Phong Khí Quan Trường

Chương 147

Năm 93, sản lượng sắt thép toàn tỉnh còn chưa đến 300 vạn tấn, tổng sản lượng của những tập đoàn sắt thép trực thuộc tỉnh Hoài Hải mới hơn một trăm vạn tấn, xưởng thép thành phố Đông Hoa là xí nghiệp thép lớn thứ ba trong tỉnh, sản lượng mới gần 50 vạn tấn.

Lấy tiêu chí đó mà tham khảo, Thẩm Hoài muốn nâng sản lượng xưởng thép Mai Khê lên 100 vạn tấn, trong mắt một số người, có lẽ dã tâm của hắn thực sự quá đáng sợ.

Chẳng qua Hà Thanh Xã đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích của xưởng thép Mai Khê trong vòng nửa năm qua dưới bàn tay Thẩm Hoài, hắn tin, chỉ cần cho Thẩm Hoài đủ thời gian, phát triển xưởng thép thành xí nghiệp trăm vạn tấn không phải không có khả năng.

Đương nhiên đây cũng là lý do Thẩm Hoài đưa mục tiêu viễn cảnh 100 vạn tấn ra nói chuyện, nếu hắn lộ ý đồ chân chính của mình ra, Hà Thanh Xã lúc ấy chưa hẳn đã có thể thừa nhận được…

Thẩm Hoài nói với Viên Hồng Quân: “Để tranh thủ được sự coi trọng của thị ủy, chúng ta phải báo hạng mục này lên trên; thực tế không cần Hạc Đường phải ngay lập tức cầm ra 600 mẫu đất. Nói thế nào thì mỗi mẫu đất Hạc Đường chi ra, chúng tôi đều chiếu theo giá 600 đồng/mẫu thanh toán đầy đủ, dùng để đền bù cho những hộ gia đình bị trưng thu…”

Ở trước hai bên còn nói chuyện rất thân thiết, nhưng vừa động đến tiền, lập tức Viên Hồng Quân không nhượng nửa bước: “600 đồng/mẫu? Thế có rẻ quá không? Hạc Đường bọn tôi nghèo ra, đa số nông dân đều trông chờ vào đồng ruộng, trưng thu đất đai thế này, đền bù mà không đủ, bọn họ lấy gì để sống? Nếu xưởng thép tăng giá lên gấp đôi, bọn tôi đi về mới dễ làm công tác…”

Viên Hồng Quân cũng không nghĩ đến Thẩm Hoài sẽ trực tiếp nhắc đến vấn đề tiền nong, tuy hắn có ý nâng giá đất lên gấp đôi, song vẫn không xác định liếc sang Trần Học Kỳ: đối với vấn đề đền bù đất đai này hắn không am hiểu cho lắm!

Trần Học Kỳ gật gật đầu, nói: “Một mẫu đất một ngàn hai mới dễ làm công tác với phía thôn dân, rốt cuộc khối đất mà xưởng thép xem trúng là thuộc quyền của thôn Lý gia…”

Nếu bồi thường cho nông dân 600 đồng/mẫu hẳn là đủ rồi. Mấy năm nay giá cả nông sản không tăng, trong khi tiền phân bón, tiền giống lên như bay trực thăng, nhà nào chỉ làm nông đơn thuần, bận từ đầu năm đến cuối năm chưa hẳn đã thu được 2-300 đồng tiền lời.

Chẳng qua với khoản tiền xưởng thép cấp cho Hạc Đường làm bồi thường đất trưng thu, nếu thị trấn không vét được chút nước dầu, bọn hắn cần gì lao đầu vào làm?

Thẩm Hoài nói với hai người bọn họ: “Hiện tại một mẫu đất trong khu công nghiệp cũng chỉ có 3 vạn, còn được làm nền sẵn. Nếu Hạc Đường đủ năng lực làm nền, xây đường, bọn tôi có thể chiếu theo giá này giao tiền.”

