Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244: Thấy Chết Mà Không Cứu

Chưa xác định
Chương 244: Thấy chết mà không cứu

Thẩm Hoài ngừng xe chuẩn bị thả Chu Dụ xuống, chợt Chu Dụ lại hỏi: “Có phải thời gian này cậu định thuê trọ gần đây?”

Sao thế?” Thẩm Hoài hỏi.

Thời gian này có hai lần bắt gặp Trần Đan với em trai cô ấy… nhìn hai người khá giống nhau, là chị em đúng không?” Chu Dụ hỏi.

Mai Khê giải tỏa mặt bằng cho mấy công trình, dân ven đó phải tìm phòng ở tạm.” Thẩm Hoài nói: “Trần Đan nói đã thuê được phòng rồi, nghe nói là ở Văn Uyển sơn, đã thu dọn gần xong rồi. Thời gian này tôi lấy đâu ra thời gian quan tâm mấy chuyện kia, đến hiện tại còn không biết Văn Uyển sơn ở chỗ nào… Không phải là gần đây đấy chứ?”

Chỗ tôi ở chính là Văn Uyển sơn; thế hóa ra trước giờ cậu không biết tôi trú ở Văn Uyển sơn?” Chu Dụ nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, kỳ quái hỏi.

Đây là Văn Uyển sơn? Cô toàn bảo là nhà mình ở cửa đông công viên Văn Sơn, sao tôi liên hệ được hai nơi này với nhau? » Thẩm Hoài ló đầu ra ngoài cửa sổ, nơi xa là công viên Văn Sơn gần ngay sát bờ đông Thúy Hồ, phía sau là sân vận động thành phố, đường quanh đây hắn cũng hay đi qua, những không chú ý lắm đến tên tiểu khu, thấy Chu Dụ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, mới nói: « Cô nghĩ gì vây? Phòng là Trần Đan thuê, tôi không biết gì cả. Đương nhiên, nếu đổi lại là tôi, cũng mong không được làm hàng xóm của cô, cô không hoan nghênh à? »

« Tôi có thể cự tuyệt ư? » Chu Dụ nguýt Thẩm Hoài một cái, thu ba diệu chuyển, lại quan tâm dặn dò: « Cậu lái xe về cẩn thận, đường tối lắm đấy… » Tuy nàng bận tâm về sau sẽ thường đụng mặt hắn trong tiểu khu, dễ khiến người khác hiểu nhầm, nhưng Trần Đan đã thuê phòng, cũng dọn dẹp gần xong rồi, đành chấp nhận vận mệnh làm hàng xóm với Thẩm Hoài vậy.

« Ừ! » Thẩm Hoài gật gật đầu, có đôi lúc hắn rất hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm thế này, nhìn khuôn mặt rạng ngời dưới ánh đèn, đẹp như nguyệt nha nhi của nàng, tâm hơi động… Chẳng qua lúc này sắc trời còn không quá muộn, người trong tiểu khu đi qua đi lại khá nhiều, không tiện đánh tình mắng tiếu để người khác bắt gặp, liền thả nàng xuống xe, nhìn thân hình thướt tha kia xa dần trong tầm mắt….

Trước nay Thẩm Hoài không quan tâm mấy đến chuyện tìm phòng thuê của Trần Đan, cả khi dọn dẹp cũng chưa qua lần nào. Không ngờ sẽ khéo đến mức làm hàng xóm với Chu Dụ.

Có điều nghĩ lại thì cũng bình thường, thành phố Đông Hoa được kiến thiết chậm hơn những thành phố lân cận rất nhiều, cả nội thành phần lớn là khu nhà cũ, phố hẻm hẹp hòi, tiểu khu có điều kiện ăn ở tốt chút chỉ có mấy cái. Gia đình thu nhập bình thường tiếc không bỏ được mấy trăm đồng mỗi tháng thuê nhà, chứ hiện tại Trần Đan không thiếu mấy đồng tiền lẻ kia.

Tuy Mai Khê cách nội thành không xa, nhưng đến cùng thì đường xá vẫn không tiện lợi cho lắm

Đồng thời với khu công nghiệp còn có mấy hạng mục đang trong giai đoạn chuẩn bị, nhiều công trình đang kiến thiết dở, cộng thêm dân buôn sắt thép vãng lai, khiến ngành ăn uống ẩm thực ở Mai Khê dần phồn vinh lên. Là nhà hàng hạng sang gần như duy nhất của thị trấn, kỳ thực nhà hàng Chử Cốc cũng lũng đoạn luôn phân khúc ẩm thực tương đối cao cấp của Mai Khê.

