Phong Khí Quan Trường

Chương 81

Thẩm Hoài hạ lệnh trục khách, Tiêu Minh Kiến thức thú theo Triệu Đông rời Thúy Hoa lâu trước, hắn biết muốn hóa giải sai lầm tối nay không phải một sớm một chiều là được.

Là chuẩn nhạc phụ Triệu Đông, trên tâm lý còn chút ưu thế, vừa ra khỏi Thúy Hoa lâu, nhịn không nổi nghi vấn hỏi Triệu Đông: “Hai cậu thật bồi bí thư Đàm ăn cơm ba tiếng đồng hồ, trong bữa còn có lãnh đạo thành phố nào khác à? Thế nói những chuyện gì?”

Tiêu Minh Kiến có thế lợi thì vẫn là ba Minh Hà, Triệu Đông dù có ý kiến, song không thể lộ ra mặt, người một nhà không có xe, dạo bộ từ trong Thúy Hoa lâu ra đường, cười nói: “Thêm cả Hùng phó bí thư trưởng, tổng cộng bốn người, chủ yếu là bàn chuyện chỉnh đốn trong xưởng thép Mai Khê. Bí thư Đàm hỏi rất chi tiết, bất tri bất giác đã qua ba tiếng đồng hồ…”

“Thời gian của bí thư thị ủy không đáng tiền, hay là Thẩm Hoài thực sự được bí thư Đàm coi trọng?” Đối với việc Triệu Đông có thể bồi bí thư thị ủy ăn cơm liền ba tiếng đồng hồ, Tiêu Minh Kiến vẫn cảm thấy không thể tin được.

Tiêu Minh Kiến chỉ là cán bộ bình thường trong cục quy hoạch khu Đường Ấp, Đường Xuyên là thượng cấp trực tiếp ngay trên đầu, Chu Tri Bạch, Chu Dụ là nhân vật mà hắn chỉ trông mà không thể chạm. Song Chu Dụ, Chu Tri Bạch, Đường Xuyên, có ai đủ tư cách bồi bí thư thị ủy ăn cơm, báo cáo ba tiếng đồng hồ liên tục?

Chỉ dựa vào ba giờ ăn riêng này, Tiêu Minh Kiến đã biết quan hệ giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình tuyệt không tầm thường. Mà Triệu Đông cũng có thể chiếm một vị trí trong bàn ăn ấy, nói thực, địa vị ở Đông Hoa của hắn khéo đã vượt xa ông bố vợ là mình rồi.

Đêm nay đúng là Triệu Đông có hơi hãnh diện, chẳng qua lúc rời biệt thự số một, Thẩm Hoài đã thiện ý nhắc nhở hắn: “Có thể hưởng thụ quyền thế, nhưng không thể đắm chìm trong quyền thế!”

Nghĩ nghĩ lại thì cũng đúng, nếu Thẩm Hoài là người đắm chìm trong quyền thế, hôm nay lại bị ba Minh Hà đối xử như vậy, chắc sớm đã nộ khí tung trào, phất áo mà đi. Song hắn lại làm như chuyện đó chưa từng xảy ra, vẫn vươn tay bắt chuyện Tiêu Minh Kiến như bình thường… Mặc dù việc này không ảnh hưởng gì đến Thẩm Hoài, nhưng trong lòng Triệu Đông vẫn không khỏi cảm kích, không như vậy thực sự hắn không biết phải đối mặt với mọi người sao cho phải…

Có lẽ thời gian được mài giũa dưới tầng đáy vừa đủ, khiến Triệu Đông tuy cảm thấy hãnh diện, nhưng không vì thế mà không giữ được tỉnh táo.

Nhà Tiêu Minh Kiến ở đối diện Nam viên, ngay trong tiểu khu Văn Sơn. Giờ tự đáy lòng ông ta mới thừa nhận Triệu Đông là con rể, đến nhà cũng không quản đã 11h đêm, lần đầu tiên mời Triệu Đông vào nhà làm khách, vừa vào cửa liền cầm lá trà quý cất trong tủ ra pha, thái độ bất thường đến mức Triệu Đông khó mà thích ứng, tay chân lúng túng không biết đặt đâu cho phải.

