Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153: Trận Huyết Chiến

Chưa xác định
Chương 153: Trận huyết chiến

Chuyện để ban quản lý nắm cổ phần là chuyện mà Thẩm Hoài muốn làm, nên bắt tay vào thực hiện càng sớm càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng.

Duy có để bộ phận quản lý nắm giữ cổ phần, lấy Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Từ Khê Đình, Triệu Đông, Phan Thành làm đầu, những người nắm giữ xưởng thép mới chân chính đoàn kết lại, không bị người ngoài dễ dàng chia tách, băng giải.

Lần này đồng thời để những cán bộ trên thị trấn như Hà Thanh Xã, Lý Phong nắm cổ phần. Một là để Hà Thanh Xã, Lý Phong phân hưởng lợi ích khi xưởng thép tăng trưởng, hơn nữa cũng là để bọn hắn thời thời khắc khắc đứng ra bảo vệ lợi ích của xưởng.

Tương lai nếu có ai nhìn hắn không thuận mắt, muốn lật hắn xuống, điều hắn khỏi ghế bí thư đảng ủy Mai Khê, nhét vào đây một bí thư mới không phải là chuyện gì quá mức khốn khó. Nhưng muốn triệt để rửa sạch toàn bộ trên trên dưới dưới thường ủy, ủy viên lại không hề đơn giản chút nào.

Tuy đất nước này còn là đất nước quan bản vị, quyền lực kẻ làm lãnh đạo rất lớn, nhưng quyền lực lớn đến đâu cũng phải có kẻ chấp hành làm thay mới được.

Cũng như Đàm Khải Bình khi đến Đông Hoa, đối với thế lực địa phương chỉ có thể lấy sách lược hoài nhu lôi kéo, phân hóa, chứ không dám đắc tội hết mọi người được.

Thẩm Hoài muốn thông qua lần cải chế này, đem những người có thể tụ tập dưới cờ lại, siết thành một lực lượng bền chắc, không có kẻ khác có khả năng phân giải, lôi kéo.

Duy có cải chế thành công, hắn mới có thể xem như dựng được chút căn cơ ở Đông Hoa, sẽ không bởi Đàm Khải Bình sơ xa mà hoảng loạn trận cước.

Cho dù là trong nội bộ một tập đoàn cũng có phân tầng thứ, như thế mới càng dễ quản lý, càng dễ đoàn kết, càng dễ phát huy được sức mạnh tập thể. Đám Uông Khang Thăng, Từ Khê Đình vẫn còn mang xu hướng bảo thủ, thủ thành có dư mà tiến công không đủ, so với bọn hắn, Thẩm Hoài càng muốn nâng đỡ Triệu Đông lên thượng vị hơn.

Trên thực tế, đoạn thời gian này Triệu Đông cũng là trợ thủ đắc lực nhất giúp hắn quản lý xưởng thép, trong nội bộ xưởng đã dựng được sức ảnh hưởng và uy vọng cho riêng mình.

Lần cổ phần hóa này vì khống chế ảnh hưởng, tỉ lệ cổ phần mà bộ phận quản lý được nắm không quá 10%, bốn người Từ Khê Đình, Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Triệu Đông là cấp một, nhiều nhất có thể giữ 1%, tương ứng có thể vay từ ngân hàng thương nghiệp 80 vạn đổ vào xưởng thép.

Từ Khê Đình, Uông Khang Thăng sợ phong hiểm quá lớn, không có ý giữ số cổ phần quá lớn, số bọn hắn thừa ra, Thẩm Hoài chuẩn bị để Triệu Đông lấp vào.

Thế này, Triệu Đông phải vay từ ngân hàng 160 vạn, giữ 2% cổ phần.

Cho dù lấy cổ phần làm thế chấp, nhưng một khi thất bại, đồng nghĩa với phấn đấu và nỗ lực của xưởng thép đều hóa thành mây khói, đây là chuyện mà vào những năm 94 rất khó thừa nhận đối với người bình thường.

“Sau khi cổ phần hóa, trước mắt các cậu là trận chiến Bối Thủy rồi!” Thẩm Hoài cũng sợ sức ép trên vai Triệu Đông quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến hắn, bèn ôn tồn hỏi: “Cậu đã bàn qua với Minh Hà chưa, cô ấy nghĩ thế nào?”

“Ba bốn hôm nay không đêm nào Minh Hà ngủ ngon rồi, có điều chắc bị Hải Bằng kích thích nên vẫn quyết định theo tôi vồ phú quý. Cuối tuần qua cũng đi đăng ký rồi, nói là muốn “đồng tử sinh, cộng phú quý” Triệu Đông cười nói: “Bất quá bọn tôi lấy cổ phần ra làm thế chấp, có thua cũng thua đi đến đâu? Nửa năm trước cùng cậu đến tay, trong tay cũng có gì đâu, việc gì phải mới qua nửa năm đã sợ đông sợ tây?”

