Lần trước Thẩm Hoài đến Paris, Tôn Trường Canh cũng có đến bệnh viện thăm hỏi bện tình của Thẩm Sơn.
Tuy nhiên lần đó tình hình của Hoài Hải nhìn bề ngoài rất bình thường, Tôn Trường Canh cũng không giao tiếp với Thẩm Hoài nhiều, Thẩm Hoài cũng không chủ định đem bí mật cấp cao trong nước nói tỉ mỉ cho Tôn Trường Canh biết.
Quan trọng là trước đây Thẩm Hoài cũng ít khi liên hệ trực tiếp với Tôn Trường Canh. Ngoại trừ Tôn Á Lâm ra, đối với sự thay đổi về tình hình trong nước, Tôn Trường Canh cùng Tôn gia tự nhiên cũng không biết tin tức gì trên đường đi của anh.
Sự việc tập đoàn Trường Thanh đầu tư ở trong nước cũng hoàn toàn không cần tới Thẩm Hoài phụ trách công việc gì, nếu có bất kì biến động nhỏ nào thì đầu tiên phải bảo cáo lên tổng bộ tập đoàn Trường Thanh.
Thủ tướng Vương Nguyên sau khi đi thị sát tại Hoài Hải, nhân sự của tỉnh Hoài Hải thay đổi nhanh chóng, phát sinh nhiều làn sóng mới, đối với những người chưa hiểu hết về tình hình chính trị trong nước, dĩ nhiên thấy hoa mắt và bối rối, thậm chí đối quá nhiều thứ phức tạp không rõ cùng những tin đồn nhảm trong lòng cũng hoang mang.
Đầu năm sau hành trình trở về thăm quê hương, Tôn gia cùng tập đoàn Trường Thanh quyết định gia tăng tỷ lệ đầu tư trong nước.
Đối với việc Chúng Tín đầu tư góp vốn cổ phần để khởi động giai đoạn 3 của dự án xây dựng cơ sở chế tạo điện tử Hồng Cơ Trường Thành tại khu công nghiệp quốc tế Từ Thành, tham gia vào đầu tư xây dựng khu vui chơi giải trí Bạch Nhạn Cơ, cũng như đầu tư xây dựng hai khu khách sạn năm sao cao cấp trong phạm vi thành phố hiện đại Bằng Duyệt và thành phố mới Lâm Cảng tại Chử Nam, Tôn gia cùng tập đoàn Trường Thanh hai năm trước có kế hoạch đầu tư vào trong nước lên tới 1 tỷ đô la Mỹ, hơn nữa đều tập trung trong phạm vị khu kinh tế Hoài Hải. Đối với sự thay đổi nhân sự ở tỉnh Hoài Hải, Tôn gia không thể không nhạy cảm, không quan tâm, và không thể không hỏi cho rõ ràng.
Tôn Á Lâm cũng từng đem sự thay đổi tại tỉnh Hoài Hải thông báo cho Tôn Trường Canh cùng Tôn gia biết, nhưng có một số tin tức nhạy cảm cũng không tiết lộ, cho nên Tôn Trường Canh và một số người ở Paris cũng không có cách nào biết hết được sự toàn bộ sự thay đổi.
Thẩm Hoài lần này nhân cơ hội thay đổi chức vụ rảnh rỗi nên đến Paris, Tôn Trường Canh đương nhiên sẽ không bỏ qua, kéo theo Tôn Khải Thiện cùng nhau đi đến nơi ở của họ Thẩm gặpThẩm Hoài.
Mưa rơi rả rích, Thẩm Hoài nhìn thấy người giúp việc đẩy ông ngoại đang ngồi xe lăn ra ngoài, anh đi tới đắp mền lên chân ông, cười nói với Tông Trường Canh:
- Trời mưa liên tục, còn tưởng rằng ông Trường Canh hôm nay sẽ không từ Italy trở về chứ ạ.
- Chân của ta cứ trời mưa là lại đau, sợ bệnh thấp, nhưng ở quen nếp bên Pariss rồi, ở bên ngoài một thời gian dài cũng muốn trở về.
Tôn Trường Canh vỗ đầu gối ngồi xuống.
