Đợi Hùng Văn Bân lật qua xem phương án xong, Đàm Khải Bình mới quay người lại, hỏi: “Cậu đánh giá bản kế hoạch này như thế nào?”
“Năm vừa rồi hội nghị TW đã nhắc tới cải chế xí nghiệp quốc doanh, cũng yêu cầu trừ quyền kinh doanh ra, có thể thử áp dụng nhiều đường lối nâng tầm xí nghiệp, luật doanh nghiệp được ban hành cũng là vì trải lối cho việc này…” Hùng Văn Bân cẩn thận hồi đáp: “Chẳng qua TW mới vừa có phong thanh, có lẽ Mai Khê muốn cướp lấy làm thí điểm…”
“Tuy trên TW có dự định này, nhưng ở địa phương, chí ít là ở tỉnh Hoài Hải còn chưa bắt đầu công tác thí điểm. Xưởng Mai Khê muốn một lần làm nhiều việc thế này, cất bước hơi xa…” Đàm Khải Bình nhíu mày nói: “Cậu gọi điện cho Thẩm Hoài, hỏi ý tưởng cụ thể của hắn là gì? Nếu không để Thẩm Hoài trực tiếp qua đây luôn.”
Ngước nhìn sắc mặt Đàm Khải Bình, thầm nhủ có lẽ Đàm Khải Bình sẽ cường hành áp đợt cải chế ở Mai Khê này xuống, nhưng liệu Thẩm Hoài có hoài nghi là hắn giơ tay chân cản đường không? Hùng Văn Bân do dự một lúc, nhớ đến tư thái cường ngạnh của Thẩm Hoài hôm qua, nếu gọi hắn sang, lỡ hai bên lời qua tiếng lại, tranh chấp lớn lên, lúc đó trường diện biết thu dọn làm sao?
“Khải Văn, cậu cảm thấy phương án này như thế nào?” Hùng Văn Bân cầm tập tư liệu lên, giả như vô ý hỏi Tô Khải Văn. Hắn biết sau lưng Tô Khải Văn có cố tình chèn ép, thị uy Thẩm Hoài đến đâu, thì ở trước mặt Đàm Khải Bình tuyệt sẽ không có thái độ khác thường. Thầm nhủ: chắc trong lòng hắn vẫn sợ Đàm Khải Bình biết được chuyện bất hòa trong nội bộ dưới quyền.
Nghe Hùng Văn Bân nói vậy, Đàm Khải Bình cũng hướng Tô Khải Văn gật gật đầu, tỏ ý muốn nghe ý kiến của hắn.
“Lần này Thẩm Hoài cất bước xa thế này, chắc muốn làm nên thành tích nổi trội trong thời gian ngắn.” Tô Khải Văn bất động thanh sắc nói: “Có lẽ gọi Thẩm Hoài đến đây, nghe cậu ta trực tiếp giải thích sẽ rõ ràng hơn…”
Tô Khải Văn trình bày ý kiến rất bảo thủ, song cũng ám chỉ Thẩm Hoài gấp công gần lợi. Hơn nữa, nếu Đàm Khải Bình gọi Thẩm Hoài tới, trên thực tế chỉ có hai con đường để đi: một là tỏ rõ ủng hộ, hai là kiên quyết phản đối.
Đàm Khải Bình mà nâng đỡ cho Thẩm Hoài thực hiện phương án cải chế lần này. Một là vươn tay vào trong phạm vi quản hạt của Cao Thiên Hà, lại thêm nếu tương lai xảy ra vấn đề, hắn phải gánh trách nhiệm liên đới không nhẹ.
“Ừ, chắc Thẩm Hoài muốn làm nên một phen thành tích.” Hùng Văn Bân không hy vọng Đàm Khải Bình gấp gáp gọi Thẩm Hoài tới, sợ quan hệ hai bên cứng lại, không dễ xử lý, bèn thuận theo lời Tô Khải Văn, nói: “Hôm qua tôi có gặp mặt Thẩm Hoài, cậu ta nhắc đến chuyện trong ba năm sẽ mở rộng quy mô xưởng Mai Khê bằng với xưởng thép thành phố. Thời gian tới còn muốn xây cầu cảng ven sông và trạm phát điện ở Hạc Đường. Nhưng lại không thấy nhắc gì đến chuyện cổ phần hóa cả, mà trực tiếp nộp lên cho kế ủy…”
“Vậy ư?” Đàm Khải Bình hỏi một cậu, lật lại tập phương án, cũng không có ý phân phó Hùng Văn Bân gọi điện bảo Thẩm Hoài tới.