“Có tâm thái thế là được rồi, giờ cơ hội trong nước có rất nhiều, có dũng khí xông ra làm một trận, không sầu không có tương lai. Nếu qua 10 năm hoặc 20 năm nữa, đợi kinh tế phát triển đến trình độ nhất định, đại đa số lĩnh vực đều hình thành những tập đoàn lợi ích ổn định, dựa vào sức lực cá nhân làm ra một phen sự nghiệp, khó a… Những điều này đều có kinh nghiệm ở nước ngoài cả, chúng ta phải nhìn xa một chút.” Thẩm Hoài khẳng định tâm thái của Triệu Đông, nói: “Đúng rồi, hai người cuối cùng thì cũng đăng ký, vậy lúc nào cho chúng tôi uống rượu mừng, giao phong bì chúc phúc đây?”

“Chuyện rượu mừng thì để làm xong sự tình ở xưởng thép đã hẵng bàn, ba mẹ Minh Hà cũng hiểu cả. Đến lúc đó không thiếu cậu đâu…” Triệu Đông cười nói.

“Hỉ yến có thể hoãn, nhưng chuyện trọng yếu như đăng ký kết hôn chúng ta phải khánh chúc một cái trong phạm vi nhỏ chứ nhỉ?” Thẩm Hoài cười nói: “Cậu gọi điện thoại hỏi xem Hải Bằng có rảnh không? Buổi tối tôi mời. Không cần quá nhiều người, gọi cả chị tôi luôn, gộp lại một bàn là đủ rồi…”

“Được!” Triệu Đông đáp ứng nói: “Giờ tôi phải dạo qua trong xưởng một chuyến đã.”

“Cùng đi luôn…” Thẩm Hoài cầm chìa khóa lên, cùng Triệu Đông đi xuống lầu.

*********************************

Hạng mục góp vốn xây căn hộ chỉ cần góp đủ tiền đầu tư, công tác được tiến triển rất nhanh.

Hai căn nhà tập thể cao tầng ven đường Xưởng Thép đã sắp hoàn thành phần thô, qua lớp màn bọc có thể thấy thấp thoáng bóng công nhân đang thi công, đến tháng sau căn nhà sáu tầng này chắc có thể trang trí phần ngoài.

Quy hoạch khu dân cư mới, lấy mỗi tòa nhà là một đơn vị xã khu.

Đợi đường ống ngoại vi, công trình xã hội hoàn thành, đến khoảng tháng bảy tháng tám liền có thể giao cho chủ đầu tư.

Ở mặt tây, một đơn vị xã khu khác cũng bắt đầu được động thổ.

Những năm 94, quỹ đất còn khá nhiều chứ chưa khuyết thiếu như sau này, hai tòa nhà sáu tầng có thể ở được 6-700 hộ gia đình, theo kế hoạch đến trước tháng mười sẽ hoàn thành.

Thẩm Hoài đứng ven đường Xưởng Thép, nhìn tòa nhà cao tầng dựng lên sừng sững ở mặt nam.

Nếu nói hạng mục này có chỗ nào không được vừa ý, thì chính là địa thế của công trình nằm khuất ở góc Tây Nam.

Hướng tây đường Xưởng Thép bị sông Mai Khê lấp kín, chỉ có mấy hẻm nhỏ tiếp nối với phố cổ Mai Khê, xe hơi muốn đi vào chỉ còn cách vòng hướng Đông, men theo phố Học Đường.

Chợ Mai Khê, cửa hàng bách hóa, bệnh viện, quỹ tín dụng, bưu cục, nhà văn hóa, trấn chính phủ, đồn công an đều nằm về mặt Bắc Mai Khê, trên đường công lộ Hạ Mai.

“Tuýt tuýt!”

Nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên sau lưng, Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn qua, thấy Dương Hải Bằng dừng sát chiếc Santana ngay bên đường, đang chạy lại gần.

“Sao lại đến đây?” Thẩm Hoài hỏi.

“Vừa nhận được điện thoại của Triệu Đông, biết cậu ở đây, giờ cũng không có việc gì làm, chạy đến xem sao.” Dương Hải Bằng nói, tay chống nạnh, nhìn vào hai căn nhà đang xây dở, hỏi: “Nhanh thật đấy, mới bắt đầu được hai tháng chứ bao nhiêu?”

“Chỉ mấy khu căn hộ thôi mà, dù là cao ốc chọc trời, phía Thẩm Quyến còn sáng tạo ra kỳ tích ba ngày lên một tầng kìa…” Thẩm Hoài cười nói: “Chỉ cần tiền đầu tư đổ xuống kịp thời, tập hợp đủ công nhân, tốc độ một tuần lễ xây một tầng không hề quá nhanh….”

“Hai tòa nhà này xây xong, còn cần xây tiếp nữa không?” Dương Hải Bằng hỏi.

