Phong Khí Quan Trường

Chương 424

Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành nhìn nhau hy vọng, suy nghĩ về phương án Phạm Văn Trí, Lương Vinh Tuấn mới đưa ra.

Phạm Văn Trí cùng Lương Vinh Tuấn thay mặt Tỉnh Cương đưa ra phương án mới:

Thị Cương giữ lại 15% cổ phần nhà máy luyện kim, còn lại 20% cổ phần cùng 1 tỷ tiền nợ chia cho Hải Phong và tập đoàn Trường Xuân đảm nhiệm, như thế, Hải Phong và Trường Xuân chỉ cần bỏ ra chưa đến 80 triệu tiền mặt tiếp nhận 15% cổ phần của Mai Cương là được rồi.

Nghiệp vụ gang thép của Thị Cương Đông Hoa có 15% cổ phần của nhà máy luyện kim, cộng thêm 500 triệu tiền nợ do Tỉnh Cương tiếp nhận, hơi nữa dưới Thị Cương Đông Hoa cũng có ba công ty sản xuất. Bất kể tài sản hay là ưu điểm, khuyết điểm hoàn toàn được đưa ra rìa, do thành phố Đông Hoa tự giải quyết.

Ưu điểm lớn nhất của phương án này có lẽ là khiến cho Mai Cương hoàn toàn bị đá ra khỏi nhà máy thép.

Tuy để Mai Cương nhận được 8o triệu, nhưng còn tốt hơn là để Thẩm Hoài bị cho ra rìa từ đầu đến cuối, đúng là tiểu nhân giả danh người tốt.

Hải Phong và tập đoàn Trường Xuân, cho dù tiếp nhận 50% cổ phần từ Thị Cương và Mai Cương cũng không phải không có khả năng. Nhưng phương án này vượt qua phương án mà Hải Phong và tập đoàn Trường Thanh đưa ra rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều tai họa ngầm.

Hải Phong và tập đoàn Trường Xuân ngoài ngành luyện thép ra còn có nhiều ngành khác, không bị bên thứ 3 kiềm hãm, cho dù nắm giữ trong tay 50% cổ phần cũng khó có thể đảm bảo được hưởng 50% quyền lợi, có thể sẽ bị âm thầm chiếm đoạt.

Trong phương án mới, Mai Cương bị cho ra rìa, do Tỉnh Cương có đầy đủ kinh nghiệm, và nguyên liệu sản xuất gang thép đảm nhiệm. Đó chính là kết quả mà Hải Phong và tập đoàn Trường Xuân mong muốn đạt được, cũng có lợi cho họ về sau khi hợp tác với Thị Cương, để tránh bị đối phương ngấm ngầm chiếm đoạt.

Đương nhiên, đối với Tôn Khải Nghĩa mà nói, bắt buộc y phải đưa ra một phương án có lợi cho tập đoàn Trường Xuân, để tránh cho anh trai y Tôn Khải Thiện ngày mai đến Đông Hoa khiến y bị động

Trong phương án mới, Thị Cương sẽ có lợi, 15% cổ phần công ty hợp kim được Thị Cương giữ lại do Tỉnh Cương tiếp nhận, có thể ổn định về chất lượng và sản lượng trong tương lai, cải thiện tình hình sản xuất ở Thị Cương, Thị Cương tiếp nhận không đến nỗi rối rắm, có thể khiến ba công ty lớn nhỏ ra rìa, cũng có lợi cho Tỉnh Cương nhanh chóng giải quyết các vấn đề ở Thị Cương Đông Hoa, là một thủ đoạn giải quyết công việc.

Trong phương án mới, đối cới thành phố Đông Hoa không có lợi cũng không có hại.

Giày vò Mai Cương một tí, cổ phần nhà máy hợp kim thép cũng tăng giá, nhưng Thị Cương Đông Hoa cũng không hưởng được tí lợi ích gì. Tuy là gần 500 triệu tiền nợ ở Thị Cương được Tỉnh Cương tiếp nhận, nhưng nhưng tình hình sản xuất ở ba công ty cùng nợ vẫn là một vấn đề rối ren.

Nhưng mà hôm nay Đàm Khải Bình, Lương Tiểu Lâm lại ghê tởm Thẩm Hoài, chỉ vì muốn vấn đề nhanh chóng được giải quyết, không để Thẩm Hoài đến làm loạn đã đồng ý để Phạm Văn Trí, Lương Vinh Tuấn thay mặt Tỉnh Cương đề ra phương án mới.

Người đứng sau Tỉnh Cương ủng hộ việc này là chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa, Tỉnh Cương đưa ra phương án mới, Ngu Thành Trấn trong thành phố không thể phản đối, Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà và Lương Tiểu Lâm đều tán thành, vậy thì trong thành phố Đông Hoa sẽ không có thay đổi gì.

Điều đương nhiên, hơn mười công ty ba nhà máy phía dưới Thị Cương quy mô đều bé, không đến 2 ngàn công nhân, cho dù xảy ra vấn đề gì, Thị Cương cũng có thể giải quyết được.

Điều quan trọng là Phú Sĩ có đồng ý phương án này hay không.

Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà, Lương Tiểu Lâm, Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành, Phạm Văn Trí, Lương Vinh Tuấn và một số người khác đang ở phòng khách lầu Thúy Hoa, đều đang chờ Sơn Khi Tín Phu đàm phán với Phú Sĩ song và đưa ra đáp án cuối cùng.

Phạm Văn Trí tin rằng, để Mai Cương đạt được 50% cổ phần, Phú Sĩ sẽ không có lí do gì cự tuyệt bọn họ.



Sơn Khi Tín Phu ngồi trong xe, trầm tư nhìn kiến trúc hai bên đường trong Nam Xuyên Viên, năm 95 vừa mới đi qua nội thành Đông Hoa không có nhiều cải thiện, khiến mọi người buồn thay cho thành phố đầy cảm tình này.

Nhưng mà thành phố này lại khiến ta sinh ra lòng tôn kính, nhưng cũng có những người không thể bỏ qua ẩn dấu ở nơi này, những người đang nắm trong tay cả thành phố này.

Sơn Khi Tín Phu đang ở phòng làm việc của ông, cũng lúc đó nhận được bản báo cáo thu mua cổ phần nhà máy luyện kim từ Mai Cương.

Phú Sĩ cũng không ngại để Thị Cương đang nắm giữ cổ phần, nhường cho Hải Phong và tập Đoàn Trường Xuân.

Việc này đối với nhà máy luyện thép và Phú Sĩ đều có lợi, không có ảnh hưởng gì, ngược lại còn có lợi hơn cho Phú Sĩ đối với việc nắm rõ các quy trình sản xuất và quản lí nhà máy.

Cho nên việc Thị Cương nhường lại số cỏ phần cho Mai Cương, thì tính chất của sự việc hoàn toàn không giống nhau. Mai Cương hoàn toàn có thể mượn nhà máy điện Mai Khê, quyền khống chế bến tàu Mai Khê, hơn nữa việc sản xuất ở Mai Khê có nguồn nguyên liệu dồi dào, thậm chí có thể giúp Phú Sĩ đẩy nhanh tiến độ ở nhà máy luyện thép.

Sơn Khi Tín Phu không nghĩ rằng cục diện lại trở nên nguy hiểm như vậy, nhất thời cũng có một chút lúng túng, không biết phải giải thích như thế nào với tổng bộ về cục diện phía trước, cũng không biết phải giải quyết như thế nào.

Sơn Khi Tín Phu gấp gáp cùng Phú Sĩ thảo luận về pháp luật cùng những chính sách tuyển dụng ở Trung Quốc, hy vọng trước khi báo cáo lên cấp trên có thể đưa ra những chính sách phù hợp, không để rơi vào thế bị động.

Đến đêm, Hàn Thọ Xuân đại diện Thị Cương, ủy ban kế hoạch thành phố gọi điện đến thông báo cho Sơn Khi Tín Phu về phương án Tỉnh Cương mới đưa ra.

So sánh với việc Mai Cương nắm trong tay 50% cổ phần nhà máy luyện kim, Sơn Khi Tín Phu tự khắc sẽ biết 50% cổ phần đó sẽ do tập đoàn Tỉnh Cương tỉnh Hoài Hải và tập đoàn Hải Phong cùng Trường Xuân nắm giữ, có lợi rất nhiều cho Phú Sĩ.

Sơn Khi Tín Phu đoán không được dụ ý của Thẩm Hoài, nhưng vấn đề cần giải quyết nằm trong tầm tay chỉ có thể đưa ra phương án mới để mọi người tán thành.

Xe dừng ở trước lầu Thúy Hoa, Sơn Khi Tín Phu xuống xe trước, sau đó bảo tài xế lái xe đến bãi đỗ.

Chánh văn phòng Lưu Vĩ Lập đứng trước hiên, đợi Sơn Khi Tín Phu đến.

Sơn Khi Tín Phu giật mình tỉnh ngộ: không lẽ đây là mục đích cuối cùng của Thẩm Hoài.



Thẩm Hoài mời Thiệu Chinh đến nhà giúp hắn dọn dẹp hành lí, chuẩn bị hai ngày sau đến Du Sơn trình diện.

Bởi vì tư liệu cùng sách vở rất nhiều và lẫn lộn, Thẩm Hoài sợ mọi người xắp xếp lộn xộn không có trật tự, khiến sau này tra cứu khó khăn nên không dám nhờ người khác giúp đỡ, hắn leo lên lại leo xuống, đem sách cùng tư liệu từ kệ sách xuống, tự mình sắp xếp, chỉnh lí, lấy băng dính dán chắc vào.

Tôn Á Lâm gọi điện thoại đến, Thẩm Hoài vừa đóng gói hành lí vừa ấn nút trả lời nói chuyện điện thoại với cô:

- Ba người thợ mộc còn có thể đối phó với Gia Cát Lượng đấy, nói chi đối phương không phải không có người thông minh, tôi nghĩ những tính toán của anh chưa chắc đã thành công.

