*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Tả Chấn Thiên cùng đoàn người Liễu Xanh sơn trang lên đỉnh Vân Thương, đã có rất nhiều môn phái tề tựu trên đây.
"Tả trang chủ, đã lâu không gặp."
Người tới là trang chủ Ngân Nguyệt sơn trang Lê Thuần cùng bảo chủ Cưu Gia Bảo Lâm Hoán, Tả Chấn Thiên ôm quyền đáp lễ, ha ha cười.
"Hai vị huynh đệ, đã lâu không thấy. Thế nào, lần này tranh vị minh chủ, chọn được người thích hợp chưa?"
"Tất nhiên vẫn phải làm chuẩn bị trước, mang theo đồ đệ đến lấy thêm kiến thức, luận bàn võ nghệ thôi. Về phần ngôi vị minh chủ kia, ai có thể ngồi lên, phải xem bản sự của người đó, không thể ép buộc, không thể ép buộc!"
Lâm Hoán nhìn thấy Mộ Dung Vũ bên cạnh Tả Chấn Thiên, bắt đầu đánh giá.
"Chấn Thiên, hậu sinh này là......"
"À, vị này, chính là thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Mộ Dung Vũ."
"Thì ra ngươi chính là nhi tử của Mộ Dung huynh, trách không được nhìn thật quen mắt!" Lâm Hoán cảm khái vỗ vỗ vai hắn. "Hài tử, ngươi chịu ủy khuất rồi, chuyện phát sinh ở Mộ Dung gia, chúng ta đều rõ ràng. Giờ Đường môn cũng bị diệt, nói vậy trong võ lâm hiện nay tất có tiểu nhân quấy phá! Ngươi yên tâm, chỉ cần mấy thúc bá chúng ta còn, sẽ không để ngươi bị người khi dễ!"
"Đa tạ các vị thúc thúc quan tâm." Mộ Dung Vũ cung kính hành lễ. "Cho dù cha mất, ta cũng sẽ kế thừa tâm nguyện của ông ấy, bảo vệ Mộ Dung gia."
"Không sai." Lê Thuần nói tiếp. "Mặc kệ bọn chúng có mục đích gì, chúng ta gặp phật sát phật, gặp thần sát thần, tuyệt không để bọn chúng phá hủy trật tự trong võ lâm! Đúng rồi, Chấn Thiên, mấy ngày trước ta nghe được tin, trong giang hồ hiện nay, quả thật có tay sai của triều đình, có lẽ sẽ thừa dịp đại hội võ lâm lần này đến gây chuyện. Ngươi nên cẩn thận chút, nhất định phải nhớ kỹ vết xe đổ."
"Yên tâm, ta sẽ cảnh giác, Ngự Kiếm sơn trang cùng Đường môn đã hủy, nay ngũ đại trang còn lại ba, muốn bắt được bọn tiểu nhân này, còn cần các môn phái hỗ trợ. Chỉ bằng lực của ba trang chúng ta thôi thì không đủ."
"Ta đã cùng minh chủ thương nghị việc này, hắn muốn chúng ta tạm thời không nên đả thảo kinh xà, thử xem biến hóa. Võ lâm đại hội lần này, không chỉ muốn tuyển ra tân nhậm minh chủ phù chính võ lâm, mà còn muốn kẻ đứng phía sau lộ nguyên hình."
"Cho dù là bọn họ đã bị triều đình mua chuộc, cũng sẽ không tự mình khai ra chứ?" Lê Thuần ngưng mi. "Chúng ta làm sao biết đâu là địch đâu là bạn?"
"Việc này ta đã phái người đi thăm dò. Lần trước phát hiện thủ hạ trước kia ở Ngự Kiếm sơn trang là Lâm Vệ trong phủ Vương gia, ta liền sinh nghi, đã phái người đến phụ cận phủ Vương gia theo dõi. Trong đó người đến phủ Vương gia thường xuyên nhất đó là tri huyện Liễu Thuần kia. Thì ra Công Tôn Sở chỉ dùng huyện nha để che dấu tai mắt người khác. Sau đó người trong tiêu cục có báo lại, bọn họ từng thấy Thanh Vân Phái, Phù Sinh Môn, Xuyên Đẳng môn phái người tới nơi đó. Xem ra trong chốn võ lâm này, không ít kẻ bị triều đình mua chuộc."
"Vậy có Quỷ Quái Môn không?"
