Phong Khí Quan Trường

Chương 464

Điện thoại trong nước, ở nước ngoài không thể sử dụng; Thẩm Hoài bôn ba ở nước ngoài hơn nửa tháng, hôm nay mới trở về nước, cũng không nhớ rõ bộ sạc trong túi bị lạc mất ở xó xỉnh nào.

Người khác nếu không biết hành tung của hắn, muốn thông qua điện thoại để liên hệ với hắn, đương nhiên là không thể.

Thấy Tiểu Ngũ thở hổn hển, Thẩm Hoài thật sự không biết cô làm sao biết hành trình của hắn, lại không biết cô vội vã đến đây là có chuyện gì, thấy cô lao đi như sắp tắt thở, hắn vội đưa chai nước suối sau lại hỏi:

-Đã xảy ra chuyện gì?

Đàm Quân nhận lấy chai nước suối vội uống hai ngụm, chậm rãi nói:

-Anh của tôi biết anh hôm nay sẽ quay về Yến Kinh, mới để cho tôi liên lạc với anh; tôi gọi điện thoại cho anh không được, không dễ gì liên hệ với chỗ Bắc Kinh mà anh ở, mới biết được anh không hề lưu lại ngày nào ở Yến Kinh, đã vội trở về —— không có cách nào, cũng chỉ có thể nhanh chóng chạy tới nhà ga để chặn anh lại.

-Thành Hi có chuyện tìm tôi, anh ta đang ở Yến Kinh sao?

Thẩm Hoài nghi ngờ hỏi.

Con cháu của Kỷ gia cũng có mấy người, nhưng Thẩm Hoài cho rằng chỉ có Kỷ Thành Hi mới kết giao qua lại với hắn.

-Ừ, nhưng anh tôi hiện không ở Yến Kinh

Đàm Quân vừa gật đầu lại lắc đầu, nói:

- Anh của tôi đang ở Ký Hà, anh tôi nghĩ anh ở Yến Kinh, anh ấy đã nhanh chóng trở về để gặp mặt anh; ngược lại không nói thêm chuyện gì nữa.

-Ồ, ra là như vậy

Thẩm Hoài nói:

- Lần này xe sẽ đi qua thành phố Thanh Hà, tôi sẽ liên lạc với anh của cô, nếu quả như có chuyện gì, khi tôi đến Thanh Hà xuống xe sẽ gặp anh của cô liền,

Thấy ánh mắt của Trần Mỹ Hồng lo lắng, xe lửa cũng sắp chạy, Thẩm Hoài cũng không nói nhiều lời, bảo Chử Cường lấy sim điện thoại ra, tạm thời cho hắn mượn điện thoại dùng trên xe lửa, cũng tiện cho hắn liên hệ với Kỷ Thành Hi, hắn cũng không biết Kỷ Thành Hi làm sao biết được hành tung của hắn, cũng không biết Kỷ Thành Hi tìm hắn có chuyện gì.

-Tôi có thể lên xe lửa trước, sau đó mới mua vé bổ sung được không?

Đàm Quân dè dặt hỏi nhân viên phục vụ tàu Trần Mỹ Hồng.

Trần Mỹ Hồng không biết cô gái trẻ đẹp trước mắt này có quan hệ thế nào với Thẩm Hoài, nhưng cô vẫn gật đầu nói:

-Khoang ghế mềm hiện không còn vé thừa, nếu muốn mua vé cũng chỉ có thể mua vé ghế cứng mà thôi.

Mất chưa tới một giờ đến thành phố Thanh Hà, Đàm Quân đương nhiên sẽ không quản là ghế gì.

Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi Đàm Quân:

-Cô cũng đi theo đến Thanh Hà à, ba của cô có nói tôi dụ cô đi theo không?

Mặt của Đàm Quân ửng đỏ, cúi đầu xin lỗi nói:

-Người ta không phải là cô bé, sao dễ dàng để cho anh phỉnh dụ đem đi chứ? Hơn nữa, anh của tôi không dễ gì nhờ tôi giúp anh ấy làm việc gì đó, tôi cũng không thể để cho anh len lén bỏ trốn.

Thẩm Hoài cười ha hả, thật sự không biết Đàm Quân có gì lo lắng khi hắn trốn không gặp Kỷ Thành Hi, thấy cô muốn đến Ký Hà, hắn nghĩ thầm rằng cô nói không chừng là muốn tới nơi của Kỷ Thành Hi chơi vài ngày, liền để cho Chử Cường lên xe cùng hắn, đi Thanh Hà gặp Kỷ Thành Hi.

