Phong Khí Quan Trường

Chương 193

Ngay trên ngã ba đường Xưởng Thép và phố Học Đường là tòa nhà cao tầng của bưu điện Mai Khê. Nói là cao tầng nhưng thực ra chỉ có bốn tầng, được xây từ đầu thập niên 80. 

Tầng một mặt tiền là bưu cục và quầy giao dịch, từ tầng hai trở lên là văn phòng.

Sau khi Thẩm Hoài thành lập ban tư sản công, một mực nỗ lực đề cao hiệu suất sử dụng và lợi ích của tài sản thuộc thị trấn. Năm sau trừ giữ lại tầng một làm quầy giao dịch, Thẩm Hoài sẽ đem bưu điện với biên chế chưa đến mười người triệt khỏi tòa nhà, dọn về trong trấn chính phủ, dành chỗ cho kiến thiết Cồn Giang thuê làm trụ sở, mỗi năm còn có thể tăng thêm mười mấy vạn thu nhập.

Kiến thiết Cồn Giang mới được thành lập gần nửa năm, tạm thời chỉ có năng lực thuê văn phòng làm việc, Thẩm Hoài đem xe dừng trước cửa bưu điện, vừa định xuống xe thì bắt gặp Chu Nghi từ trên lầu đi xuống.

Thẩm Hoài định đợi Chu Nghi chạy qua hẵng xuống xe, miễn cho hai bên phải lúng túng. Cũng không biết có phải Chu Nghi không nhận ra xe hắn không, mà đứng lại ngay trước bậc thềm, mở túi xách ra tìm thứ gì đó.

Chu Nghi mặc một chiếc váy màu lam rất thời trang, giữa eo là thắt lưng da cáo vàng nhạt, nhìn rất hợp với chiếc túi xách đen. Khuôn mặt hạt dưa nhỏ mà kiều mỵ, tóc đuôi ngựa, đứng trước tòa nhà bưu điện cũ kỹ, phong thái khí chất tuyệt không giống một thiếu nữ mà thị trấn nhỏ bé này nên nó.

Thẩm Hoài cắn răng đẩy cửa xe ra, cười nói với Chu Nghi đang lục tìm đồ: “Sao thế, học viện đã cho nghỉ rồi à?”

“Vẫn chưa, hai ngày trước mẹ em phải mỗ, em xin nghỉ về thăm bà mấy hôm, vài bữa nữa lại phải về lại trường thi cuối kỳ.” Chu Nghi ngẩng đầu, thấy là Thẩm Hoài, hơi giật mình, hỏi: “Anh tìm ba em à?”

« Ừ, đang có chuyện muốn bàn với ông ấy. » Thẩm Hoài gật gật đầu, chỉ chỉ lên lầu, tỏ ý có việc gấp phải bàn không thể dây dưa được, vừa định đi vào, lại nghe Chu Nghị đứng sau lưng u u nói: «Cảm ơn anh không khiến em phải đợi quá lâu… » 

Thẩm Hoài sững người trong giây lát, không có dũng khí quay đầu đối mặt với Chu Nghị, vội vã trốn lên lầu….

Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng đều có việc riêng của mình, tuy là đại cổ đông nhưng thường sẽ không can thiệp vào sự vụ kinh doanh của kiến thiết Cồn Giang, bên này chủ yếu do Chu Lập toàn quyền phụ trách, có chuyện gì trọng đại mới lâm thời tụ tập lại thương nghị.

Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng và Hà Thanh Xã đều đã đến từ lúc nào, thấy Thẩm Hoài lên lầu, Hà Thanh Xã hỏi: «Thẩm bí thư, lúc lên lầu cậu có gặp được con gái lão Chu không. Đừng nhìn lão Chu vừa béo vừa mập, nhưng con gái hắn đúng là đại mỹ nữ a ; bồn nước rửa chân cậu phải hứng không oan chút nào a… » 

Hà Thanh Xã chỉ biết chuyện Thẩm Hoài bị Chu Nghi hắt cho một chậu nước rửa chân nhưng không biết sự tình sau lưng, tự nhiên thuận miệng nói đùa.

« Tôi vừa lên lầu nhưng không thấy, chắc là không có để ý. » Thẩm Hoài giấu diếm nói, lại hỏi Chu Lập đang ngồi lật xem tài liệu: « Chu Nghi vừa đến công ty? »

« Ừ, vừa đi lúc Thẩm bí thư sắp vào…. » Chu Lập đoán, chắc lúc con gái xuống lầu đã gặp Thẩm Hoài rồi, nhưng hắn sẽ không nói rõ chuyện này, nói: « Sắp phải thi cuối kỳ rồi mà còn xin nghỉ về nhà. Nói là nghỉ hè sẽ về công ty thực tập, hôm nay qua trước để làm quen với hoàn cảnh… »

Thẩm Hoài gật gật đầu, lảng sang chuyện khác, hỏi: « Thế cuối cùng các anh bàn với Bằng Duyệt thế nào? Nếu còn có tranh chấp, chỉ cần hai bên không bất đồng quá lớn, tôi có thể nhượng bộ cho một ít… »

« Điều kiện mà Bằng Duyệt đưa ra không sai, bọn tôi đang định tìm cậu báo cáo. Nếu có thể ngày mai sẽ ký hợp đồng luôn. » Chử Hợp Lương cầm bản thảo hợp đồng lên, đưa cho Thẩm Hoài nhìn.

