Phong Khí Quan Trường

Chương 125

Quần áo Chu Lập vừa mập vừa lớn, Thẩm Hoài mặc vào nhìn rất mắc cười. Có điều bên ngoài trời rét đất đông, nếu không thay quần áo kịp thời, dù Thẩm Hoài có khỏe như trâu cũng gánh không nổi.

Chu Nghi không thấy lộ mặt; vợ Chu Lập bưng một chén trà gừng qua, chắc là bị Chu Lập mắng thảm, biết mình xúi con gái gây ra họa sự không nhỏ, mặt ngượng ngập chạy lại, bộ dạng của nàng, như thể Thẩm Hoài mà không uống ngụm trà này, khéo nàng có thể khóc thét đương trường.

Chu Lập vừa béo lại vừa đen, nhưng vợ hắn lại cực tú mỹ đoan trang, hơn bốn mươi tuổi, mang theo phong vận nửa cô nừa bà. Tuy không mị hoặc được như Hà Nguyệt Liên, nhưng cũng rất dễ đoán ra hồi trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Giờ Thẩm Hoài mới biết sự mỹ lệ của Chu Nghi được kế thừa từ gene của ai; nếu nàng mà giống ba, chắc đã không có đoạn oan nghiệt trước kia.

Thẩm Hoài tiếp lấy chén trà gừng, uống hai ngụm cho ấm bụng, thân thể mới đỡ hơn một chút.

Phòng ngủ Chu Nghi ở ngay gian cách vách. Thẩm Hoài không biết nàng đang làm gì trong phòng, cũng không biết nàng có cầm dao qua “tính sổ” hay không, ngơ ngác nghĩ lại sự tình trước đây.

Tuy hắn có thể đường hoàng nắm hết thẩy tội nghiệt đổ lên đầu “thằng mất dạy” trước kia, nhưng “tiêu hóa” ký ức và nhân sinh người khác, nhân cách không tránh khỏi “va đập”. Lúc nãy, khi chợt bắt gặp Chu Nghi, trong sự chấn kinh, Thẩm Hoài còn cảm nhận được một tia áy náy với những chuyện dĩ vãng.

Tuy không sâu, nhưng Thẩm Hoài vẫn nhận ra được sự tồn tại của cảm xúc ấy.

Chu Lập ngượng ngùng đứng đó, Chử Hợp Lương thấy Thẩm Hoài bọc trong lớp chăn, tay nâng trà nóng mà thân thể vẫn run lên liên hồi, biết lần này Thẩm Hoài bị đông không nhẹ.

Sau cơn mưa tuyết, đêm nay thời tiết ở Đông Hoa lạnh một cách bất thường, phía thị huyện đã hạ công văn phòng rét. Giờ nhiệt độ ngoài trời phải chừng -7,8 độ. Nước còn thành băng, ai bị hắt cả chậu lên người cũng đều chịu không thấu.

Huống hồ đây còn là nước rửa chân của con gái nhà người ta, chuyện này mà truyền ra ngoài, khéo thành trò cười cho thiên hạ mất.

Thấy Thẩm Hoài trầm mặc nửa ngày không nói câu nào, không biết sau khi lấy lại hơi sức, sẽ có dông bão lôi đình gì đổ xuống đầu Chu Lập, Chử Hợp Lương không tiện ra mặt nói giúp, đành để Chu Lập đứng đó ấp úng biện giải.

Đầu tóc ướt như chuột lột, lại hơi khó ngửi, dù sao cũng là nước rửa chân của người ta. Nhưng đến khi thân thể Thẩm Hoài hơi đỡ, vẫn lặng lẽ uống trà chứ không nói chuyện, chỉ ngồi nghe Chu Lập đứng đó giải thích.

