Phong Khí Quan Trường

Chương 447

Thẩm Hoài vô cùng tin tưởng còn trong lòng Phùng Ngọc Mai lại không yên.

Phùng Ngọc Mai biết Lương Chấn Bảo người này nhìn vẻ mặt hòa ái, nhưng lại là người nham hiểm. Lương Chấn Bảo tác oai tác quái ở Du Sơn nhiều năm nay, đương nhiêm có tôn nghiêm của gã, Phùng Ngọc Mai lo lắng Lương Chấn Bảo sẽ không dễ dàng tha thứ Thẩm Hoài vung tay múa chân uy hiếp gã như thế.

Qua vài ngày nữa là tết âm lịch, trong cơ quan cũng rỗi việc, đến lúc tan làm nhìn thấy Thẩm Hoài kẹp cặp tài liệu ra khỏi văn phòng, Phùng Ngọc Mai sau đó cũng cưỡi xe trở về nhà.

Trong ngõ nhỏ có đến bảy tám đứa trẻ được nghỉ đông, đốt pháo ném loạn xung quanh, tiếng nổ đùng đoàng. Nhìn thấy con gái La Lệ cũng trà trộn trong đó, Phùng Ngọc Mai dừng xe lại, gọi con gái đến, bảo cô bé không chơi cùng đám trẻ con ngoài đường.

Phùng Ngọc Mai để xe đạp ở trong sân, qua cửa sổ nhìn thấy La Khánh ở trong phòng tây bật đèn viết gì đó, đẩy cửa đi vào. Cô đi xe nóng cả người, nghỉ ngơi một lát, đứng ở trong phòng liền cảm thấy trong phòng lạnh đến tận xương tủy nói:

- - Không phải có máy sưởi sao, sao anh lại không dùng? Ngồi ở trong phòng viết lách, lạnh thế này anh cũng chịu nổi?

- - Em không nói anh không thấy lạnh đâu.

La Khánh đứng lên vận động tay chân một lát, lấy những tài liệu hôm nay viết đưa cho vợ xem:

- - Em xem giúp anh một chút, đoạn này có gì sai sót không?

- - Trong vấn đề thủy điện em cũng không biết nhiều.

Phùng Ngọc Mai xoay người đến phòng của bố mẹ chồng ở, lấy chiếc máy sưởi duy nhất trong nhà ra cắm điện để dùng. Nhìn ống gia nhiệt đỏ lên, tiếng kêu vo vo, Phùng Ngọc Mai trong lòng cảm thấy ấm áp hơn, lúc này mới giơ tay cầm bài viết của chồng lên nhìn, vừa nhìn vừa nói:

- - Trạm thủy điện hồ Du Sơn có thể khai thác được tiềm lực lớn, nếu theo phương án của anh tiến hành gia cố đập thủy điện lớn, dung lượng cài máy cuối cùng có thể nâng cao gấp 10 đến 15 lần so với hiện tại. Mặc dù trong huyện không có vốn để đầu tư, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều vui mừng nhìn thấy tài nguyên duy nhất trong huyện bị lấy khỏi tay, hơn nữa còn có thể có hiệu quả nhanh nhất, mà chắp tay nhường lại.

- - Không phải vấn đề vui mừng hay không mà nhất định phải làm được, nếu không nguồn tài nguyên tốt thế nào nắm ở trong tay cũng như không.

- La Khánh nói:

- - Tập đoàn Hoài Năng lần này lấy ra 50 triệu tệ, có thể nói là thu mua trạm thủy điện hồ Du Sơn và quyền kinh doanh tài nguyên thủy điện Du Sơn, mà sau đó cải tạo trạm thủy điện hồ Du Sơn còn cần phải đầu tư gần 200 triệu vào đó. Tuy nói lợi ích tương lai của trạm thủy điện là của Tập đoàn Hoài Năng, địa phương không thể ăn chia trong đó, nhưng địa phương mỗi năm thu được tiền tuy cũng lên đến chục triệu, còn nhiều hơn so với bây giờ. Mà trong huyện một lần có được vốn phát triển 50 triệu, là có thể tập trung lực lượng trước tiên sửa đường Du Phổ. Chủ tịch huyện Thẩm nói rất đúng, Du Sơn nếu muốn phát triển, có hai chuyện nhất định phải làm, hơn nữa phải làm tốt, nếu không thì đều là uổng công.

