Phòng Học Số Sáu

Chương 11

Hai hôm sau, Phùng Ngọc Nhi cuối cùng cũng chịu tỉnh lại.

Cô nàng này, một là nằm bất động không nhút nhích, hai chính là bay nhảy lung tung, không bao giờ có dấu hiệu yếu ớt cần an dưỡng của người mới thoát khỏi ải quỹ môn quan cả!

Nhắc tới vấn đề này, thật khiến cho con người ta căm phẫn mà (╰_╯).

Nói tới căm phẫn, phải kể đến Dịch Vương Thiên Anh. Phùng Ngọc Nhi sau khi tỉnh dậy, dòm ngó quanh quẩn một hòi, người đầu tiên Phùng Ngọc Nhi hỏi đến chính là Trọng Thiên Kì.

Tình huynh muội cái rắm thối (눈‿눈).

Người làm đại tỷ như Dịch Vương Thiên Anh tất nhiên đau lòng đến muốn lập tức bay đi giết chết tên nào đó bắt cóc tấm lòng của muội muội mình, bị bốn người còn lại đồng loạt ngăn cản, uất ức lắm mới chịu đứng yên.

Việc đầu tiên Phùng Ngọc Nhi làm sau khi tỉnh lại hoàn toàn chính là bắt tay vào điều tra oan hồn Phùng Thanh Thanh và Dương Bảo Nghi bắt được ở phòng học số một.

Đây là lời khai của hai người bạn cùng phòng kí túc xá:

Lâm Bảo Ngọc có vẻ cứng rắn hơn Hoàng Kỳ Ngân, nói đến là mây trôi nước chảy: “Hôm đó khi phát hiện xác của bạn trai Cẩm Y. . . nói thật là mình lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng kinh dị như vậy. Sáng sớm lúc bốn giờ, là thời điểm để sinh viên trường chúng ta thức dậy ôn bài, đương nhiên các phòng kí túc xá đều sáng trưng, chuyện không ngờ nhất chính là khu kí túc đột nhiên. . . mất điện!”

“Như thế nào?” Phùng Thanh Thanh không kiên nhẫn nhíu mày: “Cậu đừng pha trò, mau kể rõ đi!”

Phùng Ngọc Nhi bình tỉnh giơ tay ra ngăn cô nàng lại, bảo Phùng Thanh Thanh im lặng nghe tiếp.

Lâm Bảo Ngọc tiếp tục kể: “Mất điện, mấy anh chàng cô nàng chăm chỉ kia nhất định chỉ còn một lựa chọn duy nhất- đến phòng học ôn bài!”

“Khoan đã, nếu như mất điện, không phải mấy phòng học kia cũng chung số phận sao? Đến đó làm gì?” Vương Thiên Minh chống cằm, khó hiểu hỏi.

Hoàng Kỳ Ngân như đang hồi tưởng lại, run run trả lời: “Dãy. . . dãy phòng học có hệ thống phát điện, ở khu kí túc xá thì không có!”

“Nói như vậy. . .” Phùng Ngọc Nhi rốt cuộc cũng chịu mở miệng, âm trầm nhìn Lâm Bảo Ngọc: “Tiếp đi!”

Lâm Bảo Ngọc dùng gương mặt mơ màng hồi tưởng, kể: “Lúc đó bọn tân sinh viên phòng số một vừa vào phòng, cử hai cô nàng trẻ tuổi đi đến bắt đèn, vì đèn nằm cuối phòng học nên muốn đến chỗ đó phải đi ngang qua bục giảng, vòng xuống. Lúc đi qua đó, hai cô nàng kia nói với đám người đứng bên ngoài mình đạp phải cái gì bầy nhầy, trong phòng cũng có mùi tanh tưởi rất khó ngửi, đám người kia cũng cảm thấy áp suất không khí ở đây kì lạ hơn mọi khi, nhưng vẫn kêu hai cô nàng kia đi tiếp. . . . các cậu đoán xem chuyện gì xảy ra??”

“Chết này!” Dịch Vương Thiên Anh bạo lực đánh cái “chát” lên vai cô nàng, hung hăng trừng mắt: “Muốn mình đem cậu xay thành tương hay không?”

Hoàng Kỳ Ngân không biết từ khi nào càng nấp vào chăn bông càng sâu, nghe được hai chữ “xay thành tương” lập tức xanh mặt.

Lâm Bảo Ngọc hoan hô vỗ tay “bộp bộp” mấy cái: “Chính xác! Lúc bọn họ vừa định nhất chân đi tiếp, đèn đột nhiên sáng trưng. . .”

“Là ai mở?” Trọng Thiên Kì chăm chú lắng nghe, mong muốn tìm ra một chút manh mối nữa từ câu chuyện này. Nhưng hắn tới đây hơn hai tuần lể, tại sao một chút tin tức này cũng không nghe qua??

“Chã ai mở đèn cả, công tắc đèn lúc đang sáng cũng nằm ở chữ OFF, nhưng đèn vẫn sáng. Hai cô nàng kia rùng mình, lập tức muốn nhìn thử xem dưới chân mình là cái gì. . . các cậu cứ tưởng tượng xem, dưới chân hai cô ta là một vũng thịt máu lẫn lộn, tuy hiên ‘bộ phụ tùng’ của bạn trai Cẩm Y tương đối nguyên vẹn, trồi lên trong vũng máu, cái đầu của hắn còn kinh dị hơn, hình như bị người ta lột lấy bộ da, hai hốc mắt trống rỗng tràn trề máu tươi đã hóa đen. . . . hai cô gái kia, ha ha, kinh hoảng đến nổi hét như heo mẹ, hét xong liền nằm xuống cái vũng kia luôn!!”

