Phong Khí Quan Trường

Chương 133

Thẩm Hoài muốn dụ Tôn Á Lâm thoát ly gia tộc theo hắn, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn câu chữ để thuyết phục.

“Phát triển ở châu Âu thời điểm này rất khó khăn, tư bản chuyển hướng sang các quốc gia đang phát triển là xu thế tất yếu, Trung Quốc là một điểm đến lý tưởng. Một khi TQ hoàn thành công nghiệp hóa, 1 tỷ người được công nghiệp hóa, sức mạnh lớn đến cỡ nào, cô đã từng nghĩ đến chưa?” Thẩm Hoài nói tiếp: “Trong khi đó Đông Hoa là gốc, là cội nguồn của Tôn gia. Nhưng xem xem mấy năm qua tập đoàn Trường Thanh không hề có khoản đầu tư nào đáng kể về đây, cô không cảm thấy đầu óc của những người đang nắm giữ Trường Thanh quá ngoan cố, quá bảo thủ ư? Dù hiện tại Trường Thanh là con quái vật, nhưng tương lai ai dám chắc sẽ không bị đào thải?”

Tôn Á Lâm không quá đồng ý với cách nhìn của Thẩm Hoài về xu thế dòng chảy của đồng vốn, thậm chí còn cho rằng nhận định của hắn về kinh tế đại lục quá mức lạc quan. Song nàng không thể không thừa nhận, là một quốc gia mới phát triển, đại lục là một trong những “vùng đất hứa” để tư bản đổ vào.

“Tôi cũng cho rằng bọn họ quá ngoan cố, thấy chính sách trong nước khi phải khi trái, sợ về sẽ bị thanh toán.” Tôn Á Lâm nói: “Đối với chuyện rót vốn vào ngân hàng thương nghiệp, bọn họ cũng do dự rất lâu, cuối cùng giảm số vốn dự kiến xuống còn một nửa. Đấy là trong tình trạng còn mấy người vẫn không đồng ý với quyết định về nước đầu tư…”

Thẩm Hoài không muốn kéo chủ đề đi quá xa, chuyện của ngân hàng thương nghiệp hắn còn chưa có tư cách nhúng mũi vào, kéo sang đó cũng vô dụng, bèn trực tiếp đi vào chính đề, hỏi:

“Ý tưởng của cô và tôi không mưu mà hợp, vậy thì dễ làm rồi. Chắc cô biết trước mắt đầu tư của nước ngoài rất được nhà nước coi trọng, cô có bao nhiêu tiền riêng, cứ lấy danh nghĩa đầu tư FDI đổ vào đại lục, trực tiếp đến Mai Khê. Muốn làm đến trình độ như tập đoàn Trường Thanh thì không dễ, nhưng chí ít tôi có thể bảo đảm về sau cô không cần nhìn sắc mặt Tôn gia vẫn có thể sống khỏe…”

“Tôi về nước được hơn nửa năm nay rồi, tận mắt chứng kiến rất nhiều vấn đề, nhưng với hình thế chung, tôi hoàn toàn tán thành quan điểm của anh.” Bên kia đầu dây Tôn Á Lâm nói: “Chẳng qua, tôi không phải là anh, tiền riêng của tôi thì đáng được bao nhiêu?”

Thẩm Hoài nghĩ nghĩ một lúc, những lời Tôn Á Lâm nói không phải là không căn cứ.

Chi ngoại tổ mẫu của hắn nhân đinh không hưng vượng, quyền thừa kế không bị chia nhỏ ra quá nhiều. So sánh ra thì tuy nhà Tôn Á Lâm chỉ một người, nhưng thế hệ thứ ba, cũng tức là lứa ba mẹ nàng lại có tận 5 người. Nếu hắn không bị bác quyền thừa kế, tương lai số tiền mà hắn được hưởng từ quỹ tín dụng của gia tộc, theo lý thuyết hẳn phải gấp 5 lần nàng.