Tôn Trường Canh cũng đã lớn tuổi, không quen mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt tại Paris, đầu thu năm ngoái rời Pháp đến phía Nam, nhưng Thẩm Hoài đang ở Châu Âu, nếu muốn bàn chuyện Tôn Trường Canh cũng chỉ có thể trở về Paris.
Ngồi xuống, Thẩm Hoài đem một số tình hình phát sinh và một số điều chỉnh về nhân sự trong khoảng thời gian này của Tỉnh Hoài Hải, mối quan hệ rắc rối phức tạp dây dưa nhiều năm ẩn dưới mặt nước của Kế Kinh hệ cùng Hồ hệ, Kỷ hệ cùng với sức ảnh hưởng mạnh yếu của những người có công lao sáng lập chính quyền trung ương vẫn còn tồn tại, chậm rãi phân tích cho Tôn Trường Canh nghe.
Gia tộc trước khi kiến quốc đã chuyển gia đình ra sinh sống tại nước ngoài, Tôn Trường Canh đối với thành tựu chính trị trong nước vẫn luôn quan tâm, nhưng dù sao cũng có khoảng cách. Từ khi xây dựng Đảng cho tới này, bên trong Đảng hình thành mối quan hệ phức tạp bảy mươi, tám mươi năm. Thẩm Hoài cũng phải nghe cha Thành Di và ông cụ phân tích mới có thể hiểu rõ, huống hồ Tôn Trường Canh định cư ở nước ngoài, mây mù che phủ, làm sao hiểu được rõ ràng.
Nghe Thẩm Hoài phân tích, Tôn Trường Canh hôm nay cũng có thể lý giải được manh mối của mối quan hệ phức tạp, cười nói:
Bất kể là ý muốn của cá nhân Từ Bái, hay là ý tưởng bên trong Kế Kinh hệ, đều hướng tới nhiệm kỳ mới sau ba năm nữa, để cho Từ Bái có cơ hội lãnh đạo Hoài Hải, tương lai hắn muốn tiến một bước nắm quyền lực chủ chốt tại chính quyền trung ương. Nhưng trên thực tế, Hồ hệ lại điều Triệu Thu Hoa đi, ngược lại sức ảnh hưởng tại Hoài Hải lại được mở rộng, trong quá trình phát triển của Mai thép tại Hoài Hải cũng có thể thu được càng to lớn hơn. Ta hiểu như vậy có đúng không?
- Đúng ạ.
Giữa năm ngoái còn muốn làm suy yếu Mai thép, thậm chí Từ Bái, Quách Thành Trạch đã có hành động thực tế. Nhưng sở dĩ Từ Bái và Quách Thành Trạch có hành động nóng vội là do cảm thấy bản thân bọn họ ở Hoài Hải có căn cơ yếu kém, không phải Từ Bái lên làm tỉnh trưởng hoặc bí thư tỉnh ủy là có thể cải thiện được. Nhưng cho dù Từ Bái lên làm tỉnh trưởng hoặc bí thư tỉnh, với chúng ta thế còn khá yêu còn phải lựa chọn hợp tác với bọn họ. Điều này thực sự cũng là bất đắc dĩ.
- Cháu muốn nói đến bất đắc dĩ, vậy cái việc bị cháu lừa đến thuyền giặc, cuối cùng Từ Bái không thể không lựa chọn hợp tác với cháu nếu không muốn phun ra vài ngụm máu?
Tôn Trường Thanh cười ha hả.
Dẫn Từ Bái vào tròng, tiếp đó triển khai mở rộng hợp tác khu vực với tỉnh Giang Đông, Tôn Trường Canh cũng đã sớm nghe người ta nói đến.
- Mai thép có một khuyết điểm rất lớn là trong các cuộc hội nghị ra quyết sách của Tỉnh không có người đại diện thay Mai thép lên tiếng.
Tôn Khải Thiện nhẹ nhàng thở dài nói.
- Tôi không cho đây là khuyết điểm..
Thẩm Hoài nói tiếp:
- Bộ máy ủy viên thường vụ tỉnh có thể không có người trực tiếp thay quyền lên tiếng cho Mai thép, nhìn thì rất có hạn chế nhưng trong tương lai chính trị trong nước khoảng hai ba mươi năm nữa sẽ có đường lối rõ ràng, chỉ cần Mai thép không đi sai quỹ đạo sẽ không khó từ chỗ trung lập đạt được sự ủng hộ khắp nơi. Đây cũng là lý do mà nhiều năm qua Mai thép luôn kiên trì đường lối trung lập: Làm việc chính xác…
- Cũng đúng.