Thẩm Hoài vừa cười vừa nói:

- Đúng là chưa chắc tôi sẽ đạt được mục đích, nhưng bất luận bọn họ chọn phương án nào có lợi cho bọn họ đi chăng nữa, nhưng trên thực tế đều có lợi cho Đông Hoa. Nhân tài ở Đông Hoa quá ít, tôi cần thu hút thêm nhiều nhân tài nữa, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa tôi cũng cam tâm.

Tôn Á Lâm nói:

- Trần Binh đến rồi, tôi không tranh cãi qua điên thoại với anh nữa. Đúng rồi, anh nghĩ lần này tôi đưa ai đến Đông Hoa?

Thẩm Hoài nghe giọng điệu muốn trêu tức người của Tôn Á Lâm, nên đã không rơi vào cái bẫy của cô:

- Tôi đã không còn làm việc ở Mai Cương nữa, đang chuẩn bị hành lí ra đi, tôi còn quan tâm đến việc cô dẫn ai đến làm gì.

Tôn Á Lâm vừa cười vừa nói

- Ak, không lẽ anh không nhớ đến người bạn thời niên thiếu của anh nữa ak?

Thẩm Hoài nghe đầu dây bên kia có giọng nói của Hồ Mân, nhìn thấy Chu Dụ từ phòng khách đi vào liền cúp máy.

Chu Dụ dựa vào cửa hỏi Thẩm Hoài, dường như không nghe thấy giọng Tôn Á Lâm phía sau:

- Đúng rồi, chuyện nhà máy luyện thép, anh hy vọng kết quả như thế nào?

Thẩm Hoài cười và nói:

- Nếu như bọn họ không có sự lụa chọn nào khác, thành phố và Tỉnh Cương lại không muốn vì vấn đề cổ phần của nhà máy luyện thép mà kéo dài thời gian, thì sự lựa chọn tốt nhất là để cổ phần của nhà máy và những món nợ tạm thời cách li khỏi Thị Cương. Nếu như có thể kịp thời đại diện thành phố tiếp quản tài sản này mà không ảnh hưởng đến tiến trình thành lập lại công ty đó chính là Kinh Đầu, Hơn nữa, Kinh Đầu là ủy ban nhân dân thành phố có vốn đầu tư riêng, là công ty tư nhân, hoàn toàn không tồn tại tài sản nhà nước. Cho dù bọn họ không có người nghĩ đến điều này, Dương Ngọc Quyền hoàn toàn có thể đề xuất trong cuộc họp hội nghị thường vụ. Tiếp theo, bất luận là tập đoàn Hải Phong hay là Trường Xuân liên kết thu mua số cổ phần này, vẫn là bị Phú Sĩ ép buộc mua lại toàn bộ số cổ phần của nhà máy, đều đó có thể khiến Kinh Đầu cùng Mai Cương thu lại một lợi nhuận lớn. Điều đương nhiên đó chỉ là suy nghĩa của mình tôi, bất luận là thành phố hay là Thị Cương hay tập đoàn Hải Phong cùng Trường Xuân, hay Phú Sĩ đều không có nhiều lựa chọn, xem bọn họ có thể đồng tâm hay không.

Nhìn thấy Chu Tri Bạch cùng Thiệu Chinh lại cầm hai thùng giấy đi vào, Chu Dụ lùi về phía sau hai bước, xem như có thể giữ một khoảng cách với Thẩm Hoài, phủi sạch quan hệ.

Chu Dụ chán nản nhìn lại một lượt căn phòng, tuy là Thẩm Hoài ở Văn Sơn Uyển đã lâu, nhưng cô sợ việc của cô với Thẩm Hoài bị người khác dị nghị, lúc trước không dám bước vào lấy một lần, bây giờ nghĩ lại thấy hối hận.

Chu Trí Bạch bước vào, đưa hộp giấy cho Thẩm Hoài và nói:

- Tôi mới nhận được điện thoại, Thị Cương mới đưa ra một phương án mới, Tỉnh Cương hy vọng Thị Cương có thể giữ lại 15% cổ phần, như thế có thể giảm nhẹ áp lực cho tập đoàn Hải Phong và Trường Xuân, và để Phú Sĩ tiếp nhận dễ dàng hơn. Xem ra, bọn họ cũng có người thông minh đấy chứ, bước này Tỉnh Cương đi rất tốt, Thị Cương là một tập đoàn có vốn đầu tư riêng của tỉnh, bọn họ giữ cổ phần ở nhà máy hợp kim, bước tiếp theo yêu cầu tham gia công trình thiết kế kỳ hai của nhà máy điện Mai Khê, bến tàu Mai Khê, chúng ta cũng không tiện cự tuyết à.

Thẩm Hoài cười và nói:

- Tại sao lại cự tuyệt? Đông Hoa phát triển, chỉ sợ nguồn tài nguyên không đủ, chúng ta nên mở rộng cửa hoan nghênh. Nếu như bọn họ có tật giật mình, tôi rất rõ. Có một câu thành ngữ, nói thế nào nhỉ: Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ (ý nói đối phương không hiểu được tâm ý tốt của mình). Nếu như không nhất trí với nhau, vậy thì chúng ta dắt mũi bọn họ, kết quả cũng như nhau mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment