Phong Khí Quan Trường

Chương 99

Khi đoàn chuyên gia của ngân hàng thương nghiệp đến Đông Hoa sẽ do thị ủy trực tiếp đứng ra tiếp đãi, Thẩm Hoài không cần xen chân vào. Còn chuyện Diêu Vinh Hoa đến xưởng thép thị sát phải nhờ Tôn Á Lâm sắp xếp thời gian.

Chẳng qua nếu Đàm Khải Bình đã quyết định tự thân ra mặt tiếp Diêu Vinh Hoa, Thẩm Hoài không cần bận tâm xưởng thép Mai Khê sẽ bị bỏ rơi.

Sợ tin tức bị lộ, đến khi nhận được điện thoại từ Hùng Văn Bân, xác nhận Đàm Khải Bình đã tiếp kiến Diêu Vinh Hoa ở Nam viên, Thẩm Hoài mới thông báo cho Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã, rằng rất có thể bí thư thị ủy Đàm Khải Bình sẽ dẫn đoàn khảo sát của ngân hàng thương nghiệp tới xưởng thép tham quan.

Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã tự nhiên sẽ không hoài nghi Thẩm Hoài sớm đã từ nguồn khác biết được tin tức, trên thực tế, nửa giờ trước, văn phòng thị ủy đã gọi điện đến thị trấn, dặn bên này chuẩn bị tiếp đãi cho chu đáo.

Thẩm Hoài lấy danh nghĩa kiểm tra đột xuất, từ giữa trưa đã ngừng dây chuyền sản xuất cũ, không để cột khói đen ngòm gai mắt kia có cơ hội đầu độc khách nhân, về phần mấy nhà xưởng có hệ thống nước thải lạc hậu như xưởng in, xưởng nhuộm cũng phải phái người đến bảo ngừng, nhất thời cả thị trấn nhao nhác đến gà bay chó sủa.

Trọn cả buổi trưa Thẩm Hoài “trực chiến” trong xưởng thép, bảo đảm dây chuyền hoạt động bình thường, không có sơ sót gì. Phía Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân cũng sợ thời gian để Mai Khê chuẩn bị quá cấp bách, kéo mãi đến xế chiều mới sang.

Chính quyền thị trấn thì không có gì để tham quan rồi, rốt cuộc chẳng có quan hệ gì với ngân hàng thương nghiệp cả. Còn khoản nợ của xưởng thép là một trong số không nhiều nghiệp vụ được ngân hàng triển khai ở Đông Hoa, hơn nữa số tiền khá lớn, có cử cán bộ cấp cao đến thị sát tình hình sản xuất, đảm bảo chất lượng khoản vay không vấn đề cũng là danh chính ngôn thuận.

Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, Đỗ Kiến và bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng, chánh văn phòng huyện ủy lâm thời từ huyện chạy xuống, đứng chờ trước cửa xưởng nghênh đón đoàn thanh tra.

Thẩm Hoài chủ động đứng ra đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên, từ an toàn bảo hộ lao động khi vào khu nhà xưởng, đến văn phòng làm việc, kho hàng, dây chuyền lò điện, trung tâm bồi dưỡng cán bộ công nhân viên, chạy đủ một vòng, hắn nói liên tục suốt một tiếng đồng hồ.

Sau khi tham quan xưởng xong, Đàm Khải Bình dẫn đám người Diêu Vinh Hoa về lại thành phố, chỉ đích danh Đào Kế Hưng, Thẩm Hoài theo cùng.

Lúc Đào Kế Hưng mời Thẩm Hoài cùng ngồi lên xe, còn đưa tay kéo hắn lại gần, Đỗ Kiến nhìn mà lòng đầy muộn phiền, cho dù sau lưng Thẩm Hoài không có Đàm Khải Bình làm chỗ dựa, chỉ bằng năng lực nắm giữ xưởng thép chỉnh đốn thành bộ dạng hôm nay, hắn cũng biết chiếc ghế bí thư đảng ủy trấn đã sắp rời khỏi tầm tay mình rồi.

“Tiểu Thẩm, cậu tập kích đột nhiên thế này, làm bọn tôi lo sốt vó.” Đào Kế Hưng kéo Thẩm Hoài cùng ngồi chung xe về thành phố, vừa nhiệt tình vừa mang theo vẻ oán trách nói: “Đợt này xưởng thép Mai Khê được chỉnh đốn dưới bàn tay cậu, cục diện đúng là khác hẳn. Nói thật, tôi nhìn mà phải kinh thán không thôi. Xác thực huyện ủy đã không quan tâm đến Mai Khê đúng mức rồi, hôm nay, trước mặt Đàm bí thư, tôi cũng hơi khó xử…”

“Thị trấn mới nhận được thông báo từ văn phòng thị ủy không lâu, tôi cậy quen biết với Hùng phó chánh văn phòng, mới biết trước nửa giờ, rằng Đàm bí thư sẽ dẫn đoàn khách tới xưởng thép tham quan.”