Nhìn thần sắc khó xử của Viên Hồng Quân, Thẩm Hoài biết Hạc Đường không có năng lực san bằng cả khối đất bao la kia, mới nói: “Đương nhiên tôi còn chuẩn bị một phương án nữa, không biết Viên bí thư, Trần trấn trưởng có thể tiếp nhận hay không?”

“Phương án thế nào?” Viên Hồng Quân hỏi.

“Chúng ta có thể xin với trong khu, để hai thôn Lý gia, Thái gia kiều từ Hạc Đường gộp vào Mai Khê.” Thẩm Hoài nhìn sang thấy Viên Hồng Quân nhíu mày lại, biết hắn nghe đến phương án này trong lòng không vui, bèn tiếp tục nói: “Bọn tôi có thể bồi thường thỏa đáng cho Hạc Đường…”

Nghe Thẩm Hoài muốn đem hai thôn liền sát sông của Hạc Đường vạch sang, tất nhiên Viên Hồng Quân không thể vui cho nổi, ai nguyện ý để người khác trắng trợn cướp địa bàn trong tay mình? Nhưng ngồi thảo luận vấn đề này, Viên Hồng Quân đành để Thẩm Hoài dắt mũi, nhịn không nổi hỏi: “Bồi thường thế nào?”

“Con đường từ mặt đông xưởng thép đến bến cảng nối với công lộ Hạ Mai mà bọn tôi định xây sẽ được làm theo tiêu chuẩn đường thành phố cấp 2. Hai thôn Lý gia, Thái gia kiều vạch sang, lấy con đường này làm giới hạn. Phía tây, Mai Khê sẽ quy hoạch để phát triển ngành thép. Phía đông, Hạc Đường cũng có thể quy hoạch phát triển công nghiệp, xây nhà xưởng cho riêng mình.” Thẩm Hoài nói: “Điều kiện này như thế nào?”

Viên Hồng Quân và Trần Học Kỳ liếc mắt nhìn nhau, không thể không thừa nhận, điều kiện mà Thẩm Hoài đưa ra rất có sức dụ hoặc.

Muốn làm giàu trước phải làm đường, đạo lý này ai cũng biết, ai cũng hiểu. Nói gần là vì tạo thuận lợi cho giao thông vận tải, nói xa, là vì nhu cầu phát triển công nghiệp địa phương.

Viên Hồng Quân cũng từng thử kéo nhà đầu tư đến Hạc Đường, nhưng đừng nói người ngoài không muốn dời công xưởng đến Hạc Đường, ngay cả người bản địa cũng chẳng mấy ai muốn đổ tiền vào đây. Nói đến cùng là bởi cơ sở của Hạc Đường quá kém, đường xá không có, điện nước không đủ, đi đường thủy cũng không có lấy một bến cảng nào ra hồn, ai muốn dựng xí nghiệp ở cái ngóc ngách như thế?

Giờ đã định xuống ba năm quá độ, tài chính phải tự lo, tất cả tiền đầu tư vào kiến thiết đều phải tự nghĩ cách.

Viên Hồng Quân biết năm nay Mai Khê tính toán động thổ mở rộng công lộ Hạ Mai… Mai Khê đương nhiên sẽ chỉ xây mở rộng phần đường ở địa phương mình, không khả năng đi giúp người khác… Đến lúc đó cục diện với Hạc Đường sẽ cực bị động.

Mà Hạc Đường muốn động thổ cải tạo đường với Mai Khê, mấy trăm vạn đầu tư biết kiếm từ đâu?

Nếu không sửa, bà con nhìn sang thấy Mai Khê làm sạch sẽ gọn gàng, còn bên này vẫn đường đất cát đá mấp mô, không chửi bọn hắn bất tài vô năng mới là lạ? Đường không sửa, đầu tư sẽ chỉ đến Mai Khê, chênh lệch giữa hai bên càng kéo càng xa.

Không chỉ là chuyện mặt mũi đơn thuần, hắn và Trần Học Kỳ đều không có căn cơ gì ở Đường Ấp, không có quan hệ với tuyến trên, tương lai trong khu lấy lý do kinh tế không khởi sắc, vuốt đi mũ quan, bọn hắn lại biết biện minh thế nào?

