Phong Khí Quan Trường

Chương 77

Nghe Thẩm Hoài nói địa điểm ăn cơm tối nay là Nam viên, Trần Đan hơi nghi hoặc, hỏi: “Ăn cơm thì sao không lên thị trấn mà cứ phải tới Nam viên?”

Thẩm Hoài cười nói: “Trạm tiếp đãi giao cho em nhận thầu rồi, thị trấn cũng tính bồi dưỡng chỗ em thành nhà hàng ăn uống trọng điểm, không đến những chỗ khác học tập, sao tiến lên được? Làm ngành này ở Đông Hoa, nổi danh chỉ có mấy nơi như Nam viên. Hơn nữa Nam viên còn chuyên phục vụ lãnh đạo thành phố, đừng thấy người ta quanh năm thua lỗ, đó là vì đám đến đó ăn không uống không quá nhiều, chứ chất lượng phục vụ có thể nói là số một số hai. Tiêu chuẩn như trạm tiếp đãi, trực tiếp học từ hệ thống nhà hàng của nước ngoài, quá không hiện thực, trước tiên cứ chiếu theo Nam viên mà làm là được…”

Trần Đan cười cười, ánh mắt ôn nhu nói không ra lời, thỏ thẻ nói: “Để em về cất hợp đồng đã, rồi tới cửa sau chùa An Lan đợi anh…”

Thẩm Hoài biết Trần Đan không muốn ngồi xe của hắn ra cơ quan, để lỡ rơi vào trong mắt người ngoài, cũng tùy nàng, nói: “Được thôi, anh cũng xử lý đống văn kiện này cho xong đã, chắc tầm 15 đến 20 phút nữa sẽ qua đó…”

Trần Đan đi rồi, Thẩm Hoài ngồi lại trong phòng la liếm hơn 10 phút mới xuống lầu, lái Passat rời khỏi cơ quan.

Đúng giờ tan trường, hết ca nên trên phố khá đông, cũng may tiểu Lê thường ăn cơm luôn trong trường, đến tối còn phải học thêm, Thẩm Hoài và Trần Đan không cần quá để ý. Vốn hắn định về phòng thay quần áo, nhưng kẹt mất mấy phút trên đường, sợ Trần Đan chờ gấp, liền trực tiếp lái xe đến chỗ hẹn.

Chùa An Lan là một ngôi chùa nhỏ nằm ở mặt Nam phố cổ Mai Khê, cửa lớn hướng ra phố cổ, cửa sau nằm trên đường xưởng thép. Chỗ Trần Đan hẹn là cửa sau.

Đường xưởng thép là con đường cụt, vươn dài đến bên bờ sông Mai Khê, đoạn đó không có cầu sang thành phố, thế nên cửa sau chùa An Lan khá vắng người qua lại. Thành ra muốn từ đó tới thành phố phải vòng qua phố Học Đường, đi ra đường lớn Hạ Mai.

Trần Đan đổi một chiếc áo gió, những năm 93, áo gió còn là hàng khá cao cấp. Giờ là trung tuần tháng 12, khí trời chuyển lạnh, gió bắc thổi vù vù. Nàng quấn một chiếc khăn quàng phấn hồng vòng quanh cổ, càng tôn lên khuôn mặt mịn màng, mỹ diễm.

“Hôm nay trời chuyển lạnh rồi, đúng là khó thích ứng thật.” Trần Đan thấy Thẩm Hoài còn mặc đồ bảo hộ lao động, hỏi: “Anh có cần về nhà thay đồ không?”

“Thế nào, công nhân thì không được mang mỹ nữ tới Nam viên ăn cơm à?” Thẩm Hoài hỏi lại.

Thấy Thẩm Hoài nghênh mặt hỏi, Trần Đan biết mình càng nói hắn càng đắc ý, đôi mắt đẹp nguýt hắn một cái, xoa xoa tay.

“Lạnh lắm à?” Thẩm Hoài nói: “Có cần chui vào lòng anh cho ấm không?”

Trần Đan dài giọng nói: “Nhanh lái xe thôi…”

Hôm nay Triệu Đông khó khăn lắm mới kiếm được ngày nghỉ, cũng biết đây là ngày Trần Đan lên thị trấn ký hợp đồng nhận thầu, mới đặc ý dặn Thẩm Hoài nói muốn chúc mừng, Thẩm Hoài liền để hắn mời khách.

