Phong Khí Quan Trường

Chương 198

Có lẽ với trọn cả thành phố Đông Hoa, cái chết của Phan Thạch Quý không đủ cuộn lên sóng gió, nhưng với rất nhiều người ở Mai Khê, việc này đem lại xúc động rất sâu. Thêm cả chuyện đêm qua Đỗ Quý đến cục công an huyện Hà Phố đầu thú, khiến toàn cả thị trấn nghị luận không thôi.

Theo kế hoạch, trưa nay Hà Thanh Xã sẽ lên khu báo cáo tình hình hạng mục công trình cầu đường Chử Khê. Có điều gần trưa bí thư khu ủy Dương Ngọc Quyền gọi điện xuống, nói muốn Thẩm Hoài cùng lên báo cáo chuyện đám đông xung kích trấn chính phủ hôm qua luôn.

Lúc Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã chạy đến phòng làm việc của Dương Ngọc Quyền, Phan Thạch Hoa cũng có mặt.

Từ trên mặt hắn nhìn không ra nửa điểm dị thường. Khi nghe Hà Thanh Xã giới thiệu xong công tác chuẩn bị bước đầu, còn cười xưng tán: “Cán bộ chúng ta phải nên như Mai Khê, sáng tạo kiến thiết địa phương. Hai năm qua phát triển của Đường Ấp hơi chậm lại, năm nay muốn đạt chỉ tiêu chắc phải dựa vào Mai Khê nhiều, tôi làm khu trưởng phụ trách kinh tế, cảm giác rất hổ thẹn a!”

Thẩm Hoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng không khỏi ngầm kinh thán; thời buổi này đám cán bộ Đảng viên cao cao tại thượng có lẽ trình độ chuyên nghiệp rất kém cỏi, nhưng tố chất tâm lý thì đúng là mạnh gấp chục lần người bình thường a; nhìn mặt Phan Thạch Hoa, không hề giống kẻ mất ngủ chút nào, thiếu chút nữa khiến hắn cũng tin chuyện Phan Thạch Quý chết không liên quan gì đến ông ta…

Suốt quá trình đàm thoại, Dương Ngọc Quyền rất ít mở miệng, điều này cũng hợp với tác phong ít nói ít cười trước đây; chỉ những khi Phan Thạch Hoa nói chuyện, chân mày ông ta mới khẽ nhăn lại,

Thẩm Hoài báo cáo chuyện đám đông vây quanh trấn chính phủ hôm qua, Phan Thạch Hoa lại lần nữa cao giọng: “Mai Khê xử lý rất chính phủ, chúng ta phải bảo vệ lợi ích quần chúng, nhưng không thể không lui nhường vô nguyên tắc được. Đặc biệt là loại tội phạm dựa vào gây sức ép lên cơ quan công quyền hòng đạt được mục đích riêng, loại đó phải đả kích thật nghiêm khắc. Nếu lần này lui nhường, về sau có chuyện cứ tụ tập mấy chục người đến chính phủ địa phương là có thể thay đổi quyết định? Tôi thấy loại phong khí này quyết không được phép sinh tồn. Tuy Phan Thạch Quý là em họ tôi, nhưng chuyện này liên quan đến hắn, không thể vì sợ tội tự sát mà bỏ qua. Tôi kiến nghị Mai Khê nên điều tra sâu thêm việc này, công bố kết quả ra, mới càng mang tính răn đe…” 

Dương Ngọc Quyền không đủ nhẫn nại để nhìn Phan Thạch Hoa biểu diễn xong, ngắt lời hắn, nói: “Chuyện này điều tra trong nội bộ Mai Khê là được rồi… trừ phi có vấn đề mới nảy sinh, không như vậy không cần phải công bố với bên ngoài. Trước mắt, nắm bắt xây dựng kinh tế là then chốt, không nên để những nhân tố khác can nhiễu quá nhiều…”

Thẩm Hoài biết Dương Ngọc Quyền quyết không thể đứng ra chủ động bao che cho Phan Thạch Hoa, thầm đoán chắc trong cái chết của Phan Thạch Quý không thấy nghi vấn gì liên quan đến Phan Thạch Hoa, nên ông ta mới tạm thời thả ra cái đã.

Dương Ngọc Quyền không muốn vướng víu đến vấn đề này, cũng càng không muốn nhìn Phan Thạch Hoa biểu diễn, hai bên tuyển chọn phương thức hiện thực nhất: thỏa hiệp!

Thẩm Hoài đưa điếu thuốc lên môi, hít hai hơi, nhìn làn khói tha thướt bay trước mắt, cũng chỉ đành tạm thời vứt chuyện này sang một bên.

Tiếp theo hắn lại báo cáo ý tưởng quy hoạch hai thôn Lý gia, Thái gia kiều mới được hợp vào Mai Khê phát triển thành khu công nghiệp và khu dân cư cho Dương Ngọc Quyền, Phan Thạch Hoa nghe.