Có điều bản thân ba Tôn Á Lâm là quản lý cao cấp trong tập đoàn, tiền lương rất cao, những khoản “hoa hồng” được chia cũng rất nhiều. Hơn nữa sau khi Tôn Á Lâm tốt nghiệp, đã công tác trong tập đoàn tận ba bốn năm, lương thưởng không phải là thấp, không hề là ký sinh trùng sống bám trên thân thể gia tộc như hắn trước kia.

Thẩm Hoài tin tưởng sinh hoạt của Tôn Á Lâm không hề “gian nan” như nàng đang kể lể.

“Mười vạn hay tám vạn tôi không chê ít; một trăm triệu hay hai trăm triệu tôi cũng không chê nhiều.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Bất kể bao nhiêu, cô cứ nói…”

Công tác kêu gọi đầu tư ở Đông Hoa lạc hậu hơn những thành phố láng giềng quá nhiều, năm 93, thực tế số vốn FDI và Đông Hoa thu hút được không đến 20 triệu USD.

Chia bình quân ra, một năm Mai Khê chỉ cần thu hút được 10 vạn USD là cơ bản hoàn thành chỉ tiêu. Bởi thế Thẩm Hoài mới nói mười vạn hay tám vạn đều không chê ít.

Thẩm Hoài thấy Tôn Á Lâm có thể mua nổi chiếc coupe hạng sang tận mấy trăm vạn, trong tay chắc phải cầm cỡ mấy chục vạn USD tiền riêng mới đúng. Cho dù Tôn Á Lâm không có quỹ riêng, nhưng những con cháu khác trong Tôn gia cũng có mấy người quan hệ với Tôn Á Lâm khá thân mật, chỉ cần kheo khéo nửa lừa nửa dụ, liền có thể hoàn thành vượt mức chỉ tiêu thu hút đầu tư của Mai Khê trong mấy năm liền.

“Tôi mà kéo tư bản chừng 1 triệu USD qua đó, cái thị trấn nho nhỏ như Mai Khê không sợ bội thực à?” Tôn Á Lâm khinh thường nói: “Chẳng qua, anh không chỉ không nói thực, còn thăm dò “của cải” của tôi, đừng xem thường nhau thế chứ…”

“Trong điện thoại không tiện nói chuyện, giờ cô đã về nhà khách chưa?” Thẩm Hoài biết muốn thuyết phục được Tôn Á Lâm, để nàng thành tâm cùng mình hợp tác, tất phải thành thật giao đàm một phen.

“Không, chưa về!” Tôn Á Lâm rất dứt khoát, nói: “Vừa rồi còn thấy cô tình nhân nhỏ của anh ngồi khóc trong xe nữa mà!”

Thẩm Hoài hận đến nghiến răng nghiến lợi, phân vân không biết đợi lát nữa qua đây nên cầm thứ gì đập vào mặt nàng mới hả lòng hả dạ…

Rất nhanh Tôn Á Lâm lại lộn trở về, xoa xoa tay, ra vẻ rất nghiêm trọng nói: “Ngoài trời lạnh chết đi được, ra ra vào vào hai chuyến mà tay chân đông hết cả rồi…”

Thẩm Hoài biết trước đây đã xảy ra một số chuyện khiến Tôn Á Lâm tuy không thể không hợp tác cùng hắn, đồng thời luôn tìm đủ mọi cách để hắn không thoải mái, cũng lười để ý đến thái độ quạt gió châm lửa của nàng trong chuyện về Chu Nghi, trực tiếp nói:

“Đại lục vẫn đang mò mẫm tìm kiếm chế độ kinh tế thích hợp với hình trạng đương thời. Có lẽ cần mười năm hoặc lâu hơn nữa mới thực sự hoàn thiện. Đúng là với kinh tế trong nước, nhất là mặt sản nghiệp tồn tại rất nhiều vấn đề, không nói đâu xa, chỉ riêng chuyện xưởng thép Mai Khê thôi… Tôi tự thấy những việc mình làm ở xưởng thép không hề tồi, cũng có thể cống hiến thêm càng nhiều, nhưng rất hiển nhiện, nếu mặt trên có người không hy vọng tôi tiếp tục cắm tay vào sự vụ trong xưởng, chỉ cần một tờ điều lệnh, liền hoàn toàn có thể cách tuyệt tôi ra…”

“Xem ra thái độ của Đàm Khải Bình biến chuyển ảnh hưởng đến anh rất lớn a!” Tôn Á Lâm hạnh tai lạc họa cười cợt Thẩm Hoài.

