Phong Khí Quan Trường

Chương 275

">“Hôm qua người Nhật làm thế có hơi quá đáng, nhưng đáng ra tôi phải xử lý tốt hơn, chứ không nên phản ứng kịch liệt như vậy. Sau khi trở về, tôi đã thành khẩn nhận ra sai lầm, nhận ra sự ấu trĩ khi có thái độ không tốt với bọn họ. Có lẽ là bởi từ nhỏ thường được nghe một số chuyện nên trong thâm tâm mới vô thức không muốn hợp tác cùng xí nghiệp của Nhật. Ông nội tôi, còn cả phụ thân Đàm bí thư ngài đều bị thương trên kháng chiến. Hồi nhỏ tôi nghe người trong nhà nói qua, trên thân ông nội còn ba viên đạn bị người Nhật bắn đến giờ không cách nào lấy ra… Đương nhiên hiện tại là thời kỳ hòa bình, chúng ta phải kiên quyết trên con đường kiến quốc, bởi thế mới có Trung Nhật hữu hảo. Muốn phát triển, đôi mắt phải nhìn về phía trước chứ không thể mãi nhìn về quá khứ. Chuyện hôm qua là do tôi nhận thức không đủ mới diễn ra sai lầm, mong Đàm bí thư hiểu cho…”

Hùng Văn Bân để tay lên gối, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mặt trầm như nước, nghe Thẩm Hoài huyên thuyên với Đàm Khải Bình, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn lúc làm kiểm điểm cực bình tĩnh, không chút dị dạng. Hiện tại có thể khẳng định, chuyện hôm qua là hắn mượn cớ làm loạn, muốn tiến một bước bức Đàm Khải Bình vào góc chết, sau đó mới lui hai bước để tâm lý họ Đàm hơi hơi dễ chịu một chút, thực tế là vẫn đạt được mục đích khiến Đàm Khải Bình phải lui nhường.

Hùng Văn Bân thầm nghĩ: Lấy tình hình hôm qua, giữa lúc Đàm Khải Bình đang nóng đầu, không hắt ly nước trong tay ra, không hắt tỉnh, hắn lạnh tâm tình họ Đàm trước, hôm nay có nhượng bộ thế nào đều sẽ không đạt hiệu quả như mong đợi… Đương nhiên, ly nước kia hắt ra cũng nhằm hạ bớt khí thế bức nhân của phái đoàn Nhật Bản.

Hùng Văn Bân nhìn sang Đàm Khải Bình, khuôn mặt banh chặt cả sáng nay tựa hồ có dấu hiệu hòa hoãn, tâm lý không khỏi cảm khái: Thẩm Hoài thật dám chơi hiểm cờ a!

Chu Minh đứng bên cạnh lại nửa hỉ nửa ưu; Thẩm Hoài cúi đầu trước Đàm Khải Bình, về sau ngày lành của hắn ở Mai Khê cũng đến rồi; nhưng đồng dạng, quan hệ căng thẳn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình được hoãn giải, vậy hy vọng Thẩm Hoài bị đá khỏi Mai Khê cũng thành bong bóng, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người tiếc nuối.

Đàm Khải Bình bưng ly trà lên, thổi bớt hơi nóng, qua làn hơi mịt mù, khẽ nhíu mày nhìn Thẩm Hoài, từ bộ dạng thành khẩn trên mặt hắn nhìn không ra sơ hở gì, thầm nhủ: Chắc cuộc điện thoại gọi cho Tống Bính Sinh hôm qua đã phát huy hiệu quả.

Đàm Khải Bình nói: “Cán bộ thanh niên các cậu tuổi trẻ khí thịnh, dễ kích động chỉ là một phần, một phần khác là nhiệt tình, ham học hỏi, bởi thế mới nói có tốt có xấu. Chuyện hôm qua không phải lỗi hoàn toàn do cậu, phía Nhật không tôn trọng nhân viên đàm phán của chúng ta, chúng ta phải có thái độ cơ bản nhất định. Nhưng mà hôm nay đại diện phía Fuji vẫn chưa rời Đông Hoa, biểu thị bọn hắn còn có ý tiếp tục bàn dự án hợp tác, cậu nhìn nhận việc này như thế nào?”

Thẩm Hoài nói:

