Thẩm Hoài rời khỏi Lam Sơn, trên đường đi thì nhận được một tin nhắn, bèn bảo Đường Bảo Thành và các nhân viên đi về Từ Thành trước, anh cùng với Tôn Á Lâm không cần lái xe đi cùng, đánh xe đi về hướng Du Sơn.
- Tin nhắn không hiện thị số di động, rốt cuộc là ai có tài liệu muốn giao cho anh, sao lại thần thần bí bí như thế?
Tôn Á Lâm cầm di động của Thẩm Hoài trong tay, xem tin nhắn nhiều lần cũng không nhìn ra được gì.
Thẩm Hoài lái xe, dọc theo đường tắt thành đông Du Sơn đi vào trong, nhìn thấy Đới Ảnh đứng trong ngõ nhìn ra ngoài, bèn đến đó đỗ xe lại.
Tôn Á Lâm không có ấn tượng với Đới Ảnh, nhưng thấy cô dung nhan xinh đẹp, lại cố ý mặc áo khoác trắng, nghĩ hẳn không muốn gây chú ý cho người qua lại, nên cũng không lên tiếng sợ cô ta sợ.
Đới Ảnh thấy xe dừng lại, lại thấy Thẩm Hoài đưa mặt ra thì thở phào nhẹ nhõm, cầm tập giấy có nhiều nếp quăn ở góc, nói:
- Vài ngày trước Đới Nghị cầm tập tài liệu này về, tôi xem mà không hiểu mấy. Mấy tờ giấy này là anh ta ném trong giỏ rác đấy, tôi lén lấy đến đây…
Thẩm Hoài nhận tập giấy, nhìn nhìn, nói với Đới Ảnh:
- Làm khó cô rồi.
Đới Ảnh cũng sợ có người bắt gặp mình tiếp xúc với Thẩm Hoài, không dám nói gì thêm với anh, cũng không nhìn xem có người nào ngồi trong xe, quay người đi vào trong ngõ nhỏ.
Đường tắt rất hẹp, Thẩm Hoài chầm chập lùi xe ra đường lớn, lại hỏi Tôn Á Lâm:
- Chúng ta nghỉ ở Du Sơn một ngày không?
- Cũng được.
Tôn Á Lâm còn đang nghiên cứu tài liệu mà Đới Ảnh mang tới, nói:
- Mấy ngày nay hối hả ngược xuôi, xương cốt đều mệt rã rời rồi, nghỉ ở Du Sơn một ngày cũng tốt.
Thẩm Hoài bèn lái xe đi đến Du Sơn Nhân Gia.
Xe vừa mới tiến sân, Dương Lệ Lệ từ trong chạy ra, đợi nhìn thấy Thẩm Hoài ngồi ở vị trí lái, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp cứng lại, kinh ngạc hỏi:
- Sao anh lại có thời gian rỗi đến Du Sơn thế?
- Sao vậy, không hoan nghênh tôi à? - Thẩm Hoài hỏi.
Đã lâu anh không gặp Dương Lệ Lệ, thấy dung nhan cô vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước, mặc áo khoác màu rám nắng, tay áo vén lên non nửa lộ ra cánh tay trắng như tuyết.
Mấy năm qua, không ai ngờ Dương Lệ Lệ sẽ thật sự cam nguyện ở lại Du Sơn, kinh doanh nhà trọ nhỏ nhắn lịch sự như thế, mà non nước Du Sơn đã dưỡng đôi mắt cô sáng ngời tươi tắn, nói là sáng ngời, rồi lại ẩn chứa vẻ sâu thẳm khó có thể diễn tả thành lời, gương mặt quyến rũ dịu dàng.
Dương Lệ Lệ ở trong phòng làm việc nhìn thấy xe của Tôn Á Lâm, còn tưởng rằng Tôn Á Lâm đến Du Sơn nghỉ hai ngày, thật sự là không ngờ là còn có cả Thẩm Hoài đi cùng với Tôn Á Lâm, nhưng cũng không trốn tránh, mà chỉ liếc ánh mắt oán trách sang Tôn Á Lâm, trách cô không gọi điện nói trước với mình một tiếng.