“Không!” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Làm quan ở cái đất nước này quan trọng nhất là nhân mạch, nói tới nhân mạch, gồm cả nhân mạch hướng lên lẫn nhân mạch dưới tay, còn thêm nhân mạch hàng ngang vướng víu lợi ích nữa. Tóm lại rất là phức tạp, rất khó phân chia rõ ràng, chúng ta theo thói quen chỉ để ý đến nhân mạch hướng lên. Đương nhiên nhân mạch hướng lên là quan trọng thuộc hàng bậc nhất, song một kẻ chỉ chăm chăm nhìn lên tuyến trên, sẽ chỉ khiến tầm nhìn càng trở nên hạn hẹp…”

Tôn Á Lâm khó có cơ hội được nghe Thẩm Hoài cao đàm khoát luận, cũng thu lại thái độ chơi cười vừa rồi, nghiêm túc nghe hắn nói tiếp.

“Tình cảnh mà tôi mắc phải bây giờ cô cũng rõ ràng: Tôn gia không ưa, Tống gia không yêu, mà thái độ của Đàm Khải Bình với tôi cũng đã bị chút ảnh hưởng. Có lẽ cô cho rằng đây là thứ tôi nên gánh chịu, nhưng tôi không cam…” Thẩm Hoài không quản Tôn Á Lâm sẽ nghĩ những gì, hắn chỉ thản nhiên đem những suy tư trong lòng nói ra: “Có lẽ trong một thời gian tương đối dài tôi sẽ mất đi sự ủng hộ từ tuyến trên, nhưng thế cũng không sao cả. Dù thế đi chẳng nữa, tình cảnh của tôi cũng tốt hơn tuyệt đại đa số quan viên trong cái đất nước này. Tôi cũng tin tưởng, căn cơ thực sự nằm ở dưới chân mình chứ không hề ở trên đỉnh đầu.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Chuyện xuống hương trấn là tôi chủ động đứng ra xin, hơn nữa trước khi về Mai Khê, tôi đã suy nghĩ qua về con đường phát triển của mình…”

“Xưởng thép Mai Khê là chỗ đứng mà anh sớm đã chọn sẵn?” Tôn Á Lâm hỏi.

“Đúng!” Thẩm Hoài nói: “Nhưng như tôi đã nói với cô, tôi không thể không phòng bị người khác đẩy mình ra khỏi chỗ đứng dưới chân…”

“Thế anh tính thế nào? Nếu so sánh hệ thống quan viên đại lục với chuỗi thực vật trong hệ sinh thái, một khi anh mất đi sự ủng hộ từ Tống gia và Đàm Khải Bình, thì anh rốt cuộc chỉ thuộc về tầng đáy của chuỗi thức ăn, quyền chủ động không hề nằm trong tay anh, đúng không?” Tôn Á Lâm ngồi xuống trước mặt Thẩm Hoài, nghiêm túc hỏi lại.

“Cũng không nguy hiểm như cô tưởng tượng đâu.” Thẩm Hoài cười nhẹ, nói: “Quốc vụ viện đã chính thức ban thành luật doanh nghiệp, công tác tiếp theo mà tôi sẽ làm chính là tiến hành cổ phần hóa xưởng thép Mai Khê, hơn nữa trong quá trình cổ phần hóa, sẽ dành ra một tỷ lệ nhất định cho đầu tư nước ngoài. Sau chuyến thăm xuống các tỉnh duyên hải của Đặng Tiểu Bình, cải cách mở cửa lần nữa trở thành trung tâm chủ đạo trong tiến trình phát triển kinh tế và chính trị của đất nước, công tác thu hút đầu tư nhất định sẽ rất được TW coi trọng. Quan viên địa phương có tham lam đến mấy cũng không ngu gì thò tay vào trong xí nghiệp có vốn nước ngoài. Chắc cô cũng rõ ràng, chuyện làm loạn ở địa phương thì có rất nhiều, nhưng một số người chân chính khống chế chính cục thượng tầng ở đại lục là những người rất chú ý tuân thủ nguyên tắc…”