“Sáng sớm hôm nay tôi đã đến công ty, triệu tập ban quản lý Mai thép tiến hành thảo luận nghiêm túc về chuyện hợp tác và yêu cầu của Fuji. Nhà máy điện là hạng mục hợp tác giữa Mai thép và điện lực Đông Nam, bến cảng là hạng mục hợp tác giữa Mai thép và tập đoàn Bằng Duyệt. Hai hạng mục này không phải cứ Fuji đề ra yêu cầu là chúng ta nhất định phải nhượng bộ. Fuji muốn đầu tư vào TQ, tất nhiên bọn họ sẽ hy vọng chúng ta tuân thủ các quy tắc thương nghiệp… Không chỉ là quy tắc với Fuji mà cả quy tắc với các đối tác khác… Như thế mới giành được sự tín nhiệm của đối phương. Bởi vậy, đối với Fuji, những yêu cầu hợp lý, phù hợp quy tắc, chúng ta hẳn sẽ tích cực tiếp nhận; còn yêu cầu vô lý thì chúng ta không thể lui nhường, nếu không sẽ bất lợi cho hợp tác về lâu về dài. Đêm hôm qua, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, điều kiện giới hạn mà Mai thép cũng như đối tác hiện thời là điện lực Đông Nam và tập đoàn Bằng Duyệt có thể chấp nhận là phục vụ phối bị công nghiệp cho các dự án, bao gồm nhà máy điện, bến cảng và công trình hùn vốn với tư cách bình đẳng như nhau, thậm chí giá cả và lượng cung ứng có thể ký hợp đồng trước. Sau khi Fuji có một đến hai hạng mục đầu tư vào Đông Hoa, xác nhận bọn họ có thành ý, muốn cộng đồng phát triển ngành thép địa phương, có thể suy xét để họ tham gia vào giai đoạn hai mở rộng nhà máy điện và bến cảng.”

Tô Khải Văn nghe Thẩm Hoài nói thế này, tâm lý thầm mắng: “Đm, mấy câu kiểm điểm trước đó nghe còn thành khẩn, đến khi vẽ ra giới hạn này, nào có nửa điểm nhượng bộ gì đâu.”

Ánh mắt nhìn Thẩm Hoài của Đàm Khải Bình dần lại trở nên sắc nhọn, hỏi: “Cậu cảm thấy làm vậy liệu có nắm bắt đàm phán sẽ thành công?”

“Đàm phán… đàm phán…. chủ yếu là ở chữ đàm, không “đàm” thì làm sao biết giới hạn của Fuji là đến đâu?” Thẩm Hoài nói: “Nếu Fuji không có khả năng nhượng bộ, tôi nghĩ sau chuyện hôm qua bọn hắn đã rời Đông Hoa rồi…”

Đàm Khải Bình không thể không thừa nhận Thẩm Hoài nói có lý, đại diện Fuji không rời Đông Hoa, chứng tỏ bọn hắn đã chuẩn bị sẽ làm ra nhượng bộ, hôm qua đúng là mình quá gấp gáp… Nghĩ đến đây, sắc mặt Đàm Khải Bình mới hòa hoãn xuống, nhìn Thẩm Hoài, nói: “Vậy ly nước cậu hắt hôm qua cũng là để thử giới hạn bọn họ à?”

Nghe Đàm Khải Bình trong lời có đao, Thẩm Hoài sao sẽ thừa nhận, nói: “Đây là điều cô út phân tích cho tôi trong điện thoại hôm qua…”

“Hôm qua cậu đã tỏ thái độ rồi, vậy tiếp theo nên đàm phán sao đây?” Đàm Khải Bình lại hỏi.

“Đàm phán phải có một người xướng mặt trắng, một người xướng mặt đỏ.” Thẩm Hoài nói: “Đàm bí thư là phận bề trên, lãnh đạo, tôi làm sai cái gì cứ phê bình, đó là điều hiển nhiên. Nhưng mặt trắng tôi đã bày ra rồi, thu trở về cũng không thích hợp. Tôi nghĩ, hay là đổi người khác xướng mặt đỏ? Đây là nguyên nhân tôi gọi cả Chu Minh cùng sang. Ở thị thép Chu Minh từng có kinh nghiệm công tác khá phong phú, lại công tác ở kế ủy nhiều năm, đối với chính sách kêu gọi đầu tư cũng rất quen thuộc. Trong khi đến Mai Khê đã 4 tháng nhưng vẫn chưa có chỗ cho cậu ấy phát huy sở trường. Tôi định để Chu Minh và mình đại diện Mai thép, phụ trách quá trình đàm phán. Nếu dự án thành công, Chu Minh cũng sẽ là nhân viên thích hợp đảm nhiệm quản lý trong dự án…”

Nghe Thẩm Hoài nói thế, Chu Minh vừa kinh vừa hỉ, hắn còn tưởng hôm nay Thẩm Hoài cúi đầu làm kiểm điểm với Đàm Khải Bình chỉ là bề mặt, hòa hoãn mâu thuẫn hai bên; chứ không ngờ hắn sẽ tiến cử mình tham dự đàm phán; nếu thành công, bản thân còn thành người quản lý hạng mục.

Chu Minh một mực băn khoăn, không biết đến lúc nào mới ngóc đầu lên được; ai biết phong hồi lộ chuyển, phong thủy sẽ biến đổi chóng mặt thế này.

Sắc mặt Đàm Khải Bình sau khi nghe được câu nói kia mới thực sự hòa hoãn xuống, không quản bước nhượng bộ này có ý nghĩa thế nào, song nó đã tỏ rõ đúng là Thẩm Hoài có tâm tư lui một bước.

Duy có Hùng Văn Bân vừa kinh vừa nghi, đầy mặt nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, nhất thời không hiểu hắn làm thế là có ý gì.