Đàm Khải Bình cẩn thận xem xét phương án một lần nữa, mới nói với Chu Minh, Hùng Văn Bân: “Chuyện cải chế xí nghiệp là công tác phân quản của Cao Thiên Hà. Thôi vậy, cậu cầm tập phương án này về đi…”
Nhất thời đầu óc Chu Minh hơi hồ đồ, không biết thái độ này của Đàm Khải Bình là có ý gì. Chẳng qua trên đường hắn đã được nhạc phụ nhắc nhở nên không dám tùy ý hỏi nhiều.
Hùng Văn Bân có thể đoán được đại khái những suy nghĩ trong đầu Đàm Khải Bình: Thẩm Hoài lớn lối như vậy, khả năng là làm bộ, nhưng cũng khả năng là được Tôn gia chấp nhận. Trong phương án cải chế, tuy số vốn đầu tư nước ngoài rót vào xưởng thép chỉ mới 1 triệu USD, nhìn qua có vẻ không nhiều, nhưng ai dám khẳng định đây không phải là hòn đá dò đường của Tôn gia?
******************************************
Chuyện Đàm Khải Bình xem xét phương án cổ phần hóa xưởng thép Mai Khê hệt như chưa từng xảy ra. Cuối tháng tư, ban kế ủy thành phố giao phương án lên bàn làm việc Cao Thiên Hà. Cao Thiên Hà trực tiếp phê “Khu chính phủ Đường Ấp nghiên cứu tùy theo tình hình”, trực tiếp đá quả bóng về lại Đường Ấp.
Chu Dụ không phải thành viên thường ủy khu, lại không được phân quản kinh tế hay cải cách xí nghiệp, phải đến mồng 1 tháng 5 nàng mới nhìn thấy phương án cụ thể từ bí thư khu ủy Dương Ngọc Quyền.
Trọn cả phương án chỉ có dòng chữ phê duyệt đơn sơ của Cao Thiên Hà, quyền quyết định cứ thế được thả về khu. Quyết định do khu đưa ra, tương lai có sơ sót, hoặc giả có phong hiểm gì về mặt chính sách, tự nhiên trách nhiệm cũng do khu ủy giơ lưng ra gánh.
Chu Dụ xem qua phương án liền cầm điện thoại gọi cho chú hai Ngô Hải Phong: “Phương hướng phát triển cho xưởng thép Mai Khê chắc Thẩm Hoài đã sớm có kế hoạch chi tiết. Chuyện này nhiều khả năng có liên hệ với đợt xin sửa đổi địa giới hành chính lần này giữa Mai Khê và Hạc Đường. Khu ủy định xử lý thế nào, ý kiến của Phan khu trưởng và Dương bí thư là trọng yếu nhất…”
“…” bên kia đầu dây Ngô Hải Phong trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới nói: “Cháu ra mặt tiếp xúc với Thẩm Hoài một cái; bàn xong chú sẽ đi tìm Dương Ngọc Quyền.”
Chu Dụ thả điện thoại xuống, ngẩn ngơ hồi lâu.
Một màn xảy ra ở Anh Hoàng mới chưa qua nửa tháng, nàng vẫn đang phỏng đoán ý đồ của Thẩm Hoài là gì… Xem ra một phần là muốn để đợt cải chế này được thông qua, nhưng đồng thời lại không tránh khỏi nghi hoặc:
Trong tâm tư Thẩm Hoài chẳng lẽ xưởng thép Mai Khê quan trọng đến thế kia ư? Thật khiến hắn không tiếc phải vạch rõ giới hạn với hệ nhân mã vây quanh Đàm Khải Bình? Vì sao Đàm Khải Bình lại vẫn dung nhẫn hắn đến trình độ này? Nếu ba mẹ Thẩm Hoài nhận chức trong bộ ủy TW, sự tình chẳng phải sẽ đơn giản ư? Vậy tại sao Đàm Khải Bình lại sơ xa hắn?
Tuy chỉ là kẻ hợp tác đơn thuần, biết thái độ Đàm Khải Bình và ý đồ của Thẩm Hoài là đủ rồi, nhưng Chu Dụ vẫn nhịn không nổi muốn hiểu sâu một chút, muốn đem vòng bí mật vây quanh Thẩm Hoài cởi ra.