“Thu hút đầu tư nước ngoài vào, áp chế lòng tham đối với xưởng thép của thế lực địa phương, bảo đảm cho hệ thống quản lý có thể duy trì ổn định. Mà chỉ cần để đám người Triệu Đông, Tiền Văn Huệ, Uông Khang Thăng, Từ Khê Đình, Từ Văn Đao, Phan Thành khống chế quá trình vận chuyển thực tế của xưởng, dù anh bị một tờ điều lệnh đá đi, thì ảnh hưởng anh để lại vẫn không bị đánh tan quá dễ dàng.” Tôn Á Lâm chép chép miệng: “Không thể không thừa nhận anh tính kế rất thâm trầm, đủ để dọa đám trẻ nít ban đêm không dám đi đái đấy…”

Tôn Á Lâm cảm thấy không khí trong phòng hơi nóng, lại bị câu từ của Thẩm Hoài lôi kéo, bèn vặn vặn eo, cởi áo khoác ra, ném lên đầu giường.

Bên trong nàng mặc một chiếc áo len nhung sam kéo dài ôm trọn bờ mông, phía dưới là bít tất đen phủ kín đôi chân thon dài. Do hay chơi thể thao, eo Tôn Á Lâm không đặc biệt mảnh mai, mà săn chắc đầy sức sống, theo sát bờ mông tạo nên đường cong cực hoàn mỹ, hướng lên là bộ ngực đầy đặn, lúc nàng vặn eo, càng tôn thêm vẻ no đủ…

Tuy Tôn Á Lâm là con lai, tóc nâu phủ xõa ngang vai, uốn thành từng nếp sóng nhè nhẹ, cộng thêm đôi môi hồng thắm và làn da trắng như tuyết, khiến nàng càng giống ngọn lửa đang bùng cháy, đôi mắt nâu thâm thúy, ngũ quan tinh trí động lòng người…

Cho dù biết Tôn Á Lâm chỉ thích đàn bà, Thẩm Hoài vẫn không kìm được bị vẻ ngoài kia làm cho mê say, ánh mắt nhìn theo hơi đờ đẫn.

“Nhìn nữa là tôi móc mắt anh ra đấy!” Tôn Á Lâm trừng Thẩm Hoài một cái, nhưng càng có vẻ là như mắng yêu, ngồi lại trên đầu giường bệnh, gác chân lên hỏi: “Anh nói thế có phải nghĩ quá nhiều rồi không?”

“Cô cảm thấy xưởng thép Mai Khê đáng đầu tư là được rồi. Thu hút đầu tư nước ngoài là chiếc chìa khóa bảo hiểm. Nếu quả tiền đầu tư là của cô, đối với tôi nó không chỉ là khóa nữa, mà là két an toàn rồi.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Tôi tin tưởng ngày sau nếu có người bắt nạt em họ mình, cô nhất định sẽ không tránh xa bàng quan…”

“Cái này thì khó nói, không chừng có một ngày tôi sẽ giúp người ngoài bắt nạt anh cũng nên…” Lúc Tôn Á Lâm nói ra lời này, đầy vẻ bỡn cợt, cười phá cả lên.

“Thế nào, có muốn hợp tác với tôi không?” Thẩm Hoài lại hỏi.

Hắn lo lắng thế này không hề là nghĩ vẩn vơ.

Sau khi Hùng Văn Bân bị điều khỏi xưởng thép thành phố, không chỉ tự mình hắn bị chèn ép, mà thủ hạ trước đây của hắn cũng theo đó bị gạt bỏ… Sự thật tàn khốc đặt ở trước mắt, có tấm gương tày liếp kia, Thẩm Hoài mà không phòng bị trước, thì đúng là quá mất cảnh giác…
Bình Luận (0)
Comment