Hợp đồng khá dày, Thẩm Hoài không đủ nhẫn nại để nhìn kỹ, kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nói với Chu Lập: « Lão Chu nói vắn tắt thử xem, sự tình cụ thể, phía thị trấn sẽ do Hà trấn trưởng phụ trách… »

“Bằng Duyệt bỏ ra 200 vạn lấy 20% cổ phần của kiến thiết Cồn Giang, đồng ý lấy lãi suất bằng với lãi suất ngân hàng trong khoản vay 40 triệu, không thu thêm bất cứ khoản phí hay quỹ bảo đảm rủi ro nào khác…” Chu Lập nói. 

“Lần này Chu gia xử lý tương đối hiền hậu mà, vốn tôi còn tưởng điều kiện bọn hắn sẽ hà khắc hơn nhiều cơ.” Thẩm Hoài cũng khá ngạc nhiên nói.

“Ừ!” Chử Hợp Lương gật gật đầu, nói: “Điều kiện thế này, chúng ta không thể nào cự tuyệt…”

Nếu kiến thiết Cồn Giang không thể xoay đủ vốn đầu tư, kế hoạch lấy mô thức BT (đầu tư-chuyển giao) của kiến thiết Cồn Giang mà Thẩm Hoài hy vọng cũng không có khả năng để thực hiện.

Giai đoạn hiện thời, thực lực của kiến thiết Cồn Giang còn tương đối nhỏ yếu, căn bản không khả năng thông qua con đường bình thường, vay đủ 40 triệu tiền đầu tư từ ngân hàng.

Bằng Duyệt lấy tư sản của bản thân làm thế chấp, vay 40 triệu cho kiến thiết Cồn Giang mượn, chỉ là hành vi vay mượn khá thuần túy giữa các doanh nghiệp, tạm thời xoay vòng đủ số vốn cần thiết.

Bằng Duyệt làm trung gian lưu chuyển tiền tệ, rủi ro tài chính phải gánh là rất cao. Chỉ bằng điểm này, Chu gia có mở miệng đòi 20% cổ phần của Bằng Duyệt, hoặc giả thu 200-400 vạn tiền phí thì bên này cũng khó mà cự tuyệt.

Bây giờ Chu gia đồng ý cầm ra 200 vạn tiền mặt đổ vào kiến thiết Cồn Giang, giữ 20% cổ phần, điều kiện này không đơn giản là hiền hậu không, mà còn chứng tỏ Chu gia có thành ý để tiếp tục hợp tác sâu hơn.

Sau chuyện này, số cổ phần mà Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng nắm ở kiến thiết Cồn Giang sẽ giáng xuống còn 24%, nhưng đem so sánh với 50 vạn đầu tư ban đầu, lúc ấy giá trị cổ phần đã tăng lên 240 vạn. Hơn nữa kiến thiết Cồn Giang liên kết với Bằng Duyệt, bối cảnh và thực lực càng trở nên hùng hậu. Chỉ cần Chu gia không có ý tranh đoạt kiến thiết Cồn Giang, nghiền ép lợi ích của bọn hắn, thực đúng là không có lý do gì để cự tuyệt.

Thẩm Hoài thấy Dương Hải Bằng cũng rất mãn ý với phương án hợp tác này, liền nói với Chu Lập: “Thế này thì thị trấn không mắc nợ anh nữa rồi. Thế nên sau này kiến thiết Cồn Giang nhận công trình ở Mai Khê, có sai lầm gì đừng mong tôi bỏ qua…”

Chu Lập nói: “Thẩm bí thư, anh xem, nửa năm qua tôi gầy cả chục cân, công trình ở Mai Khê, không cái nào là tôi không quan tâm a…”

Trước đây tuy Chu Lập gánh đầy nợ nần, nhưng rận nhiều không sợ cắn, độ thừa nhận của tâm lý rất mạnh, thể trọng một mực duy trì trên 200 cân*. Nhưng trong nửa năm qua, từ khi kiến thiết Cồn Giang được thành lập, số công trình phải gánh ngày một nhiều, chuyện áp lên đầu đếm không xuể, khiến hắn không dám qua loa, người cũng gầy đi không ít.

*cân TQ: (hình như bằng nửa VN) 

Dương Hải Bằng cười nói: “Như thế không tốt à. Nếu không anh mà dẫn con gái ra đường, ai dám nói đó là con anh?”

Chu Lập cầm tập tài liệu lên, giả bộ muốn đánh Dương Hải Bằng, Thẩm Hoài cười hỏi: “Phương án của viện thiết kế đã làm xong chưa?”

