Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179: Đối Đầu

Chưa xác định
Chương 179: Đối đầu

Trong Anh Hoàng, đèn đuốc sáng trưng, từ cửa lớn, hai bên đều có đèn neon chiếu sáng. Thẩm Hoài và Dương Lệ Lệ ngồi trong xe, cách qua con đường không rộng lắm, quan sát tình hình trong đại sảnh Anh Hoàng vô cùng rõ rệt.

Động tác của cảnh sát rất nhanh, bọn hắn khống chế chắc nhân viên công tác trong đại sảnh trước, không cho gọi bộ đàm báo tin, sau đó trực tiếp xông lên lầu.

Tuy có thể khẳng định Khấu Huyên sẽ bị đưa lên lầu năm, nhưng Thẩm Hoài vẫn bận tâm Lưu Thành Quốc không quen thuộc với kiến trúc trong Anh Hoàng. Chờ chừng dăm ba phút, Lưu Thành Quốc và đám cảnh viên dẫn năm sáu người bao gồm cả Vương Tử Lượng, Đới Nghị xuống đại sảnh. Khấu Huyên cũng xuống lầu theo, đầu tóc cô bé rất loạn, nhưng quần áo vẫn hoàn chỉnh, chắc không ăn thiệt thòi gì quá lớn. Thẩm Hoài hơi yên tâm: Chỉ cần người không sao là được.

Lúc xuống lầu Khấu Huyên bụm mặt khóc lóc như mưa, chẳng qua thừa dịp người khác không chú ý, nàng khẽ liếc nhìn ra ngoài, đến khi thấy xe Thẩm Hoài dừng bên này, mới như được ăn Định Tâm hoàn, tiếp tục úp mặt vào tay khóc lóc…

Tâm tạng Dương Lệ Lệ căng thẳng đến mức sắp nhảy ra ngoài, nhưng bắt gặp động tác của Khấu Huyên, lập tức sinh nghi, kinh ngạc nhìn sang Thẩm Hoài, Nàng có dốt đến đâu thì giờ cũng hiểu được, hai chiếc xe cảnh sát có thể nhào đến Anh Hoàng cứu người nhanh thế này hoàn toàn là nhờ Thẩm Hoài sắp xếp.

Thẩm Hoài rút thuốc ra châm, đưa sang cho Dương Lệ Lệ, hỏi: “Hút không?”

Dương Lệ Lệ muốn nói lại thôi.

“Chuyện không phức tạp như cô tưởng tượng đâu.” Thẩm Hoài biết Dương Lệ Lệ định hỏi gì, bèn giản lược toàn bộ sự tình cho nàng nghe: “Con bé này là người Mai Khê, tôi lại làm bí thư đảng ủy ở đó, gặp qua mặt là chuyện rất bình thường, cũng không quá thân quen. Hồi trước thấy con bé trong Anh Hoàng, tôi cũng không muốn quản nhàn sự làm gì. Gần bùn mà không hôi tanh cũng tốt, sa đọa cũng tốt, rốt cuộc là lựa chọn của người ta, ai cũng không cứu vãn được ai. Nếu con gái xinh đẹp ai ai cũng khiết thân tự bảo, không cam sa đọa, đám làm quan như bọn tôi tranh quyền đoạt lợi, giở đủ thủ đoạn lại vì cái gì? Có điều cô bé này đột nhiên gọi điện đến tìm, tôi cũng không thể giương mắt nhìn người ta nhảy vào hố lửa được…”

“…” Dương Lệ Lệ không biết nói gì mới phải.

“Đương nhiên, chắc trong lòng cô đang nghĩ, Thẩm Hoài tôi cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì?” Thẩm Hoài nói.

“Tôi không nghĩ thế.” Dương Lệ Lệ phủ nhận, có điều lời thanh minh không có chút sức thuyết phục nào.

“Cô nghĩ thế nào tôi cũng mặc; hơn nữa có cơ hội tốt để giáo huấn Vương Tử Lượng và họ Đới kia thế này, sao tôi có thể lỡ qua?” Thẩm Hoài nhếch mép nói: “Đúng rồi, sao tối nay Cao Tiểu Hổ không bồi cùng họ Đới?”

Dương Lệ Lệ: “Tôi không biết rõ lắm…”

Thẩm Hoài biết Dương Lệ Lệ đã không cần thiết phải nói dối trước mặt hắn nữa, thầm nhủ chắc có lẽ Cao Tiểu Hổ bận việc gì đó mới để lỡ trò vui hôm nay, không khỏi cảm thấy thầm đáng tiếc.

Dương Lệ Lệ khẽ liếc sang Thẩm Hoài, mãi một lúc mà không biết hắn nhúng tay vào chuyện này đến cùng là vì cái gì, chẳng lẽ như hắn nói: thuần túy là mượn cơ hội chỉnh Vương Tử Lượng và Cao Tiểu Hổ… Loại người này đúng là đắc tội không nổi, tuy Vương Tử Lượng hơi khinh thường hắn, hơi chậm trễ khi đối đãi hắn, nhưng hồi trước đã nhẫn nhịn bồi lễ xin lỗi rồi, ai ngờ hắn vẫn cắn chết không tha thế này.

