Phong Khí Quan Trường

Chương 217

Nhìn anh tư mặt đỏ như gan heo, Tống Văn Tuệ ngũ vị tạp trần: Đổi lại là người khác, bị con trai đương mặt mọi người “có lý có cứ” bác bỏ quan điểm, nói không chừng tâm lý sẽ sinh cảm giác “đứa nhỏ này lông cánh cứng rồi” mà vui sướng, ai lại như hắn, không ngờ đâm ra nhục nhã! Thầm nghĩ, có lẽ anh ta căn bản không xem Thẩm Hoài là con ruột mình?

Điền Gia Canh là người ngoài, đối với thái độ phủ định Tống Bính Sinh của Thẩm Hoài chỉ cho là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, mà sự thong dong tự tin Thẩm Hoài biểu hiện trong phong thái nói chuyện khiến hắn khá hân thưởng. Ngược lại, Tống Bính Sinh phản ứng lớn như thế khiến hắn rất ngoài kỳ, kỳ quái nhìn hạ cấp, chẳng lẽ lòng dạ hắn hẹp hòi đến mức bị con trai phản bác liền không chịu được?

Tâm lý Điền Gia Canh chợt sinh cảnh giác với Tống Bính Sinh, hắn không ưa thích những thủ hạ năng lực bình thường, tư tưởng bảo thủ; nhưng càng chán ghét quan viên năng lực bình thường, tư tưởng bảo thủ, lòng dạ lại hẹp hòi; cho rằng loại người này không chỉ không làm được việc, còn đạp hư cả việc tốt.

“Ha ha, Điền bộ trưởng, tôi còn đang định gọi điện mời anh tới uống rượu mừng.”

Không khí đang trầm lắng, chợt một tiếng cười sảng lảng từ ngoài hiên truyền tới.

Thẩm Hoài ngước đầu nhìn sang, là một người đàn ông trung niên đang bước lại, hắn vừa nhìn đã đoán ra người này là bác hai Tống Kiều Sinh.

Tuy khuôn mặt bác hai và phụ thân rất giống nhau, nhưng phong thái bước đi mười phần quan tướng, tinh khí thần rất đủ, ánh mắt lấp lánh, cho người ta cảm giác mình luôn được quan chú. Cũng duy có bác hai Tống Kiều Sinh xuất hiện, mới khiến vẻ cao ngạo ẩn ẩn sau tư thái đê điệu của Điền Gia Canh hơi thu liễm chút.

Làm nhân vật trung tâm đời thứ hai của Tống gia, là kẻ cạnh tranh trong đợt cướp đoạt lợi ích chính trị tám năm sau, Thẩm Hoài có thể cảm nhận được khí thế hơn xa người bình thường toát ra từ Tống Kiều Sinh; Chắc Tống Hồng Kỳ cũng cố ý học phong thái của phụ thân hắn, có điều hỏa hầu quá cạn, chỉ học được hai ba phần hình mà thôi.

Thẩm Hoài thầm nói: Điền Gia Canh được phụ thân và tiểu cô cùng bồi vào đại sảnh dự yến là được rồi, không cần bác hai phải ra nghênh làm gì, có lẽ là muốn biểu hiện hai bên không hề bởi chuyện giành ghế mà khúc mắc.

Tống Kiều Sinh chạy lại bắt tay với Điền Gia Canh, nhìn Thẩm Hoài một cái, hỏi: “Đang bàn chuyện gì vậy, thấy náo nhiệt lắm mà?” lúc hắn ra khỏi đại sảnh, vừa bắt gặp Thẩm Hoài đang cầm tay Điền Gia Canh, mà lão tứ đứng đó có vẻ hơi quẫn bách, nên hiếu kỳ hỏi.

Thẩm Hoài quay đầu liếc Tống Hồng Nghĩa một cái, nói: “Cháu và anh Hồng Nghĩa đang thảo luận chuyện đầu tư vào Mai thép, anh Hồng Nghĩa không tin tưởng Mai thép đủ năng lực tiêu hóa số vốn đầu tư quy mô 300 triệu, đúng lúc Điền bộ trưởng nghe được. Cháu không ngờ Điền bộ trưởng cũng biết những công tác mình làm ở Mai Khê, đang định báo cáo công tác với Điền bộ trưởng…”

“Hồng Nghĩa a, đứa này cả ngày ăn chơi vui đùa, nó thì biết gì về kinh tế?” Tống Kiều Sinh bước lên trước một bước, án tay lên bả vai Thẩm Hoài, làm như hiến bảo, cười nói với Điền Gia Canh: “Điền bộ trưởng, thế nào, trong đám tiểu bối của Tống gia bọn tôi cũng có một hai nhân vật xuất sắc chứ?”