Kết cấu ban đầu của nhà văn hóa là một chia làm hai, mặt tây gần với mặt đường hơn dành cho trạm tiếp đãi sử dụng, tới sau do Trần Đan nhận thầu, đổi thành nhà hàng Chử Cốc.

Nửa tòa nhà mặt đông là nhà văn hóa thị trấn, phân biệt là quán game, rạp chiếu phim, sàn nhảy và thư viện, cộng thêm văn phòng làm việc của nhà văn hóa.

Sau vụ án ở trường trung học Mai Khê, đội dân phòng thị trấn phái người cả ngày theo dõi bên nhà văn hóa, nghiêm cấm đám thanh niên gây sự, cũng nghiêm cấm học sinh đặt chân vào mấy chỗ giải trí này, khiến tình hình kinh doanh của quán game, rạp chiếu phim giảm mạnh, không nhận thầu tiếp được nữa.

Thượng tuần tháng sáu, ban tư sản công tiến hành điều chỉnh nửa mặt đông này, đem quyền nhận thầu từ tầng một đến tầng ba thu về, đem thư viện dọn xuống tầng một; để trống tầng bốn, tầng năm, nối chúng với mặt tây, hợp vào nhận thầu chung với nhà hàng, khiến số phòng trọ trong nhà hàng tăng lên thành 50 gian.

Dù thế, bình thời số phòng trong nhà hàng vẫn cung không đủ cầu.

Những năm 94 còn chưa có khái niệm lữ xá thanh niên, bỏ ra 10 đồng đến 20 đồng là có thể tìm được một phòng trọ nhỏ ngủ qua đêm; hoặc bỏ ra 100 đồng, thậm chí mấy trăm đồng vào trong nhà nghỉ, nhà hàng ngủ tạm. Lúc mới kinh doanh, trạm tiếp đãi để giá trọ khá cao, tận 180 đồng.

Tháng bảy này, chỉ riêng thu nhập từ khách trọ, nhà hàng đã thu về hơn 20 vạn, gấp mười lần thời còn trong tay Hà Nguyệt Liên.

Không thể so sánh với quái vật như Mai thép, nhưng phí nhận thầu của nhà hàng Chử Cốc trong năm nay đã điều chỉnh lên mỗi năm 30 vạn, so ra, mỗi tháng hút về tận 10-20 vạn, như cũ vẫn tính là lời dày.

Với số tiền ấy, vào thời điểm bấy giờ, đủ để thay đổi triệt để số phận của một người bình thường, thậm chí là cả một gia đình.

Thẩm Hoài đưa Chu Dụ về xong, trên đường cũng không dây dưa thêm gì nữa, tính ra chẳng qua mất mười phút để về lại thị trấn, đám người kia chính đang ăn uống nhiệt liệt, tưởng hắn tiễn Dương Ngọc Quyền, Hùng Văn Bân về nên nói thêm mấy câu, không ai chú ý thấy hắn đã rời đi một chốc.

Chạy xe vào bãi đỗ trước nhà hàng, Thẩm Hoài còn đang do dự xem có nên ngồi lại trong xe một lát, đợi đám kia tự giết lẫn nhau một hồi đã hẵng vào, chợt thấy Trần Đan sắc mặt lo lắng, từ mặt trong vội vã đi ra, Thiệu Chinh theo ngay sau.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Hoài vội mở cửa xe chạy ra, hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?”

Mẹ em vừa bị tai nạn, một chiếc motor đụng phải, kẻ gây tai nạn đã bỏ chạy, không bắt được người. May mà hôm nay Trần Đồng có việc nên ở nhà, vừa gọi xe đưa mẹ em lên bệnh viện cấp cứu; nãy giờ tìm anh mà không thấy đâu.” Trần Đan nói.

Anh đưa người về thành phố, có đi mất một lúc.” Thẩm Hoài nói: “Mẹ em được đưa tới bệnh viện nào? Anh dẫn em đi.”

Bệnh viện nhân dân khu; Trần Đồng không mang theo nhiều tiền, em phải sang đó nộp viện phí cho bà. Hà trấn trưởng, Viên bí thư đều đang ở trong chờ anh, không đi được đâu; để anh Thiệu lái xe đưa em qua đó là được rồi.” Trần Đan nói.