Trần Mỹ Hồng thấy hai người đồng hành đi theo Thẩm Hoài lên xe, trong lòng hơi có chút tiếc nuối, nhưng cô cũng dẫn hai người bạn đi cùng Thẩm Hoài về khoang ghế cứng dành cho hành khách đi thành phố Thanh Hà, nói:

-Các anh nếu đến Thanh Hà xuống xe, trước hết có thể ngồi trong khoang này, đợi chút nữa tôi sẽ đến giúp các anh mua vé bổ sung.

Khi đó Đàm Quân cũng là đang âm thầm đánh giá Trần Mỹ Hồng nhân viên tàu có tướng mạo xinh đẹp, biết nữ nhân viên tàu này rất nhiệt tình phục vụ với bọn họ, đợi đến khi cô rời khỏi, mới đem cùi chỏ chống trên bàn ăn nhỏ giọng hỏi Thẩm Hoài:

-Cô ta quen anh à?

Thẩm Hoài gật đầu nói:

-Cũng không nói là quen; tôi cách đây rất lâu đã từng ngồi qua chuyến xe lửa này, lần đó còn may mắn được cô ấy hỗ trợ, ở trong phòng nghỉ ngơi của nhân viên tàu đối phó qua một đêm.

Đàm Quân ngược lại tỏ ra bộ dáng am hiểu:

-Thảo nào chị Thành Di vẫn luôn oán giận anh quen biết nhiều cô gái xinh đẹp ở bên ngoài, hóa ra thực sự có chuyện như vậy à.

Thẩm Hoài không biết Thành Di có thật oán giận hay không, nhưng hắn biết mình thật không có danh tiếng gì trong phương diện này, chỉ cười bất đắc dĩ, nhưng đồng thời nghĩ đến, Kỷ Thành Hi có thể có quan hệ với Thành Di, cho nên từ chỗ của Thành Di mới biết được hành trình của hắn.



Liên lạc với Kỷ Thành Hi trên xe lửa; trong điện thoại Kỷ Thành Hi cũng không nói chuyện gì, chỉ nói bọn họ đến Thanh Hà xuống xe, hy vọng bọn họ đến Ký Hà làm khách.

Xe lửa ngừng ở nhà ga thành phố Thanh Hà, Thẩm Hoài có chút không nỡ từ biệt Trần Mỹ Hồng, nếu không có Đàm Quân cùng Chử Cường lúc này ở đây, nói không chừng hắn có thể giao lưu tiếp xúc nhiều hơn với cô gái xinh đẹp này, lúc này hắn chỉ biết xách hành lý xuống xe đi cùng Đàm Quân, Chử Cường.

Trần Mỹ Hồng đến cửa xe, phiền muộn nhìn bóng dáng của Thẩm Hoài rời đi, nhìn thấy trên chỗ đón khách có đám người đi về phía Thẩm Hoài, quần tinh củng nguyệt vây quanh Thẩm Hoài.

Trần Mỹ Hồng thực không biết người thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì, cũng không biết sau này còn có cơ hôi gặp măt anh ta hay không.

Thẩm Hoài nhìn Kỷ Thành Hi dẫn theo một đám người đến đón ở trạm xe lửa, hắn vì được sủng ái mà cảm thấy lo sợ, hắn đi đến bắt tay anh ta sau lại nhiệt tình chào hỏi đám cán bộ huyện Ký Hà đến nhà ga đón hắn, cười hỏi Kỷ Thành Hi:

-Anh Kỷ rốt cuộc có chuyện gì tìm tôi? Tôi ở trên xe lửa, mà trong lòng thì rất lo sợ, chỉ sợ trước kia đã làm ra chuyện gì không đúng, để cho anh phải ghi tạc trong lòng, đợi tôi đến Thanh Hà ra tay đánh lén.

-Không làm việc gì trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa

Kỷ Thành Hi cười nói:

- Cậu thật sự đã lo lắng như vậy, sau này đừng làm những chuyện trái với lương tâm

Lại hỏi Đàm Quân:

-Em sao lại tới đây, cũng đã giữa tháng giêng rồi, trường học của các em vẫn chưa khai giảng sao?

-Anh muốn em giúp anh chặn Thẩm Hoài, em sợ anh ta nửa đường bỏ trốn mới đi theo lên xe lửa?

Đàm Quân hé miệng cười nói, dường như cũng biết cớ này rất miễn cưỡng, cho nên mặt có chút ửng đỏ.