“Ừ, Tống gia nhân tài đông đúc, Hồng Kỳ, Hồng Quân có năng lực tôi đã sớm biết, cũng biết chuyện ở Mai Khê và Mai thép, nhưng Tống bộ trưởng anh không nói với tôi Thẩm Hoài là con cháu Tống gia các anh a.” Điền Gia Canh rung đầu mà cười, nói.

“Ha ha.” Tống Kiều Sinh nói: “Tôi mong không được giới thiệu cho tất cả mọi người biết đứa cháu này xuất sắc thế nào. Có điều Bính Sinh yêu cầu với Thẩm Hoài rất cao, cũng rất nghiêm ngặt, sợ lúc này bốc hắn tâng lên trời, đối với sự trưởng thành của nó có bất lợi..”

Hôm nay Thẩm Hoài bị Tống Hồng Nghĩa chế nhạo nửa ngày, bốn tưởng níu hắn ra cho mất mặt một phen, không ngờ bác hai nửa đỡ nửa đánh chặn ngang lại, còn thuận thế đáp bậc thềm cho phụ thân hắn xuống đài.

Loại năng lực chỉ trong thời gian ngắn đã nhìn rõ cục diện, xoay vần thế cuộc trong lòng bàn tay này khiến Thẩm Hoài ngấm ngầm cả kinh không thôi.

Khí thế bị Tống Kiều Sinh áp xuống, tình hình cũng không cho phép hắn biểu hiện quá đặc biệt, đành lắc mình, giãy dụa khỏi bàn tay Tống Kiều Sinh, cười nói: “Vừa nhắc đến yêu cầu nghiêm khắc, cháu lại rầu thối ruột rồi. Thôi vậy, để cháu đi cùng với Hồng Nghĩa, Hồng Kỳ, miễn để bác hai với phụ thân tóm được cơ hội, ra thêm yêu cầu gì hà khắc…”

Thẩm Hoài sải bước lui đến bên thân Tống Hồng Nghĩa, cũng không quản mặt hắn đang đỏ bừng như tôm luộc, nhiệt tình kéo bả vai, làm như một đôi huynh đệ thân mật thắm thiết.

Con ngươi Tống Kiều Sinh khẽ nheo lại, đưa mắt dõi theo Thẩm Hoài một cái, ý cười trên mặt không giảm, rung đầu cười nói với Điền Gia Canh: “Bọn trẻ bây giờ trơn như cá chạch…” Tựa hồ vì một đứa cháu giảo hoạt mà cảm thấy đành chịu, vươn tay mời Điền Gia Canh cùng vào yến sảnh.

Điền Gia Canh cười lớn, nhìn Thẩm Hoài một cái, mới cùng Tống Kiều Sinh bước lên bậc thềm.

Đường Kiến Dân nhìn sang thê tử, người ngoài không biết rõ con người Tống Kiều Sinh, nhưng hắn làm con rể nhà họ Tống, tiếp xúc với Tống Kiều Sinh mấy chục năm, biết Tống Kiều Sinh là người dù có khiến ai đó cảm giác không thoải mái cũng không nói ra miệng được.

Đường Kiến Dân còn bận tâm Thẩm Hoài sẽ bị khí thế Tống Kiều Sinh ép xuống, không ngờ hắn lại giảo hoạt giãy thoát đi, bám ríu với đám Hồng Nghĩa.

Nhìn khuôn mặt cau có khó chịu kia của Hồng Nghĩa, Đường Kiến Dân không khỏi phì cười, cũng không trách Thẩm Hoài đắc thế không tha người, cố ý dày vò hắn được, chỉ có thể trách vừa rồi hắn quá không biết tiến thối….

**************

Đầu buổi, thủ tướng đại diện cho TW đến chúc thọ, đợi thủ tướng cáo từ rời đi, thọ yến mới chính thức bắt đầu.

Ngồi cùng bàn với lão thọ tinh, phần lớn là chiến hữu cũ, từng đồng sinh cộng tử trên chiến trường, còn lại là một số lão đồng chí cũng lui sau màn, nhưng sức ảnh hưởng trong nội bộ Đảng vẫn rất lớn.

Những ông già này, dù không phải tất cả đều là Tống hệ, thì cũng cùng Tống hệ đồng khí liên chi; những ông già “không hòa thuận” với Tống hệ, đa phần chỉ phát một tấm điện mừng là xong việc.

Trong đám quan viên đương quyền tới chúc thọ, lấy ủy viên quốc vụ viện, chủ nhiệm ủy ban kinh tế kế hoạch nhà nước (Quốc kế ủy) Hạ Tương Hoài là địa vị tối cao, Điền Gia Canh và bộ trưởng bộ Điện lực Đới Thành Quốc và Tống Kiều Sinh địa vị tương đương.