Nàng gọi điện báo cho em trai trước rồi mới tìm đến Thẩm Hoài.
Bên kia đầu dây, thanh âm Thẩm Hoài rất bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm nói: “Được, giờ tôi đang có việc trong khu chính phủ, lát nữa sẽ gọi cho cô.”
Chu Dụ nghe ra Thẩm Hoài không muốn để người bên kia đầu dây biết nàng đang gọi điện, nên cũng không hiểu nhiều, cúp điện thoại xuống, chờ Thẩm Hoài gọi lại.
*******************************************
Thẩm Hoài tắt điện thoại, chạy về ngồi lại trước bàn làm việc của Phan Thạch Hoa, tỏ ý xin lỗi nói: “Thật ngại quá, quên tắt điện thoại mất, có chút chuyện nhỏ ở thị trấn làm phiền…”
“Không sao, khi đi họp tôi cũng thường bị điện thoại quấy rầy.” Phan Thạch Hoa cười độ lượng, không để ý chuyện điện thoại Thẩm Hoài reo trong lúc hai bên đang bàn công việc, nói: “Giờ từ TW đến các tỉnh đều khích lệ địa phương cất bước đổi mới mạnh mẽ hơn nữa. Giờ có một số quan viên, chỉ đợi người khác xây đường, bắc cầu mới dám đi, nhưng chúng ta càng cần những người dám đương đầu với thử thách, dám làm đường, xây cầu… Đặng Tiểu Bình cũng nói qua rồi, giờ chúng ta đang sờ lên tảng đá qua sông, cho dù thất bại, chí ít cũng có thể nhận được bài học kinh nghiệm. Chuyện cải chế ở xưởng thép Mai Khê, tôi ủng hộ cậu…”
“Phan khu trưởng nói phải.” Thẩm Hoài gật đầu tán đồng Phan Thạch Hoa, đường nhìn lại phóng tới nghiên mực đặt trên bàn làm việc.Nghiên mực này hắn từng nhìn thấy qua trong thư phòng Đàm Khải Bình, không biết Phan Thạch Hoa đưa cho ông ta vật gì quý hiếm mới đổi được nghiên mực này làm quà đáp lễ?
Tuy Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân không nói cho hắn biết chuyện trong thị ủy nữa, nhưng Thẩm Hoài vẫn từ kênh tin tức khác, biết được lần này Phan Thạch Hoa được điều tới Đường Ấp làm phó bí thư, quyền khu trưởng là nhờ Đàm Khải Bình đề cử.
Nghiên mực khắc hình con hổ, đầu hổ vươn ra ngoài, nhìn rất có thần, nhưng Thẩm Hoài nhìn vào lại có cảm giác như nó đang cười nhạo mình vậy.
Hắn biết bản thân làm mưa làm gió ở Mai Khê là nhờ mượn thế Đàm Khải Bình, nhưng chuyện hắn bị Đàm Khải Bình xa cách chắc không khả năng giấu qua Phan Thạch Hoa… Nếu Phan Thạch Hoa đúng là đi cửa lối nhà Đàm Khải Bình mới được điều tới khu Đường Ấp. Vậy trên sự tình này hẳn phải nhất trí với Đàm Khải Bình, không có thái độ tích cực mới đúng… Thẩm Hoài không sao hiểu được ý đồ chân chính đằng sau nụ cười trên mặt ông ta.
Mở đầu không được như ý, Phan Thạch Hoa bèn mở phương án ra xem, có chỗ nào thắc mắc thì hỏi để Thẩm Hoài trình bày.
Phần phương án này Thẩm Hoài để Quách Toàn, Tiền Văn Huệ trước sau chuẩn bị hơn hai tháng, tất cả các phương diện đều được xem xét qua. Lúc kế ủy khu khảo sát hắn có thể để Quách Toàn, Tiền Văn Huệ ra mặt, phần Phan Thạch Hoa, Thẩm Hoài không thể không tự thân thượng trận.
“Các cậu chuẩn bị rất chi tiết, ngân hàng thương nghiệp cho mọi người vay tiền góp cổ phần, không thể không điều tra cẩn thận.” Phan Thạch Hoa nói: “Có điều, đối tượng góp vốn đợt này trừ nhà đầu tư nước ngoài, ban quản lý xưởng thép, còn cả nhân viên hành chính trong trấn chính phủ nữa. Đương nhiên không phải tôi nói không thích hợp, mà quyền góp vốn chỉ giới hạn trong ba phạm vi thế này. Bà con quần chúng nhìn vào, có khi lại nghĩ chỗ tốt để cho cán bộ Đảng viên chia nhau?”
