Phong Hoa Tuyết

Chương 71

"Tình huống bên kia thế nào?"

Lâm Vệ đứng bên cạnh Công Tôn Sở, cung kính trả lời: "Trận chiến trên đỉnh Vân Thương, thân phận của Vương gia bị lộ, rất nhiều người vì an nguy của ngài buộc phải xuất thủ. Võ lâm minh chủ Lưu Khoát An hiện đã hạ lệnh quét sạch các môn phái ở dưới trướng của Vương gia. Có nhiều người đã bỏ kịp trốn, chia thành mấy nhóm ẩn náu trong rừng, chờ đợi ngài ra lệnh."

"Là như thế sao." Công Tôn Sở đỡ cánh tay bị thương, chỗ bị kiếm chém vẫn luôn đau nhức, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải Mộ Dung Đường làm hỏng kế hoạch của ta, ta cũng không phải chật vật thế này."

"Dưỡng hổ vi hoạn, Vương gia không phải không hiểu đạo lý này. Cho dù đã nhổ răng nanh lão hổ hay chặt móng vuốt của nó, thì dã tính bẩm sinh của nó cũng quyết định nó sẽ không khuất phục ai. Vương gia, ngài đối với Mộ Dung Đường, có phải đã rất mềm lòng không? Nay hắn đã chạy thoát, chỉ sợ sau này còn có thể đối nghịch với chúng ta."

"Mềm lòng?" Công Tôn Sở châm chọc nở nụ cười. "Ha ha ha, ngươi cảm thấy ta không giết hắn, chính là mềm lòng với hắn? Ngươi sai lầm rồi. Mộ Dung Đường là người ta hận nhất, ta giữ hắn không cho hắn chết, vì đợi một ngày nhuệ khí của hắn bị hao mòn, làm cho hắn không còn thể diện, vì sống sót mà phải đến cầu ta! Nhưng hiện tại xem ra, quả thật, là ta xem nhẹ hắn."

Hắn nhướn cao mày, híp mắt hỏi: "Lâm Vệ, lúc trước ngươi lựa chọn quy thuận ta, là vì cái gì?"

"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đây là đạo lý mà người sáng suốt đều nên biết." Giọng Lâm Vệ không hề có phập phồng. "Hoàng đế tuổi già sức yếu, đã là nỏ mạnh hết đà. Mà Vương gia túc trí đa mưu, lại đang tuổi chính trực, những thứ ngài muốn, có được dễ như trở bàn tay. Đi theo ngài, mới là lựa chọn tốt nhất. Mộ Dung Đường vì tự tôn không chịu phục ngài, bị giam cầm hơn mười năm đã chiếm được cái gì? Gia viên bị hủy, thê ly tử tán, cho dù hắn dùng mười mấy năm để khôi phục công lực, thì thể cốt cũng không bằng trước. Ta thấy, khuất phục là chuyện sớm muộn thôi. Chỉ là, thuộc hạ vẫn có một việc không rõ."

"Chuyện gì?"

Lâm Vệ do dự chốc lát, trầm giọng hỏi: "Trong giang hồ, những kẻ không quy thuận Vương gia ngoại trừ Mộ Dung Đường còn có nhiều người khác. Nếu nói đến thực lực, trên giang hồ ngũ đại sơn trang cũng sánh ngang bằng, thuộc hạ không hiểu, vì sao Vương gia lại chỉ nhốt một mình hắn?"

Công Tôn Sở dùng ngón tay đỡ trán, lạnh lùng nở nụ cười: "Bởi vì, là hắn nợ ta, đời này, ta cũng không muốn để hắn sống dễ dàng. Ta muốn cho hắn biết, lúc trước hắn cự tuyệt là quyết định ngu xuẩn cỡ nào. Lâm Vệ, Lâm Vu Phong kia, có phải từng có một nữ nhi với Triệu Uyển Như hay không?"

"Dạ. Nữ nhi kia tên là Mộ Dung Tuyết."

"Thật không, bây giờ nàng đang ở đâu?"

"Hẳn là ở Liễu Xanh sơn trang. Ta vốn nghĩ nàng đã chết trong đại hỏa kia, nhưng mấy ngày hôm trước, lại gặp được nàng ở ngoài sơn trang. Bên cạnh Mộ Dung Tuyết còn có một cô nương cùng một phụ nhân đi theo, ta thấy bọn họ cùng nhau vào Liễu Xanh sơn trang. Xem ra, là Tả Chấn Thiên giấu nàng đi."