"Quỷ Quái Môn?" Tả Chấn Thiên sửng sốt, lập tức lắc đầu. "Vẫn chưa nhìn thấy. Lúc Tuyết Nhi đi đã từng nói, muốn ta chú ý người của Quỷ Quái Môn, nói là Quỷ Quái Môn đã thành chó săn cho triều đình. Nhưng ta chưa từng thấy Quỷ Quái Môn cùng Vương gia phủ có qua lại gì."
"Nhưng thật ra ta cảm thấy rất khả nghi." Lê Thuần thả nhẹ giọng nói. "Mới trước đây, Quỷ Quái Môn xảy ra biến cố, đệ tử của tiền nhiệm chưởng môn Khâu Sơ Hiền bị hoài nghi có dính líu tới án diệt môn Ngự Kiếm sơn trang, còn phát hiện Tễ Tuyết Kiếm trong phòng hắn, sau đó bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử trong nhà lao. Quỷ Quái Môn Lữ Cẩm Hoài biến thành hung thủ giết người, Quỷ Quái Môn hạ lệnh truy sát, người nọ đã chết chưa, chúng ta cũng không thể biết rõ. Có điều, từ đầu tới cuối đều là náo loạn trong Quỷ Quái Môn tự gây ra, nội môn còn bỗng thiếu rất nhiều người, ngay cả Tiếu Lăng Nhi thường ở cạnh Sở môn chủ cũng không thấy đâu. Quỷ Quái Môn đưa ra lời giải thích là cùng bị Lữ Cẩm Hoài làm hại. Ngươi ngẫm lại xem, tính ra võ công của Tiếu Lăng Nhi không thể ở dưới Lữ Cẩm Hoài, sao có thể bị giết? Lúc ấy Sở Nguyệt Đồng cũng có mặt ở đó, sao không ra tay ngăn cản?"
"Tiếu Lăng Nhi cũng không thấy, ngươi làm sao mà biết được?"
Lê Thuần nhún nhún vai: "Ta đã đánh một trận với bên Quỷ Quái Môn. Hừm, bọn họ ở bên kia."
"Sư phụ, môn phái đến hôm nay thật đúng là không ít. Nơi này nhiều võ lâm cao thủ như vậy, vạn nhất chúng ta bị ai đó phát hiện thì làm sao mà chạy thoát được?"
Lữ Cẩm Hoài nghe xong lời này thì nổi giận, một cái tát đánh tới trên đầu Thanh Bình.
"Cái miệng quạ đen của ngươi ngậm lại bớt cho ta!"
"Ta, ta chỉ là ra giả thiết......" Thanh Bình xoa cái ót bĩu môi. "Cũng không biết Tiểu Mộc các nàng khi nào thì trở về......"
"U, ta không có nghe sai chứ?" Lữ Cẩm Hoài tà tà mắt liếc qua. "Nhiều ngày nay người cứ nhắc Tiểu Mộc Tiểu Mộc, có phải đã thích nàng hay không?"
"Ta, ta......" Thanh Bình mặt trướng đỏ bừng. "Ta chỉ là, cảm thấy, cảm thấy nàng rất tốt......"
"Nàng đối với ngươi có cảm giác sao?"
Thanh Bình xấu hổ gãi gãi mặt. "...... Ta cũng không biết......."
"Được được, ta biết." Lữ Cẩm Hoài vỗ vỗ vai hắn, nhìn Tiếu Lăng Nhi đứng cách đó không xa, thở dài một hơi. "Ai, hai thầy trò chúng ta a, đều dâng đến trên tay hai thầy trò các nàng. Ngươi sao mà không tiền đồ như vậy, thích đồ đệ của Tiếu Lăng Nhi, còn chọn cái người cứng đầu cứng cổ như vậy. Sau này răng có đau cũng đừng bảo ta an ủi ngươi."
"Vậy người không thích sư thúc sao?" Thanh Bình nhỏ giọng nói thầm. "Sư phụ, các ngươi không phải có chuyện gì gạt chúng ta chứ? Vì sao Tiểu Mộc muốn đi tìm mẫu thân của nàng ngươi lại không cho ta đi theo? Tiểu Mộc rốt cuộc là loại ai, sao nàng lại quen thuộc với người của Liễu Xanh sơn như vậy?"
"Không nên có nhiều cái vì sao như vậy?" Lữ Cẩm Hoài liếc trắng mắt. "Đầu óc của ngươi đó, biết nhiều quá cũng chỉ rước thêm chuyện xấu, về sau có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi!"
"Nhưng mà......"
"Ngươi mà nhưng nhị gì nữa, sau này ta sẽ không nói gì cho ngươi hết."