“Quốc vụ viện mấy lần ra công văn, yêu cầu xí nghiệp cổ phần hóa không được tùy ý mở rộng đối tượng góp cổ phần, giới hạn giữa góp vốn hợp pháp và góp vốn phi pháp lại rất mơ hồ, lúc bọn tôi sửa soạn phương án không thể không cẩn thận chút.” Thẩm Hoài giải thích. Thấy Phan Thạch Hoa tựa hồ không mãn ý lắm với câu trả lời, lại thăm dò nói: “Đương nhiên trừ ba đối tượng có trong phương án mà chúng tôi đã cẩn thận xem xét, nếu có một số đối tượng đặc biệt muốn tham dự, bọn tôi cũng hoàn toàn hoan nghênh…”
“Không sai, bước chân các cậu càng xa một chút, không nên để bà con có lời gì phàn nàn.” Phan Thạch Hoa gật gật đầu, rất mãn ý với câu bổ sung vừa rồi của Thẩm Hoài, đứng lên nói: “Được, tôi tìm hiểu đến đây là được rồi. Chuyện này và chuyện điều chỉnh khu vực hành chính của Mai Khê, trong khu còn phải nghiên cứu thêm bước nữa…”
Thấy Phan Thạch Hoa có ý tiễn khách, Thẩm Hoài liền đứng dậy cáo từ.
Thẩm Hoài ra khỏi khu chính phủ, lái xe lách tới cửa sau mới gọi cho Chu Dụ: “Chu khu trưởng, có chuyện gì à?”
“Cậu ở đâu, có rảnh nói chuyện được không?”
“Tôi vừa ra khỏi khu chính phủ, xe đang dừng ở cửa sau.”
“Được, tôi tới ngay.”
Thẩm Hoài dừng xe dưới một bóng cây vắng người qua lại, chờ một lát liền thấy Chu Dụ chạy qua. Chưa kịp hân thưởng thân hình gợi cảm dưới lớp váy công sở kia, chợt có điện thoại gọi tới.”
Là một chuỗi số xa lạ, không thể để Chu Dụ đứng ở ngoài xe đợi nghe hết điện thoại được, bèn vừa nghe vừa mở cửa cho Chu Dụ chui vào.
« Tôi là Thẩm Hoài, xin hỏi anh là ai? »
« Thẩm bí thư, tôi là Phan Thạch Quý a. Thẩm bí thư có thời gian không, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh? »
Thẩm Hoài nhớ đến gương mặt vừa đen vừa xấu kia, không nghĩ đến chân trước vừa nói qua chuyện cải chế với Phan Thạch Hoa, chân sau Phan Thạch Quý đã bách không kịp đợi đánh tới.
« Anh cứ nói. » Thẩm Hoài bất động thanh sắc trả lời.
« Tôi nghe nói xưởng thép Mai Khê sắp cổ phần hóa, đây là chuyện tốt tạo phúc cho Mai Khê, tôi cũng muốn góp thêm chút gạch ngói cho sự nghiệp kiến thiết thị trấn, không biết Thẩm bí thư có phê chuẩn không? »
« Bất cứ người nào muốn thêm gạch thêm ngói cho Mai Khê tôi đều hoan nghênh. » Thẩm Hoài bồi một câu rồi ngừng lại, đợi Phan Thạch Quý bên kia đầu dây nói tiếp.
« Tôi muốn góp 4 triệu làm cổ phần, chẳng qua tiền trong tay hơi kẹt, nhất thời không lấy đâu ra nhiều tiền mặt như vậy. Trong phương án cải chế nói có thể lấy số cổ phần này thế chấp với ngân hàng thương nghiệp để vay tiền, đợi xưởng thép phân cổ tức sẽ trả nợ sau. » Phan Thạch Quý nói: « Thẩm bí thư có thể dẫn tiến tôi với phía ngân hàng thương nghiệp không? »
« Tôi biết rồi. Giờ tôi đang bận, sẽ gọi lại sau. » Thẩm Hoài cúp máy, ném điện thoại lên đồng hồ đo, khiến Chu Dụ hơi giật mình.