đâu? Đem một người xa lạ ném cho nàng......"

"Sao có thể." Trong mắt Tiếu Lăng Nhi lóe tinh quang. "Tiểu Mộc vừa tới cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa nàng luôn một mình, có người ở cùng cũng là chuyện tốt. Vả lại..." Nàng giảo hoạt chớp chớp mắt với Sở Nguyệt Đồng, để sát vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Như vậy ta cũng có thể ít tốn tâm sức vào Tiểu Mộc hơn, bồi sư tỷ ngươi nhiều hơn không phải sao?"

Tuy rằng là một câu thực bình thường, nhưng Sở Nguyệt Đồng luôn cảm thấy trong lời này còn có ý tứ khác. Tuy rằng không hiểu rõ lắm, nhưng bên mặt lại bị nàng hà hơi đến nhiễm đỏ, vội vàng kéo dài khoảng cách giữa hai người.

"Được rồi, đưa đến chỗ của Tiểu Mộc đi."

"Dạ!"

Mạc Tử Ngôn bị đưa đến hậu viện, người xem náo nhiệt cũng đi theo, nơi này chỉ còn lại Sở Nguyệt Đồng cùng Tiếu Lăng Nhi. Không khí có vẻ quỷ dị lại xấu hổ. Sở Nguyệt Đồng có thể cảm giác được tầm mắt Tiếu Lăng Nhi luôn luôn đặt trên mặt mình, nhưng nàng khẩn trương không biết nên nói cái gì.

"Lăng, Lăng Nhi, ngươi, thương thế của ngươi đỡ hơn chưa?"

"Đêm qua môn chủ không phải còn ở trong phòng ta sao, đỡ hay chưa, ngươi không tự mình xem sao?"

Mặt Sở Nguyệt Đồng càng đỏ hơn. Thật sự đêm qua nàng chỉ là cùng nàng chơi một ván cờ, vẫn chưa ngủ lại, mà bị Tiếu Lăng Nhi nói như vậy, thực có cảm giác như đã làm cái gì rồi vậy.

Nếu là giờ phút này Tiếu Lăng Nhi còn nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Đồng, nhất định có thể nhìn thấy biến hóa trên mặt nàng. Nhưng lúc này Tiếu Lăng Nhi đã bị cơn giận lấp đầy đầu, đơn giản quay qua một bên thì mắt không thấy tâm không phiền. Ba ngày hai cử đi câu dẫn, mà cũng chưa thấy cái biểu hiện gì khả quan của nàng cả, ngay cả Mộ Dung Tuyết đều đã nhìn ra, nàng lại cứ vô tri vô giác quy quy củ củ. Tên 'Tiểu Mộc' này thật là nên đặt cho nàng! Đúng là cái đại đầu gỗ! Gỗ mục không thể khắc mà!

"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc!"

Thanh Bình thở hổn hển chạy tới chỗ Mộ Dung Tuyết đang luyện kiếm, dừng bên cạnh nàng từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Mộ Dung Tuyết thấy hắn kích động như vậy, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn, cũng bắt đầu khẩn trương theo.

"Làm sao vậy, huynh gấp như vậy là đã phát sinh chuyện gì?"

"Tiểu, Tiểu Mộc, muội, muội mau đi xem một chút đi." Thanh Bình vỗ ngực đứt quãng nói: "Mọi người đều nói đệ tử ở trạm dịch nhặt được một cô nương xinh đẹp thiên tiên, bị trọng thương, môn chủ vốn muốn sắp xếp cho nàng ở trung thính phái người chiếu cố, Tiếu sư thúc lại nói, nói muốn đem cô nương kia cho muội. Hiện tại đã đưa đến phòng của muội rồi đó!"

"Cái gì?!" Mộ Dung Tuyết hoài nghi mình nghe lầm, Tiếu Lăng Nhi sao lại làm chuyện như vậy, nàng sao lại thấy mình giống nàng cũng thích nữ sắc, còn đưa một nữ nhân lại đây chứ!

"Sư phụ sao có thể như vậy! Chẳng lẽ Quỷ Quái Môn không có phòng trống sao?" Mộ Dung Tuyết càng nghĩ càng căm phẫn. Vô duyên vô cớ đem ném người xa lạ vào phòng nàng, còn bắt phải chiếu cố nàng ta. Vạn nhất không chiếu cố tử tế để người ta chết trong phòng thì làm sao bây giờ!

"Ta phải đi qua chỗ sư phụ làm rõ chuyện này mới được!"

Nàng thu kiếm lại rồi chạy tới hậu viện, Thanh Bình vội vàng ngăn nàng lại.

"Ai, không phải nơi đó. Tiếu sư thúc cùng môn chủ hiện tại ở tiền thính, muổi hẳn là đi hướng bên kia đi."

Nhìn nàng thở phì phò bước đi, Thanh Bình đồng tình lắc đầu. Tuy rằng cô nương kia trông quả thật rất đẹp, nhưng Tiếu sư thúc sao lại nói lời kỳ quái rằng muốn tặng cho Tiểu Mộc chứ. Tiểu Mộc lại không thích nữ nhân, nếu đổi lại là sư phụ, nhất định là nguyện ý. Nhưng mà, chắc chắn rằng sư thúc sẽ không cho phép.

- ------

Editor có lời muốn nói: Các bạn có thích phó cp Sư phụ-Chưởng môn không~~~~
Bình Luận (0)
Comment