“Xong rồi.” Chu Lập cầm bản thiết kế từ trong tủ ra, trải trên bàn, nói: “Viện thiết kế căn bản không tin chúng ta có năng lực chuyển sang xây cầu ở mặt nam. Cho dù trả tiền, bọn hắn cũng không chịu làm, cho rằng là lãng phí thời gian. Tôi đến nhà Cố viện trưởng tìm gặp hai lần, hắn mới chỉ đạo bắt bên dưới giải quyết. Lại thêm chiêu đãi không ít thuốc tốt rượu ngon, đến hôm nay mới làm xong… Thẩm bí thư, cậu và Hà trấn trưởng phải tìm tên nào dễ dễ nghe cho cầu và đường mới, mới tiện chính thức đưa lên cho trên khu thẩm định…” 

“Tên cũ của sông Mai Khê là Chử Khê” Thẩm Hoài nói: “Cầu lớn Mai Khê thì đã có rồi, không thể bỏ tên cũ áp lên cầu mới, gọi là cầu lớn Chử Khê đi, đường Xưởng Thép cũng đổi tên là đường Chử Khê. Tiểu khu góp vốn mới xây kia, tôi thấy gọi là Tân Mai tiểu thôn, tên tục một chút, nhưng dễ nhớ, cũng dễ đọc…”

“Tôi thấy mấy cái tên kia cũng được!” Hà Thanh Xã nói.

Thẩm Hoài cười cười, cũng vô ý chuyện gì đều đòi hỏi dân chủ, bắt tay vào đi làm mới là then chốt, bèn nó với Chu Lập: “Công trình cầu đường Chử Khê này sẽ quyết định bố cục phát triển cho vài chục năm sau của Mai Khê, cũng là công trình trọng điểm mà kiến thiết Cồn Giang lưu lại cho Mai Khê, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý gầy đi 20 cân là vừa, không được qua loa đâu đấy…”

Chu Lập gật gật đầu, tâm lý cảm khái.

Không chỉ là số cổ phần mà hắn nắm tăng giá trị lên 320 vạn từ khi Bằng Duyệt gia nhập, càng trọng yếu hơn, nửa năm qua, một loạt động tác đã xây chắc cơ sở cho kiến thiết Cồn Giang phát triển càng vững mạnh.

Hỏi thử ở Đông Hoa liệu có mấy nhà kiến trúc công trình có thể tiếp nhận xây khu dân cư bốn năm trăm căn hộ, có tư cách làm tổng nhận thầu đảm nhiệm xây cầu, đường cao tốc cấp 2.

Nghĩ lại bản thân nửa năm trước, bị nợ nần ép đến không thở nổi, đội thi công trong tay chỉ còn nước tản ra đánh du kích, thậm chí cả trụ sở cố định đều không có. Có đôi lúc tỉnh dậy giữa đêm khuya, Chu Lập không thể tin nổi mọi chuyện lại thay đổi chóng mặt đến mức này.

Cũng giống như Thẩm Hoài nói, từ khắc này nợ nần của thị trấn với hắn coi như đã trả sạch rồi. Chẳng qua, Chu Lập không rõ ràng ý trong câu nói của Thẩm Hoài có ám thị cả quan hệ giữa hắn và con gái mình hay không? 

Thẩm Hoài không biết Chu Lập đang nghĩ đến chuyện của Chu Nghi, nói với Hà Thanh Xã nói: “Tôi thấy thế này, hai ngày nay Hà trấn trưởng chịu khó lên khu báo cáo một cái, tận nhanh giải quyết gọn gàng việc này. Ngoài ra, sau khi công trình được động thổ, phương án cải tạo khu ổ chuột giữa phố cổ Mai Khê và cầu mới cũng nên được bắt tay chuẩn bị, mời viện thiết kế làm phương án luôn. Ý kiến của tôi là mở rộng quy mô kiến tạo Tân Mai tiểu thôn, đem dân cư trong khu cũ dời sang an trí bên này, để tiện có thể dành ra quỹ đất giữa phố cổ Mai Khê và đường Chử Khê và quy hoạch lại. Tôi đã suy nghĩ qua, để bảo trì nguyên trạng phong cách phố cổ Mai Khê và An Lan tự, khối đất này không được xây kiến trúc nào quá ba tầng. Có điều sau khi cầu đường Chử Khê đi vào hoạt động, khu vực này sẽ là vị trí đắc địa nhất của Mai Khê. Tôi định đem khối này chia lô bán ra, quy định khách mua phải xây nhà chiếu theo quy hoạch thị trấn, xây nhà, biệt thự thống nhất phong cách với phố cổ. Đồng thời sẽ gom góp vốn để cải tạo lại khu phố cổ luôn. Như thế, chờ đến khi cầu đường xây xong, mặt nam thị trấn cũng dần thành hình. Sau đó chúng ta có thể bắt tay vào cải tạo phố Học Đường…”

Hà Thanh Xã gật gật đầu, vấn đề lớn nhất là kiếm ra 40 triệu đầu tư vào cầu đường Chử Khê. Vấn đề này đã được Thẩm Hoài hóa giải dễ dàng, những sự tình khác so với nó thì dễ làm hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment