Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 3 - Chương 3: Chẳng Lẽ Từ Nay Thành Người Xa Lạ?

Chưa xác định
Chương 3: Chẳng lẽ từ nay thành người xa lạ?

Vết thương nơi vai trái Thẩm Hoài còn chưa khỏi hẳn, không cách nào dùng sức, nhưng quyền phải từng đấm từng đấm nện tới, năm sáu quyền liền gặp máu, đem Chu to mồm đánh ngã xuống đất. Tiếp đó lại dùng chân đạp. Đợi đám người Cát Vĩnh Thu, Triệu Đông tỉnh thần lại mới có người ôm chặt eo giữ hắn lại…

“Loạn rồi! Thẩm thư ký, cậu coi chỗ này là đâu, thành chỗ đánh lộn phải không? Cậu để mặt mũi phủ thị chính ở đâu?”

Mặt Cát Vĩnh Thu âm trầm, bước vào trong phòng làm việc, tay vỗ “rầm rầm” lên bàn, lớn tiếng quát mắng Thẩm Hoài.

Cát Vĩnh Thu cũng đi ra từ xưởng thép, lại thường theo thị trưởng Cao Thiên Hà đến xưởng thị sát. Nhân viên ở đây đều nhận ra hắn, chẳng qua đại đa số bọn họ đến giờ vẫn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Người thanh niên chạy đến ẩu đả với Chu to mồm là thư ký của phủ thị chính?

Vốn có người muốn gọi bảo an tới bắt người, lúc này cũng khẽ khàng đặt điện thoại xuống.

Làm khoa trưởng khoa giám sát công nghệ sản xuất, lúc phó thị trưởng Trần Minh Đức dẫn đội thị sát xưởng thép, Triệu Đông cũng ở trong đội ngũ nhân viên tiếp đãi, lúc phát sinh sự cố hắn cũng tận mắt chứng kiến. Bởi thế vừa nhìn liền nhận ra Thẩm Hoài là người bị thương nhẹ trong tai nạn lần đó.

Chu to mồm điên đảo trắng đen, đem trách nhiệm vụ tai nạn đẩy hết lên đầu Tôn Hải Văn, còn muốn nhân cơ hội móc luôn tiền bồi thường cho em gái cậu ấy. Vì chuyện này Triệu Đông cũng tức muốn nổ đom đóm mắt, hận không được đập Chu to mồm 1 trận nên thân. Nhưng không nghĩ đến thư ký của phó thị trưởng Trần Minh Đức – Thẩm Hoài lại đột nhiên xuất hiện, trút giận lên đầu Chu to mồm…

Mới đầu Triệu Đông cũng sững sờ, đợi khi kinh tỉnh lại, mới cảm giác thấy Chu to mồm bị đánh có hơi oan, vô thức cùng với các nhân viên khác ôm eo giữ chặt Thẩm Hoài lại.

Chuyển mắt Triệu Đông lại hối hận, làm sao cũng phải để Chu to mồm bị thêm vài đạp nữa mới thật đã đời.

Thẩm Hoài bị Triệu Đông ôm chặt eo, lại bị Cát Vĩnh Thu to tiếng quát mắng nên dần bình tĩnh lại.

Nhìn thấy tiểu Lê đứng bên cửa cũng bị dọa dốt. Thẩm Hoài mới nghĩ đến vừa rồi không nói một lời xông thẳng tới đấm tới tấp vào mặt Chu to mồm, đánh ngã xuống đất lại đổi chân đá, đúng là có hơi khùng cuồng.

Nói đến cùng cũng là do mấy ngày nay tâm tình ức chế quá lợi hại, một mực lo lắng tiểu Lê không vượt qua được cú sốc sau sự “ra đi đột ngột” của mình.

Khi nhìn thấy tiểu Lê bị đẩy ra ngoài một cách thô bạo, cánh tay bị rách một vết dài. Đối với Thẩm Hoài, điều đó như đổ dầu vào lửa. cho dù năng lực tự khống chế có mạnh đến đâu mà tưởng muốn khống chế không bộc phát cũng là vọng tưởng.