Muốn nói không nhớ là tự gạt mình, nhưng Dương Lệ Lệ cũng là không biết xử lý như thế nào nghiệt duyên nảy sinh đêm đó giữa cô cùng Thẩm Hoài.
Không nghĩ ra, thà rằng không gặp, hai năm qua cô sống ở Du Sơn thoải mái không lo, lúc này gặp, cười cũng không được, không cười cũng không được, má lúm đồng tiền đọng trên má càng toát lên thần thái quyến rũ khó tả.
Cô nhìn thấy Thẩm Hoài, trong lòng cũng có vài phần gợn sóng, nhưng bề ngoài không chịu thừa nhận, chỉ nói:
- Ồ, vậy nhất định anh tới để gặp Dư Vi rồi.
- Dư Vi ở Du Sơn à? - Thẩm Hoài kinh ngạc hỏi.
Tuy nói giữa anh và Dư Vi không phát sinh điều gì, nhưng có một số việc không phải thanh có thể tự thanh đấy, quan hệ giữa Khấu Huyên và Dương Lệ Lệ lại rất thân thiết,khó tránh khỏi cô bé đem mọi chuyện kể cho Dương Lệ Lệ nghe. Đương nhiên, Tôn Á Lâm không phải là người kín miệng gì.
- Nghe nói là đến để bàn bạc thương lượng dự án, anh không biết tình hình cụ thể, tôi càng không biết.
Dương Lệ Lệ nói.
Thẩm Hoài nghĩ mình bị tình cảm làm cho ngốc rồi, cũng không biết Dương Lệ Lệ là hoan nghênh, hay là không chào đón, thấy cô cố ý kéo Dư Vi vào đề tài, là biết cô vẫn không muốn gặp mình, trong lòng khó chịu, hối hận vì đã quyết định ngủ lại Du Sơn một tối.
Tháng tư thời tiết ấm áp, trước khi tới Lam Sơn Thẩm Hoài cũng chưa từng nghĩ sẽ ngủ ở ngoài một tối, trên người không mang theo quần áo để thay, cũng không có hành lý gì, Dương Lệ Lệ sắp xếp anh cùng Tôn Á Lâm ở trong một viện tử nhỏ.
Hành làng chung quanh sân vườn rải đá cuội, trong góc có hai bụi trúc xanh mướt, dưới tán cây có một bàn đá và mấy chiếc đôn thấp chung quanh, rất lịch sự tao nhã.
Lúc này vừa lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào đoá hoa tím nhỏ trên cành cây, mùi thơm nhè nhẹ lan toả.
- Lúc này đám người Đới Nghị nghiên cứu tập đoàn Phổ Thành để làm gì nhỉ? Họ muốn đào lỗ hổng từ tập đoàn Phổ Thành à?
Tôn Á Lâm biếng nhác hỏi,
- Tuy nhiên, lúc này lại thấy hợp lý.
Do Trần Bảo Tề, Thích Tĩnh Dao cố ý dẫn dắt, trong tỉnh lan truyền tin đồn về vấn đề khai thác phát triển vùng duyên hải Lam Sơn, rõ ràng là sự việc nhằm vào Thẩm Hoài. Tuy nhiên, nhiệm kỳ trung ương mới rất nhạy cảm, Thẩm Hoài không cho rằng Hồ hệ lúc này ở trong tỉnh sẽ chĩa mũi nhọn vào anh, mà nghi ngờ hành động này của Hồ hệ rất có thể là mượn anh để che tầm nhìn của người khác.
Tình huống mà Đới Ảnh phát hiện, trùng khớp suy đoán của Thẩm Hoài, logic được thông rồi.
Mấy tờ giấy mà Đới Ảnh giao cho Thẩm Hoài, không có tin tức tuyệt mật gì mà chỉ có vài thứ vụn vặt liên quan đến tập đoàn Phổ Thành. Tuy nhiên, đơn giản từ tài liệu nghiên cứu tập đoàn Phổ Thành này, cũng đã là tin tức tuyệt mật rồi.