Tiểu khu Văn Sơn là khu nhà ở do thị ủy ra mặt liên hệ để bệnh viện thành phố, cục điện lực, và chính phủ khu Đường Ấp quy hoạch xây mới cuối những năm 80. Do mới xây gần đây, thiết bị, dịch vụ điện nước, vệ sinh, hệ thống sưởi ấm… đều đủ cả, mỗi nhà cũng đều có gian vệ sinh độc lập.

Hoàn cảnh trong tiểu khu tuy không so được với những chỗ ở Nam viên hay Bắc các, nhưng vào những năm 93, ở Đông Hoa là căn hộ mà người bình thường có mơ cũng mơ không đến.

Nhà Tiêu Minh Kiến được phân là một căn hai gian, không có nhà khách riêng, sảnh ăn nhỏ đến đặt chiếc bàn tròn là choán hết chỗ. Nhưng được cha mẹ Minh Hà thu dọn khá chỉnh tề, còn đặt một chiếc tủ lạnh Hương Tuyết Hải, nhìn qua là biết nhà có của ăn của để.

Nhà ở tầng một, có một khoảng sân nhỏ, Tiêu Minh Kiến tận dụng dựng gian lều mát, từ nhà trong đi ra thành chỗ thường xuyên tiếp khách.

Ngoài lều, trong khoảng đất bùn còn lại được trồng ít hoa cỏ, khung cảnh rất yên tĩnh, u nhã.

Nhà Triệu Đông ở phía bắc thành phố, ba mẹ hắn đều là công nhân lâu năm trong xưởng thép, bởi thế thi lên đại học cũng học ngành luyện kim, tốt nghiệp liền được phân về xưởng thép thành phố không chút nghi ngờ. Ba mẹ hắn làm việc trong xưởng đã ba mươi năm, nhưng chỉ được phân phối căn nhà một gian.

Không có hệ thống sưởi ấm, từ không gian dưới góc cầu thang tận dụng thành phòng bếp, nguyên cả dãy dùng chung một gian vệ sinh. Chia gian lớn thành hai gian nhỏ, gian lớn hơn để ba mẹ và em gái ngủ nghỉ, giờ hắn đã nghỉ việc ở xưởng thép thành phố, không còn ở trong túc xá được nữa, muốn ngủ trong nhà chỉ có nước bắc võng mà nằm. Cả nhà muốn ăn cơm phải tháo võng đi mới bày được bàn. Sau khi đến xưởng thép Mai Khê, Triệu Đông ở luôn trong gian đơn phòng túc xá cho công nhân, thoải mái hơn ở nhà nhiều, lại tiện lợi cho công việc…

Vật lộn với chiếc võng mấy năm, khiến Triệu Đông cảm thấy nhà Minh Hà so với nhà mình thật như thiên đường với địa ngục. Có đôi lúc khó mà trách ba mẹ Minh Hà thế lợi, đổi lại là mình, nếu có đứa con gái thế này, quá nửa cũng không nguyện để nàng đi theo thằng nghèo kiết xác như mình để chịu khổ. Nghĩ đến đấy, oán giận đối với Tiêu Minh Kiến trong lòng liền đỡ đi nhiều.

Triệu Đông nhấp mấy ngụm trà, lảm nhảm với bố vợ một hồi, thấy đêm đã khuya, bèn đứng dậy cáo từ.

Lúc này mẹ Minh Hà biết ý kêu Tiêu Minh Kiến vào nhà trong, nhường không gian cho đôi trẻ. Tiêu Minh Hà từ gian trong đi ra, ưỡn ưỡn ẹo ẹo nửa ngày mới thỏ thẻ: “Mẹ em nói đêm muộn thế này rồi, anh không cần về nhà trọ nữa cũng được. Còn nhét cả thứ này cho em.”

