Phong Khí Quan Trường

Chương 330

Thị trấn Thạch Hà thuộc địa phận huyện Đại Hưng, nằm ở ngoại ô đông nam thành phố Bắc Kinh.

Đầu và giữa thập niên 90, các khu công nghiệp ngoại ô thủ đô bức xạ đến huyện Đại Hưng không mạnh lắm, mặc dù có tiếng là đất thủ đô nhưng ở thị trấn Thạch Hà, ngoài một ít cơ sở hạ tầng khá toàn diện còn thì cơ sở kinh tế vẫn rất kém, trên đường lái xe đến nơi, hai bên vẫn thấy rất nhiều nhà đất nông thôn đặc trưng.

Xưởng chế tạo thiết bị của thị trấn nằm ở góc đông nam.

Giờ đang lúc nghỉ đông, trong xưởng không có mấy ai. Cửa bảo vệ chỉ có một ông lão khoảng hơn 50 tuổi ngồi gác, thấy có xe con ngừng lại trước cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì, từ phòng bảo vệ đi ra hỏi.

Đợi nhìn thấy Hồ Quân chui ra từ trong xe, ông lão mới cười nói: “Thì ra là Hồ khoa trưởng, còn tưởng nhân vật lớn nào qua đây, làm tôi hết hồn…” Liếc mắt xem qua, chiếc xe Buick bánh mỳ của Trương Hạo thì cũng thôi, chứ chiếc Cadillac bóng loáng mà Tống Hồng Quân đang ngồi thực sự quá chói mắt, tính cảnh giác của ông lão rất cao, kéo Hồ Quân sang một bên, thấp giọng hỏi: “Bọn họ qua đây thăm xưởng à?”

Hiệu ích của xưởng không tốt, đã ba năm nay liên tục thua lỗ, thị trấn muốn đấu thầu ra bên ngoài, đây đã không phải chuyện gì bí mật nữa.

Nhất thời Hồ Quân cũng không tiện nói tự mình hắn muốn nhận thầu xưởng, bèn nói: “Mấy người bạn của cháu muốn đến thị trấn ăn sườn cừu nướng, cháu chỉ thuận lối đưa bọn họ đến xưởng xem xem, hôm nay là ai trực ban?”

“Vốn là Điền xưởng trưởng, nhưng ông ấy có việc đi rồi.”

Không có trong xưởng cũng tốt, đỡ phải phí miệng lưỡi giải thích lằng nhằng; hắn đoán chắc Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân cũng vô ý tiếp xúc với người nào đó của xưởng hay thị trấn, Hồ Quân liền để lão Triệu mở cửa cho bọn họ vào.

Xưởng không lớn, tọa lạc trên diện tích ba mươi mẫu, hồi trước là xí nghiệp xã hội, phát triển đến hiện tại cũng mới gần 70 công nhân, sản lượng một năm có giá trị chưa đến 6 triệu, quy mô chẳng lớn là bao.

Máy móc trong xưởng mặc dù không tiên tiến nhưng cũng đủ bộ, không hỏng hóc gì đáng kể, có thể vận hành dây chuyền sản xuất máy biến thế bình thường.

Bản thân Hồ Quân là người thị trấn Thạch Hà, tốt nghiệp trung học xong liền vào trong xưởng làm công nhân, đến sau chuyển tới ban thị trường làm đại lý, trước mắt phụ trách khoa tiêu thụ, mặt trên còn chịu sự lãnh đạo của một phó xưởng trưởng nữa.

Tuy hiệu ích nhà xưởng không tốt, nhưng điều này có sự đóng góp của rất nhiều nhân tố, Hồ Quân làm đại lý ba bốn năm nay, đối với nhu cầu thị trường máy biến thế trong nước tương đối rõ ràng… Hắn muốn nhận thầu xưởng, nhưng lại không biết nhiều về kỹ thuật và quản lý sản xuất, mới có ý định kéo Cố Tử Cường về nhập bọn.

Trước đây Cố Tử Cường đã đến thăm nhà xưởng nhiều lần, tìm hiểu rất kỹ về thiết bị và tình hình sản xuất, liền bắt đầu giới thiệu cho Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân, Trần Binh, Tôn Á Lâm về phương án trù bị sản xuất và khai thác thị trường của hắn và Hồ Quân.

Trừ Cố Tử Cường và Hồ Quân ra, ở Bác Chúng còn có ba kỹ sư được Cố Tử Cường kéo sang, muốn làm một phen cơ nghiệp.

Xưởng không lớn, song muốn tìm hiểu kỹ càng cũng phải mất hơn hai giờ, Tống Đồng xem mãi mất hứng, khom lưng xoa xoa cẳng chân la đói la mệt: “Sớm biết ăn được một bữa sườn cừu nướng của Thẩm Hoài lại khổ thế này, em đã về nhà đánh một giấc rồi.”

