Phong Khí Quan Trường

Chương 173

Vừa về đến thị trấn, Hà Thanh Xã đã chạy lên phòng, muốn bàn chuyện mở rộng công lộ Hạ Mai.

“Lão Chu mời khách, anh kêu cả Lý Phong đi luôn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…” Thẩm Hoài chạy một buổi chiều, bụng đói meo, liền để Hà Thanh Xã gọi cả Lý Phong cùng đến nhà hàng Chử Cốc ăn cơm.

Tiến trình cải chế ở xưởng thép Mai Khê được thực hiện song hành với điều chỉnh khu vực hành chính của hai thị trấn Mai Khê, Hạc Đường.

Tuy sự tình xây dựng cầu cảng và mở rộng dây chuyền sản xuất phải tốn không ít thời gian, nhưng đó là chuyện của xưởng thép, phía trấn chính phủ chỉ cần quản chuyện trùng kiến cầu lớn Mai Khê và cải tạo công lộ Hạ Mai.

Đồng thời với gom góp tiền đầu tư còn cần giải tỏa gần mấy trăm hộ trong khu dự án, ngoài ra công tác thẩm phê bước đầu của hạng mục cũng rất phức tạp, cần đổ không ít công sức.

Thẩm Hoài là bí thư Đảng ủy, cần giữ vững toàn cục, lại phải quản lý sự vụ thường ngày ở xưởng, không khả năng vơ hết sự tình vào người, làm như thế có cho hắn ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng.

Chuyện cầu lớn Mai Khê và công lộ Hạ Mai do Hà Thanh Xã phụ trách sự vụ cụ thể.

Song những khi ngộ phải sự tình trọng yếu, khó quyết định, Hà Thanh Xã đều sẽ tìm Thẩm Hoài thương nghị. Thẩm Hoài cũng thường gọi cả Lý Phong lên, ba người mở một cuộc họp nhỏ, trước làm ra quyết định trong thời gian nhanh nhất, sau đó đưa ra hội nghị đảng chính thảo luận chính thức.

Đến nhà hàng Chử Cốc, không thấy Trần Đan đâu, hỏi qua Tiền Vân ở quầy lễ tân, Thẩm Hoài mới nhớ ra, lúc trưa Trần Đan có nói với mình, rằng buổi tối phải cùng tiểu Lê về lại nhà cũ dọn chút đồ đạc, chuẩn bị qua hai ngày chính thức đến ở.

Thẩm Hoài trực tiếp leo lên phòng ăn trên tầng hai, Lý Phong muốn đuổi tới còn cần thêm một chốc, liền bàn trước với Hà Thanh Xã chuyện gộp hai trường tiểu học ở thôn Lý gia và Thái gia kiều.

Lý gia, Thái gia kiều là then chốt để sắt thép Mai Khê phát triển dọc theo bờ sông Cồn Giang. Cầm 40 vạn ra cho hai thôn hợp lại xây trường tiểu học mới, có tác dụng rất lớn đến quá trình quy hoạch, xúc tiến những hạng mục tiếp theo, Hà Thanh Xã tất nhiên sẽ không có ý kiến gì trái chiều.

Ban tư sản công thị trấn, xưởng thép, công ty Tử La là những xí nghiệp thuộc trấn, phân chia lợi nhuận, phí nhận thầu và những khoản tài vụ liên quan đều tính theo quý.

Xưởng thép đang tiến hành cải chế nên ban tư sản hạch toán chỉ đến cuối tháng tư. Nhưng chỉ thế lợi nhuận từ tháng một đến tháng tư của xưởng thép đã cao đến hơn 9 triệu 300 ngàn, thị trấn lấy 20%, số còn lại lưu lại cho xưởng thép làm tư sản để đầu tư phát triển mở rộng.

Những năm 90, tuy trong nước còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, nhưng đây là thời điểm hoàng kim để phát triển kinh tế là điều không cần bàn cãi. Sau khi công ty Tử La được thành lập, những gông cùm trước đây không còn tồn tại, cuối tháng hai đã hoàn thành đổi mới thiết bị, số công nhân cũng tăng thêm hơn 400 người, lợi nhuận nửa năm nay đã vượt qua 6 triệu.

Ngành dệt nhuộm, may mặc ở đại lục là ngành cần tập trung lực lượng lao động, số vốn tương đối lớn, nhưng nhu cầu tiền mặt không đói khát như ngành thép. Thế nên lúc hùn vốn thành lập xí nghiệp, tỷ lệ lợi nhuận phân làm cổ tức được quyết định là 50%.