Bữa cơm này Thẩm Hoài không báo với đám Trần Đồng, Dương Hải Bằng, hắn biết có một số chuyện Trần Đan không thích làm lớn lên.

Lái xe đến Nam viên, Triệu Đông và bạn gái Tiêu Minh Hà đã đến trước, đang ngồi đợi bọn hắn trước cổng.

“Cậu chưa thay đồ à?” Đoạn thời gian này khó được có cơ hội bồi Tiêu Minh Hà dạo phố, lại còn tới nơi cao cấp như Nam viên ăn cơm, hắn không thể không mặc đồ nghiêm chỉnh, một bộ compe, nhân mô nhân dạng đứng trước cửa Nam viên chờ đợi.

Thấy Thẩm Hoài xuống xe, trên người còn mặc đồ lao động, Triệu Đông ngao ngán hỏi một tiếng.

“Có gì không ổn à? Là cậu đánh mất tác phong thời công nhân thôi, đợi về xưởng sẽ giáo dục lại sau. » Thẩm Hoài cười đùa, lại quay sang Tiêu Minh Hà chào hỏi: «Thời gian gần đấy Triệu Đông bận làm trâu làm ngựa cho tôi, không có thời gian hầu quý bà, cô không hận tôi chứ? »

“Sao Triệu Đông nói ở Mai Khê anh quan uy đủ mười mà, trừng mắt một cái là cả con nít cũng im thin thít không dám khóc!” Tiêu Minh Hà cười hỏi: “Sao giờ lại thấy miệng chó không mọc được ngà voi thế này?”

“Tôi tuổi còn trẻ a, trong trấn chính phủ mà không dùng mặt lạnh, khéo bọn hắn coi tôi là dân thu sắt vụn mất.” Thẩm Hoài cười nói: “Dù sao trong mắt bọn cô, bọn tôi chỉ là đám thu phế liệu…”

Trần Đan khẽ cười nhẹ, nàng cũng cho rằng ở trên thị trấn Thẩm Hoài quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khác hẳn tuổi 24 của mình, ngược lại nàng rất thích những khi hắn cười đùa rạng rỡ như thế này.

Chủ lâu Nam viên có phòng nghỉ, cũng có phòng ăn, nhưng chân chính tinh hoa ăn uống, phải kể đến yến sảnh của Thúy Hoa lâu phía sau.

Thúy Hoa lâu là một tòa kiến trúc kiểu hội đường từ thời Dân quốc, được bao trong mười mấy căn biệt thự, cũng chính là dãy “hành cung” cho các lãnh đạo bây giờ. Từ ngoài phố đi vào, chỉ có một đường độc đạo nhỏ, xung quanh là rừng cây êm ả, hoàn cảnh rất yên tĩnh.

Nếu phủ thị chính thị ủy cần tổ chức yến hội nào hơi lớn, hầu hết đều sẽ tổ chức ở Thúy Hoa lâu.

Giá ăn ở Thúy Hoa lâu không quá đắt, then chốt là nếu không có quan hệ thì đừng hòng bước chân vào.

Trần Minh Đức qua đời vì bạo bệnh, trách nhiệm truy cứu đến trên đầu quản lý Nam viên lúc đó là Bành Dũng, đến sau Nam viên đổi do văn phòng thị ủy trực tiếp quản lý. Người khác không đặt được chỗ trong đây, nhưng Triệu Đông chỉ cần mượn danh nghĩa Hùng Văn Bân liền được như nguyện.

Trần Đan với Tiêu Minh Hà chậm rãi đi phía sau tán chuyện, Thẩm Hoài và Triệu Đông bước lên thềm trước, vừa muốn đẩy cửa bước vào đại đường, liền có một nhân viên đứng cạnh đó chạy tới chắn lại, muốn ngăn cản người có bộ dáng như công nhân là Thẩm Hoài:

“Xin lỗi, xin hỏi tiên sinh muốn tìm ai?”

“Tôi không tìm người, có thể vào ăn cơm được ư?” Thẩm Hoài ngừng bước chân, nhìn nhân viên chặn trước mặt mình, là một cô gái trẻ thanh tú, trông khá quen mặt, nhưng không nhớ ra tên.

“Thẩm, Thẩm thư ký.” Đợi đến lúc nhìn ra người mặc đồ công nhân kia không ngờ là Thẩm Hoài, nhân viên kia thình lình biến sắc, vội cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi ngài, lúc nãy không nhìn rõ, thì ra là Thẩm thư ký ngài.” Lại nghiêng người đẩy cửa pha lê, vươn tay mời Thẩm Hoài vào đại đường.