Thẩm Hoài đến Mai Khê nhận chức được ba tháng, chỉ gặp mặt Đào Kế Hưng có hai lần, một lần là tới huyện ủy trình diện, lần nữa là Đào Kế Hưng xuống thị trấn triệu tập hội nghị sinh hoạt dân chủ. Thẩm Hoài biết Đào Kế Hưng là người của Ngô Hải Phong, cũng biết Đỗ Kiến có thể một tay che trời ở Mai Khê là nhờ y dung túng, chống đỡ. Hắn và Đào Kế Hưng không quen không thân, cũng nhìn không thấu trong lòng y rốt cuộc đang mưu tính những gì, chỉ nhàn nhạt đáp lời.

“Đoạn thời gian này xưởng thép bắt tay vào chỉnh đốn, đã có chút kết quả, nhưng vẫn chưa thực sự ổn định. Tôi tính phải để một thời gian nữa mới báo cáo lên huyện ủy. Không ngờ đại biểu ngân hàng thương nghiệp lại muốn tới xưởng thép tham quan, quy cách còn lớn thế này, thật trở tay không kịp a.”

Đào Kế Hưng không tin tưởng lời Thẩm Hoài cho lắm, vừa nãy, khi dẫn mọi người tham quan, biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, thoải mái, khó nói là không có chuẩn bị trước.

“Trước khi đến Mai Khê, Đàm bí thư có dẫn đại diện ngân hàng thương nghiệp đến thăm trung tâm Thiên Hành.” Đào Kế Hưng đoán Thẩm Hoài có thể biết càng nhiều tin tức có giá trị, mới truy hỏi: “Tôi nghe nói Đàm bí thư hy vọng ngân hàng có thể mua lại toàn bộ cao ốc Thiên Hành, có chuyện này không?”

Thẩm Hoài thầm nhủ, đây là hỏi thay cho Ngô Hải Phong ư?

« Sao tôi biết được? » Thẩm Hoài cười trả lời: « Tôi còn đang nghi hoặc, tưởng Đàm bí thư hy vọng ngân hàng cho xưởng thép thành phố vay tiền, để giải quyết vấn đề thiếu vốn hiện tại chứ? »

Đào Kế Hưng thấy mồm mép Thẩm Hoài kín như bưng, không hỏi ra thứ gì giá trị, song vẫn không cáu, lải nhải hỏi dò thêm một hồi về tình hình công tác ở Mai Khê.

Thời gian Thẩm Hoài đến Mai Khê chưa được bao lâu, trừ nắm giữ quá trình chỉnh đốn sản xuất ở xưởng, những chuyện khác còn chưa đủ tinh lực đi làm. Chẳng qua, nhân cơ hội này, Thẩm Hoài bèn đề ra chuyện xây cầu mở đường và góp vốn xây nhà.

Nhắc đến chuyện huyện ủy phải xuất huyết, đổ tiền vào cái đất mà tùy thời có thể bị vạch ra khỏi địa giới hành chính, Đào Kế Hưng liền bắt đầu hàm hồ qua loa.

Nhìn Đào Kế Hưng lảng sang chuyện khác, Thẩm Hoài không khỏi khẽ than: Thị trấn Mai Khê như đứa con hoang, muốn phát triển, chỉ có nước tự lực cánh sinh a.

Theo kế hoạch, đoàn Diêu Vinh Hoa vốn định về lại trên tỉnh ngay buổi chiều, nhưng phía Đông Hoa đích thân bí thư thị ủy đứng ra chiêu đãi, lại sắp xếp cả tiệc rượu đưa tiễn, bọn họ đành thay đổi lịch trình, ở lại dùng bữa xong mới trở về.

Đàm Khải Bình cũng tế nhị, vì để Diêu Vinh Hoa sớm khởi hành khỏi quá khuya, khi đội xe vừa vào Nam viên liền trực tiếp tổ chức luôn tiệc rượu.

Hôm nay, trừ nhân viên thị ủy được chỉ định ra, Đàm Khải Bình điểm danh cả xưởng trưởng xưởng thép thành phố Cố Đồng cùng tham gia yến tiệc. Giữa trưa, đoàn tham quan có lâm thời thay đổi hành trình, đến xưởng thép thành phố tham quan một lượt. Trên bàn tiệc, Thẩm Hoài thấy sắc mặt Cố Đồng âm trầm như nước, trán nhăn tít lại, bị Đàm Khải Bình không đau không ngứa giáo huấn cho mấy câu, hệt như sai con bảo cháu. Cũng không khó tưởng tượng, lần này Cao Thiên Hà nhất định bị đánh cho trở tay không kịp, đại khái chắc đang suy tính xem nên đối sách với tình hình tiếp theo thế nào cho phải.