"Ngươi ở bên cạnh Mộ Dung Đường nhiều năm, đối với cách làm người của hắn chắc cũng hiểu biết ít nhiều. Ngươi tới nói cho ta biết, tình cảm của hắn đối với Triệu Uyển Như rốt cuộc sâu đến cỡ nào?"

Lâm Vệ không rõ hắn suy nghĩ cái gì, kinh ngạc ngẩng đầu: "Vương gia sao lại hỏi vấn đề này?"

"Ta chỉ đang nghĩ, hắn có thể vì Triệu Uyển Như, đi nhận một đứa trẻ mà nàng cùng nam nhân khác sinh hạ hay không. Đứa bé kia, hẳn là rất giống với Triệu Uyển Như đi?" Công Tôn Sở lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. "Mộ Dung Đường, ta còn chưa muốn buông tha hắn nhanh như vậy. Lâm Vệ, ngươi đã biết phải làm thế nào rồi chứ?"

"Nhưng thưa Vương gia, ngài không tính chuẩn bị hành động bước tiếp theo sao?" Lâm Vệ cảm thấy bất ngờ: "Sinh thần thứ sáu mươi của Hoàng Thượng cũng sắp đến, chúng ta có phải nên động thủ hay không? Chuyện lần này không phải nhỏ, ngài xuất hiện ở võ lâm đại hội rất nhanh sẽ đến tai Hoàng Thượng. Nếu hắn nổi tâm nghi ngờ, tất cả cố gắng của chúng ta đều sẽ uổng phí! Thuộc hạ cảm thấy........"

"Lâm Vệ!"

Ánh mắt Công Tôn Sở mang theo hàn ý đảo qua. "Ngươi là Vương gia, hay ta là Vương gia? Thế nào, người muốn làm sai lệnh của chủ tử sao? Việc ta muốn àm, còn chưa tới phiên ngươi hỏi đến."

Thân mình Lâm Vệ cứng đờ, hơi trầm tư một chút, gật đầu nói: "Là thuộc hạ thất lễ, mạo phạm Vương gia. Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ mang Mộ Dung Tuyết đến gặp ngài."

Hắn hành lễ rời đi, lại bị Công Tôn Sở gọi lại: "Lâm Vệ, nhớ kỹ thân phận của ngươi, có một số việc, ta sẽ không dễ dàng tha thứ lần hai."

Lâm Vệ bóp chặt vỏ kiếm lạnh lẽo trong tay. "Dạ, thuộc hạ đã hiểu. Thuộc hạ nhất định sẽ nhớ kỹ giáo huấn của Vương gia, sẽ không lỗ mãng như thế nữa."

- --

"Tiểu sư muội, gần đây muội bị sao vậy, sao cứ ủ rũ ỉu xìu hoài vậy?"

"Nào có." Lâm Tư Sở ngồi cạnh bàn đá bứt cánh hoa. "Ta tốt lắm. Chỉ là cần thời gian để quên một ít chuyện mà thôi."

"Quên một ít chuyện?" Cung Trường Nguyệt nghe mà hồ đồ. "Lần này muội xuống núi gặp người thích hở? Làm sao, hắn làm muội đau lòng hả? Muội nói cho ta biết hắn là ai, sư huynh xả giận cho muội!"

"Ai nha không có không có." Lâm Tư Sở không kiên nhẫn đáp lời: "Sư huynh đừng hỏi nữa, không có nghiêm trọng như huynh tưởng đâu."

Nàng ném đóa hoa bị ngắt tơi tả xuống đất, trong mắt hơn một tia phiền muộn.

"Chẳng qua, là ta nhất sương tình nguyện mà thôi. Cũng đúng, các nàng cùng một chỗ có thể sống hạnh phúc, ta đi xem náo nhiệt cái gì, tự rước lấy nhục mà thôi."

"Thế Tử Ngôn đang làm gì, muội về cũng lâu rồi sao nàng còn không trở về?"

"Sư tỷ có chuyện phải làm, chắc không về được. Đại sư huynh nếu không có việc gì thì giúp sư phụ đi chăm vườn thuốc đi! Ta có việc, không bồi sư huynh nói chuyện được nữa!"

Lâm Tư Sở vừa đứng lên, chợt nghe thấy một trận xôn xao trên đỉnh đầu. Ngay sau đó liền nhìn thấy một người nhảy từ trên cây xuống, hoảng sợ, kinh hô một tiếng: "Ai đó?!"