Vốn Chu Lập là nhà khá giàu có ở Mai Khê, cùng phát tài lên một thời với đám Chử Hợp Lương. Tuy Chu Lập người ngợm chẳng ra sao, nhưng nhờ mấy phần tài khí và năng lực nên có được cô vợ xinh đẹp nổi tiếng khắp vùng, vì hắn sinh hạ một đôi trai gái, cũng tính là nhân sinh viên mãn. Có điều dính phải cú phốt quá lớn ở nhà văn hóa, đến giờ vẫn chưa vực lại được.

Đương sơ Chu Lập không muốn tiếp công trình này đâu, nhưng nhịn không nổi nửa cưỡng bách nửa dụ mời của thị trấn, cuối cùng vẫn đứng ra nhận. Vì ứng trước tiền thi công, chưa kể đổ hết tiền bạc tích cóp được trước kia vào, trước sau còn nợ tổng cộng gần 200 vạn.

Chu Lập tướng mạo chẳng ra gì, thậm chí có thể nói nhìn qua còn hơi vô lại, song lại là người có tính cách rất mạnh, tất cả khoản nợ đều thanh toán lợi tức sòng phẳng. Tuy mấy năm nay hắn không nhận công trình trên trấn nữa, nhưng dưới tay còn có một đội công nhân chạy công trình ở bên ngoài. Thời buổi này nhận thầu xây dựng cần ứng tiền thi công trước, Chu Lập dính một cú thương luôn nguyên khí, không cách nào nhận công trình lớn lợi nhuận cao, mỗi năm liều sống liều chết lăn lộn bên ngoài, cộng thêm chừng 10 vạn thị trấn chi trả mỗi năm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng trả được lợi tức.

Những năm 93, doanh nghiệp tư nhân mà gánh phải khoản nợ mấy trăm vạn, ngày qua ngày không dễ chịu chút nào.

Rất nhiều người dốc hết của cải trong nhà cho Chu Lập mượn. Mặc dù biết Chu Lập là người tín nghĩa, giữ lời hứa, song bất thời cũng tới cửa xem một cái, sợ hắn dắt vợ dắt con cuốn gói trốn đi thì khốn. Ba bốn năm nay, người đòi nợ cơ hồ nườm nượp không dứt, đến cuối năm càng kết thành quần thành đội dến nhà thúc nợ. Khiến cuộc sống bình thời của gia đình hắn khổ không thể tả, cũng vì chuyện này mà vợ hắn mắc phải bệnh suy nhược thần kinh.

Giờ Thẩm Hoài mới ít nhiều hiểu ra vì sao đương sơ Chu Nghi lại lựa chọn như vậy…

Năm nay cũng là năm tuổi của Chu Lập, hắn nhận thầu một công trình, nhưng vì lỗ vốn nên chủ đầu tư đã cuốn gói chuồn thẳng, hại khiến Chu Lập phải bỏ ra 20 vạn tiền công trình mà không đòi lại được.

Cuối năm, không chỉ chủ nợ trước đây, mà công nhân dưới tay cũng kết đội đến nhà đòi tiền lương. Chu Lập phải bán xe đi mới đủ tiền trả cho công nhân. Hắn vừa bán xe, tin tức truyền ra, những chủ nợ khác đều hoảng, ngày đêm đến chực trước cổng không chịu đi, khiến cả nhà hắn gà chó không yên, chỉ còn nước gia phá nhân vong nữa mà thôi…

Vợ Chu Lập nghe tiếng Lý Phong tới gọi cửa, nghĩ lại việc cũ, hết thảy tai nạn trước mắt đều bởi vì cú phốt tai hại mà thị trấn “ban cho”. Tà hỏa trong đầu khống chế không nổi, liền sai khiến con gái hắt nước rửa chân ra ngoài cho hả giận.

“Không phải tôi cố ý sai Chu Nghi hắt nước lên người Thẩm bí thư.” Vợ Chu Lập lít nhít xin lỗi, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Lý Phong trừng vợ Chu mập một cái, mấy người không cố ý hắt Thẩm Hoài, mà là cố ý hắt hắn. Có điều mọi người đều có mặt đông đủ, hắn không tiện mở miệng mắng chửi, đành dời lửa giận lên đầu Chu Lập, phẫn hận mắng: “Chu mập, có giỏi thì đi mà hắt Đỗ Kiến, trừ Đỗ Kiến, thị trấn có ai có lỗi với anh không? Sờ lên ngực tự hỏi thử xem, hắt nước lên người tôi, anh thoải mái lắm à?”