Cũng tức là nói, nửa năm qua công ty Tử La có thể cầm ra 3 triệu để chia cổ tức, thị trấn chiếm 40%, được phân 1 triệu 200 ngàn. Chỉ bằng số này đã gấp ba lần phí nhận thầu Chử Hợp Lương nộp lên trước đây.

Trong nửa năm qua, chỉnh thể công thương nghiệp ở Mai Khê phát triển rất sôi nổi, tỷ lệ thuế công thương bình thường cũng có tăng trưởng đáng kể, cộng thêm số tiền trên khu trả về, thu nhập tài chính của Mai Khê có thể đạt tới 9 triệu, gấp ba lần cùng kỳ năm trước.

Chính phủ khác với xí nghiệp, xí nghiệp cần giữ tiền mặt lại để mở rộng sản xuất, thu nhập tăng thêm của chính phủ chủ yếu là xài đi ra.

Chẳng qua, năm trước lúc dự toán kế hoạch sang năm, Hà Thanh Xã chưa từng nghĩ đến thu nhập tài chính năm nay sẽ lớn thế này.

Phần thu nhập tăng thêm ấy xài thế nào, nếu không có dự toán cụ thể, đúng là khiến người đau đầu không ít.

Thẩm Hoài quyết định từ khoản thu nhập tăng thêm ấy vạch ra 40 vạn cho hai thôn Lý gia, Thái gia kiều xây trường học mới, tính ra không phải là chuyện gì to tát.

“Thu nhập năm nay của Mai Khê đột phá 20 triệu là không thành vấn đề, còn tốt hơn cả những quận trong nội khu Đường Ấp. Có điều trước đây Mai Khê thiếu nợ rất nhiều, đường chúng ta phải đi còn dài…” Thẩm Hoài nói: “Đương nhiên tiền công cho cán bộ Đảng viên phải tăng một ít, phúc lợi cũng nên tăng thêm, nếu không động lực cho mọi người làm việc sẽ không đủ. Nhưng tỷ lệ này tốt nhất đừng vượt quá 10%, miễn ngoài ngoài nói ra nói vào. Số còn lại chủ yếu tập trung vào dân sinh và kiến thiết, đợi Lý bí thư qua, chúng ta sẽ thảo luận cụ thể luôn…”

Hà Thanh Xã thấy Hoàng Tân Lương, Thiệu Chinh, Chu Lập tại trường, mà Thẩm Hoài lại muốn trực tiếp thảo luận chủ đề này, hắn biết trong lòng Thẩm Hoài hẳn đã có sẵn ý tưởng, chẳng qua muốn báo trước với Lý Phong và hắn một tiếng thôi.

Đừng nhìn thu nhập năm nay của Mai Khê tăng thêm không ít, nhưng mấy năm qua số nợ thị trấn thiếu quá nhiều: thủy lợi, dân sinh, đường sá, giáo dục… cơ hồ không có phương diện nào không thiếu nợ.

Có điều ý tưởng trong đầu Thẩm Hoài đại khái như thế nào, Hà Thanh Xã có thể mài giũa ra chút ít.

Lần này quyết định phát 40 vạn cho hai thôn Lý gia, Thái gia kiều xây lại trường học mới, những thôn khác trong Mai Khê, cả trung học Mai Khê nữa, có ai sẽ ngồi yên, không chạy tới đòi tiền?

Hà Thanh Xã ngờ năm nay Thẩm Hoài sẽ bổ nợ nghĩa vụ giáo dục trước. Mà lại hôm qua Thẩm Hoài đã thông báo trước với hắn và Lý Phong, rằng sẽ đề cử Hoàng Tân Lương ra đảm nhiệm phó trấn trưởng phân quản văn giáo.

Dùng Hoàng Tân Lương mà Thẩm Hoài còn không có ý kiến, Hà Thanh Xã hắn tự nhiên càng không nên băn khoăn nhiều.

Đề bạt cán bộ hương trấn vào những năm 94 còn tương đối đơn giản, trong khu có thể trực tiếp phát công văn bổ nhiệm trấn trưởng, phó trấn trưởng. Mấy ngày sau, Hoàng Tân Lương chỉ cần làm đủ trình tự tổ chức là có thể ngồi vào ghế mới, Hà Thanh Xã cũng mượn bữa rượu này, trước giao lại một số sự tình trong ban văn giáo cho hắn luôn.