Thẩm Hoài nhún nhún vai, nói với Trần Đan: “Kỳ thực từ lúc rời khỏi phủ thị chính, tính tình anh đã thay đổi rất nhiều…”

Trần Đan nhoẻn miệng cười, khẽ cảm ơn cô nhân viên kia, rồi mới bước vào cửa.

Nàng biết trong thị trấn Thẩm Hoài rất nghiêm lệ với đồng liêu và cán bộ, nhưng thái độ với nhân viên bình thường lại khá bình hòa. Như trong xưởng thép, người khác là giết gà dọa khỉ, hắn lại nhiều là giết khỉ dọa gà.

Thật không nghĩ ra, sao cô nhân viên trước mắt này có vẻ sợ sệt Thẩm Hoài đến thế. Không biết trước đây, trong phủ thị chính đức tính của hắn là dạng gì nữa…

Không nhiều lời với nhân viên kia, Thẩm Hoài và Triệu Đông nhanh chân hướng vào trong.

Ăn uống ở Thúy Hoa lâu chủ yếu là trong phòng riêng, nhưng từ hướng tiền đường đi vào, phía hướng ra hồ Lâm Thúy có một dãy cửa sổ sát đất, tầm nhìn rất tốt, Triệu Đông liền đặt bàn ở đó.

Quan viên chính phủ có thói quen ăn uống trong phòng riêng, phía đại sảnh này có vẻ rất vắng lặng, chỉ có một bàn có khách, Thẩm Hoài dọn ghế dựa ra, gọi Trần Đan ngồi xuống cạnh mình, cười nói: “So với phòng riêng, ngồi trong đại sảnh thế này còn được ngắm cảnh hồ, đúng là chiếm đại tiện nghi…”

Sau khi an tọa, Thẩm Hoài và Trần Đan bắt đầu nghiên cứu chi tiết, phối cảnh bày biện, cách thức phục vụ ở đây, có rất nhiều chi tiết trạm tiếp đãi thị trấn không mất quá nhiều công sức cũng có thể học tập, lại sợ lạnh nhạt phía Triệu Đông và Tiêu Minh Hà, mới cười giải thích: “Mấy ngày nay tâm tư Trần Đan đều để hết vào ba chuyện này, các cậu cũng đóng góp chút ý kiến giùm. Chuyện ở trạm tiếp đón là do tôi khuyến khích nàng đứng ra tiếp nhận, nếu chẳng may thua lỗ, chắc nàng hận tôi cả đời mất…”

“Không phải anh chỉ mong người ta hận mình cả đời ư?” Tiêu Minh Hà cười trêu.

Tuy tuổi Trần Đan nhỏ hơn Tiêu Minh Hà một ít, nhưng trải qua nhiều chuyện thế này nên thành thục hơn Tiêu Minh Hà nhiều. Không giống Tiêu Minh Hà là cành vàng lá ngọc, được chiều chuộng từ bé, vừa tốt nghiệp liền phân ngay đến làm việc trong nhà trẻ thuộc xưởng, lại sớm được người đàn ông ưu tú như Triệu Đông chăm sóc…

Có điều nghe Tiêu Minh Hà đem chuyện của mình và Thẩm Hoài ra đùa, Trần Đan lại không biết đối đáp sao cho phải.

“Minh Hà, Minh Hà, con bé này, nói là đi gặp bạn học, sao lại chạy tới chỗ này?”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Tiêu Minh Hà vội quay đầu lại, thì ra là cha mẹ nàng đang từ phía tiền đường chạy sang, ý thức đến đã bị phát hiện, nụ cười nàng cứng lại trên mặt, ấp úng chống chế: “Là mời bạn học Triệu Đông ăn cơm, ba mẹ, sao ba mẹ cũng đến đây ăn cơm?”

Thấy hai người đang bước đến kia là cha mẹ Tiêu Minh Hà, là nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai của Triệu Đông, Thẩm Hoài không dám chậm trễ, vội cùng Trần Đan đứng lên chào hỏi.

Cha mẹ Tiêu Minh Hà đều là cán bộ cục quy hoạch khu Đường Ấp, tuy bọn họ phản đối hôn sự giữa Triệu Đông và con gái, nhưng con gái lại chết sống không chịu bỏ Triệu Đông, cũng không tiện nói gì đó khó nghe trước mặt người ngoài.