"Dạ dạ dạ, ta đây không hỏi. Trên đỉnh núi này, thật đúng là lạnh." Thanh Bình tâm không cam lòng không nguyện mà ngậm miệng, xoa xoa tay nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì cả kinh, bắt lấy tay áo của Lữ Cẩm Hoài.
"Sư phụ, là, là môn chủ!"
Lữ Cẩm Hoài ý bảo hắn chớ có lên tiếng: "Đừng lộ ra, nàng không nhận ra, chúng ta đến bên kia đi."
Tiếu Lăng Nhi đứng tại chỗ nhìn người đạm mạc đứng dưới tàng cây kia, mỗi một chỗ trong lòng đều ẩn ẩn đau.
Từ sau đêm đó, các nàng chưa từng gặp lại. Sở Nguyệt Đồng hơi gầy đi, nhưng mặt mày vẫn mang theo khí thế không giận mà uy, quả nhiên nàng sẽ tới. Lần này, là vì ngôi vị minh chủ sao?
Tựa hồ là nhận thấy có người đang âm thầm quan sát mình, Sở Nguyệt Đồng xoay mặt nhìn lướt qua hướng của Tiếu Lăng Nhi. Bên trong đám đông, có gương mặt quen thuộc, cũng có cái xa lạ, loại cảm giác khác thường vừa mới thoáng qua đã biến mất.
Nàng thấy lạ mà lắc đầu, là do mình quá mức mẫn cảm đi.
Đã đến đầu đông, thời tiết dần dần chuyển lạnh, tiếp qua mấy ngày nữa, trận tuyết đầu tiên sẽ đến. Nhiệt độ trên đỉnh núi so với dưới chân núi thấp hơn rất nhiều, gió lạnh thổi qua, xuyên thấu y phục mang đến từng trận rùng mình. Nàng ngẩng đầu nhìn lá cây không ngừng bay xuống, lại nhớ tới cảnh trong mộng mờ ảo.
Không biết, người kia hiện tại ở nơi nào, Lữ Cẩm Hoài có chăm sóc tốt cho nàng không?
"Môn chủ." Ngô Lượng tiến lên phía trước, cung kính hành lễ. "Môn chủ, minh chủ đã đến."
Sở Nguyệt Đồng gật gật đầu. "Chúng ta cũng đi qua đó thôi."
Minh chủ Lưu Khoát An một đầu tóc bạc xuất hiện trên đài cao, tuy rằng tóc râu đã bạc trắng, nhưng nhất cử nhất động vẫn mang khí thế vốn có của võ lâm chí tôn, uy vũ cùng ngạo thị quần hùng. Hai mắt hắn đảo qua mọi người bên dưới, tiếng nói hùng hậu cao vút.
"Các vị anh hùng hảo hán, chắc hẳn các vị cũng biết những chuyện xảy ra trong giang hồ gần đây. Ngự Kiếm sơn trang cùng Đường môn bị diệt, còn có mấy môn phái cũng chịu tai ương ngập đầu, lại tra không ra rốt cuộc là người phương nào gây nên. Trong giang hồ có đồn đãi là do tà giáo quấy phá, cũng có lời nói là triều đình có ý định chen vào. Minh chủ ta đây tuổi lớn lực suy, có một số việc cũng đã lực bất tòng tâm, đã đến lúc thoái vị nhường cho hiền tài. Hôm nay lần nữa triệu tập mọi người, để chọn ra tân minh chủ võ lâm, vì mọi người chủ trì công đạo, trọng chỉnh võ lâm. Cũng là để mọi người an tâm, giang hồ đều không phải là rắn mất đầu thành năm bè bảy mảng!
Được rồi, ta cũng không nhiều lời nữa. Hôm nay, các vị anh hùng hào kiệt chỉ cần lên thượng đài tỷ võ, có thể kiên trì đến cuối cùng, sẽ là người có tư cách trở thành võ lâm minh chủ! Chỉ là, buộc phải tuân thủ quy củ, lần này luận võ toàn bằng công phu thực lực, không được đả thương mạng người, tổn hại hòa khí. Có các môn phái ở đây cùng chứng kiến, nếu có người nào dùng bàng môn tà đạo, hoặc là giở trò đánh lén, chớ trách ta không cho hắn thể diện!"
Lưu Khoát An nói xong, liền xuống đài cao. Giữa sân lặng im, liền có một nam tử thân hình cao lớn nhảy lên đài.
"Tại hạ đại đệ tử của chưởng môn Ngũ Chu Phái, Tôn Võ, nguyện cùng các vị luận bàn võ nghệ. Nếu có chỗ đắc tội, còn thỉnh tha thứ. Có vị nào nguyện ý lên đây chăng?"