Tôi Khải Thiện gật đầu, nhớ lại quá trình phát triển của Mai thép, đến mỗi thời điểm mấu chốt đều nhận được sự giúp đỡ ngoài sức tưởng tượng, điều này tuyệt đối không phải chỉ là một chút vận may đơn thuần.
- Như vậy xem ra cháu được điều đến nhậm chức tại doanh nghiệp công uỷ nhà nước, vậy thì sự phát triển của tập đoàn Trường Thanh ở Hoài Hải cũng vẫn có thể tiếp tục ủy thác trên người cháu rồi.
Tôn Trường Thanh nheo mắt nói.
- Trong nước khoảng hai ba chục năm nữa nền kinh tế sẽ liên tục phát triển với tốc độ cao, đây là một chiếc bánh ngọt không ngừng lớn mạnh, chỉ có thể đi đúng hướng,không lệch khỏi quỹ đạo, thích ứng với tình hình phương hướng điều chỉnh, bất kể là ai cũng đều có thể được chia phần bánh xứng đáng.
Thẩm Hoài nói:
- Cháu nhậm chức ở đâu cũng không có quan hệ gì lớn.
Tôn Trường Thanh cười híp mắt.
Thẩm Hoài tiếp tục nói:
- Trước đây có rất nhiều người không đủ tin tưởng với hình thái phát triển kinh tế trong nước, trên thực tế những người này tầm nhìn hạn hẹp. Khủng hoảng tài chính tại Đông Nam Á tuy rằng có thể thay đổi cách nhìn của một số người, nhưng theo quan điểm của cháu khoảng ba đến năm năm nữa bên trong không đủ để đầu tư. Đối với hướng đầu tư trong tương lai của tập đoàn Trường Thanh theo kiến nghị của cháu nên gia tăng tỉ trọng đầu tư trong nước. Tương lai sau khi nền kinh tế Trung Quốc quật khởi tất nhiên là con đường toàn cầu hóa. Mà tương lai Trung Quốc toàn cầu hóa, trước mắt cần tiếp tục chuyển giao công nghiệp Âu Mĩ, hướng tới xuất khẩu lao động sản xuất loại hình kinh tế khác nhau. Tương lai sau khi kinh tế Trung Quốc quật khởi sẽ toàn cầu hoá thì tài nguyên cùng nguyên liệu được cung cấp sẽ dựa vào bên ngoài. Dựa vào điều này cháu nghĩ tập đoàn Trường Thanh đều có thể có nhiều cơ hội đầu tư cùng khả năng hợp tác.
- Cháu đối với sự phát triển của nền kinh tế trong nước thật là có lòng tin.
Tôn Trường Canh cảm khái nói.
- Trên thực tế mặc kệ nước ngoài đối với cục diện chính trị trong nước có bao nhiêu phê phán, trong nước kể từ sau khi kiến quốc thực sự có phát sinh một chút khó khăn.Nhưng theo hướng toàn diện mà nhìn thì Trung Quốc trước sau cũng sẽ quật khởi theo như cháu nói.
Thẩm Hoài biết Tôn Trường Canh là một người gà rời quê hương đối với cục diện chính trị trong nước luôn có thành kiến, anh bình tĩnh nói:
- Hơn nữa trải qua gần nửa thế kỷ tích lũy, trong nước thực tế đã cất cánh bay qua bước thứ nhất..
Tuy Thẩm Hoài không nói đến vấn đề cụ thể vẫn có thể khiến cho người già có kiến thức cao cảm thấy dao động, nhưng người nắm rõ được quá trình phát triển quật khởi của Mai thép và cảng Tân Phổ, đều biết được Thẩm Hoài bao năm qua luôn gắn những lời nói đó với thực tiễn.