Thẩm Hoài đã đỡ nhiều, cũng bình tĩnh lại tâm tình, mới bắt đầu xoay chuyển đầu óc, nghĩ cách thu thập cục diện trước mắt, ngẩng đầu hỏi mẹ Chu Nghi: “Cô thật lòng muốn hắt Lý bí thư chứ không cố ý hắt tôi?”

“Tôi, tôi cũng không cố ý để Chu Nghi hắt Lý bí thư…” Mẹ Chu Nghi gấp đến mặt đỏ bừng, vội phân bua: “Chỉ cần Thẩm bí thư có thể hả giận, anh mắng tôi thế nào cũng được!”

Thẩm Hoài quay sang Chử Hợp Lương cười nói: “Chử tổng, anh nói tôi có oan hay không? Vô duyên vô cớ thay Lý bí thư chịu nguyên chậu nước vào người. Nếu con gái lão Chu bưng thêm chậu nước hắt lên người Lý bí thư, chắc cơn tức trong lòng tôi mới tiêu đi được…”

Chử Hợp Lương cũng cười, nói: “Cũng phải, chỉ mỗi Lý mắt lé là tiện nghi, hại tôi không được nhìn trò vui.” Hắn chỉ sợ Thẩm Hoài vì việc này mà cáu lửa, dời cơn giận lên đầu Chu mập thì khốn. Mấy năm nay vì khoản nợ Chu mập sắp bị đè sập rồi, giờ thêm Thẩm Hoài muốn đứng ra tính sổ, chắc kiếp này hắn không qua nổi mất.

Thấy Thẩm Hoài đã tỉnh táo trở lại, còn không có ý đời giận sang Chu mập, lại đem Lý Phong ra nói đùa giải tỏa không khí. Chử Hợp Lương không khỏi thán phục sự độ lượng của Thẩm Hoài, thần kinh cũng từ từ lỏng ra, theo Thẩm Hoài lấy chuyện Lý Phong ra để đùa.

Lý Phong cũng biết mấy năm qua Chu mập vì chuyện nợ nần mà ăn đủ. Nếu mình mà bị ăn một chậu nước vào người, chỉ có nước nhịn, chứ chưa chắc đã có bao nhiêu vốn liếng phát hỏa lên đầu Chu mập. Chủ yếu là hắn sợ vì chuyện này mà Thẩm Hoài chấn giận, ghi hận trong lòng.

Lý Phong nghe Thẩm Hoài và Chử Hợp Lương đem mình ra đùa, thầm thở phào một hơi, cảm thấy vừa rồi đúng là mắng quá sung, hơi quá đà, cười mắng lại Chử Hợp Lương: “Cái tên này, sớm biết không phải thứ tử tế mà. Đáng ra phải để con trai cậu đi trước, cho nó hứng thử xem, đến lúc đó cậu còn vui không?”

Chử Hợp Lương ha ha cười lớn, hắn và Lý Phong là chỗ quen biết đã lâu. Hơn nữa quan hệ giữa ông chủ tư và cán bộ trên trấn phần nhiều là cộng sinh, không phải cứ nhất định ai phải đứng trên đầu ai, bình thời nói chuyện khá tùy hòa, then chốt là đem không khí căng thẳng mới đây hoãn xuống.

Chu Lập xoa xoa tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nhìn sang bà vợ trừng mắt phân phó: “Gọi Chu Nghi ra, để nó nhận lỗi với Thẩm bí thư.”

“Không cần, chỉ là hiểu lầm thôi. Không cần làm nghiêm trọng vậy đâu.” Thẩm Hoài nói.