“Nếu muốn cải tạo toàn hệ thống trường học cũ nát trong thị trấn, chắc phải cầm ra chừng 4 triệu mới đủ. Đặc biệt là năm trước gặp mưa tuyết, tình hình phòng ốc rất nghiêm trọng, các giáo viên phàn nàn rất nhiều…” Hà Thanh Xã nói.

“Vậy nay nay cầm ra 4 triệu bổ vào khoản này đã.” Thẩm Hoài thấy Hà Thanh Xã đã mài giũa ra tâm tư của mình, cũng không chờ Lý Phong đến giả vờ giả vịt thảo luận làm gì nữa, trực tiếp nói tính toán trong lòng: “Khả năng trước dùng tiền vào những chỗ cần gấp, những khoản khác từ từ bổ sau cũng được, phân rõ nặng nhẹ chậm gấp ra…”

“Cái gì mà nặng nhẹ chậm gấp đấy?” Đúng lúc này Lý Phong đẩy cửa đi vào, giọng như chuông đồng lớn tiếng hỏi.

Thẩm Hoài giới thiệu sơ qua về chuyện gộp trường học của hai thôn Lý gia, Thái gia kiều cho Lý Phong một lần.

« Lão Hà, gọi tôi đến là vì việc này à? » Lý Phong hỏi: « Chuyện này thì có gì để thương lượng đâu, cứ chiếu theo lời Thẩm bí thư nói mà làm. Dù nghèo cũng phải lo cho giáo dục a… »

« Không phải chuyện này. » Hà Thanh Xã thấy Lý Phong đã qua, liền đem câu chuyện về lại chính đề, cũng không gọi Hoàng Tân Lương, Thiệu Chinh, Chu Lập tránh đi, trực tiếp nói: « Phương án mở rộng công lộ Hạ Mai đã được công bố chính thức, hôm qua tôi nghe được tin tức, nói có người đang ngầm thu mua mặt tiệm men phố, khả năng lúc tiến hành giải tỏa sẽ làm khó thị trấn… »

Thẩm Hoài nhớ đến chuyện mấy ngày trước ở quán cơm Miêu Nhi, phó bí thư kiêm ủy viên trị an thôn Tôn gia dẫn người tới phá quán, liền hỏi Hà Thanh Xã: « Có biết cụ thể ai đang giở trò không? »

“Cũng không khó để xác định, khả năng là Phan Thạch Quý. Ngoài ra sau khi Đỗ Quý theo Đỗ bí thư lên huyện, đã rất lâu không về lại thị trấn, nhưng hôm qua tôi có thấy hắn ta chạy xe motor dừng lại ven đường nói chuyện với Hà Nguyệt Liên, không biết bọn họ có tham gia vào chuyện này không nữa…” Hà Thanh Xã nói.

“Khẳng định là có người đang giở trò.” Lý Phong tức giận nói: “Chuyện xây đường đã có phong thanh mấy năm nay rồi, người bình thường sao dám lội vũng nước đục này? Cho dù muốn cũng phải đủ lòng tin mới được? Nhất định là đám Phan Thạch Quý, Đỗ Quý, Hà Nguyệt Liên biết Thẩm bí thư muốn làm chuyện gì đều tất sẽ làm bằng được, thế mới muốn thu mua mặt tiệm dọc mặt nam công lộ để vơ vét tiền của thị trấn!”

Thẩm Hoài nhíu mày, không tránh khỏi cảm giác đành chịu, tiền đầu tư xây cầu mở đường còn chưa góp đủ, những người này đã như kền kền hút máu, bu lại muốn chia chén canh.

“Có nên tìm Phan khu trưởng phản ánh một cái.” Hà Thanh Xã hỏi: “Chuyện xây cầu mở đường đã trù hoạch mấy năm nay rồi, không thể vì một số cá biệt mà hỏng việc được…”

Thẩm Hoài cười cười, chuyện Phan Thạch Hoa tham không biết ngán, thông qua Phan Thạch Quý đòi hỏi cổ phần hắn còn chưa nói với người khác, việc này mà phản ánh lên Phan Thạch Hoa, được giải quyết gọn gàng mới là lạ.

Đương sơ vợ Phan Thạch Hoa chiếm phần trong xưởng nhuộm mà Phan Thạch Quý nhận thầu, qua đó đủ biết Phan Thạch Quý thực tế là công cụ kiếm tiền bên ngoài cho Phan Thạch Hoa. Nói không chừng đằng sau cả chuyện này không thiếu Phan Thạch Hoa ra mưu hoạch sách, hắn đi phản ánh với Phan Thạch Hoa lại được gì?