“Đi đi đi, chúng ta đến tiệm cơm thôi, bụng tôi đói quắt cả lại rồi…” Tống Hồng Quân gọi mọi người lên xe, chạy đến quán sườn cừu nướng mà Thẩm Hoài giới thiệu.

Có thể nhìn ra Tống Hồng Quân không quá hứng thú với xưởng này, Cố Tử Cường và Hồ Quân khẽ nhìn nhau, bọn hắn biết loại xưởng nhỏ này khó mà vào được mắt nhân vật như Tống Hồng Quân.

Nói thật hai người không trông mong sẽ được người như Tống Hồng Quân nâng đỡ, nhưng Thẩm Hoài đã kéo Tống Hồng Quân sang đây nhìn, bọn hắn vẫn ẩn ẩn có chút mong đợi.

Sáng nghiệp gian nan, điều đó ai cũng biết, không thì sao sẽ chần chờ lâu như vậy mà không hạ được quyết tâm. Muốn được nhận thầu tất phải nộp tiền ký quỹ cho thị trần, muốn sản xuất phải có vốn, trong tay không có mấy chục vạn thì đâu có làm được?

Đối với một nhúm nhỏ người, mấy chục vạn không là cái gì, nhưng đối với mấy người bọn hắn, trừ bán nhà bán đất, còn phải chạy vạy vay nợ, gần như đem cả tương lai cược một lần …. Sao bọn hắn có thể không hy vọng nhận được sự ủng hộ và nâng đỡ từ bên ngoài.

Đương nhiên mới đầu Tống Hồng Quân cũng không hứa hẹn gì với bọn hắn cả, vốn chính là đến ăn sườn cừu nướng, thuận đường qua xem xem mà thôi…. Song thấy Tống Hồng Quân có vẻ không hứng thú, trong lòng Cố Tử Cường, Hồ Quân không tránh khỏi thất vọng.

Thị trấn Thạch Hà rất nổi tiếng về thổ đặc sản, sườn cứu nướng càng là số một trong số các đặc sản ấy.

Tống Hồng Quân ăn quen sơn hào hải vị cũng phải khen tán không thôi, nói hắn là người BK gốc mà chưa một lần được biết ở ngoại thành lại có nơi làm sườn cừu nướng ngon thế này.

Hồ Quân kiên trì đòi trả tiền, buổi chiều Tống Hồng Quân còn có hẹn, ăn cơm xong phải về lại thành phố.

Nhân lúc đợi phục vụ tính tiền, Tống Hồng Quân nhìn đồng hồ một cái, hỏi Thẩm Hoài: “Chiều nay tôi hẹn uống trà với tổng giám đốc của Tín Liên, cậu có muốn đến đó nói chuyện không?”

“Không, tôi với lão Trần lâu rồi chưa gặp, lát nữa về lại nhà hàng Đông Hoa với ông ấy luôn, tối nay nếu anh rảnh thì đến đó uống rượu?” Thẩm Hoài nói.

Thẩm Hoài đoán tổng giám đốc Tín Liên nói không chừng cũng là quý công tử nhà nào đó, nhưng thời gian của hắn có hạn, so với chui vào làm quen với vòng tròn của Tống Hồng Quân, còn không bằng ngồi lại nói chuyện với Trần Binh.

Trần Binh cũng có ý thân cận với Thẩm Hoài, hỏi: “Quan viên bộ ủy gốc gác Đông Hoa cũng có mấy người, hay là hẹn bọn họ ra làm một bữa…”

Quan trường, cái chữ “trường” ấy nói đến cùng là nhân mạch… Một hạng công tác trọng yếu bậc nhất của Trần Binh ở BK chính là duy trì lưới quan hệ đồng hương, liên lạc tứ xứ…

Những người như Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà, Lương Tiểu Lâm, mỗi năm đến BK đều sẽ để Trần Binh tổ chức một hai lần tiệc đồng hương, mời mọi người ra ăn cơm, uống rượu, tặng chút lễ phẩm không quá cao cấp, nhưng cũng không đến nỗi mất mặt để duy trì cảm tình. Như thế Đông Hoa muốn làm chuyện gì ở BK mới càng dễ dàng, không đến nỗi không tìm được cửa lối mà bị làm khó dễ.

Lấy thân phận và cấp bậc Thẩm Hoài, Trần Binh lấy danh nghĩa ban đại diện ra mặt tổ chức lễ họp mặt quy mô lớn là không thích hợp, nhưng mời một số quan viên đồng hương thân thiết, cùng Thẩm Hoài làm quen, cũng tính là giúp hắn tích lũy chút nhân mạch.

“Hôm qua uống dữ quá, sợ là hai ba ngày nữa mới hồi sức được, không dám uống nữa đâu.” Thẩm Hoài lấy lý do không uống được rượu, nhẹ nhàng cự tuyệt ý tốt của Trần Binh, nói: “Tôi muốn nói chuyện với lão Trần anh là để tìm hiểu chuyện của cảng Tân Phố…”

“Cảng Tân Phố?” Trần Binh lắc lắc đầu, nói: “Lúc tôi ở Hà Phố có làm khu khai phát Tân Phố, có điều tốc độ phát triển quá chậm, hai năm rồi nhưng khu vực khởi đầu 0,5 km2 vẫn chưa được lấp đầy. Kế hoạch xây cảng lớn Tân Phố càng vô vọng… Nếu thị ủy cho cậu sang Hà Phố làm huyện trưởng, y chiếu hiện trạng Mai Khê phát triển hai năm may ra mới đủ sức xây cảng.”