Đến bây giờ, cộng cả công nhân viên trong xưởng thép, những xí nghiệp khác và nhân viên công chức thị trấn tham dự góp vốn đã hơn 500 hộ. Thêm tiền đầu tư mà thị trấn, xưởng thép ứng ra ban đầu, trước mắt đã có gần 20 triệu được giải ngân, sau cùng đến lúc giao phòng, tổng số vốn trả ra hẳn phải lên đến chừng chừng 27 triệu.

Hạng mục góp vốn xây phòng khá là thuận lợi, một phần lớn là nhờ thị trấn và xưởng thép tổ chức hữu hiệu, trong nhiều hộ góp vốn thế này, công nhân viên của xưởng chiếm hơn nửa; Đám Dương Hải Bằng còn muốn triển khai hạng mục này rộng thêm nữa.

Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Số hộ dân trong thành trấn chỉ chừng 2600 hộ, chờ đợi nhiều năm thế này mới góp ra được một nhóm đủ tiền cải tạo điều kiện ăn ở. Tiếp theo, trong thời gian ngắn khó mà có nhu cầu xây nhà trên diện rộng vậy nữa lắm…”

“Hai tòa nhà cộng lại có 648 căn hộ, trừ di 580 hộ tham gia vào hạng mục, dư ra hơn 60 căn.” Dương Hải Bằng nói: “Chu Lập và bọn tôi đã tính toán sổ sách cẩn thận rồi, xây dựng, thuế phí, tiền đền bù đất cho xưởng, cuối cùng 27 triệu chỉ đủ bù chi phí, hơn 60 căn hộ dư ra này mới là lợi nhuận của công trình…. Chẳng qua chiếu theo lời cậu, lợi nhuận này muốn đổi ra tiền mặt còn cần thêm một đoạn thời gian.”

Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Kiến thiết Cồn Giang đang trong giai đoạn phát triển, rất cần tiền mặt. Công ty dịch vụ nhà ở của thị trấn sẽ tính theo giá thị trường giao cho xưởng thép; kiến thiết Cồn Giang cũng sẽ nhận được tiền công trình tương ứng…”

Công ty dịch vụ nhà ở là pháp nhân tổ chức hạng mục lần này, trừ chút ít phí dụng sẽ không rút ra bất kỳ lợi nhuận nào. Lúc đầu xưởng thép cung cấp quỹ đất, bản thân nó là tư sản của xưởng, tất nhiên phải đổi sang tiền mặt thu hồi.

Riêng với kiến thiết Cồn Giang, hạch toán trọn cả hạng mục, sau cùng có thể kiếm được gần 3 triệu lợi nhuận, tính là khá dày, chẳng qua số lợi nhuận này đều mắc ở hơn 60 căn hộ thừa ra kia.

Hơn 60 căn hộ kia nhìn qua không nhiều, nhưng vào những năm 94 muốn bán hết không phải là chuyện dễ dàng, cần thời gian tương đối dài. Huống hồ khu dân cư mới này khuất trong góc Tây Nam, vị trí hơi hẻo lánh, sức hấp dẫn lại càng thấp.

Thẩm Hoài biết nếu đem hơn 60 căn hộ kia làm lợi nhuận công trình, giao cho kiến thiết Cồn Giang tự mình tiêu hóa, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng dến tốc độ phát triển của bọn hắn, quyết định để xưởng thép nhận bán lại mới là hợp lý nhất.

Dương Hải Bằng biết xưởng thép cũng đang thiếu tiền mặt, mới hỏi: “Năm nay xưởng thép muốn tổ chức ba bốn hạng mục, liệu tiền vốn có đủ không?”

“Nếu cổ phần hóa thành công, trong năm nay xưởng thép có thể góp được 3-40 vạn tiền đầu tư. Cải tạo thiết bị và mở rộng hệ thống cung ứng điện không phải đổ tiền vào làm một lần là xong mà cần quá trình tương đối dài. Đợi qua tháng sáu, chỉ cần xưởng thép đạt lợi nhuận quý hai theo đúng kế hoạch, có thể yêu cầu ngân hàng tiến hành thẩm định lại, tăng thêm mức vay, lúc đó tiền vốn sẽ dư dả hơn.” Thẩm Hoài nói: “Xưởng thép thu về một bộ phận căn hộ không thuần túy là giúp kiến thiết Cồn Giang mà cũng có chỗ cần dùng. Hiện tại điều kiện ăn ở của công nhân trong xưởng thép thành phố rất tệ, nhiều công trình sư có kỹ thuật có trình độ nhưng phải như Triệu Đông trước kia, cả gia đình chen chúc trong căn nhà ngang bé tí. Tôi mời những người này đến Mai Khê công tác, phải tôn trọng giá trị của bọn họ, lời lẽ ngọt ngào là chưa đủ, có phòng trọ chắc lực hấp dẫn sẽ lớn hơn…”

“…” Dương Hải Bằng nghe Thẩm Hoài tính toán thế này, hắc hắc mà cười, nói: “Bên xưởng thép thành phố mà biết, chắc hận cậu thấu xương.”

Bình Luận (0)
Comment