“Bọn hắn chỉ cần làm giao dịch hợp pháp, chúng ta cũng không có cách nào ngăn trở?” Thẩm Hoài nói với Hà Thanh Xã: “Các anh thử thăm dò xem tay bọn hắn đã vươn đến mức độ nào, xem xem miệng chúng mở lón đến đâu, sau đó chúng ta lại thương lượng đối sách…”

Hà Thanh Xã gật gật đầu, Lý Phong cũng tức đến mím chặt môi.

Thẩm Hoài nhớ đến Trần Đan và tiểu Lê đang dọn dẹp đồ đạc trong nhà cũ, liền ăn qua loa, không bồi đám Chu Lập, Hà Thanh Xã, Lý Phong uống rượu nữa mà lái xe về trước.

Lúc chạy qua cửa hàng bách hóa, thấy bên trong vẫn sáng đèn, Thẩm Hoài nhớ Hà Thanh Xã nói khả năng Hà Nguyệt Liên có liên quan đến vụ việc lần này, liền dừng xe lại ven đường, chạy vào trong.

Sau khi đứng ra nhận thầu cửa hàng bách hóa, Hà Nguyệt Liên điều chỉnh trọn cả bố cục ban đầu, không chia ốt bán hàng riêng lẻ như mô thức cũ, mà chia ra, bên trái là thực phẩm, ở giữa là hàng tổng hợp như đồng hồ, văn phòng phẩm, kính mắt… bên phải bán phục trang quần áo…

Giờ đã hơn 8h, song vẫn còn không ít khách đang chọn hàng, có thể nhìn ra tình hình kinh doanh rất khả quan.

“Thẩm bí thư, sao anh có rảnh đến chiếu cố cửa hàng nhỏ này?” Hà Nguyệt Liên nghe người nói Thẩm Hoài vào cửa hàng, liền gấp gáp từ phòng làm việc trên tầng hai chạy xuống nghênh tiếp.

Thượng tuần tháng sáu, khí trời còn chưa quá nóng, Thẩm Hoài cả ngày mặc sơ mi quần tây, đôi khi còn khoác thêm áo jacket ngoài. Hà Nguyệt Liên mặc một bộ váy màu hoa hồng, dưới ánh đèn lộ ra da thị trắng bóc như tuyết, vạt váy trên đùi ba tấc, đôi chân thon dài thẳng tắp đập thẳng vào mắt người đối diện, càng khiến nàng trông càng tươi trẻ.

« Hôm qua Đỗ Quý về lại Mai Khê? » Thẩm Hoài không muốn mất thời gian, trực tiếp hỏi Hà Nguyệt Liên.

« Ừ! » Hà Nguyệt Liên nói: « Hôm qua hắn tới tìm tôi, nói vòng nói vo rất nhiều chuyện… »

Thẩm Hoài nhìn sâu vào trong mắt Hà Nguyệt Liên, hắn biết người đàn bà này rất thực tế, lúc này hắn cũng không thể khẳng định nàng đang đứng về bên nào. Đoạn thời gian này hắn bận tối tăm mặt mũi vì chuyện cải chế, nên xem nhẹ không ít sự tình… Chắc Hà Nguyệt Liên đã biết nội tình gì đó, nhưng cũng không thấy nàng có ý thông gió báo tin cho mình gì cả.

Chẳng qua, nghĩ đến chuyện hôm qua nàng « rất không cẩn thận » để Hà Thanh Xã quan sát thấy mình nói chuyện ven đường với Đỗ Quý, chắc quá nửa rằng nàng không muốn đắc tội với bên nào.

Thẩm Hoài không cho Hà Nguyệt Liên có cơ hội tọa sơn quan hổ đấu, trực tiếp hỏi: « Đỗ Quý nói những gì! »

“Hắn nói có hơi khó nghe!” Hà Nguyệt Liên khẽ liếc nhìn sắc mặt Thẩm Hoài, dè dặt nói.

“Cô cứ nói, có khó nghe đến đâu tôi cũng chấp nhận được.”

“Hắn nói hình như Đàm bí thư không tín nhiệm Thẩm bí thư ngài như trước nữa, còn nói sẽ tố cáo anh với trên khu…”

Thẩm Hoài nhíu mày, hỏi: “Tố cáo tôi chuyện gì?”

“Hắn cầm một tập tài liệu bắt tôi ký, muốn tôi liên danh tố cáo Thẩm bí thư ngài, tôi yêu cầu cho thêm mấy ngày để suy nghĩ, bảo hắn để tài liệu lại, nó đang nằm trong phòng làm việc của tôi.” Hà Nguyệt Liên nói.
Bình Luận (0)
Comment