Nếu Mai Khê vừa tu sửa đường Hạ Mai, trên giới tuyến giữa hai thị trấn lại xây thêm một con đường cao tốc, Hạc Đường có thể ngồi không mà hưởng, lấy con đường đó làm huyết mạch, tạm thời không cần đi quản đường Hạ Mai nữa.

Ngoài ra Mai Khê chỉ tập trung phát triển công nghiệp thép ở mặt tây, đường sá thì đã có, thủy điện, khí than và những phối bị công nghiệp khác cũng sẽ đi theo, tương lai xưởng thép còn phải xây trạm phát điện trên địa khu ven sông, không khác gì cung cấp điều kiện để Hạc Đường kêu gọi đầu tư vào địa phương cả.

Tuy Thẩm Hoài vừa há mồm đã định nuốt luôn hai thôn bên mình. Nhưng lấy năng lực tự thân của Hạc Đường, mỗi năm góp 4-50 vạn tiền kiến thiết, góp cả mười năm chưa chắc đã đủ xây ra một con đường cao tốc như thế.

Hơn nữa hai thôn mà Thẩm Hoài xem trúng đều nằm nhô ra giữ sông Mai Khê và Cồn Giang, không có đường thông trực tiếp ra ngoài, rất khốn cùng. Hai thôn này mà được vạch đi, chỉ khiến áp lực tài chính lên vai Hạc Đường nhẹ không ít.

Thấy Viên Hồng Quân, Trần Học Kỳ đều trầm mặc hồi lâu không cất tiếng, Thẩm Hoài nói tiếp: “Viên bí thư, Trần trấn trưởng, các anh về thương lượng với nhau xem, đến cùng nên chọn phương án nào, chúng ta cố ấn định trong thời gian nhanh nhất. Bàn xong điều kiện, làm việc với trên khu cũng dễ dàng…”

Viên Hồng Quân thấy Hà Thanh Xã cũng trầm mặc không nói chuyện, mới hỏi: “Ba phương án này Mai Khê đều đã chuẩn bị sẵn?”

“Thẩm bí thư là nhạn dẫn đầu cho Mai Khê bọn tôi, trong đầu anh ấy toàn đại chiến lược, bọn tôi cứ yên tâm làm theo là được. Lại thêm chuyện này lấy xưởng thép làm chủ, thị trấn chỉ làm công tác phối hợp…” Hà Thanh Xã cười nói.

Tuy kế hoạch của Thẩm Hoài khiến hắn rất cả kinh, trước đây cũng chưa từng nghe Thẩm Hoài nhắc qua. Nhưng trước mắt Viên Hồng Quân, Trần Học Kỳ, hắn phải biểu hiện nhất trí với Thẩm Hoài. Hà Thanh Xã nghĩ kỹ, đoán có lẽ Thẩm Hoài càng muốn vạch hai thôn Lý gia, Thái gia kiều sang, như thế Mai Khê mới có đường thông trực tiếp ra bờ sông. Khi đó xây cầu cảng, kho bãi, trạm điện ven bờ thôn Lý gia có thể bảo đảm đều ở trong địa khu Mai Khê, phù sa không chảy ruộng ngoài…

Ba phương án mà Thẩm Hoài đưa ra, bất luận cái nào đều không phải là thứ Viên Hồng Quân có thể tiêu hóa trong thời gian ngắn, hắn nói: “Việc này để bọn tôi trở về thương lượng xem sao, sẽ có câu trả lời nhanh nhất cho các anh. Nhưng Mai Khê có nên báo trước với trên khu một tiếng?”

Thẩm Hoài gật gật đầu, nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp báo cáo với Dương bí thư, Phan khu trưởng…” Nếu theo đúng ý tưởng của hắn, gộp cả Hạc Đường vào Mai Khê là tốt nhất, nhưng muốn thực hiện phương án này, tất phải được Đàm Khải Bình ủng hộ triệt để mới có khả năng. Lấy tình hình bây giờ, Thẩm Hoài rất hoài nghi thái độ của Đàm Khải Bình, đành lui cầu thứ yếu, trước vươn tay ra với hai thôn tiếp giáp bờ sông cái đã.