“Cậu lỏng tay ra. Đánh thằng này thêm tôi còn hiềm bẩn tay.”

Ngữ khí Thẩm Hoài khôi phục bình tĩnh khiến Triệu Đông lỏng tay ra, có điều vẫn còn có nhân viên khác của ban an toàn đứng cách giữa hắn và Chu to mồm. Đến giờ hắn mới nhìn thấy chị dâu họ Trần Đan đứng ở trong phòng làm việc, chắc là cùng tiểu Lê đi tới đây.

Có điều chuyện trước mắt cần giải quyết không phải đánh tiếp Chu to mồm, mà là đối phó với Cát Vĩnh Thu như thế nào.

Tuy nói hai người mỗi bên theo một lão bản khác nhau, nhưng đó là quy tắc ngầm không thể đặt ra ngoài chỗ sáng.

Rốt cuộc Cát Vĩnh Thu là chánh văn phòng, là đại quản gia phủ thị chính, là lãnh đạo trực tiếp của tất cả nhân viên chính phủ thành phố…

Thẩm Hoài dám đột nhiên đánh em dâu của Cát Vĩnh Thu ngay trước mặt hắn và bàn dân thiên hạ, ngay trong phòng làm việc của ban an toàn sản xuất lại dám công nhiên ẩu đả một cán bộ trung tầng của xưởng. Việc này dù Cát Vĩnh Thu có muốn dàn xếp cho yên chuyện cũng không có khả năng.

Nếu đã không thể dàn xếp, vậy trên khí thế không thể yếu hơn đối phương.

Thẩm Hoài sờ lại tay phải hơi hơi tê dại, thầm nghĩ thể lực thân thể này thật quá kém. Đấm thêm mấy cái chắc thở ra khói, nắm đấm yếu xìu, thật là một công tử ca bị tửu sắc đãi rỗng a. Thật hồi niệm thân thể trước kia, rèn luyện qua mấy năm trong xưởng, phôi thép mấy trăm cân cũng nhấc nổi, cùng công nhân phổ thông dọn xưởng cả buổi sáng mà vẫn không thấy mệt.

Thẩm Hoài không để ý đến Cát Vĩnh Thu đang quát mắng, mặt mũi âm trầm lầm lũi tiến vào phòng làm việc.

Trên mép bàn làm việc có đặt một tập văn kiện, trên bìa mặt ghi mấy chữ lớn “Báo cáo điều tra sự cố tai nạn lao động ở xưởng đúc 9.16, xưởng sắt thép số 1 Đông Hoa”.

Thẩm Hoài thầm nghĩ đại khái lúc nãy chắc Chu to mồm vừa ngồi trên bàn này vừa cùng Triệu Đông, tiểu Lê và chị dâu Trần Đan bàn chuyện tiền bồi thường sự cố.

Thẩm Hoài cầm mấy phần văn kiện lên, tiện tay lật xem vài tờ, nội dung trong báo cáo cùng với những gì hắn và Cát Vĩnh Thu nghe được ở ngoài cửa giống hệt.

“Hừ!” Thẩm Hoài hừ lạnh một tiếng, cầm lấy báo cáo, tức giận vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát: “Ta và Trần thị trưởng đều tận mắt nhìn thấy sự cố… Thế mà xưởng thép vẫn dám cầm ra báo cáo điều tra thế này. Đây là muốn lừa gạt Cát bí thư trưởng, lừa gạt Trần thị trưởng, hay là muốn lửa gạt thị ủy, thị chính phủ?”

Không quản ba bảy hai mươi mốt, trước cầm mũ lớn móc chặt lên đầu đối phương cái đã, rốt cục cũng không sai được đi đâu. Thẩm Hoài nhìn thấy báo cáo có tận mấy phần, liền giật lấy một phần đưa hướng Cát Vĩnh Thu: “Cát bí thư trưởng, anh có thể tiếp thụ kết luận điều tra kiểu thế này?”