Qua rất lâu, Hùng Văn Bân mới chậm rãi mở miệng: “Đàm phán tiếp theo tôi sẽ không tham gia nữa. Có vào cũng chỉ thêm loạn… Đàm phán cần có sách lược, lời này không sai. Sách lược cụ thể ra sao mới có thể công hạ bảo lũy đối phương thì cậu, Chu Minh đi tìm Lương Tiểu Lâm, Cố Đồng thương lượng.” Nghĩ một chốc, lại quay sang nói với Hùng Văn Bân: “Lão Hùng, cậu cũng sang giúp bọn hắn chút ý kiến.”

Thấy Đàm Khải Bình không tham dự đàm phán nữa, Thẩm Hoài thầm thở phào một hơi, nói: “Được, tôi nhất định sẽ thành tâm hướng Lương thị trưởng, Hùng chủ nhiệm thỉnh giáo kinh nghiệm…”

Hùng Văn Bân nhìn Thẩm Hoài, thầm nhủ: Trừ Đàm Khải Bình, ở Đông Hoa ai còn ép được ngươi? Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng vẫn còn nghi hoặc tại sao Thẩm Hoài lại lôi cả Chu Minh vào. Nhìn Chu Minh mặt lộ hỉ sắc, tâm lý không khỏi âu lo.

Đàm Khải Bình vẫy vẫy tay, nói: “Các cậu đi tìm Lương phó thị trưởng nhé, việc này đừng dây dưa nữa, tôi cũng không ăn trưa với các cậu đâu…”

Về đến phòng làm việc, Hùng Văn Bân phân phó Chu Minh, nói: “Con sang phòng Lương thị trưởng, xem ông ấy có ở đó không? Nếu có, chúng ta lập tức tới Nam viên.”

Có điện thoại không gọi mà muốn hắn tự thân đi một chuyến, Chu Minh biết nhạc phụ có lời muốn nói riêng với Thẩm Hoài.

Chu Minh đi ra, Hùng Văn Bân đóng cửa phòng lại, ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, cầm thuốc và bật ra, châm một điếu, rồi ném cả bao cả bật cho Thẩm Hoài, nói: “Chu Minh tham gia đàm phán tôi không phản đối, đây cũng có cơ hội cho nó rèn luyện. Nhưng tôi không đồng ý để nó vào ban quản lý của dự án hợp tác…”

“Lão Hùng, lời này anh nói với tôi cũng vô ích a.” Thẩm Hoài châm thuốc, nhìn Hùng Văn Bân, bình tĩnh nói: “Anh cũng thấy rồi đấy, Đàm bí thư rất hy vọng Chu Minh có thể đại diện Mai thép lãnh đạo hạng mục hùn vốn, mà tự thân Chu Minh cũng có ý nguyện làm ra một phen sự nghiệp. Hôm qua tôi đã dội nước lên đầu đám người Nhật rồi, hôm nay sao còn dám dội nước lạnh lên người Đàm bí thư, Chu Minh nữa.”

Nhìn sâu vào mắt Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân chỉ thấy tâm lực tiều tụy, đau đầu vô cùng.

Đàm Khải Bình để Chu Minh tới Mai Khê là nhằm trộn cát; Thẩm Hoài nhường dự án hợp tác cho Chu Minh phụ trách là để Đàm Khải Bình đạt mục đích, tỏ rõ mình đã nhượng bộ… hắn còn có thể nói gì nữa? Chẳng lẽ hắn khuyên được Đàm Khải Bình, Chu Minh buông bỏ mục đích.

Nếu Chu Minh làm tốt dự án, không nghi ngờ gì hắn sẽ đứng vững chân ở Mai Khê, cũng đại biểu cho mục đích của Đàm Khải Bình đã thành công. Với dự án hùn vốn làm ván nhảy, cho dù tương lai Chu Minh không thể thay thế Thẩm Hoài thì cũng sẽ có tiền cảnh phát triển tương đối tốt… Nhưng nếu làm không tốt thì sao?

Hùng Văn Bân biết, trong mắt Tô Khải Văn, Chu Minh, thậm chí cả trong mắt Đàm Khải Bình đều có một nhược điểm chung, đó chính là bọn hắn cho rằng: Những chuyện Thẩm Hoài làm được, đổi thành là ai cũng có thể làm tốt, không có gì to tát cả; Bọn hắn cho rằng: Thẩm Hoài chẳng qua là dựa thế Đàm Khải Bình, Tống gia; căng da hổ làm cờ lớn. Chu Minh công tác mấy năm trong thị thép, cũng lăn lộn mấy năm trong kế ủy, chỉ cần có thể được Đàm Khải Bình ủng hộ, có gì mà làm không thành?

Nhìn đôi mắt bình tĩnh như nước của Thẩm Hoài, tâm lý Hùng Văn Bân phát lạnh: Thẩm Hoài làm thế nào phải nhượng bộ, rõ ràng là móc hố đợi Chu Minh nhảy vào. Đợi dự án làm hư, Đàm Khải Bình cũng không còn gì để nói… Vậy hậu quả chờ đợi Chu Minh là sao đây?
Bình Luận (0)
Comment