Hạ và Đới đều là những người được lão gia nâng đỡ, đề bạt, cùng Tống Kiều Sinh bị xem là lực lượng trung kiên của Tống hệ, nhưng năm nay Hạ Tương Hoài đã 65 tuổi, Đới Thành Quốc cũng đã 61 tuổi.

Hiện tại chính sách trẻ hóa cán bộ càng nhận được sự đồng thuận cao trong Đảng, đổi đợt ba năm sau, Hạ Tương Hoài gần như sẽ lui xuống, phần Đới Thành Quốc và Tống Kiều Sinh nếu không có tư lịch ở địa phương bù vào, muốn tiến thêm một bước là rất khó, lý tưởng nhất là ba năm sau đến địa phương làm một đợt phong cương đại quan rồi lui hưu.

Ưu thế lớn nhất của Tống Kiều Sinh là tuổi tác, năm nay ông ta mới 56 tuổi, cho dù tương lai đặt rõ chế độ lãnh đạo quá 68 tuổi tất phải lưu hưu, hắn vẫn còn 12 năm sinh mạng chính trị, cũng là nhân tuyển có khả năng nhất để tiến vào ban bệ lãnh đạo TW trước mắt của Tống hệ.

Kẹp giữa Hạ, Đới và bác hai, Thẩm Hoài đoán chắc tâm lý Điền Gia Canh quá nửa sẽ không dễ chịu, nhưng nhìn ông ta ngồi đó, cùng Hạ Tương Hoài, Đới Thành Quốc đàm tiếu phong sinh, có nói có cười, còn chỉ vào phụ thân hắn, Tống Bính Sinh nói: “Bính Sinh sắp cùng tôi đến Hoài Hải nhận chức, tôi phải tìm cậu ta uống thêm mấy chén, hai bên mới càng hợp tác thuận lợi…” Cứ thế ngạnh sinh sinh kéo Tống Bính Sinh vào ngồi cùng bàn.

Lệnh bổ nhiệm phụ thân hắn vào ghế phó tỉnh trưởng Hoài Hải chắc cũng sắp xuống rồi, miễn cưỡng tính là có tư cách ngồi chung bàn với Hạ, Đới, Điền và bác hai. Nhưng Tống Bính Sinh ngồi xuống đó, thần thái câu cẩn, khí thế bị mấy đại lão kia ép chặt, giống như con dâu mới về nhà chồng, lập tức chuyển dời thế bị giáp kích tứ phía cho Điền Gia Canh.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Thẩm Hoài khẽ than thở một hơi, cũng hiểu vì sao bác hai tranh đoạt ghế bí thư Hoài Hải thất bại, Điền Gia Canh và những kẻ đứng sau lại đẩy ghế phó tỉnh trưởng cho phụ thân hắn làm an ủi. Có lẽ bọn hắn cũng nhìn rõ hình thế, dù đưa phụ thân lên chính chức tỉnh bộ, cũng không khả năng nảy sinh uy hiếp quá lớn.

Dù để tiểu cô đi gánh cái ghế phó tỉnh trưởng này thì tác dụng cũng mạnh hơn xa phụ thân hắn a. Đáng tiếc, đối với điều này Tống gia lại có khổ nói không ra: Đã cho con cái trực hệ nhà họ Tống hai suất tỉnh bộ rồi, chẳng lẽ còn không thỏa mãn?

Phần Thẩm Hoài tất nhiên chỉ có tư cách ngồi bàn với Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ và thư ký của Điền Gia Canh. Hôm nay Tống Hồng Nghĩa mất hết mặt mũi, vốn định tránh ra, nhưng bị Thẩm Hoài theo sát gót, bộ dáng thành thật xin chỉ giáo vấn đề đầu tư sản nghiệp, sao để hắn có cơ hội trượt đi được?

Nhìn Điền Gia Canh cúi người kính rượu lão gia, Thẩm Hoài quay sang nói với Tống Hồng Nghĩa: “Anh Hồng Nghĩa, chúng ta cũng qua đó chúc thọ lão gia đi….” Vừa nói vừa không cho hắn cơ hội cự tuyệt, một tay cầm ly rượu, một tay kéo Tống Hồng Nghĩa đứng lên.