Tiêu Kiến lãnh đạm gật gật đầu: “Thì ra là bạn học Triệu Đông, con bé này, chẳng lẽ nói thật thì sợ ông bà già này đánh chết mày chắc!”

Tiêu Minh Kiến liếc sang Thẩm Hoài một cái, thấy bộ đồ công nhân hắn mặc trên người, bộ dáng lại còn trẻ, cô gái đứng bên cạnh cũng khá bắt mắt. Nhưng không quản nói thế nào, thì cũng chỉ là một thằng công nhân, tâm lý phiền chán nghĩ: Sao Triệu Đông càng sống càng kém thế này, đến nỗi đi giao du với cả đám công nhân tuyến dưới.

Tiêu Minh Kiến không có ý bắt tay Thẩm Hoài, vừa thấy bộ quần áo hắn mặc trên người, liền không hứng thú quan sát nhiều làm gì, đường nhìn quét qua, người cũng tránh chếch đi, quay sang trực tiếp nói với Triệu Đông: “Lãnh đạo trong khu mời khách ăn cơm, đang ở trên lầu hai, có người nhìn thấy mấy cậu, bọn tôi mới qua đây xác nhận, quả nhiên là mấy người lén la lén lút đến Nam viên ăn cơm. Lãnh đạo cục quy hoạch khu cũng ở trên tầng, cậu và Minh Hà lên kính rượi với bọn họ đi…”

Đối với chuẩn con rể này, trong lòng Tiêu Minh Kiến thực sự không hề mãn ý, nhưng con gái đã bị thằng này lừa lên giường, thậm chí con mình còn quang minh chính đại cất sẵn đồ tránh thai trong túi xách, hắn chỉ có thể nặn lấy mũi chấp nhận sự thực.

Thẩm Hoài vươn tay ra hồi lâu, Tiêu Minh Kiến lại làm như không thấy, chỉ đành lúng túng cười thu tay về.

Tiêu Minh Hà thấy cha mình thế lợi khiến Thẩm Hoài khó coi thế này, trong lòng rất bất mãn, lại thẹn ngượng, ấp úng nói: “Ba…” Triệu Đông cũng ngượng chín mặt, định mở miệng giải thích: “Bác trai, bác gái, đây là xưởng…”

“Tôi biết rồi, cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm cũng không sao, cần gì phải chống chế bạn học thế này thế kia.” Tiêu Minh Kiến tỏ vẻ độ lượng, trong lòng lại không thèm ngó Thẩm Hoài thêm lấy một lần.

Thẩm Hoài cười cười, hắn không muốn để Triệu Đông, Tiêu Minh Hà quá khó coi, bèn vỗ lên vai Triệu Đông, nói: “Hai người lên kính rượi đi, tôi và Trần Đan ở dưới này nói chuyện là được rồi, dù sao còn phải chờ một lúc mới đưa thức ăn lên…”

Nhìn ba mẹ Tiêu Minh Hà cứ thế rời đi, mặt Triệu Đông và bạn gái cực kỳ khó coi, Thẩm Hoài vẫy vẫy tay, cười nói: “Cha mẹ Minh Hà muốn giới thiệu cậu làm quen với lãnh đạo khu, chứng tỏ trong lòng họ đã chấp nhận cậu làm con rể rồi, đi đi, còn do dự gì nữa?”

Đuổi hai người Triệu Đông lên lầu, Thẩm Hoài hỏi Trần Đan: “Mặt anh có phải cười đến cứng rồi không?”

Trần Đan cười đến gật cả người, nói: “Nói anh thay đồ thì không nghe, để đến nỗi Triệu Đông và Minh Hà khó coi thế này.” Lại nhịn không nổi bóp bóp lên mặt hắn, nói: “Còn tốt chán, nụ cười vẫn chưa bị hoàn toàn biến dạng…” Nói xong lại nhịn không nổi cười lớn…

Tuy những lúc Thẩm Hoài quan uy đủ mười, Trần Đan có thể cảm nhận được sự an toàn, nhưng thấy hắn nguyện ý vì người khác mà bỏ qua cả mặt mũi bản thân, nàng càng cảm giác được thân cận, gần gũi, cũng thả lỏng tâm tình ra, phút chốc giữa hai người như là đôi tình lữ đã yêu nhau từ lâu…
Bình Luận (0)
Comment