Dương Lệ Lệ đang mải nghĩ chuyện thì sự tình trong đại sảnh Anh Hoàng lại có biến hóa.

Cảnh sát đột nhiên hành động mang lại chấn động rất lớn cho nhân viên công tác trong Anh Hoàng. Lúc Lưu Thành Quốc dẫn cảnh viên lên lầu bắt người, bọn hắn vẫn chưa kịp có phản ứng.

Nhưng Vương Tử Lượng kinh doanh ở Đông Hoa nhiều năm, thông cả hai đầu hắc bạch, trong tay lại có một đám thủ hạ trung thành. Lúc Lưu Thành Quốc khống chế, dẫn 5-6 người, bao gồm cả Vương Tử Lượng xuống đại sảnh, liền có mười mấy người mặc đồ tây đen từ lầu một đuổi theo sau, không dời lấy một tấc.

Nhóm người này, cộng thêm đám thủ hạ được triệu tập tới, tổng cộng phải đến 3-40 người, đứng chặn trước cửa lớn, không cho Lưu Thành Quốc dẫn người đi.

Nhìn đám đồ đệ Vương Tử Lượng hung hăng vây quanh cảnh viên, còn lớn tiếng tranh cãi, dọa nạt, có vẻ sắp ra tay đánh lớn, Dương Lệ Lệ thấp thỏm vô cùng. Nàng bận tâm cảnh sát chỉ có 7-8 người, nếu mà động thủ, chưa hẳn đã trị được đám người kia.

Có điều sự tình lưu manh vây đánh cảnh sát không hề diễn ra; thấy cục diện có dấu hiệu thất khống, Lưu Thành Quốc quyết đoán rút súng ra, bức lui đám người đứng chắn trước cửa đại sảnh. Lúc này hai cảnh viên nhanh chóng lái xe lên cửa, đem đám Vương Tử Lượng, Đới Nghị nhét vào.

Đúng lúc Lưu Thành Quốc vừa lên xe, lại có bốn chiếc xe cảnh sát phân trái phải chạy tới kẹp lại, tiến vào bãi đỗ xe của Anh Hoàng.

Dương Lệ Lệ tưởng bốn chiếc này là đến chi viện, nhẹ cả người, ngồi dựa hẳn trên ghế, nói: “Hù chết ta…” Nhưng không đợi nàng thở dài hết hơi, bốn chiếc xe kia đã phân trái phải trước sau chặn hai xe cảnh sát ban đầu lại, không cho rời khỏi Anh Hoàng.

Dương Lệ Lệ khó mà tin tưởng mở lớn tròng mắt: Bốn chiếc xe cảnh sát này là đến để ngăn trở đám cảnh sát ban đầu bắt người ư?

“Ai cũng nói Vương Tử Lượng thông cả hai đầu hắc bạc, quả nhiên không ngoa a!” Thẩm Hoài rít sâu một hơi thuốc, lại chậm rãi nhả khói qua cửa xe, hiển nhiên vừa rồi đám thủ hạ của Vương Tử Lượng không hề dám động thủ thật với Lưu Thành Quốc, mà chỉ “câu giờ” chờ tiếp viện thôi.

Thẩm Hoài không tưởng tượng ra tình hình sẽ nháo lớn đến trình độ này, càng không nghĩ đến sẽ diễn tiến thành hai bên cảnh sát công khai đối đầu như bây giờ.

Nhìn mười mấy người mặc cảnh phục bước xuống từ bốn chiếc xe cảnh sát, lấp kín đường không cho Lưu Thành Quốc dẫn người rời đi, Dương Lệ Lệ vô cùng căng thẳng, hỏi Thẩm Hoài: “Chuyện gì thế này?”

“Còn chuyện gì nữa?” Thẩm Hoài nói: “Vương Tử Lượng thông cả hai đầu hắc bạch, có thể làm mua bán xác thịt bán công khai ngay trong thành phố thế này, trong cục cảnh sát khu bắc nhất định là có người cầm tiền của hắn rồi…”

“Phân cục khu bắc ngăn trở cục công anh thành phố bắt người, bọn hắn muốn tạo phản à?” Dương Lệ Lệ bị tình cảnh trước mắt làm cho hồ đồ, cảm thấy đám cảnh sát bị Vương Tử Lượng thu mua quá lớn mật làm xằng.

“Ai nói tốp đầu tiên là người của thị cục?” Thẩm Hoài hứng thú nhìn sang Dương Lệ Lệ, nói: “Cô gọi điện thoại báo lên thị cục, nhưng chuyện xảy ra ở Mai Khê. Họ chuyển xuống cho đồn công an Mai Khê là chuyện đương nhiên….”

Sắc mặt Dương Lệ Lệ tức thì chuyển sang trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Vừa rồi đám người xông lên lầu bắt người là dân cảnh của đồn công an Mai Khê?”

“Ừ!” Thẩm Hoài gật gật đầu.