- - Phó chủ nhiệm văn phòng em nên hợp tác làm với anh mới vui.

Nhìn chồng mình thời gian này bộ dạng hăng hái, Phùng Ngọc Mai cũng vui mừng trong lòng, nhưng trong lòng cô còn có chút lo lắng, Nói cho La Khánh nghe chuyện buổi chiều Thẩm Hoài công khai áp chế Lương Chấn Bảo,

- - Chủ tịch huyện Thẩm suýt chút nữa nói thẳng với Lương Chấn Bảo, nếu Lương Chấn Bảo không đồng ý hợp tác, sẽ xử lý Lương Chấn Bảo. Cho dù muốn lôi kéo Lương Chấn Bảo, do trong huyện chủ động đưa ra phương án thu mua, anh có cảm thấy phương thức của Chủ tịch huyện Thẩm là quá trực tiếp không? Lương Chấn Bảo ở Du Sơn mấy năm nay đều chưa từng lép vế ai, hôm nay Chủ tịch huyện Thẩm nói lời uy hiếp như vậy, cho dù gã muốn nghe theo Chủ tịch huyện Thẩm, cùng chưa chắc có thể bỏ qua được chuyện này.

- - Chủ tịch huyện Thẩm xem ra không có kiên nhẫn

La Khánh suy nghĩ nói,

- - Hoặc Chủ tịch huyện Thẩm muốn lập tức phá hủy tâm lý phòng tuyến của Lương Chấn Bảo, sau này có thể giảm bớt một số chuyện cãi cọ, rất nhiều chuyện đều có thể nhanh hơn, thuận lợi hơn đẩy mạnh xuống.

- - Ai biết?

Phùng Ngọc Mai cười gượng một tiếng nói,

- - Chủ tịch huyện Thẩm trưa ngày mai sẽ rời khỏi huyện. Nếu trước buổi trưa mai Lương Chấn Bảo không tìm Chủ tịch huyện Thẩm nói chuyện, chuyện này có khả năng sẽ phức tạp hơn.

- Nghĩ quá nhiều cũng vô dụng,

La Khánh nói,

- Tiếu Hạo Dân hẹn anh và Từ Cường ở Cục Giao thông, tối nay đi tìm Chủ tịch huyện Thẩm, em có qua đó không?

- - Ừ

Phùng Ngọc Mai gật gật đầu, lại hỏi La Khánh nói:

- - Ngày lễ tết chúng ta không phải còn phải đến biếu quà cho Chủ tịch huyện Thẩm sao? Vấn đề hồ chứa nước Du Sơn sau khi vạch trần ra, trong huyện vốn đã nói sẽ cắt thưởng cuối năm, phải chuyển qua bù vào lỗ hổng kia. Trong nhà bây giờ cũng chỉ có hơn bốn nghìn, chúng ta trong tết tiết kiệm chút, có thể dư ra 3000, có nên đi mượn thêm không?

- - Anh vừa nghe cha nói cuối năm còn có thể lĩnh được nghìn nữa. Anh đây là con không biết xấu hổ, đợi lát nữa mở miệng lấy đi, góp được 4000. Cuối năm chúng ta tiết kiệm một chút.

- La Khánh nói.

Vợ chồng đang thương lượng chuyện biếu quà cho Thẩm Hoài, cánh cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “ Rầm rầm rầm” lập tức nghe thấy tiếng Hồ Chí Quân ở bên ngoài lớn tiếng gọi:

- La Khánh, La Khánh, tôi là Hồ Chí Quân…

Phùng Ngọc Mai đi theo La Khánh đi ra ngoài mở cửa phòng, nhìn thấy Phó bí thư Đảng ủy xã Trưởng Lâm Hồ Chí Quân đang giữ chiếc xe đạp đứng ở ngoài cửa, trên cái giá phía sau xe đạp treo hai cái sọt, dường như đựng nhiều thứ nặng nề.

La Khánh nói đùa:

- - Sao, mang quà đến tận nhà cho tôi à? Xe BMW của cậu đâu, đường đường một đại Bí thư, sao lại cưỡi chiếc xe đạp rách, thật là mất mặt?

- - Trong xã có hai chiếc xe rách, đến cuối năm rồi anh cho rằng đến lượt tôi lái sao?

Hồ Chí Quân dựng xe đạp, nhấc hai cái sọt từ trên yên xe xuống mang vào sân.

- - Ôi, ôi, cậu mang quà đến nhà tôi thật đấy à?