"Các ngươi là đồ đệ của Y Quỷ Giản Khuynh Mặc?" Người tới vẻ mặt lo lắng hỏi, trong lòng còn ôm một nữ nhân hôn mê bất tỉnh.

Lâm Tư Sở nhận ra được, đây không phải là Sở môn chủ của Quỷ Quái Môn sao? Trong giang hồ đều đồn nàng quy thuận hoàng tộc làm tay sai cho Công Tôn Sở, tới nơi này làm gì?

Đang muốn đuổi nàng đi, Cung Trường Nguyệt chưa từng gặp Sở Nguyệt Đồng đã nhiệt tình mở miệng: "Ngươi tìm sư phụ à, là muốn chữa bệnh sao? Sư phụ nàng đang ở sau núi, ngươi——"

"Sư phụ ta không có ở đây!" Lâm Tư Sở bịt miệng Cung Trường Nguyệt lại. "Ngươi đi đi, nàng không thích nhìn thấy người lạ ở trong này!"

Sở Nguyệt Đồng mặc kệ nàng, ôm Tiếu Lăng Nhi đi tới sau núi. Lâm Tư Sở không có ngăn được, tức giận đến dậm chân. Cung Trường Nguyệt buồn bực hỏi nàng: "Sư muội, muội sao thế? Sao lại nói dối là sư phụ không có ở đây?"

"Sư huynh có biết nàng là ai không hả? Nàng là môn chủ Quỷ Quái Môn Sở Nguyệt Đồng!"

Cung Trường Nguyệt chấn động: "Chính là kẻ làm tay sai Công Tôn Sở? Tại sao lại đi tìm sư phụ?"

"Ta sao mà biết được! Thất thần làm gì, mau đuổi theo a! Nếu nàng làm sư phụ bị thương thì nguy rồi!"

Cung Trường Nguyệt như vừa tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo Lâm Tư Sở chạy tới sau núi. Trong lòng còn đang nghi hoặc, xem bộ dạng Sở Nguyệt Đồng, không giống như là đến gây sự. Nữ nhân nàng ôm trong lòng là ai, hình như nàng rất lo lắng cho nàng ta.

Sở Nguyệt Đồng ôm Tiếu Lăng Nhi tìm tới sau núi, hô hấp cũng có chút dồn dập. Nàng lo lắng tìm kiếm trong một biển hoa, khi nhìn thấy bóng người mặc lục sắc thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng thi triển khinh công dẫm cánh hoa bay đến.

"Cầu tiên sinh cứu nàng!"

Từ lúc Sở Nguyệt Đồng vừa mới tới thì Giản Khuynh Mặc đã phát hiện, trượng đồng trong tay đã đặt lên trên cổ nàng, lại không ngờ nàng nói ra một câu như vậy.

"Sở Nguyệt Đồng? Sao ngươi lại tới nơi này?" Thấy rõ người tới, ánh mắt Giản Khuynh Mặc lại lạnh vài phần. Nàng cúi đầu nhìn Tiếu Lăng Nhi sắc mặt trắng bệch trong lòng Sở Nguyệt Đồng, hừ lạnh một tiếng: "Thế nào, Sở chưởng môn là dẫn người đến xem bệnh?"

"Nàng trúng độc, ta tìm rất nhiều đại phu cũng không trị được, chỉ có thể đến cầu tiên sinh ngươi." Sở Nguyệt Đồng không thèm để ý lời nói lãnh đạm của nàng, vội vàng nói tiếp: "Tiên sinh y thuật cao minh, kính nhờ ngươi hãy cứu nàng!"

"Vì sao ta phải cứu nàng?" Giản Khuynh Mặc thu trượng đồng, cầm giỏ trúc đặt dưới đất lên. "Ngươi đi tìm người khác đi, ta không giao thiệp với người của triều đình."

"Nàng là Tiếu Lăng Nhi, nhiều năm trước đã từng gặp tiên sinh một lần." Sở Nguyệt Đồng hạ thấp giọng cầu xin: "Ta biết ngươi không thích thân phận của ta, nhưng Lăng Nhi nàng lại không phải người của triều đình. Ta không biết nàng trúng độc, vô tình đả thương nàng. Hiện tại mạch tượng của nàng cơ hồ không còn rõ ràng, tiên sinh là y giả, lương y như từ mẫu, xin ngươi hãy cứu nàng... Ngươi muốn ta làm cái gì ta đều nguyện ý!"

Giản Khuynh Mặc đang định bước đi thì ngưng lại. "Cho dù là chúng ta đã từng gặp một lần, ta cùng nàng chỉ là bình thủy tương phùng(*), nàng sống hay chết có liên quan gì tới ta đâu?"

(*): Bèo nước gặp nhau, tình cờ mà gặp

"Tiên sinh!"

Sở Nguyệt Đồng thấy nàng muốn đi, dưới tình thế cấp bách đã quỳ xuống trước Giản Khuynh Mặc. Giản Khuynh Mặc ngây ngẩn cả người, đường đường nhất môn chi chủ, cư nhiên vì muốn mình ra tay cứu giúp mà quỳ gối?

Giản Khuynh Mặc thu lại đạm mạc trên mặt, không khỏi tò mò với người trong lòng nàng. Tiếu Lăng Nhi rốt cuộc là có bản lãnh gì, có thể khiến Sở Nguyệt Đồng vì nàng mà không tiếc từ bỏ tự tôn?

"Sở Nguyệt Đồng, vì sao ngươi muốn cứu nàng? Là vì cảm thấy áy náy?"

"Phải, nàng biến thành cái dạng này, đều là bị ta làm hại." Sở Nguyệt Đồng quỳ, vẫn ôm Tiếu Lăng Nhi vào trong ngực như trước, khổ sở nói: "Ta không muốn nàng chết. Nàng là người quan trọng nhất với ta, ta không thể nhìn nàng cứ như vậy chết đi!"

Giản Khuynh Mặc bị bi thương trong mắt nàng lay động, đây không giống như là giả vờ. Lúc nàng nhìn Tiếu Lăng Nhi, trong mắt mang theo ôn nhu, khổ sở, áy náy cùng đau lòng, làm Giản Khuynh Mặc bỗng nhiên nhớ tới một người. . ngôn tình tổng tài

Tâm bỗng nhiên đau. Nàng chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: "Mang nàng lại đây đi."

Sở Nguyệt Đồng vui sướng ngẩng đầu lên, kích động nói lời cảm tạ: "Đa tạ tiên sinh!"

Sư phụ!

Lâm Tư Sở cùng Cung Trường Nguyệt đuổi theo Sở Nguyệt Đồng tới. Bọn họ trừng Sở Nguyệt Đồng, vẻ mặt đầy khẩn trương hỏi: "Sư phụ, nàng có làm gì người hay không?"

"Hai người các ngươi tới đây náo loạn cái gì?" Giản Khuynh Mặc bất mãn trách cứ: "Hoa ở đây đều bị các ngươi dẫm nát." Nàng quay đầu lại nói với Sở Nguyệt Đồng: "Theo ta lại đây."

"Vâng."

Lâm Tư Sở cùng Cung Trường Nguyệt hai mặt nhìn nhau, cũng không tiện nói cái gì, chỉ đành cúi đầu nhường đường.

Sở Nguyệt Đồng ôm Tiếu Lăng Nhi đứng lên, đi theo Giản Khuynh Mặc đến chỗ ở của nàng, dựa theo Giản Khuynh Mặc phân phó thật cẩn thận đặt Tiếu Lăng Nhi lên giường.

"Nhìn qua, mệnh cũng không kéo dài lâu." Giản Khuynh Mặc ấn cổ tay Tiếu Lăng Nhi, lời nói ra làm cho tâm Sở Nguyệt Đồng lập tức lạnh nửa phần. Nàng vội vàng hỏi: "Tiên sinh, ngươi có thể cứu nàng phải không?"

"Nàng trúng Hủ Tâm Tán, sẽ tản ra mùi như mùi hôi thi thể, khi trúng độc, sẽ không lập tức lấy mạng người." Giản Khuynh Mặc thu tay về, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sở Nguyệt Đồng. "Nhưng nếu là uống rượu, độc tính sẽ tăng cường, tích lũy tháng ngày, cho dù là nàng không hề dùng nội lực, cuối cùng cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử. Theo như lời ngươi nói, độc đã xâm nhập toàn thân, nếu bây giờ xẻ lớp da thịt kia lên, xương cốt bên trong nhất định đã đen hơn phân nửa."

Hủ tâm tán, mùi thi thể? Sở Nguyệt Đồng bỗng nhiên nhớ lại, Tiếu Lăng Nhi từng nói, nàng từng đến chỗ để thi thể của Khâu Sơ Hiền, cũng bởi vậy mà phát hiện thi thể có dị thường.

Thì ra, là hắn hạ độc. Lợi dụng mùi thi thể che dấu mùi của độc dược, kèm với sự yêu rượu của Lăng Nhi, muốn tạo thành cái chết bất đắc kỳ tử cho nàng... Hắn cả gan gạt mình, muốn giết chết Lăng Nhi.

Ngô Lượng...

Sở Nguyệt Đồng siết chặt nắm đấm, trong mắt có sát ý, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn!

"Người, ta có thể cứu về. Chỉ là, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Sở Nguyệt Đồng trả lời không chút do dự: "Chỉ cần có thể cứu được nàng, cái gì ta cũng có thể chịu được."

"Nếu là nàng không chịu nổi thì sao?" Giản Khuynh Mặc cười khẽ. "Kiến lửa(*) có thể khắc chế độc tính của hủ tâm tán, ta có thể giúp nàng bức độc, có thể bức hết hủ tâm tán trong cơ thể nàng ra. Nhưng kiến lửa cũng mang độc, cho dù cứu sống được nàng, thì sau này nàng cũng chỉ có thể làm nằm trên giường như một phế nhân. Như vậy, ngươi còn muốn cứu nàng sao?"

(*): 蚊蚁, mình chém đại, GG để biết thêm chi tiết

"Ý tiên sinh là, sau này tay chân của nàng đều không thể hoạt động được?"

Giản Khuynh Mặc gật gật đầu: "Đúng là như thế. Muốn một người luyện võ từ nay về sau chỉ được nằm trên giường mặc người bày bố, đây không phải là một loại khuất nhục với nàng sao? Chỉ sợ sau khi cứu được rồi, nàng lại đi tìm chết."

Nàng nói đúng. Bản tính Tiếu Lăng Nhi là một người kiêu ngạo, nếu muốn nàng từ nay về sau biến thành phế nhân, nhất định nàng khó mà chịu được. Nhưng giờ lại không có thời gian lo nghĩ việc này, hãy để mình ích kỷ một lần, mặc kệ dùng biện pháp gì, nàng muốn nàng ấy được sống!

"Ta biết, nhưng ta không nghĩ được nhiều như vậy." Sở Nguyệt Đồng quỳ gối bên giường cầm bàn tay lạnh lẽo của Tiếu Lăng Nhi, hốc mắt dần dần đỏ. "Ta sẽ quyết định thay nàng, muốn nàng tiếp tục sống. Nếu sau này nàng biến thành phế nhân, ta sẽ là tay chân của nàng. Nàng muốn đi đâu ta sẽ mang nàng tới đó. Nếu nàng nằm trên giường mệt mỏi, ta sẽ giúp nàng xoa vai, giúp nàng bóp chân, nàng muốn ăn cái gì uống cái gì, chỉ cần ta tìm được, ta sẽ cho nàng. Nếu nàng thương tâm khổ sở, ta sẽ hống nàng hống đến khi nàng cười mới thôi. Ta sẽ vĩnh viễn cùng nàng chiếu cố nàng, cho nàng có hy vọng sống sót."

"Ngươi thật sự muốn theo nàng cả đời? Sẽ không sợ nàng liên lụy ngươi?"

"Không phải ta muốn theo nàng cả đời, là ta muốn cùng nàng vượt qua cả đời." Sở Nguyệt Đồng xoa xoa tay của Tiếu Lăng Nhi, hận không thể dâng toàn bộ ấm áp của mình truyền cho nàng. "Chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn."

- -----

Editor có lời muốn nói: Truyện cho tới chương này, có bạn nói là hơi rối. Mình có thể tóm lại một chút thế này:

Mộ Dung Đường đi ngang qua Giang Nam thì mắc bệnh, được Mạc Nhược Ly cứu chữa, chăm sóc, nàng ta cũng đem lòng yêu ổng. Nhưng ổng hông chịu, chỉ muốn trả ơn mà để lại cây kiếm.

Lúc MDĐường trở về thì bị người của Công Tôn Sở tập kích bắt đi, Lâm Vu Phong cải trang thành MDĐường quay về.

Sau đó, người cưới Triệu Uyển Nhu là LVPhong, Mạc Tử Ngôn là con của hai người.

Cố Thu Nguyệt sinh ra sinh đôi trai gái, 1 là Mộ Dung Tuyết (bị tráo với MTNgôn), đứa còn lại bị MNLy giết.

Mộ Dung Vũ là con của MDĐường với Triệu Uyển Nhu sinh ra trước khi MDĐường tới Giang Nam.

Tóm tắt xong, các bạn có chỗ nào thắc mắc cứ cmt~~

Ps: Nhớ like nha nha~~
Bình Luận (0)
Comment