Triệu Đông cầm lấy thứ trên tay Tiêu Minh Hà, thì ra là BCS, nhìn Tiêu Minh Hà ngượng đến chín cả mặt, nhớ ra đã lâu không tìm được cơ hội thân thiết với nàng, bèn ưỡn mặt hỏi: “Anh có cần qua đó gọi tiếng “mẹ” rồi mới đi nghỉ không?”

“Tìm chết, đêm nay anh ngủ ngoài sân cho em!” Mặt Tiêu Minh Hà đỏ ửng lên, vươn tay bóp mạnh lên đùi Triệu Đông, khiến hắn nhếch miệng xin tha liên hồi.

***************************

Thẩm Hoài và Trần Đan không ở lại lâu trong Nam viên, sợ tiểu Lê ở nhà đợi, bèn lái xe về thẳng Mai Khê. Thẩm Hoài dừng xe trước hẻm, thấy phòng sáng bèn, bóng tiểu Lê đang đọc sách bên cửa sổ, Trần Đan muốn xuống xe, bèn kéo tay nàng lại, hỏi: “Bữa nay không ăn cùng được, bỏ em lại một mình, anh xin lỗi…”

Ánh trăng thấu cho cửa kính chui vào xe, chiếu lên mặt Thẩm Hoài, Trần Đan nghiêng người, ngồi lại xuống ghế, nhìn lên mặt hắn, ánh mắt ôn nhu như nước, cũng không rụt tay về như thường lệ mà mặc hắn nắm lấy, thấy lòng bàn tay bố đầy vết chai, còn hiếu kỳ gãi gãi, nói: “Em và Minh Hà ở lại tán gẫu cũng vui mà, tiểu Chu còn dẫn bọn em tham quan phòng bếp phía sau nữa…”

“Tiểu Chu, tiểu Chu nào?” Thẩm Hoài hỏi lại.

“Thì là cô bé bị anh dọa sợ lúc vào ấy, tên là Chu Lệ Linh, anh không nhớ người ta à?” Trần Đan nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, cho rằng hắn đang nói dối: “Cô bé xinh lắm. Nghe nói lúc mới đến Đông Hoa, mông má nữ nhân viên trong Nam viên anh đều mò qua một lượt, chẳng lẽ chưa mò qua nàng?”

“Khụ khụ…” Thẩm Hoài lúng túng ho khan, trước đây hắn là Tôn Ngộ Không trong tay Phật tổ Trần Minh Đức, không dám làm loạn với nữ nhân viên của Nam viên, nhưng chuyện chiếm tiện nghi tay chân thì lại làm không ít.

Rốt cuộc Nam viên thuộc ban chiêu đãi phủ thị chính, cho dù là phục vụ viên cũng là nghề nghiệp không tệ, ít nhất ở Đông Hoa là vậy, hơn nữa trong đám nhân viên không thiếu mấy em xinh tươi mơn mởn. Thẩm Hoài không có ấn tượng sâu đậm gì về Chu Lệ Linh, chắc chưa động tay động chân quá đáng với cô ta lần nào. Còn về chuyện người ta sợ hắn, thì đúng thật là thanh danh của hắn trong phủ thị chính, cũng như trong Nam viên có hơi khó nghe, không như vậy quan hệ với đồng nghiệp cũng không hỏng bét thế kia…

“Anh thật không dọa nàng a; rõ ràng em cũng thấy, cô ta nhìn anh giống công nhân bình thường mới không cho vào.” Thẩm Hoài thanh minh.

“Tiểu Chu còn nhờ em giải thích với anh về chuyện hiểu nhầm ấy đấy. Nếu không ngăn cản người lạ tự tiện xông vào, tiền thưởng trọn cả tháng của nàng đi tong hết. Nàng đợi gặp anh để xin lỗi hồi lâu, đến sau em thấy không đành, mới nói nàng đi trước, không cần bận tâm anh tức giận…” Trần Đan nói.