La Khánh ngăn Hồ Chí Quân lại, không để anh ta vào nói:

- - Tiểu tử cậu mỗi lần đến hồ chứa nước tìm tôi ăn uống miễn phí, từ khi nào có lương tâm đáp lễ cho tôi vậy?

- - Tôi không dám qua loa đại khái với các anh

Hồ Chí Quân đứng ở cửa nói:

- - Cuối năm tôi vẫn phải cho tôi quyền theo quy củ cũ, thím tôi chuẩn bị mấy bình rượu, hai cây thuốc, hai con cá, một miếng thịt. Nếu anh ghét bỏ đợi tôi đi rồi anh lại mang mấy thứ đó vứt ra ngoài sân. Còn có chút thổ sản cũng không đáng bao nhiêu tiền, tôi muốn anh và Ngọc Mai giúp tôi biếu Chủ tịch huyện Thẩm, Chủ tịch huyện Thẩm sống ở đâu tôi cũng không biết đường đi.

- - Hồ Chí Quân, cuối năm người tặng quà cho Chủ tịch huyện Thẩm cũng không ít, nhưng các Chủ tịch huyện ở trên hội nghị đều công khai biểu thị thái độ, năm mới không nhận quà, Chủ tịch huyện Thẩm hôm nay còn để cho tôi trả lại mấy phần, cậu bảo tôi mang những thứ này đến cho Chủ tịch huyện Thẩm không phải hại tôi bị Chủ tịch huyện Thẩm mắng cho sao?

Phùng Ngọc Mai đứng bên cạnh nói,

- - Chủ tịch huyện Thẩm có tiếng là Thẩm ngang ngược, Thẩm hổ báo, người trong văn phòng đứng trước anh ấy đều không dám thở mạnh, e là vạn nhất không cẩn thận làm việc sai, bị đá đến xó xỉnh nào đó ngồi lạnh lẽo cả đời. Tình hình của La Khánh cũng đã như vậy, cậu cũng không thể hại tôi đến mức bát cơm cũng không giữ được chứ?

Hồ Chí Quân là bạn học nhiều năm với cô và Lan Khánh, quan hệ cũng không tệ, trong công tác bình thường còn có thể ứng đối lẫn nhau, hơn nữa đặc biệt là La Khánh và cô trong những năm khó khăn, Hồ Chí Quân cũng không xa cách với bọn họ, quả là hiếm có.

Hồ chí Quân thật sự muốn có quan hệ với Thẩm Hoài, Phùng Ngọc Mai sẽ không ngại ngần tranh thủ thời cơ thích hợp để giới thiệu, hoặc là thời gian thỏa đáng giúp nói vài lời hay, nhưng cô bây giờ cũng biết được Thẩm Hoài có tính khí như thế nào, làm sao dám kiên quyết đưa Hồ Chí Quân đến trước mặt Thẩm Hoài?

- - La Khánh, Phùng Ngọc Mai, hai người không coi tôi là bạn học cũ à? Người khác đều nói La Khánh chọc vào tổ ong vò vẽ, e là cái ghế lạnh còn chưa được ngồi, nhưng mắt Hồ Chí Quân tôi còn chưa mù

Hồ Chí Quân cười ha hả nói, cũng không để bụng những lời này của Phùng Ngọc Mai.

- Khụ, khụ…

Phùng Ngọc Mai e là La Khánh mất mặt, trong lòng đang nghĩ ngợi dùng lời nào để đuổi Hồ Chí Quân đi, bèn nghe thấy trong ngõ nhỏ tối tăm vọng đến mấy tiếng ho khan.

Đợi người đi đến gần, Phùng Ngọc Mai mới nhìn rõ là Thẩm Hoài, vội vàng hỏi:

- Chủ tịch huyện Thẩm, sao anh lại đến đây?

Thẩm Hoài nương theo ánh sáng đến trong sân, liếc nhìn Hồ Chí Quân một cái, thấy gã dáng người đen gầy, không nho nhã như La Khánh, nhưng ánh mắt sáng ngời có thần, vừa thấy cũng biết là người thông mình dồi dào tinh lực.

Thẩm Hoài sớm biết La Khánh có một người bạn đảm nhận Phó bí thư Đảng ủy ở xã Trường Lâm, chỉ có điều không có cơ hội tiếp xúc sâu hơn, bèn chìa tay ra nói:

- - Anh chính là Hồ Chí Quân ở xã Trường Lâm.