Thẩm Hoài trầm ngâm suy tư, Tôn Á Lâm lại hỏi anh:
- Đúng rồi, cô gái kia có quan hệ như nào với anh, hình như anh lúc nào cũng có liên quan đến các cô gái xinh đẹp thì phải?
Cô còn tưởng rằng mình nắm rõ phụ nữ bên cạnh Thẩm Hoài như lòng bàn tay, không dự đoán được còn có người mà cô không biết.
Dương Lệ Lệ cũng yêu cầu các nhân viên phục vụ khác đến giúp, tuy rằng khó đối mặt với Thẩm Hoài, nhưng vẫn tự mình đến thu dọn bố trí cho hai người ở, không biết Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm trước khi đến đã gặp người nào.
Thấy Dương Lệ Lệ cũng nhìn sang, Thẩm Hoài nói với cô:
- Hẳn cô cũng biết, người chủ trì đài truyền hình huyện Hà Phổ lúc trước tên Đới Ảnh, sau được Thích Tĩnh Dao điều đến đài truyền hình thành phố, có quan hệ mật thiết với Đới Nghị, con trai của Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Đới Lạc Sinh. Tuy nhiên Đới Ảnh vẫn còn nhớ mình là người Hà Phổ, có gió thổi cỏ lay gì đều nói với tôi. Mấy thứ này là cô ta lấy cho tôi.
Dương Lệ Lệ nao nao. Cô có ấn tượng với người phụ nữ tên Đới Ảnh, nhưng không biết cô ta lại là tai mắt mà Thẩm Hoài đặt ở bên Đới Nghị, Hồ Lâm.
Thấy Thẩm Hoài không kị những chuyện cơ mật này với mình, trong nội tâm cô lại rất dễ chịu, bèn ghé đầu lại, nhìn tập tài liệu về tập đoàn Phổ Thành.
Dương Lệ Lệ hai năm qua mặc dù ở Du Sơn không ra ngoài, nhưng vẫn hiểu quan hệ rắc rối phức tạp ở tỉnh. Mối quan hệ giữa Triệu Mạt Thạch với Tập đoàn Phổ Thành cùng tỉnh trưởng Từ Bái rất mật thiết, còn nửa năm nữa sẽ chuyển nhiệm kỳ mới, bộ máy đảng chính tỉnh thành phố chuyển nhiệm kỳ mới, cũng sẽ phù hợp nhiệm kỳ mới của trung ương, tại thời khắc mẫn cảm như vậy, Đới Nghị, Hồ Lâm nghiên cứu tài liệu của tập đoàn Phổ Thành, bản thân cũng đủ để dẫn phát nhiều tâm tư mơ hồ.
Dương Lệ Lệ hỏi:
- Tập đoàn Phổ Thành có tồn tại vấn đề gì lớn mà sẽ kéo tỉnh trưởng Từ xuống nước không?
- Đúng vậy, nếu tập đoàn Phổ Thành không kẽ hở, cũng không sợ ruồi bọ dính đến.
Thẩm Hoài nói, nhưng anh thấy mắt của Dương Lệ Lệ tựa như sáng rực hơn lúc trước, lòng nghĩ phụ nữ đúng là kỳ lạ.
Thẩm Hoài cũng không rảnh đi nghiền ngẫm trong lòng Dương Lệ Lệ rốt cuộc đang nghĩ gì, lúc này tâm tư của anh đang đặt vào tập đoàn Phổ Thành.
Triệu Mạt Thạch từng âm thầm phái người giám thị chỗ ở của anh, Thẩm Hoài không lộ chuyện này ra, chủ yếu là anh không muốn đụng chạm đến quan hệ mấy năm qua cơ bản ăn ý giữa anh với Từ Bái và Kế Kinh hệ, quan hệ hợp tác nhẫn nhịn lẫn nhau, nhưng không có nghĩa anh ra buông lỏng cảnh giác đối với Triệu Mạt Thạch và tập đoàn Phổ Thành.
Việc này, Tôn Á Lâm cũng biết đấy.
Cũng là bởi vì chuyện này, mới có chuyện phát sinh giữa anh và mẹ con Khấu Huyên, Dư Di. Thẩm Hoài nghi ngờ Dương Lệ Lệ cũng biết về việc này.