Đồ ăn dần dần được bưng lên, cho dù chiếu theo tiêu chuẩn thấp nhất, nhưng cả bàn tiệc nhìn qua vẫn rất thịnh soạn.

Dương Lệ Lệ không vào trong phòng thêm lần nào nữa, hai phục vụ viên mặc kỳ bào kia cũng chẳng thấy đâu, chắc là lười nhác để ý bên này. Thẩm Hoài chia xong ba chai Kiếm Nam Xuân, sắc mặt mọi người đều ửng hồng, liền kiến nghị ngừng rượu, không uống tiếp nữa.

Viên Hồng Quân biết hai bên tiếp xúc chưa sâu, lại toàn là lãnh đạo ở đây, sắp xếp hoạt động khác cũng không tiện. Ngồi trong phòng nửa ngày mà không thấy phục vụ viên đi lên, mọi người bèn cùng xuống lầu thanh toán.

Mới đến góc rẽ cầu thang liền bắt gặp Dương Lệ Lệ đang dẫn một hàng khách lên tầng.

Đoàn khách có tận bảy tám người, đứng trước cửa thang máy đợi xuống. Người nhiều lấp kín cả lối dẫn tới cầu thang bộ, lại đứng ỳ ra đấy không có ý nhường đường.

Trần Học Kỳ và ông chủ họ Dương kia đi đầu, liên tục nói hai câu “mượn đường”, thấy tốp người vẫn không có phản ứng, lại biết những người vào đây không phú tức quý, không dám mạo phạm đắc tội, đành quay đầu nhìn sang Thẩm Hoài và Viên Hồng Quân.

Thời buổi này đám kiêu hành ngang ngược nhiều đếm không xuể, Thẩm Hoài cũng không thể cứ gặp loại này là động thủ đánh một trận, liền đứng bên ngã rẽ, tính đợi bọn hắn vào thang máy rồi đi tiếp…

Đám khách đến Anh Hoàng vào giờ này nhiều khả năng không phải để dùng bữa, hẳn là chạy lên tầng năm hoặc tầng sáu vui chơi, trong số đó có ba người là Thẩm Hoài quen mặt.

Một là em vợ Cát Vĩnh Thu, cũng là tên Chu to mồm trưởng ban an toàn sản xuất của xưởng thép thành phố, một tên là xưởng trưởng Cố Đồng, tên nữa là nguyên phó cục trưởng cục công an thành phố Tống Tam Hà.

Thẩm Hoài biết sau khi bị khai trừ khỏi ngành cảnh sát, Tống Tam Hà liền đến tập đoàn Vạn Hổ của Cao Tiểu Hổ làm phó tổng giám đốc. Vạn Hổ giàu lên là nhờ lũng đoạn thị trường tiêu thụ thép từ xưởng thép thành phố. Nên chuyện hắn đi cùng Cố Đồng, Chu to mồm, Thẩm Hoài không lấy gì làm ngạc nhiên.

Kỳ quái là, trong đám khách, ba người Tống Tam Hà, Cố Đồng, Chu to mồm chỉ dám đứng ở vị trí hơi dựa sau, hiển nhiên là được kéo qua bồi cùng.

Đi đầu là hai thanh niên, mặt mũi nghêng ngang nói cười, tên bên trái ước chừng trên dưới 30, mặt như được đúc từ một khuôn với Cao Thiên Hà.

Tuy nửa năm trước Thẩm Hoài đâm nát hai chiếc xe đắt tiền của Cao Tiểu Hổ ngay trước cửa xưởng, nhưng từ đầu đến đuôi chưa gặp Cao Tiểu Hổ lần nào, không ngờ sẽ thấy mặt hắn trong trường hợp như thế này.
Bình Luận (0)
Comment