Trong cuộc hội kiến buổi sáng, Đàm Khải Bình đã trực tiếp đề ra ý tưởng bán lại toàn bộ cao ốc Thiên Hành cho ngân hàng thương nghiệp làm trụ sở, còn chỉ định ba người, gồm phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm, phó chánh văn phòng thị ủy Hùng Văn Bân và xưởng trưởng xưởng thép thành phố Cố Đồng lập ra tiểu ban liên lạc phụ trách việc này…

**************************

Sau yến tiệc, đám người Diêu Vinh Hoa về lại tỉnh thành, Đàm Khải Bình và Đào Kế Hưng ở lại hàn huyên thêm một lúc mới rời Nam viên, trước khi đi còn dặn Thẩm Hoài đưa tiễn.

“Hôm nay biểu hiện của cậu rất tốt, hình hình trong xưởng thép Mai Khê khá hơn so với dự tưởng của tôi nhiều.” Trong xe, Đàm Khải Bình để Thẩm Hoài ngồi cùng hàng ghế sau, nói: “Giữa trưa đại biểu ngân hàng đề nghị muốn tới xưởng thép thành phố tham quan, tình hình trong đó còn tệ hơn cả Mai Khê… Lão Hùng, tôi nói thế có phải không?”

Đối với lĩnh vực công nghiệp, kinh tế, Đàm Khải Bình không tinh thông lắm, ở phương diện này ông ta dần dần có thói quen hướng Hùng Văn Bân nhờ cố vấn.

Hùng Văn Bân gật gật đầu, nói: “Tình hình trong xưởng thép Mai Khê đúng là khiến người ta phải kinh thán, nếu trình độ quản lý trong xưởng thép thành phố đạt đến mức ấy, tài chính thành phố năm nay chắc sẽ cải thiện rất nhiều…”

Hắn nói thế không phải là khen nhảm, qua lời kể của Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Hùng Văn Bân đã biết về tình hình chỉnh đốn này, nhưng rốt cuộc không tận mắt nhìn. Hôm nay, chứng kiến xưởng thép thay da đổi thịt, với ánh mắt chuyên nghiệp của bản thân, không khỏi không thừa nhận, trong cùng điều kiện như thế, chưa chắc mình đã làm tốt hơn Thẩm Hoài.

Đặc biệt là quá trình hướng dẫn lúc chiều, Thẩm Hoài giảng giải từ đầu đến đuôi suốt một tiếng đồng hồ, biểu hiện ra trình độ chuyên môn nghiệp vụ cũng như khả năng quản lý cực cao, không nghi ngờ gì đó là điểm khiến phía ngân hàng mãn ý nhất.

Không ngân hàng nào lại không nguyện ý đem tiền đổ vào xí nghiệp chính quy do lãnh đạo có trình độ, có tầm nhìn quản lý; Đối với ngân hàng thương nghiệp, điều này có nghĩa rủi ro thấp, mà thu ích lại ổn định.

“Giờ chưa cần gây sức ép với phía xưởng thép thành phố, đường phải đi từng bước từng bước mới vững, hôm nay được quan sát diện mạo của xưởng thép Mai Khê, tôi nghĩ chắc xưởng thép thành phố cũng sẽ bắt tay vào cải tổ.” Đàm Khải Bình tiếp tục nói với Thẩm Hoài: “Còn chuyện cao ốc Thiên Hành, tuy tôi chỉ định ba người tiểu Lâm, lão Hùng và Cố Đồng lập thành tiểu ban liên lạc, nhưng cậu cũng phải thời thời khắc khắc chú ý đến chuyện này cho tôi…”

Giờ Thẩm Hoài mới biết giữa trưa phía ngân hàng có lâm thời tham quan qua xưởng thép thành phố, rất có thể đây là chủ ý của Tôn Á Lâm. Có thế mới càng lót đỡ, nổi bật thêm trình độ quản lý ở Mai Khê.

Nguy cơ bị ngân hàng siết nợ xem như đã vượt qua, thậm chí có khả năng còn vay thêm được một khoản nhằm khếch đại sản xuất.

Ngược lại, không tưởng tượng ra, người tính tình kích động, sẵn sàng ra tay đánh lớn với lưu manh ngay giữa vũ trường như Tôn Á Lâm lại có phần tâm cơ sâu thế này.

Có điều chuyện mua lại cả cao ốc Thiên Hành không phải là sự tình mà đám người Diêu Vinh Hoa có thể tự ý ra quyết sách, còn phải đưa ra thương thảo thêm trong nội bộ ngân hàng nữa.