Vào giữa những năm 1990, các cơ sở công nghiệp của các tỉnh phía Bắc, trên thực tế không kém hơn phía Nam là bao, là thành phố công nghiệp trọng yếu phía Nam của tỉnh Hà Bắc, kinh tế Thanh Hà mạnh hơn nhiều so với Đông Hoa.

Nhìn những chiếc xe Nissan màu đen có rèm che của bọn Kỷ Thành Hi đậu ở bên ngoài, Thẩm Hoài chỉ biết là huyện Bắc Hà thị trấn công nghiệp quan trọng của thành phố Thanh Hà, sẽ có điều kiện tài chính mạnh hơn rất nhiều so với khu huyện phía dưới của Đông Hoa; tình hình thực tế cũng thật sự là như thế.

Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi cùng với Đàm Quân ngồi ở chiếc xe Nissan màu đen thoải mái rộng rãi, Chử Cường đi cùng một số cán bộ và Chánh văn phòng Huyện ủy Ký Hà ở một chiếc xe Nissan khác, xe chạy nhanh ra khỏi nhà ga của thành phố Thanh Hà, đi thẳng đến huyện Ký Hà địa bàn của Kỷ Thành Hi.

Thấy Thẩm Hoài lên xe nhìn những nội thất trong xe, Kỷ Thành Hi giải thích nói:

-Huyện Ký Hà lúc trước phát triển khá nhanh, mua mấy chiếc xe Níssan là để cho chủ nhiệm Đại Lương người của huyện chúng tôi dùng, năm ngoái chủ nhiệm Đại Lương từ chức, chủ nhiệm mới nhận chức trước đây là Phó bí thư huyện uỷ, bất luận thế nào cũng đẩy xe đến huyện uỷ.

Thẩm Hoài cười, biết trong mấy câu nói của Kỷ Thành Hi, che dấu nhiều hành động làm mưa làm gió của người kế tục đời thứ ba của Kỷ gia được xem trọng ở huyện Ký Hà, Kỷ Thành Hi đến huyện Ký Hà nhậm chức chỉ mới một năm, nói chung anh ta cũng đã ra tay đập tan những kẻ nghịch tử đầu sỏ của huyện Ký Hà.

-Kinh tế của huyện Ký Hà tốt hơn nhiều so với những khu huyện dưới của Đông Hoa, tương đối mà nói, điều kiện làm việc phải nới lỏng hơn một chút, tôi rất hâm mộ.

Thẩm Hoài đoán không ra Kỷ Thành Hi rốt cuộc là bởi vì chuyện gì, vội vã muốn gặp mặt hắn ở Thanh Hà, hắn chỉ có thể trước tán gẫu một số chuyện không đâu, chờ Kỷ Thành Hi vạch trần chân tướng sự việc ra.

Kỷ Thành Hi nửa đường chặn Thẩm Hoài lại, cũng không có nghĩ sẽ khiến hắn không vui, cười nói:

-Cậu trong khoảng thời gian này ở Đông Hoa làm ra hai động tác đều rất lớn, hơn nữa hai động tác này của cậu làm cho ánh mắt của mọi người đều đảo lộn, có người đoán không ra ý đồ của cậu, tôi mới từ Yến Kinh về Thanh Hà, Yến Kinh cũng có không ít người đang nghị luận việc này.

Thẩm Hoài mặc dù ở Birmingham nửa tháng, nhưng đối với hoạt động trong nước cũng không ngừng chuyển động.

Năm mới qua đi, tập đoàn Hoài Năng tiếp nhận trạm thuỷ điện hồ Du Sơn, khai thác, phát triển tài nguyên thuỷ điện Du Sơn, cũng bỏ vốn cho huyện Du Sơn xây dựng đường Du Phổ, tất cả phương án đã được định cả rồi.

Bởi vì đập nước hồ Du Sơn phải được gia cố công trình sau kỳ nước lên, tập đoàn Hoài Năng với tư cách là cổ phần độc lập của các bộ và uỷ ban trung ương, khống chế các doanh nghiệp trong nước, tiếp nhận tài nguyên thuỷ điện của Du Sơn, không gặp trở ngại gì trong vấn đề chính sách, cũng không có kéo dài những sự kiện trong thành phố, ngày hôm qua cuộc họp hội nghị thường vụ của thành phố thông qua quyết nghị phê chuẩn toàn bộ phương án.