“Lần này bị cậu hại chết rồi, thật đúng là bị cậu hại chết rồi!” Dương Lệ Lệ gấp đến giậm chân, thấy trên mặt Thẩm Hoài vẫn treo nụ cười mỉm, nhìn không nổi hét lên: “Anh có hiểu chuyện hay không đấy, người phân cục thành bắc đến rồi, đồn công an Mai Khê làm sao có thể bắt người đi được nữa? Không bắt Vương Tử Lượng, nếu để hắn biết người báo cảnh là tôi, anh bảo tôi nên làm thế nào?”

Dương Lệ Lệ biết rất rõ thủ đoạn báo thù của Vương Tử Lượng, vừa nghĩ đến thôi là đủ để lạnh toát cả người, không dám nhìn hai đám cảnh sát đang đối đầu trước cửa Anh Hoàng nữa, nhịn không nổi vùi đầu vào tay khóc nức nở.

Thấy nàng khóc lóc thảm thương, Thẩm Hoài sinh tâm trắc ẩn, án lên vai nàng, muốn an ủi, hỏi: “Có phải hối hận vì đã báo cảnh không?”

Dương Lệ Lệ gạt tay Thẩm Hoài đi, ngẩng mặt lên, giận nhìn Thẩm Hoài: “Tôi hối hận thì có tác dụng gì ư? Mấy người đều là nhân vật lớn, không chịu được ánh mắt “coi thường” của kẻ khác. Người ta hầu hạ các người chậm một chút, các người cảm thấy bị vũ nhục, lập tức muốn trở mặt, muốn ghi thù, chỉnh nhau đến chết đi sống lại. Mấy người có từng nghĩ qua, bọn tôi cũng là người a, chúng tôi khép nép, cẩn trọng hầu hạ các người, phải nhìn sắc mặt các người, chẳng lẽ trong lòng bọn tôi sẽ thoải mái? Các người thích chơi thế nào thì mặc, vì sao còn phải kéo loại chó mèo như bọn tôi vào? Tôi chọc không nổi, xin tránh xa xa lại không được ư?”

Trên gò má trắng nõn của Dương Lệ Lệ toàn là nước mắt, vươn tay gạt đi, cầm bật lửa và thuốc từ Thẩm Hoài, châm lửa, rít sâu một hơi, tâm tình mới hơi bình tĩnh lại.

Thẩm Hoài nhìn Dương Lệ Lệ như sụp đổ trước sức ép mà Vương Tử Lượng mang lại, nghĩ lại cũng thấy bình thường. Nhẹ giọng hỏi: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”

“Có gì mà dễ chịu hay không? Loại nhân vật nhỏ như chúng tôi, đến đâu cũng là vận mệnh bị giẫm đạp, trừ chấp nhận thì biết làm sao?” Dương Lệ Lệ vung đi ra, nói: “Không biết Thẩm bí thư ngài sẽ thu nhập tàn cuộc thế nào đây? Chẳng lẽ giương mặt nhìn dân cảnh Mai Khê bị đuổi đi như chó thế à?”

Thấy Dương Lệ Lệ nhìn chằm chằm điện mình đặt trên đồng hồ đo, Thẩm Hoài cười nói: “Chuyện hôm nay tôi hoàn toàn không biết gì, sao dám ra ngoài kia chỉ huy dân cảnh?” Nói xong điềm nhiên chắp tay lên gáy ngả ra sau, vắt chân lên vô lăng, tựa hồ không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Dương Lệ Lệ bắt gặp Thẩm Hoài không hề gấp gáp, hơi ngượng vì biểu hiện sợ hãi ban nãy của mình, nghiêng đầu nhìn sang bên đường đối diện.

Cục diện không hề diễn biến như nàng tưởng tượng, người phân cục thành bắc vừa đến, cảnh sát đồn Mai Khê không hề ngoan ngoãn giao Vương Tử Lượng, Đới Nghị ra.

Đêm nay đồn công an Mai Khê tung hai chiếc cảnh xe, Vương Tử Lượng, Đới Nghị bị nhét vào chiếc sau. Thấy đường bị lấp chết, Lưu Thành Quốc lập tức buông chiếc thứ nhất đi, dẫn người xuống, giữ chắc xe chở Vương Tử Lượng, Đới Nghị, ngăn trở người phân khu thành bắc xông lên cướp người.

Hai chiếc xe cảnh sát đột nhiên xông vào Anh Hoàng bắt người, ở Đông Hoa đây là chuyện khá oanh động. Có điều vừa rồi thời gian quá ngắn, khách khứa, nhân viên công tác trong Anh Hoàng chưa kịp chạy ra xem cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này hai tốp cảnh sát, sáu chiếc xe đứng chật cứng trước cửa lớn Anh Hoàng, đem người và xe cộ quá vãng hấp dẫn lại. Tuy đã sắp đêm khuya, nhưng xe cộ trên đường không ít, rất nhanh liền có cả chục chiếc xe dừng lại, tắc ngẽn cả đoạn đường. Xung quanh không thiếu quán ăn đêm, có không ít thanh niên hỗn tạp qua lại, xem náo nhiệt không hiềm lớn chuyện, đứng ngoài quạt gió châm lửa, tình cảnh tức thì náo nhiệt hẳn lên…

Bình Luận (0)
Comment