Song không quản thế nào, trong chuyện này, Đàm Khải Bình đã nắm vững quyền chủ động vào tay.

Sự tình mà thành, tất nhiên là công tích do Đàm Khải Bình một tay dựng nên, nếu xôi hỏng bỏng không, gậy vẫn đánh lên xưởng thép thành phố và đám người quyết định xây dựng cao ốc Thiên Hành trước kia như thường.

“Tôi nghĩ thị trấn Mai Khê nên được nhanh chóng vạch sang khu Đường Ấp thôi.” Thẩm Hoài thừa dịp tâm tình Đàm Khải Bình đang thoải mái, nhân cơ hội đề ra vấn đề đi hay ở của Mai Khê: “Hiện tại Mai Khê còn thuộc quyền quản hạt của huyện Hà Phố, nhưng tin đồn chuyển địa giới hành chính đã có từ lâu, thành ra giờ cứ như con ghẻ, không ai thèm quan tâm. Tài chính thì không được huyện ủy bổ trợ, thuế thu mỗi năm còn bị trên huyện mượn cớ móc hơn 2 triệu, rất là thiệt thòi, đối với sự phát triển của Mai Khê cũng bất lợi. Vạch sang khu Đường Ấp, Mai Khê không cần hỗ trợ gì cả, chỉ mong có thời gian quá độ, chừng ba năm thôi, tài chính thị trấn sẽ tự lo…”

Mai Khê vạch sang khu Đường Ấp, dù không được chính quyền khu hỗ trợ, chỉ bằng quyền tự chủ tài chính, cũng có thể lấy được hơn 2 triệu tiền thuế mỗi năm mà huyện Hà Phố giữ lại trước kia.

“Ha ha.” Đàm Khải Bình cười nói: “Cậu còn chưa phải bí thư trấn ủy đã lo lắng đến việc này rồi. Thị trấn Mai Khê đi đâu về đâu liên quan đến điều chỉnh địa giới của thành phố. Tôi sẽ cố gắng nhanh đưa chuyện này ra hội nghị thường ủy. Song Mai Khê nên tiếp xúc trước với khu Đường Ấp đi, để bên ấy cũng giúp một tay, trở lực sẽ nhỏ hơn một ít…”

Thẩm Hoài cười cười, Mai Khê có thể vạch sang Đường Ấp trong thời gian nhanh nhất, điều này còn khó nói, nhưng có câu nói vừa rồi của Đàm Khải Bình, xem ra cái ghế bí thư trấn ủy đã là vật trong túi hắn rồi, thầm nghĩ: Sau buổi tiệc, Đàm Khải Bình tìm Đào Kế Hưng hàn huyên, chẳng lẽ là bàn việc này?

Đến nhà, Đàm Khải Bình còn giữ Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân ở lại bàn bạc thêm một hồi, tận đêm khuya mới để Hoàng Hi lái xe đưa hai người về.

Không có Đàm Khải Bình, ngồi trong xe, Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân có thể nói chuyện tùy ý hơn.

“Nếu nói hôm nay có chỗ nào không mãn ý, thì chỉ là xưởng thép thành phố bị cậu móc đi nhiều người quá. Hôm nay đi tham quan một vòng, cơ hồ trên mỗi cương vị chủ chốt tôi đều có thể nhìn ra người quen… Nhân tài bị chảy máu nghiêm trọng thế này, chỉ sợ tình hình kinh doanh sản xuất của xưởng thép thành phố càng thêm khốn khó. Giữa trưa, Cố Đồng cũng phàn nàn điểm này với Đàm bí thư.”

“Đàm bí thư nói thế nào?” Thẩm Hoài hỏi lại.

“Tất nhiên là Đàm bí thư cổ lệ nhân tài lưu động, phê bình tư tưởng dùng người của Cố Đồng quá xơ cứng, bảo thủ; Sau khi tham quan chỗ cậu, sắc mặt hắn ta càng khó nhìn.” Hùng Văn Bân nói.

Thẩm Hoài ha ha cười lớn, trên phương diện này hắn tin Đàm Khải Bình sẽ đứng về phía mình; thấy Hùng Văn Bân lộ vẻ lo lắng cho tương lai của xưởng thép thành phố, mới nói: “Tôi biết ông có cảm tình với xưởng thép thành phố, nhưng nếu để đám Triệu Đông ở lại đó, không chỉ không được phát triển, mà cả cơ hội trau dồi, trưởng thành cũng không nốt, như thế đối với bọn họ quá không công bằng….”

Hùng Văn Bân gật gật đầu, biết sự thật đặt ở trước mắt, dù lo lắng cho xưởng, cũng không biết làm sao cho phải…
Bình Luận (0)
Comment