Đông Hoa cũng không phải là nguồn cung cấp năng lượng và nguyên vật liệu, cũng không phải là thị trường cuối cùng của sản phẩm được đưa ra, cảng Tân Phổ cùng với khu công nghiệp của Mai thép ở Tân Phổ, Mai Khê phát triển xây dựng nên, nói chính xác hơn là thúc đẩy sản xuất quy mô lớn, hoạt động hậu cần là một chu trình liên tục,mà nguyên liệu và nguồn tài nguyên cũng tăng lên theo tỷ lệ trọng đối với nước ngoài.
Tôn Trường Canh cũng hiểu được ý đồ của Thẩm Hoài, chính là Mai thép muốn mở rộng dây chuyền công nghiệp kéo dài lên thượng du, tập đoàn Trường Thanh cũng có thể gia tăng quyền đầu tư nguồn khoáng sản và nguồn năng lượng ở nước ngoài.
Tập đoàn Trường Thanh có thể coi là con quái vật lớn, nhưng lớn mà không mạnh, mấy chục năm trước đem tài sản tạập trung đầu tư vào khu vực Tây Âu, vào cuối năm 1980 khi thấy nền kinh tế Tây Âu không thể tăng trưởng được nữa mới gia tăng chế tạo ở khu vực Á Thái, đầu tư ngành công nghiệp khai phá tài nguyên cùng với thông tin điện tử, nhưng về phương diện đầu tư này đến bây giờ tỉ trọng cũng không cao.
Mặc dù tập đoàn Trường Thanh đã quyết định huy động các định hướng chiến lược, nhưng ở Tây Âu chuyển nhượng hàng loạt tài sản không phải là đơn giản, ở nước ngoài lĩnh vực khoáng sản và năng lượng cần đầu tư nhiều vốn, thậm chí tập đoàn Trường Thanh có thể rút ra một hai tỉ đô la Mỹ, ở nước ngoài trong lĩnh vực khoáng sản và nguồn năng lượng rất khó tạo ra được nhiều bọt sóng chứ đừng nói đến bọt nước.
Tôn Trường Canh càng quan tâm trong tương lai trong vòng ba đến năm năm nữa Thẩm Hoài có khả năng trở thành người đưa tỉnh Hoài Hải đứng đầu về phát triển đầu tư,mặc dù hiện tại tỉnh Hoài Hải cũng chưa phải là tỉnh có nền kinh tế phát triển, nhưng tài sản nhà nước tại địa bàn cũng khoảng 70-80 tỉ.
Tôn Trường Canh càng quan tâm tương lai khi Thẩm Hoài trở thành người đứng đầu tỉnh Hoài Hải, còn có thể quán triệt phương châm “toàn cầu hóa” hay không, tập đoàn Trường Thanh có thể theo phương châm “toàn cầu hóa” cùng với các hệ thống doanh nghiệp nhà nước tại tỉnh Hoài Hải triển khai hợp tác chặt chẽ hay không.
Đương nhiên lần này Thẩm Hoài được điều chuyển đến doanh nghiệp công uỷ nhà nước tỉnh đảm nhiệm phó chức, hơn nữa hệ thống doanh nghiệp nhà nước phức tạp, hầu như không ai có thể hoàn toàn nắm giữ một hệ thống đầu tư nhà nước của tỉnh.
Trao đổi về tình hình kinh tế trong và ngoài nước cũng không đề cập đến dự án cụ thể, cuộc nói chuyện này đến đêm mới kết thúc. Tôn Trường Canh cũng đã hơn tám mươi tuổi, tinh thần vẫn còn rất tốt, lúc rời đi thần sắc hai mắt vẫn sáng ngời, nhìn không có một chút gì là mệt mỏi.
Thẩm Hoài cùng Thành Di đứng ở dưới hiên nhìn xe rời khỏi sân mới từ từ khép cổng sắt lại.
Sáng mai làm vé máy bay trở về nước, Thành Di không muốn nhưng vẫn trở lại phòng thay Thẩm Hoài chuẩn bị hành lý.
Thẩm Hoài ngồi trên chiếc ghế dài, nghiêm túc suy nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Tôn Trường Canh.
Anh sắp đến công tác tại doanh nghiệp công uỷ nhà nước, phải đứng ở góc độ cao hơn để một lần nữa tự hỏi một vài vấn đề mà không chỉ đứng ở lập trường của Mai thép,tương lai là một cuộc hành trình mới càng phải dồn càng nhiều tinh lực hơn nữa.