Còn có một việc kinh động lớn hơn nữa, chính là Mai Cương và tập đoàn Hoài Năng và các đơn vị liên quan chính thức mở ra đường lối để tiếp nhận vốn đầu tư từ bên ngoài cho dự án nhà máy điện Mai Khê và bến tàu Mai Khê; tỉnh Cương trên cơ sở này, liên hợp tập đoàn Trường Thanh, chế sắt Phú Sĩ, cần phải nhanh chóng đầu tư xây dựng dự án lò điện thép mô hình lớn ở Mai Khê, để tiếp lấy nguồn điện dư thừa được sinh ra từ công trình kỳ hai của nhà máy điện Mai Khê.

Sau đó sự kiện này dính đến chính sách cùng trình tự phê duyệt rất phức tạp, trước mắt cũng là dựa trên cơ sở ý kiến các bên để xây dựng phương án ban đầu, cần tỉnh thành cùng với các xí nghiệp lớn có thêm một bước kết nối, mới có thể tiếp tục đẩy mạnh tiến lên, cho dù như thế, chuyện này vẫn tạo ra cơn sóng to gió lớn ở tỉnh Hoài Hải.

Nền tảng công nghiệp của tỉnh Hoài Hải hơi yếu kém, không có cơ sở sản xuất công nghiệp mạnh mẽ vững vàng, không có nhiều xí nghiệp mô hình lớn có giá trị sản lượng vượt hơn một tỷ.

Sự kiện không hẳn dính đến vị trí của tỉnh Cương trong tỉnh, còn có ảnh hưởng lớn đến vị trí kinh tế của Mai Cương và tập đoàn Hoài Năng trong toàn tỉnh.

Hơn nữa trong toàn bộ phương án, tỉnh Cương càng có nhiều nhân vật trong vai trò người tổ chức, vốn của dự án chủ yếu dựa vào sự bơm vốn trực tiếp của Phú Sĩ và tập đoàn Trường Thanh và Phú Sĩ, tập đoàn Trường Thanh nhanh chóng liên hệ với cơ quan tài chính nước ngoài cho vay để giải quyết điều này cũng đồng nghĩa với việc nếu đàm phán thành công dự án này, tỉnh Hoài Hải có thể trực tiếp thu hút hơn 200 triệu USD vốn đầu tư nước ngoài.

Năm 95, giá trị tổng sản lượng công nghiệp tỉnh Hoài Hải vượt qua hai trăm tỷ đồng, không bằng một nửa của tỉnh Giang Đông lân cận, tỉnh Cương đưa ra phương án này, thật muốn có thể thực thi thành công, có thể tăng ít nhất 3-4% cho tổng giá trị sản lượng công nghiệp của toàn tỉnh —— phương án này một khi trồi lên mặt nước, khiến cho các bên khiếp sợ, đương nhiên không khó tưởng tượng

Tuy nhiên, chuyện này gây ra sự chú ý và khiếp sợ cho tỉnh Hoài Hải, Thẩm Hoài có thể nghĩ ra, nhưng đối với cả nước, toàn bộ dự án này chưa phải là trọng đại trừ phi Kỷ Thành Hi vẫn luôn chú ý Đông Hoa, bằng không Thẩm Hoài rất khó tưởng tượng, chuyện này lại dẫn đến sự chú ý của y.

Thẩm Hoài cười nói:

-Hai chuyện này, nếu nói không có quan hệ gì với tôi, đó là gạt người đấy, nhưng nhất định nếu nói có quan hệ sâu đậm đến tôi thế nào, vậy cũng chưa thể nói được.

Kỷ Thành Hi cười nói:

-Biết cậu sẽ tham gia cùng tôi, tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi ở nước Anh cũng là ngầm theo dõi hai chuyện này chấn động như thế nào đến tỉnh Hoài Hải, cậu là đương sự lại chạy đến Birmingham ở nửa tháng, không thể không khiến cho người hoài nghi, cậu còn cất giấu kế hoạch lớn gì khiến cho người khác khiếp vía chứ.

Thẩm Hoài cúi đầu không nói lời nào, vì không muốn gây sự chú ý cho người khác, hắn trước khi đi Birmingham, còn đặc biệt tách biệt với Triệu Trị Dân, Tôn Á Lâm, Chu Tri Bạch, không ngờ Kỷ Thành Hi của huyện Ký Hà lại nắm rõ hành tung của hắn.

Thấy Thẩm Hoài có điều chần chừ, Kỷ Thành Hi còn nói thêm:

-Đúng rồi, cậu còn nhớ rõ Cảnh Thụy không? Anh ta rất muốn gặp mặt cậu.

Nghe Kỷ Thành Hi nói như vậy, Thẩm Hoài mới biết được hoá ra chính là Úc Lệ đã rò rĩ hành tung của hắn.
Bình Luận (0)
Comment