Thẩm Hoài vẫn chưa có cách nào để bình tĩnh đối mặt với Chu Nghi. Thầm nghĩ chắc nàng cũng rất chán ghét khi phải thấy mình, nếu bị mẹ ép buộc phải lộ mặt, không khéo không khí trong này chẳng mấy chốc lại đậm mùi thuốc súng trở lại.

Trong lòng hắn cũng không khỏi kỳ quái: Sự tình đã qua hơn một năm rồi, mà hình như ba mẹ nàng vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong nhà trường…

Chu Lập cũng sợ kéo cô con gái quật cường, cố chấp của mình sẽ đây có khi lại hư chuyện, liền cũng không kiên trì, mà chủ động đứng ra bồi lễ xin lỗi thay.

Thẩm Hoài đứng dậy, nói với Chu Lập: “Chuyện hôm nay anh cứ yên tâm. Tôi qua đây là muốn thay mặt thị trấn xin lỗi. Không quản chuyện trước đây thế nào, trách nhiệm là của ai. Giờ tôi đã là bí thư đảng ủy trấn, nếu không thể giải quyết gọn gàng chuyện này, thì đó là trách nhiệm của tôi. Bởi thế mới kéo Lý bí thư qua, để hai bên thương lượng ra một phương án thiết thực, mới không ngờ để xảy ra chuyện ngoài ý kia…”

Mấy năm nay Chu Lập chỉ tiếp công trình ở bên ngoài. Lý Phong gọi điện thoại nói thị trấn có công trình muốn tìm hắn qua xem xem, hắn trực tiếp mắng đuổi Lý Phong về. Trước vụ kia, trừ mỗi cuối năm đến đòi nợ, hầu như hắn rất ít tiếp xúc với cán bộ trên trấn.

Chu Lập có nghe được một số truyền ngôn về Thẩm Hoài, đủ loại, tốt có, xấu có. Chẳng qua ấn tượng của hắn về quan viên trên thị trấn rất kém, nghe nói người nhận thầu nhà hàng Chử Cốc là tình nhân Thẩm Hoài, bèn cho rằng dù Thẩm Hoài có tốt đến đâu cũng một giuộc như bọn kia cả, trên bản chất vẫn là đứa cẩu quan tham tài háo sắc.

Biết Đỗ Kiến bị điều đi, Chu Lập nhớ Hà Thanh Xã làm việc khá đường hoàng chính phái chút, chuyện đòi nợ chỉ có thể nỗ lực theo hướng Hà trấn trưởng. Cuối năm Chu Lập lên thị trấn hai lần, Hà Thanh Xã đồng ý nâng mức trả mỗi năm lên 20 vạn, hắn liền không muốn đi tìm Thẩm Hoài làm gì thêm, khéo lại bị xao trá thêm một khoản thì chỉ có nước khóc bằng tiếng Mán.

Chu Lập vạn vạn lần không ngờ được Thẩm Hoài nghe xong chuyện của nhà văn hóa còn sẽ chủ động vơ vào mình, trong khi công tác cứu tai vẫn bận rộn mà còn bớt bút thời gian chủ động lên cửa, tâm lý không biết ăn nói thế nào cho phải.

Nghĩ lại sự chua xót mấy năm qua, không khống chế nổi cảm xúc, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Như tìm được chỗ phát tiết, nước mắt lăn mãi không ngừng. Cả người đàn ông to béo ngồi đó, khóc ngon lành như đứa con nít; Vợ Chu Lập đứng bên cạnh, nhịn không nổi, cũng thút thít theo chồng.

Thấy bộ dạng hai vợ chồng, Chử Hợp Lương nhìn cũng xót lòng, chạy lại, vỗ vỗ lên vai hắn, nói: “Tôi biết nhân phẩm của cậu, hôm nay qua đây là tôi không phải, có gì mong cậu bỏ quá cho. Tiền của tôi cậu không cần bận tâm, cuối cùng có thể trả cho tôi là được; tôi cũng không nói chuyện lợi tức gì nữa cả, nói nữa thật mất tình anh em!”
Bình Luận (0)
Comment