"Ta so với ngươi!"
Nói chuyện, là một nam tử mặc trường bào xám tro, nhìn y phục bên ngoài, như là từ Thanh Vân Phái.
"Xin hỏi các hạ từ đâu tới?"
"Tại hạ Liễu Toàn, Thanh Vân Phái!"
Tả Chấn Thiên nhướn mi, nói với Mộ Dung Vũ bên cạnh: "Vũ Nhi, ngươi đoán, hai người này ai sẽ thắng?"
Hai người trên đài đã áp sát vào nhau, Mộ Dung Vũ nhìn trường thương trong tay Tôn Võ, lại nhìn nhìn một đôi đại chuỳ(*) của Liễu Toàn, chần chờ nói: "Chắc là Liễu Toàn. Mặc dù nhìn Tôn Võ dùng trường thương khá linh hoạt, nhưng chiêu chiêu của Liễu Toàn lại cường hãn, rất khí thế, khiến hắn vô pháp tiếp cận."
(*): 大锤 – đại chùy, chùy: búa
Tả Chấn Thiên cười lắc đầu: "Liễu Toàn quả thật có tiếng là đại lực sĩ, nhưng mỗi một chiêu của hắn đều có nhược điểm, ra chiêu tận hết sức lực, chỉ trọng công, lại không cho chính mình một đường lui." Hắn vỗ vỗ chỗ ngực, giơ ra nắm đấm: "Ngươi nghĩ đi, nếu hắn đánh song chùy ra, ngực không phải để Tôn Võ có thể thừa dịp tấn công sao? Người này ấy à, tâm tư chẳng hề kín đáo gì cả, khó thành bảo khí."
"Thì ra là như vậy, thúc thúc nhìn quả thực thấu triệt hơn Vũ nhi."
"Vũ Nhi, như thế này, ngươi cũng lên thử một lần đi."
"Ta?"
"Sao, không tin công phu của Mộ Dung gia các ngươi?" Tả Chấn Thiên ha ha cười nói: "Mộ Dung kiếm pháp, ở trong chốn giang hồ ít nhất cũng đứng hàng ba. Ta chỉ là muốn ngươi luận bàn một chút với chúng môn phái, học hỏi thêm."
"A, được ạ." Mộ Dung Vũ gật gật đầu, sau đó liền rút kiếm đi lên. Tả Chấn Thiên chợt ngăn hắn lại. "Tiểu tử ngốc, ngươi gấp cái gì, đợi lát nữa đã. Bây giờ còn chưa phải thời điểm."
"Chưa phải thời điểm?"
"Mấy kẻ lên đài trước, đều là người tâm phù khí táo (tính khí bộp chộp nóng nảy), không có công phu gì cao. Ngươi có thấy không, mấy người của phái Thục Sơn cùng phái Tung Sơn còn đang uống trà đâu. Ngươi đó, ngồi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ xem."
Trong lúc nói chuyện, Liễu Toàn đã bị Tôn Võ dùng thương đánh rớt đài, tiếp theo lại có người nghênh đón.
Mộ Dung Vũ còn thật sự nghiêm túc xem từng chiêu từng thức của bọn họ, chiếu đối với công phu của các môn phái, khóe mắt nhìn đến nam tử đứng phía sau phái Tung Sơn.
Nam nhân kia ngũ quan cương nghị, thân thể cường tráng, một thân bạch y, ôm song chưởng khí định thần nhàn đứng đó. Bên trong hai mắt sắc bén là ý cười lạnh lùng cùng khinh miệt, hoàn toàn không để hai người đang tỷ thí trên đài vào trong mắt. Mộ Dung Vũ âm thầm nghĩ, nam nhân này, rất cuồng vọng.
"Còn có ai muốn ý đi lên thử một lần!"
Tả Chấn Thiên đang muốn kêu Mộ Dung Vũ, phía trước lại xuất hiện một bóng trắng. Chính là nam nhân mới vừa rồi Mộ Dung Vũ chú ý tới.
"Xin hỏi các hạ đến từ nơi nào?"
"Tại hạ không môn không phái."
Lời nam tử vừa ra khỏi miệng, chúng nhân ồ lên.
"Không môn không phái? Tiểu tử, ngươi đến quấy rối sao?"
"Thế nào, không môn không phái, thì không thể tới tỷ thí ư?" Nam nhân cười lạnh nhìn quét chung quanh. "Chỉ cần có thể thắng, không phải được rồi sao? Tại hạ Lâm Tử Mặc, ta sẽ cho các ngươi nhớ kỹ ta."