Dương Ngọc Quyền và Phan Thạch Hoa đều tỏ vẻ khen tán, có điều cũng muốn Mai Khê đưa ra phương án quy hoạch chi tiết, để trên khu còn cân nhắc.

Lúc Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã đi ra khỏi khu chính phủ thì nhận được điện thoại từ Chu Dụ.

Khí trời bên ngoài khá nóng, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống hoa cả mắt, Thẩm Hoài không biết Chu Dụ đang quan sát mình sau phiến cửa sổ nào, bèn để Thiệu Chinh lái xe đưa Hà Thanh Xã về thị trấn trước, phần mình thì chạy vào khu chính phủ, thừa dịp người khác không chú ý, gõ cửa bước vào phòng Chu Dụ.

Chu Dụ đang ngồi sau bàn làm việc, nàng có tật cận thị, lúc làm việc phải đeo kính. Khi Thẩm Hoài đi vào, nàng vừa tháo kính xuống, phải qua một hai giây mới nhìn rõ là Thẩm Hoài, nói: “À, cậu qua đấy hả! Ngồi, ngồi xuống…”

“Chu khu trưởng triệu kiến, có chỉ thị gì cần truyền đạt vậy?” Thẩm Hoài kéo ghế dựa lại ngồi sát bên bàn, cười đùa.

Tuy Thẩm Hoài cười đùa có vẻ như rất tùy ý, nhưng tựa hồ Chu Dụ vẫn muốn nhìn thấy được điều gì đó trong nội tâm hắn.

“Đột nhiên tôi cảm thấy rất mệt mỏi, cậu thì sao?” Chu Dụ hỏi.

“Có cần tôi cho cô mượn bờ vai này dựa tạm không?” Thẩm Hoài hỏi lại

“Cậu đừng nói lung tung, tôi là tôi dựa thật đấy!” Chu Dụ hồi đáp.

Thẩm Hoài nhìn vào mắt nàng, Chu Dụ hơi ngượng ngập chuyển đầu đi, cũng thấy mình trả lời hơi “điên điên”.

Thẩm Hoài thừa nhận vẻ đẹp từ dung nhan của Chu Dụ mang lại cho hắn sức dụ hoặc rất lớn, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì với nàng. Song một khắc này, nhu tình trong lòng đột nhiên tuôn ra ào ạt như suối, hắn hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác mệt mỏi khi nàng nghe được tin Phan Thạch Quý “sợ tội tự sát”, trong khi Phan Thạch Hoa lại vẫn thản nhiên vô sự. 

Người chưa đánh mất lương tâm, muốn tiếp tục sinh tồn trong chốn quan trường, nhất định phải có ý chí vô cùng cứng rắn.

Thẩm Hoài vươn chân ra, nhẹ chạm lên chân Chu Dụ dưới gầm bàn. Đôi chân dài gợi cảm hút hồn của nàng bị Thẩm Hoài “mài giũa” phải đến hai ba giây mới thu lại.

Cảm giác tiếp xúc mềm mại lưu trong tim Thẩm Hoài, khiến tâm tạng hắn như bị bóp nghẹt, cũng khiến hắn dám xác nhận, nháy mắt kia, Chu Dụ đã bị động đến chân tình. 

“Nghe nói hai ngày nữa cậu xin nghỉ về Bắc Kinh.” Tâm tạng Chu Dụ đập loạn xạ, từ trên bàn lật ra một tập hồ sơ, cố trấn tĩnh lại, giấu giếm vẻ hoảng loạn, lớn mật đến cực trí vừa rồi, cảm giác như bản thân sắp điên mất, nói: “Thị ủy tổ chức hoạt động đến Bắc Kinh tham gia kêu gọi đầu tư, khu Đường Ấp bên này sẽ do tôi dẫn đội. Lần này Mai Khê là điển hình cho chúng ta tuyên truyền, cậu có rảnh để tham gia không?”

Thẩm Hoài là đứa biết đánh rắn đánh bảy tấc, không nói chuyện, cằm dưới dựa lên bàn, chỉ muốn nhìn vào đôi mắt thẹn thùng mê người của nàng.

“Tôi nói chuyện nghiêm túc, cậu đừng nhìn thế có được không?” Chu Dụ gần như cầu xin, mặt đỏ bừng cả lên.