Thẩm Hoài cố vờ oan uổng: “Sao ai cũng coi mình lòng dạ nhỏ thế này? Em thấy hôm nay trước mặt bố vợ Triệu Đông anh cẩn thận thế nào chưa, hệt như anh mới là con rể ông ta ấy…”

Trần Đan thấy bộ dạng cố vờ oan uổng của Thẩm Hoài, không nhịn nổi cười thầm: Tuy Thẩm Hoài có tật hơi háo sức, nhưng nàng có thể nhận ra hắn là người thực sự biết quan tâm đến người khác. Cho dù háo sắc, song vẫn mang lại cảm giác an tâm khi ở bên. Chắc với đàn ông, háo sắc chưa thể tính là khuyết điểm được.

“Em hỏi tiểu Chu rất nhiều vấn đề. Hỏi xong mới phát hiện ra, so với Nam viên, trạm tiếp đãi còn thiếu sót nhiều lắm…” Trần Đan băn khoăn.

“Nếu cảm thấy người nào thích hợp, em cứ mời qua làm việc?” Thẩm Hoài nói.

“Người ta đang có công ăn việc là yên lành trong thị ủy, cần gì đến chỗ nhà quê như mình?” Trần Đan hỏi.

“Có chỗ nào không nguyện ý?” Thẩm Hoài nói tiếp: “Nói thực, nhìn cách nàng ăn mặc, chắc chỉ là nhân viên phục vụ trong phòng ăn, tiền công được bao nhiêu? Hơn nữa trong thị ủy không thiếu dê xồm, tiểu cô nương xinh xắn ở lại Nam viên cũng không an toàn. Đương nhiên nếu nàng không muốn rời Nam viên, chúng ta cũng hết cách…”

“Sao em nghe nói anh vừa rời khỏi thị ủy, nhân viên nữ trong Nam viên đều cảm thấy an toàn lên không ít?” Trần Đan cười hỏi lại.

“Thiên địa lương tâm.” Thẩm Hoài ôm đầu hô to oan uổng, nói: “Hôm sau em kêu tiểu Chu kia đến đây, đối chất ba mặt một lời với anh, anh phải vãn hồi danh dự cho bản thân…” Thấy hình như Trần Đan có vẻ không để ý lắm đến quá khứ của mình, mặt còn treo nụ cười, mắt long lanh, môi múm mím, hứng thú nhìn mình, mùi hương thoang thoảng từ cơ thể nàng truyền qua, từng dây thần kinh Thẩm Hoài căng chặt dậy, mượn lấy động tác khi nói chuyện, chủ động kéo nàng vào trong lòng…

Trần Đan mải ngắm mặt hắn, tưởng trong xe Thẩm Hoài không dám làm loạn, nên chưa kịp phản ứng đã nằm gọn trong lòng. Thẩm Hoài vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng mịn, trơn bóng của nàng, nhè nhẹ hôn xuống. Tiếc rằng Trần Đan không chịu phối hợp, mồm môi mím chặt, đầu lưỡi Thẩm Hoài không sao vươn vào được, chỉ đành mơn trớn quanh đôi môi thơm mềm gợi cảm.

Tay Thẩm Hoài ngược lại được dịp phát huy, từ trong vạt áo lách vào, sờ nắn qua lớp áo len…

Trần Đan nắm chắc tay, không để có cơ hội tung hoành, nhưng trên mồm lại thủ không nổi, bị đầu lưỡi linh hoạt của Thẩm Hoài luồn vào, đầu lưỡi thơm tho bị lưỡi hắn quấn chặt, cảm giác vừa mềm, vừa nhẫy khiến đầu óc ngất như trên mây, ý loạn tình mê, hơi thở dần gấp gáp.

Thật là tiểu yêu tinh, cả hơi mũi cũng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, dục tình trong lòng Thẩm Hoài bộc phát dữ dội… Nhưng cả ngực Trần Đan cũng không cho hắn mò, miệng ăn cháo lưỡi mà tay cứng như thép nguội. Trên mặt áo len, tay hắn từng nấc từng nấc hướng lên, tay Trần Đan lại đè xuống từng tấc từng tấc. Dù thế, qua lớp áo len, Thẩm Hoài cũng có thể cảm nhận được sức dụ hoặc, đàn hồi, mềm mại từ cơ thể nàng, cả hơi nóng hầm hập mà nàng truyền tới…

Nói Trần Đan đồng ý, tay lại không cho hắn hướng lên nửa tấc; nói nàng cự tuyệt, nàng hôn trả nhiệt tình thế cơ mà…

Thẩm Hoài thấy mặt trên công mãi không được, liền ngừng lại, đổi sang mục tiêu khác… Trần Đan tưởng Thẩm Hoài chỉ muốn mò eo mình, hơi mất cảnh giác, hơn nữa đang lúc ý loạn tình mê, chỉ khẽ nắm nhẹ mu bàn tay hắn mà thôi.

Tuy Thẩm Hoài chưa có kinh nghiệm yêu đương gì đàng hoàng, nhưng đã không phải lần đầu nữa rồi, bụng dưới đã như bốc hỏa… Cho dù tâm lý đối với Trần Đan vừa thương vừa yêu, không muốn quá đường đột nàng, cũng hận không thể đem nàng cởi sạch sẽ, tận hưởng từng tế bào trên da thịt này. Vừa thấy Trần Đan mất cảnh giác, đầu óc nóng lên, tay mò xuống khe rãnh giữa hai chân, cách qua lớp quần dài, hướng đến chỗ mà hắn mong hướng đến nhất…

Trần Đan không ngờ Thẩm Hoài tìm đến chỗ kia, vội kinh hoảng kẹp hai chân lại, cả người cứng đờ.

Thẩm Hoài tưởng Trần Đan sẽ giơ tay ngăn trở, nhưng chỉ cảm thấy thân thể nàng cứng lại trong lòng mình, đôi chân xoắn chặt khiến hay hắn hơi nhức… Trong khoảng bốn năm giây, yết hầu Trần Đan khẽ giật, không kìm được rên lên thành tiếng, nghe vào tai mà mềm cả xương cốt…

Trần Đan ý thức được mình kêu ra tiếng, mới bừng tỉnh, bò dậy từ trong lòng Thẩm Hoài, khẽ mắng: “Hạ lưu!”

Thẩm Hoài nhìn lên mặt nàng, dưới ánh trăng, gò má ửng hồng tựa say, tình ý trong mắt còn chưa tán đi, nói là mắng, lại như chống chế thẹn ngượng trong lòng, tâm tạng hắn đập thình thịch, biết không phải nàng giận thật, mới cười bồi nói: “Thế này được chưa?”

“Cái gì được hay không?” Trần Đan mặc kệ, không để ý đến lời hối lỗi của hắn. Vốn nàng bị Thẩm Hoài hôn đến ý loạn tình mê, đầu óc mơ hồ, nhất là bốn năm giây kia, càng khiến nàng nổi da gà, từng sợi lông tóc dựng thẳng lên, thoải mái nói không ra lời. Không phải nàng cáu vì tay Thẩm Hoài mò xuống chỗ đó, chỉ là cảm thấy dạng này với nàng vừa xa lạ, vừa cổ quái, bản năng khiến nàng thẹn đến chui đầu xuống đất, lại sợ dung túng Thẩm Hoài, để hắn đề ra yêu cầu càng quá đáng. Ngay lúc đứng lên, nàng đã có thể cảm nhận rõ cái vật kia đã gồ lên, cấn cấn vào người, cứng đét…

Thẩm Hoài cũng ngạc nhiên, sao Trần Đan mẫn cảm như thiếu nữ vậy?
Bình Luận (0)
Comment