Phùng Ngọc Mai cũng không biết Thẩm Hoài vừa rồi trong ngõ nghe được bao nhiều lời của cô, không biết nói gì.

Hồ Chí Quân đang lo tìm Thẩm Hoài mà không có cửa, hai tay vội vàng bắt lấy hai tay của hắn nói:

- - Chào Chủ tịch huyện Thẩm, tôi định đến chỗ anh chúc tết, đang lo không biết nhà, đến tìm La Khánh hỏi đường.

- - Không cần phải khách khí như vậy, tôi cũng ngại phiền toái mọi người.

Thẩm Hoài cười nói, lại nói với La Khánh, Phùng Ngọc Mai,

- - Căng tin Ủy ban nhân dân nghỉ sớm, tiệm mỳ ở đầu phố chỗ tôi hôm nay cũng nghỉ rồi, tôi hôm nay đến ăn chực đây…

Phó chủ tịch thường trực huyện đến cửa xin ăn, La Khánh, Phùng Ngọc Mai mặt mũi lớn đến đâu cũng không dám đẩy Thẩm Hoài đi ra, Hồ Chí Quân cũng vui sướng đi theo vào sân.

La Khánh và Phùng Ngọc Mai công tác bận rộn, bữa tối trong nhà thường là cho bố mẹ chuẩn bị.

Mặc dù là cuối năm trong nhà không đến mức đạm bạc lắm, nhưng cũng không dự liệu được Thẩm Hoài sẽ qua đây ăn, thật sự cũng không lấy đâu ra mấy món có thể bày lên bàn ăn.

Hồ Chí Quân cho rằng Thẩm Hoài đến nhà La Khánh ngoài chuyện ăn uống chắc còn có chuyện muốn nói, gã hy vọng có thể gần gũi với Thẩm Hoài, nhưng cũng không vội vàng tiếp cận, liền đi vào phòng bếp giúp làm cơm.

- Hồ Chí Quân có quen thuộc tình hình hồ chứa nước Du Sơn?

Thẩm Hoài hỏi La Khánh.

La Khánh cũng nghĩ Thẩm Hoài có chuyện khác muốn nói, nhưng nghe Thẩm Hoài nói như vậy, dường như không cần Hồ Chí Quân lảng tránh, đương nhiên cũng mong muốn giúp đỡ gã bèn nói:

- - Hồ chứa nước Du Sơn sát cạnh xã Trường Lâm, hồ chứa nước xảy ra vấn đề gì, xã Trường Lâm là nơi đầu tiên gặp nạn, Chí Quân với tình hình hồ chứa nước còn quen thuộc hơn các cán bộ phổ thông. Mà Chí Quân giống như tôi, đều là học thủy lợi, anh ta còn công tác ở phòng Thủy lợi huyện nhiều năm rồi.

- - Công tác của phòng Thủy lợi huyện, cậu có làm được không?

Thẩm Hoài hỏi Hồ Chí Quân.

La Khánh ở bên cạnh nghe xong khẽ rùng mình, anh ta có thể chắc chắn đây là lần đầu Thẩm Hoài và Hồ Chí Quân gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt sẽ không phải cho Hồ Chí Quân ngai vàng Trưởng phòng Thủy lợi huyện mà hắn không quản lý chứ, điều này thật làm cho người ta ngạc nhiên?

Hồ Chí Quân cũng ngây người ra, trong lúc nhất thời không biết đáp lại thế nào. Theo gã thấy cho dù Thẩm Hoài có thể thông qua La Khánh hoặc là kênh khác tìm hiểu được được gã, muốn trọng dụng gã, cho dù vị trí Trưởng phòng Thủy lợi huyện lần này sẽ bỏ trống, nhưng Thẩm Hoài làm Phó chủ tịch thường trực huyện, quyền phát biểu trong việc bổ nhiệm nhân sự lại không mạnh nhất trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hắn hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì?

Phùng Ngọc Mai biết, nếu tâm lý phòng tuyến của Lương Chấn Bảo bị Thẩm Hoài đánh tan, do Lương Chấn Bảo đề danh Hồ Chí Quân đảm nhiệm Trưởng phòng Thủy lợi huyện, khả năng thông qua sẽ rất cao, nhưng Lương Chấn Bảo sẽ dễ dàng bị Thẩm Hoài đánh tan sao?
Bình Luận (0)
Comment