“Tại sao chuyện lớn như vậy, mình hoàn toàn không nghe ai nói tới??” Dương Bảo Nghi híp mắt nhìn qua Trọng Thiên Kì, nếu cô nhớ không lầm, tên nào đó nói mình đến đây được hai tuần rồi.

Lâm Bảo Ngọc nhún nhún vai làm ra vẽ hiển nhiên: “Hiệu trưởng ém nhẹm lại rồi, nói thật chuyện này trong trường này chưa hẳn ai ai cũng biết”

“Thì ra là vậy!” Dịch Vương Thiên Anh gật gù, trong lòng không ngừng nhân cơ hội khinh bỉ Trọng Thiên Kì lần thứ n.

Trọng Thiên Kì đón nhận ánh mắt của bọn họ tia về phía mình, áy náy rụt cổ lại. Quả thực đây là sai sót của anh ta: “Nhưng các cậu làm sao biết đó là bạn trai Cẩm Y?”

“Chuyện đó thì cả phòng số 6 chúng ta đều biết, hắn ta lúc chưa xảy ra chuyện, ngày nào cũng đến phòng học chúng ta ân ân ái ái với Cẩm Y, trừ phi là vừa mù vừa điếc mới không nhìn ra!” Hoàng Kỳ Ngân nhanh chóng khôi phục tinh thần, bắt đầu tham gia vào cuộc bàn luận: “Nhưng mà các cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Hỏi cho biết, hỏi cho biết thôi. . . ha ha ha” Cả đám sáu người cố nặng ra một nụ cười miễn cưỡng, cứng đờ như rô bô tái sinh vậy.

Vẫn là Phùng Ngọc Nhi bình tỉnh nhanh nhất, dùng ánh mắt nghi ngờ tia qua Lâm Bảo Ngọc và Hoàng Kỳ Ngân: “Nói đi cũng phải nói lại, chuyện lớn như thế này, còn liên quan tới mạng người, hiệu trưởng làm sao giấu được cơ quan chức năng đây?”

“Mình cũng không rõ, nghe nói anh trai hiệu trưởng là cục trưởng cục cảnh sát nơi nào đó, quan hệ rất tốt!” Hoàng Kỳ Ngân ôm trong tay thú nhồi bông hình con gấu to đùng, vừa cắn vừa trả lời.

“Thì ra như vậy. . .” Dịch Vương Thiên Anh đánh một ánh mắt kì quái tới bên người Phùng Ngọc Nhi, hai người đồng loạt mỉm cười đến lạnh sống lưng. Xem ra hiệu trưởng đại nhân thật biết cách che giấu, hôm đó nói nhiều như vậy cũng không chịu nói rõ hết cho bọn họ.

****

Bốn hôm trước, lịch học của trường đột nhiên thay đổi, khiến bọn họ học buổi sáng học hết trọn bốn ngày, hôm nay cuối cùng cũng chịu trở lại bình thường.

Chiều hôm đó, sáu người nhờ Lâm Bảo Ngọc và Hoàng Kì Ngân xin phép giùm, ở lì trong kí túc xá không bước ra ngoài. Lúc sáng vừa tỉnh lại, Phùng Ngọc Nhi liền tìm Trọng Thiên Kì, thực tế là nhờ sư huynh đồng môn nhà mình đem oan hồn Phùng Thanh Thanh và Dương Bảo Nghi thu được chuyển đến chỗ đại Boss nhờ anh ta giúp đỡ ‘tẩy sạch’ lại.

Phùng Ngọc Nhi cầm trong tay điện thoại di động đặc chế của hàng ma sư, nói chuyện hăng say: “Boss, chuyện em nhờ vã thế nào rồi??”

“Xong rồi, cục cưng! Nghe nói em bị thương à? Còn chưa chết?” Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp, trong lời nói còn mang theo chút ý tứ trào phúng.

Phùng Ngọc Nhi ngăn cho bản thân không phải nôn ra. Đại Boss này, cái gì cũng được, chỉ có điều ‘hơi’ độc miệng cùng ‘hơi’ biến thái thôi. . . Haizz. . .

“Boss, xin anh nghiêm túc một chút!!”

“Thôi được thôi được! Xong rồi!!!” Tiếng người đàn ông mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhưng nhanh chóng bộc lộ bản chất: “Bảo bối, em như thế nào đền ơn anh . . .” Chữ ‘đây’ còn chưa kịp nói ra, dạ bị Phùng Ngọc Nhi thô bạo gát máy.

Cũng chỉ có đại Boss có khả năng khiến khuôn mặt tươi cười của cô ‘Không! Cười! Nổi! Nữa!!!’

Phùng Ngọc Nhi quay sang nhìn năm người còn lại, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: “Xong rồi!”

Bọn họ chỉ cần ở đây chờ mệnh lệnh cấp trên đưa xuống mà tùy cơ hành động thôi!!!
Bình Luận (0)
Comment