“Tôi cũng chỉ hỏi hỏi thế thôi, trong tay anh còn tài liệu của cảng Tân Phố không?” Thẩm Hoài hỏi.

“Có thì có!” Trần Binh nói: “Nhưng mà hiện tại Đào Kế Hưng và Cát Vĩnh Thu cũng triệt để buông bỏ ý tưởng này rồi, trong huyện không ai quan tâm đến nó nữa cả. Vì việc này tôi còn đến bộ Giao thông mấy lần nhưng đều thành công dã tràng…”

Thời gian gần đây Tống Hồng Quân tìm hiểu khá nhiều về tình hình ở Đông Hoa, nghe Thẩm Hoài và trần binh nói chuyện mới cười nói: “Giờ dã tâm cậu lớn thật, dự án của Mai thép còn chưa đâu vào đâu đã nghĩ đến chuyện khác được, phục cậu rồi…”

Tống Hồng Quân đi đường cao tốc về hướng nam đến Kinh Tây gặp khách, không cùng đường với đám Thẩm Hoài. Suốt buổi cơm, thấy Cố Tử Cường và Hồ Quân vẫn nhẫn nại không nhắc gì đến chuyện bản thân, Tống Hồng Quân vỗ vỗ vai Cố Tử Cường, hỏi: “Có cần tôi hẹn Cảnh Kiến Hoa giúp không?”

Trương Hạo nhịn không nổi mở miệng hỏi giùm Cố Tử Cường, Hồ Quân một câu: “Tống tổng hiểu nhiều biết rộng, nhìn vấn đề nhất định chuẩn xác hơn chúng tôi… Xưởng này thật sự không thể làm ư?”

“Muốn tôi nói thực a…” Tống Hồng Quân cười nói: “Xưởng này tôi thấy cũng được, về phần có làm được hay không, các cậu hỏi nhầm người rồi. Nếu tôi mà tùy tiện chỉ điểm, Thẩm Hoài ngồi bên cạnh khéo cười rụng răng mất…”

Nghe Tống Hồng Quân nói thế này, Trương Hạo, Cố Tử Cường, Hồ Quân đều ngẩn người, nghi hoặc nhìn sang Thẩm Hoài, không biết Tống Hồng Quân nói thế là có ý gì.

Bình thường ở chung với đám bạn học này Thẩm Hoài không cố ý ẩn giấu gì cả, nhưng nếu hắn không tự giới thiệu, ai dám tin tưởng hắn lại là chủ quản của một xí nghiệp sắt thép lợi nhuận mỗi năm lên tới 60-70 triệu, còn đang chuẩn bị một dự án xây xưởng luyện thép mới với tổng vốn đầu tư lên tới 600 triệu.

Chỉ đôi ba câu Thẩm Hoài cũng không thể kể rõ ngọn ngành, chỉ là cười nói với Tống Hồng Quân: “Muốn tôi nêu ý kiến thì cũng được; tôi nay anh hẹn Cảnh Kiến Hoa đi, quan hệ với Bác Chúng không thể đứt được; sau đó, Hồng Cơ cầm 10 triệu ra thử nước, chắc không lỗ đi đâu được mà lo.”

“Tôi không mắc mưu cậu đâu, nếu muốn đầu tư 10 triệu, Hồng Cơ bỏ 5 triệu, Chúng Tín bỏ 5 triệu, như thế tôi mới dám tin tưởng cậu không gài người. Cậu mà đủ dũng cảm lừa cả tôi và Tôn Á Lâm, có lỗ tôi cũng nhận.” Tống Hồng Quân khẽ cười, lại nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải đi rồi, trễ hẹn không hay; nếu cậu cho rằng chuyện này có thể làm, tối chúng ta lại bàn tiếp, tôi sẽ hẹn cả Cảnh Kiến Hoa đến luôn…”

Cố Tử Cường, Hồ Quân càng nghe càng hồ đồ.

Một là bọn hắn không hiểu vì sao Tống Hồng Quân sẽ coi trọng ý kiến Thẩm Hoài đến vậy?

Hai là mấy người bọn hắn chỉ tính góp chừng 400-500 ngàn, nhận thầu xưởng vào tay đã rồi tính, hoàn toàn không nghĩ đến mới đầu tư đã lên tới con số hàng triệu.

Bọn hắn nhìn nhìn Thẩm Hoài, lại nhìn nhìn Tống Hồng Quân, trong lòng đều tưởng đây là trò đùa, cười lúng túng, không biết nên nói gì.
Bình Luận (0)
Comment