“Đôi khi tỉnh dậy sau cơn mơ, tôi không biết bản thân là ai nữa…” Thẩm Hoài ngồi thẳng người, thu lại ánh mắt khinh mạn lúc nãy, nhẹ giọng nói: “Cô có tin không? Tôi luôn có cảm giác như mình đang tồn tại trong một thân xác khác, giống như đang làm chuyện của người đó, sống cuộc sống của người đó…”

Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Chu Dụ bình tĩnh lại, nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy ấy một lúc lâu, nói:

“Hồi rạng sáng tôi mới nhận được tin báo Phan Thạch Quý sợ tội tự sát, mới đầu cũng tự nhủ: Việc này thì liên quan gì đến mình? Lại tiếp tục đi ngủ, trong khi ngủ tôi mơ thấy một giấc mơ, rằng người nhảy xuống hồ Thanh Long là chính mình, có vô số giọng nói ở trên bờ la lên: Coi kìa, cô ta sợ tội mới tự sát! Nước hồ khiến tôi ngạt cả hơi, nhưng lại không cách nào tỉnh lại. Rất kỳ lạ, trong mơ người kéo tôi ra khỏi hồ lại chính là cậu… Sau đó thì tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Cả người như bị khùng, trong đầu toàn nghĩ đến giấc mơ kia, tôi cứ nghĩ hồ Thanh Long kia có phải là quan trường mà chúng ta “sợ tội tự sát” không? Nếu nói cậu có loại cảm giác như đang sống trong thân xác người khác, vậy mấy năm qua tôi lại có cảm giác như mình đang chìm dưới đáy hồ. Loại cảm giác này không biết nói với ai cả. Hồi trước thì cũng chẳng sao, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại muốn tìm được người để tâm sự một chút… Tôi nghĩ, chắc mình không phải là người kiên cường…”

Thẩm Hoài nhìn đôi mắt đẹp đến quá phận của nàng, vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn kia.

Chu Dụ rụt tay lại, nói: “Có đôi lúc không có ai để nói chuyện khiến tôi ngạt thở đến chết mất… Có điều không hề có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm…”

“…” Thẩm Hoài thống khổ vỗ vỗ gáy đầu, nói: “Được rồi, là tôi hiểu lầm, về sau đảm bảo sẽ là đối tượng cực tốt cho Chu khu trưởng đàm thoại, tuyệt đối không cho bản thân có suy nghĩ gì khác…”

Chu Dụ trừng mắt, không để hắn nói bậy nói bạ, hỏi: “Cậu về Bắc Kinh đã có lịch trình cụ thể gì chưa?”

“Thứ bảy này là đại thọ ông nội tôi, không kịp mua vé máy bay nên ngày mai tôi lên tỉnh ngồi xe lửa.” Thẩm Hoài nói: “Cô định ngồi xe lửa hay ngồi máy bay?”

Năm ngoái Đông Hoa đã xây xong phi trường, nhưng số chuyến bay rất thưa thớt, đi đi lại lại với Bắc Kinh chỉ có 2 chuyến/tuần. Thẩm Hoài lại chưa đủ tư cách điều chuyên cơ, ngồi máy bay cuối tuần thì không kịp, nên đành lên tỉnh ngồi xe lửa. 

“Công tác đến cuối tuần mới có thời gian rảnh, cũng là vì chuyến hoạt động ở Bắc Kinh mới dọn ra được thời gian.” Chu Dụ nói: “Hơn nữa có máy bay thì đi máy bay vẫn hơn, cần gì lên tỉnh ngồi xe lửa cho khổ thân?”

“Vậy không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước?” Thẩm Hoài đứng lên hỏi

“À, đây là tài liệu về hoạt động lần này, cậu cầm lấy…” Chu Dụ đưa một xấp tài liệu cho Thẩm Hoài.

“Cô không ra cửa tiễn một cái? Tốt xấu gì cũng nên cho tôi hưởng đãi ngộ của nhân vật có chức có quyền chứ?” Thẩm Hoài cười nói.

“Được voi đòi tiên?” Chu Dụ trừng Thẩm Hoài một cái, những vẫn chạy ra giúp hắn mở cửa.

Giờ Thẩm Hoài mới chú ý đến toàn thân quần áo mà Chu Dụ mặc hôm nay. Đồ công sở, váy đến trên đầu gối ba tấc là dừng, tất chân tơ đen, mỹ diễm vô cùng, mang theo khí chất ưu nhã mà những cô gái xinh đẹp khác chưa hẳn đã có được.

“Hôm nay cô mặc rất đẹp, tôi lỡ nhìn một cái, không biết đêm nay có ngủ được không nữa.” Thẩm Hoài nói… thấy Chu Dụ nhấc tay muốn đánh, vội cầm xấp tài liệu trượt ra cửa.

Ra đến cửa khu chính phủ Thẩm Hoài mới rảnh mắt xem qua xấp tài liệu. Đây là hoạt động do thành phố Bắc Kinh và đại diện mười ba thành phố tổ chức, liên hợp với các hiệp hội kinh doanh ở Đài, Cảng, Áo (Đài Loan, Hương Cảng - Hồng Kong, Áo Môn- Ma Cao), quy mô khá lớn, phía thành phố Đông Hoa sẽ do phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm dẫn đội, các khu huyện đều phái nhân viên tham gia. Thẩm Hoài nhìn vào danh sách nhân viên, không ngờ thấy cả tên Chu Minh. Hắn cười cười, đối với hoạt động này không quan tâm cho lắm, chỉ mong đợi được gặp Chu Dụ ở Bắc Kinh thôi…
Bình Luận (0)
Comment