Tống Hồng Kỳ nhìn em trai ngồi yên không chịu đứng dậy, vươn chân đá một cái, cũng đồng thời bưng ly lên, gọi thêm cả Hồng Quân: “Anh là lão đại, dẫn đầu đi thôi, đám cháu chắt chúng ta cùng sang đó kính rượu một thể luôn…”

Tống Hồng Quân biết hôm nay Hồng Nghĩa chọc phải tổ ong vò vẽ là Thẩm Hoài, nhưng Hồng Kỳ lại sẽ không ngồi xem em trai bị người ta bắt nạt, muốn kéo cả hắn theo, làm thế mới không cho Thẩm Hoài có đất để phát tác. Tuy hắn cũng thầm nhủ đau đầu, song Hồng Kỳ đã gọi đích danh rồi, đành đứng lên gọi cả đám cùng sang đó.

Thẩm Hoài cũng mặc kệ, theo đám người đi vào trung tâm yến sảnh.

Lúc này Điền Gia Canh dưới sự bồi cùng của Tống Kiều Sinh, kính xong rượu về lại chỗ ngồi, Thẩm Hoài liền chuyển hướng, bước lại gần ông ta, nâng ly nói: “Điền bộ trưởng, về sau tôi và ba tôi đều làm việc dưới sự lãnh đạo của ngài, khai sáng cục diện mới ở Hoài Hải. Tửu lượng mà tôi không được, tôi xin đại biểu, kính Điền bộ trưởng một ly…”

Thẩm Hoài đột nhiên làm thế này, đám Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ cũng trở tay không kịp, lại không thể thất lễ với Điền Gia Canh, đành dừng lại đợi Thẩm Hoài kính rượu xong.

Đồng thời trong lòng bọn hắn lại do dự, đợi Thẩm Hoài kính rượu xong, mình có nên theo sau hướng Điền Gia Canh kính một chén. Nhưng không quản thế nào, Thẩm Hoài là đơn độc kính, bọn hắn là đồng loạt kính, phong quang của đám tiểu bối toàn bộ bị Thẩm Hoài chiếm sạch.

Một đám tiểu bối chen giữa bàn yến tiệc, duy có Thẩm Hoài đàm tiếu phong sinh nâng ly kính rượu Điền Gia Canh, muốn đám đông khách nhân không chú ý cũng khó.

Tống Bính Sinh nhìn con trai, lúc này hắn lại không thể lên tiếng quở mắng, đành phải đứng lên, bồi cùng Điền Gia Canh uống rượu.

Điền Gia Canh đứng lên, vẫy tay để phục vụ viên đổ đầy ly rượu trong tay, cười với Hạ Tương Hoài, Đới Thành Quốc: “Tống gia thật là nhân tài lớp lớp a, Thẩm Hoài mới chừng này tuổi đã dẫn dắt Mai thép làm ra thành tích không mọn. Nếu tỉnh Hoài Hải nhiều thêm mấy thanh niên tài tuấn như cậu ta, tôi đến Hoài Hải sẽ dễ làm việc hơn nhiều…”

Điền Gia Canh đứng lên, Tống Kiều Sinh cũng không thể ngồi nữa rồi, liền mở miệng giới thiệu Thẩm Hoài cho chúng nhân trên bàn: “Thẩm Hoài là con trai Bính Sinh, hiện đang rèn luyện dưới hương trấn Đông Hoa…” Đợi Thẩm Hoài kính rượu với Điền Gia Canh xong, lại nói với hắn: “Cháu cũng kính Hạ ủy viên, Đới bộ trưởng một ly…”

Có đôi lúc cùng là một câu nói, nhưng trong không khí khác nhau, sẽ tạo cho người nghe cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Nếu trong hoàn cảnh khác, biết Thẩm Hoài là con cháu Tống gia, lại chỉ nhận chức dưới hương trấn nông thôn, đa số người sẽ cho rằng hắn chẳng có tiền đồ gì. Nhưng đằng này Điền Gia Canh, Tống Kiều Sinh đều trịnh trọng nói Thẩm Hoài rèn luyện dưới hương trấn, người khác sẽ nghĩ, liệu đây có phải là sắp xếp của Tống gia?

Điền Gia Canh đã đứng lên, Hạ Tương Hoài, Đới Thành Quốc cũng không thể cầm nắn thân phận, cùng đứng lên tiếp nhận rượu hai cha con Thẩm Hoài, Tống Bính Sinh kính.

Một màn này khiến chúng nhân trong đại sảnh đều tròn mắt mà nhìn: Thằng nhóc đó là ai a? Kính rượu một vòng, lại đem cả Hạ Tương Hoài, Đới Thành Quốc, Điền Gia Canh cùng đứng lên tiếp nhận?

Mấy lão đồng chí cùng bàn với lão thọ tinh cũng dồn dập hỏi lão gia Tống Hoa: “Lão Tống, đây là đứa cháu nào của ông, đúng là nhất biểu nhân tài mà?”
Bình Luận (0)
Comment