Lão Thiệu, anh vào nói với Hà trấn trưởng, Viên bí thư là tôi phải đưa Dương bí thư, Hùng bí thư trưởng về thành phố, không tham gia uống cùng bọn họ được nữa.” Thẩm Hoài phân phó Thiệu Chinh một tiếng, đỡ Trần Đan đã mềm nhũn cả người lên xe, trực tiếp đuổi tới bệnh viện nhân dân khu Đường Ấp.

Chạy tới bệnh viện, Thẩm Hoài lôi Trần Đan vào phòng bác sĩ, vừa đẩy cửa pha lê đã nghe tiếng Trần Đồng ép thấp giọng van cầu bác sĩ: “Tiền sẽ lập tức đến ngay bây giờ, làm ơn nhờ các anh đưa mẹ tôi vào phòng mổ trước, mẹ tôi sắp không trụ nổi nữa rồi… Van xin các anh!”

Đây là quy định của bệnh viên chúng tôi, nếu chúng tôi mổ rồi, các người lại lén lút chưa nộp viện phí đã chạy đi, bọn tôi biết tìm ai đòi tiền?” Một cô gái mặt áo bules trắng, không biết là bác sĩ hay y tá, đối với lời khẩn xin của Trần Đồng vẫn làm ngơ, ngữ khí lãnh đạm cự tuyệt.

Trần Đan thấy em trai khổ sở xin xỏ mấy tay nhân viên y tế, hoảng loạn chạy lại, hỏi: “Trần Đồng, mẹ đâu?”

Chị, chị có mang đủ tiền theo không? Trên người em chỉ đủ tiền cho xe cấp cứu, bệnh viện bắt phải nộp đủ tiền đặt cọc mới chịu phẫu thuật, chị lấy tiền ra làm thủ tục nhanh…” Trần Đồng thấy chị mình và Thẩm Hoài qua tới, nôn nóng giục chị gái đi nộp tiền.

Thẩm Hoài nhìn sang chiếc giường di động đặt cạnh bên, mẹ Trần Đan nằm im lìm trên đó, đang chìm trong hôn mê, nửa bên mặt và một nửa người toàn máu là máu, đỏ lòa thành một phiến.

Vết thương trên người mới được băng bó qua loa, hình như là tiến hành lúc trên xe cấp cứu, đến khi tới bệnh viện ngược lại thành ra chưa được cứu chữa gì thêm.

Trần Đan nhìn bộ dạng mẹ mình bị đối xử như vậy, chân mềm nhũn ra, ngã quỵ xuống.

Thẩm Hoài cầm tiền từ trong tay Trần Đan lại, cố bình tĩnh đưa cho cô gái áo blue trắng kia, nói: “Nộp phí ở đâu, tôi tới đó nộp ngay. Bọn tôi đã mang tiền tới rồi, các cô cũng nên gấp đưa người vào phòng mổ đi chứ?”

Lại không phải bọn tôi không thu tiền, đây là bệnh viện, quy định của cục y tế nó thế, anh ồn ào với chúng tôi làm cái gì? Có bản sự thì anh đi mà ồn ào với viện trưởng, với cục trưởng ấy?”

Cô gái trẻ kia thấy khuôn mặt mỹ mạo như hút hồn tất cả đàn ông trong thiên hạ của Trần Đan liền đã khó chịu trong lòng, lại thêm Thẩm Hoài mặt mũi âm trầm, tuy không phá nộ, nhưng cảm giác uy nghiêm trong phong thái hắn tán phát ra khiến nàng hơi chờn, không cam tâm bị khí thế người khác đè áp, mới nhịn không nổi đốp một câu.

Thẩm Hoài nhìn kỹ cô gái trẻ kia, thấy mặt mũi cô ta nhọn hoắt, gầy còm, đôi mắt tròng mắt đen thì ít mà tròng trắng lại nhiều, biết bình thời cô ta hẳn là người chua ngoa khắc bạc.

Lúc này dù có mắng cô ta một trận chưa hẳn đã giúp gì được cho ca phẫu thuật, Thẩm Hoài đành ấn cáu giận trong lòng xuống, không tranh biện nữa, ngẩng đầu tìm biển để làm thủ tục. Cuối cùng phải đợi bác sĩ trung niên bên cạnh mở miệng, phân phó cho cô gái trẻ kia: “Tiểu Lý, cô dẫn người nhà bệnh nhân đi nộp phí, để tôi đưa bệnh nhân vào phòng mổ quan sát trước…”

Thì ra cô gái này chỉ là y tá, nhưng nhìn bộ dạng ghê gớm của cô ta, Thẩm Hoài đoán hẳn bối cảnh của nhà nàng trong bệnh viện khá lớn.

Thấy bác sĩ đã phân phó y tá dẫn mẹ Trần Đan vào phòng mổ, Thẩm Hoài cũng không nói gì thêm, để y tá họ Lý kia dẫn hắn đi nộp viện phí.

Tiền mổ cộng tiền nằm viện đặt cọc trước là 3000 đồng, một phần tiền cũng không được ít.

Thẩm Hoài nhìn cô y tá sau cửa kính mặt mũi lạnh tanh ghi phiếu, cô y tá họ Lý gia dựa vào song kính, giơ ngón tay sơn đỏ bóng lên, khoe với y tá bên trong: “Màu này chồng tớ mới mua từ trên tỉnh về, một bình nhỏ mà tận 200 đồng, đắt đến đứt cả ruột. Cậu nói xem, chúng ta làm y tá thế này, lương một tháng có 200-300 đồng, chỉ bằng một lọ sơn móng tay nhỏ xíu, liệu có đáng không? Cậu mà nói không đáng, mấy ngày nay chắc tớ ăn cơm cũng không ngon, xem như giảm béo vậy, hì hì…”

Thẩm Hoài biết lúc này không nên lắm mồm, nhưng vẫn nhịn không nổi hỏi một tiếng: “Giờ tôi cầm tiền qua rồi. Nhưng lỡ có ai nhất thời không lấy đâu ra 2000 đồng đặt cọc, chẳng lẽ cứ kéo thế không cứu người ta?”

Không tiền thì đi trị bệnh làm gì?” Y tá họ Lý gia biến sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách, mới khắc trước còn cười hì hì với người sau cửa kính, khắc sau đã nghiêm mặt lại, lạnh lùng đốp Thẩm Hoài một câu: “Bệnh viện chứ có phải chỗ từ thiện đâu? Các người không giao tiền, chẳng lẽ để y tá bác sĩ chúng tôi uống gió tây bắc mà sống à?”

Thẩm Hoài thiếu chút nữa bị lời này nghẹn chết, biết không cách nào nói thêm với loại người này. Không phải mẹ Trần Đan cần được cấp cứu gấp, hắn đã trước nhổ vào mặt cô ta một bãi nước bọt rồi.

Giao tiền, cầm phiếu chạy sang phòng mổ, thấy Trần Đan, Trần Đồng đang ngồi ngoài đợi, hỏi: “Tình hình mẹ em thế nào rồi? Có cần mổ ngay không?”

Còn chưa rõ, bác sỹ nói phải quan sát thêm đã.” Trần Đồng nói.

Thẩm Hoài cũng không nghĩ nhiều, bồi Trần Đan, Trần Đồng ngồi đợi trước cửa phòng mổ.

Qua một lúc, một nữ hộ sĩ trung niên đẩy cửa đi ra, thần thần bí bí sà lại, nói: “Bác sỹ ở đây vòi phong bì ấy mà, không như vậy lúc mổ tiêm gây tê ít chút, đau đến bệnh nhân chết đi sống lại, mà cũng không chết người…”

Tiền thì mang không thiếu, Trần Đan sợ không đủ dùng, cầm một lúc tận 2 vạn đồng sang. Thẩm Hoài nheo mắt, hỏi nữ hộ sĩ: “Bọn tôi không hiểu chuyện này lắm, đợi lát nữa phải đưa phong bì cho mấy bác sỹ trong phòng mổ? Mỗi người bao nhiêu tiền? Cô nói cho chúng tôi biết với…”

Cái này tôi không đươc rõ, tùy tâm ý các người thôi, bác sỹ chính thì nhiều chút, những người khác hơi ít hơn.” Nữ hộ sĩ cười nhẹ, nói: “Cái cô y tá Lý kia là con gái phó viện trưởng chúng tôi. Vừa rồi bên trong phòng hội chẩn cô ấy nói nhà các cậu rất khó làm, khá khó chịu…”

Thẩm Hoài thở dài một hơi, thấy Trần Đan, Trần Đồng đều nhìn sang, mới nói: “Đưa thôi, không thể để bác chịu khổ được.” Lại nói tiếp: “Đưa phong bì cho y tá Lý nhiều chút…”

Bình Luận (0)
Comment