Tên này....... Sở Nguyệt Đồng nheo mắt lại, tầm mắt tìm kiếm liền chống lại ánh mắt của Lâm Tử Mặc, khóe miệng hắn hơi cong lên.
Sở Nguyệt Đồng cả kinh, bấu chặt tay vịn. Hắn điên rồi sao?! Dám một mình đến nơi này! Nơi này cao thủ tập hợp, tất cả đều là người trong giang hồ, nếu thân phận hắn bị tiết lộ mà rơi vào vây công, không phải có thể dễ dàng ứng phó được!
"A, khẩu khí thật cuồng vọng. Được, để ta kiến thức một chút ngươi rốt cuộc có mấy cân mấy lượng!"
Người trên đài rút kiếm tấn công về phía Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc lại vẫn nắm kiếm không nhúc nhích, ngay khi người kia vừa mới tới liền chuyển động, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, đảo mắt đã đến phía sau người kia, vừa hơi nhấc chân, đã đạp hắn xuống đài.
"Đây không phải là 'Mê tung bộ' của Thiếu Lâm sao?"
Có đệ tử Thiếu Lâm hô lên: "Hắn mới không phải người của Thiếu Lâm đâu!"
Lâm Tử Mặc cười khẽ. "Còn có ai muốn lên?"
"Ta đến!"
- --
"Ai u, lạnh chết ta, lạnh chết ta......" Liễu Thuần bọc quần áo xoa xoa tay đi qua đi lại, miệng còn không ngừng nói thầm: "Vương gia thật đúng là không muốn sống nữa, cư nhiên trà trộn vào đó tham dự cái gì mà đại hội võ lâm. Hắn nghĩ mình thật sự có tuyệt thế võ công sao? Tê, mới giữa sườn núi thôi sao mà lạnh dữ thế......."
"Đại nhân, chúng ta còn phải chờ bao lâu vậy?"
"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Câm miệng ngươi lại, chủ tử không trở về, chúng ta vẫn phải chờ ngay tại nơi này."
Đang nói, trong rừng cây bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng 'sột soạt', Liễu Thuần lập tức cảnh giác rút kiếm ra.
"Ai? Lăn ra đây!"
"Ha ha ha, ngươi nói xem ta là ai?"
Một nam tử đầu tóc bù xù từ trong rừng bước ra, trên mặt mang mặt nạ bằng đồng, thấy không rõ ngũ quan. Tay hắn cầm đại đao lê trên mặt đất, lúc bước đi thì phát ra tiếng 'xi xi'.
Liễu Thuần hừ lạnh: "Ban ngày ban mặt giả thần giả quỷ. Thế nào, là bộ dạng của ngươi quá mức xấu xí, mới không dám lấy chân diện mục (mặt thật) gặp người?"
Đồng Diện bật cười ha ha, tiếng cười đục ngầu trầm thấp, mấy người nghe thấy đều mao cốt tủng nhiên (nổi da gà). Liễu Thuần giơ kiếm chỉ vào hắn: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tới nơi này làm gì?!"
"Liễu Thuần, ngươi nghe mà còn không nhận ra sao? Nói như thế nào, chúng ta cũng quen biết nhiều năm, ta nói rồi, ta sẽ còn trở về tìm ngươi, ngươi quên rồi sao?"
Cặp mắt kia trở nên âm ngoan, thẳng ngoắc nhìn Liễu Thuần.
"Ta nói rồi, sẽ khiến các ngươi trả giá đại giới."
"Ngươi......." Liễu Thuần kinh hoảng lui về phía sau hai bước. "Là, là ngươi?"
"Là ta, ta là tới tìm ngươi. Ha ha ha, ta chờ hôm nay, chờ thật lâu........."
"Ngươi, ngươi đừng lại đây!" Liễu Thuần cố gắng trấn tĩnh. "Bằng không ta giết ngươi, võ công của ngươi đã bị phế đi, lấy cái gì mà đòi liều mạng với ta?"
"Hừ, ngươi cho là, xuyên khóa qua xương vai ta, chặt đứt gân mạch của ta, làm cho ta trở thành tàn phế là có thể vây khốn ta?" Đồng Diện đè lại ngực, cười lạnh nói: "Có chuyện, giấu ở trong lòng, như thế nào cũng không bị phai nhạt được. Nó sẽ theo thời gian, càng ngày càng sâu đậm........"
- ------
Editor có lời muốn nói: đến hồi gây cấn~~~
Ps: cái nút 'Home' với 'Delete' bị hư rồi, cũng may hàng xóm của em nó là 'Backspace' vẫn còn, nếu không.....chắc thảm~~ TT^TT