Cát Vĩnh Thu tức muốn hộc máu, hắn quát hỏi Thẩm Hoài vì sao đánh người, Thẩm Hoài lại chất vấn ngược, hỏi hắn có tiếp thụ kết luận điều tra sự cố hay không.

Mặt Cát Vĩnh Thu âm trầm ra nước, mấy hạt trứng cá trên mặt cũng giật giật theo.

Hắn không nhận lấy báo cáo mà trầm giọng, tiếp tục chất vấn Thẩm Hoài: “Có dị nghị với kết luận điều tra thì chúng ta có thể yêu cầu xưởng thép điều tra thêm, ai cho phép cậu không nói không rằng xông vào đánh người? Việc này tôi phải báo cáo với Trần thị trưởng!”

“Cát bí thư trưởng, vì sao anh muốn bênh vực xưởng thép thành phố?” Đối mặt với chất vấn và uy hiếp của Cát Vĩnh Thu, Thẩm Hoài không có vẻ gì là tỏ ra yếu kém, tròng mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào y, hệt như muốn tiếp tục động thủ đánh người, căn bản không để ý đến tính nghiêm trọng của sự việc: “Lúc Hùng Văn Bân chủ nhiệm làm xưởng trưởng, lợi nhuận mỗi năm của xưởng thép tận 300 triệu. Chủ nhiệm Hùng vừa điều đến thị ủy chưa đến 3 năm, xưởng thép liền tan nát đến mức này? Làm xí nghiệp chủ chốt của thành phố, đối với sự xuống dốc không phanh của xưởng thép Trần thị trưởng luôn một mực nghi hoặc. Cát bí thư trưởng, anh cũng đi ra từ xưởng thép, anh có thể lý giải vì lẽ gì xưởng thép suy bại nhanh như vậy không? Nhìn thấy báo cáo điều tra kiểu này, đáp án còn chưa đủ rõ ràng ư?”

Thẩm Hoài nói một tràng, phảng phất như con dao thép đâm thẳng vào tâm tạng Cát Vĩnh Thu, khiến ngực hắn từng trận đau nhói.

Vừa là tức, vừa là kinh.

Cát Vĩnh Thu không nghĩ đến Thẩm Hoài sẽ hiểu rõ tình hình xưởng thép đến mức này. Nhưng hắn càng bận tâm sau lời nói của Thẩm Hoài còn có những nhân tố phức tạp khác…

*********************

Những lời này vừa ra khỏi miệng hệt như đám cỏ tranh nghẹn nhiều năm trong ngực Thẩm Hoài được nhổ đi ra.

Vừa tốt nghiệp xong đại học, 22 tuổi liền bước chân vào xưởng thép, đem 7 năm thanh xuân đẹp đẽ nhất của đời người phụng hiến cho nơi này. Nhìn vào thứ mà mình phải hy sinh biết bao mới có được lại bị một nhóm sâu mọt cầm nắm, từ cực thịnh tấn tốc suy bại, làm sao tâm đầu Thẩm Hoài không phẫn hận?

Cũng không gần gần mỗi xưởng thép thành phố, xí nghiệp quốc doanh trực thuộc thành phố Đông Hoa có tầm ba trăm, bảy thành trong số đó năm này qua năm khác làm ăn thua lỗ, ba thành thiểu số còn lại cũng chỉ là giãy dụa cầm hơi.

Chỉ đáng tiếc, trước đây hắn nhìn thấy loại chuyện thế này, dù trong lòng có phẫn hận đến đâu cũng không có cơ hội phát tiết hay cải biến.

Ngược lại bởi vì không có bối cảnh lẫn quyền thế, dù cho bản sự thông thiên cuối cùng vẫn bị bọn vô năng tiểu bối như Chu to mồm cưỡi lên đầu lên cổ…

Lúc ấy lấy thân phận thư ký phó thị trưởng trường ủy nói một phen sướng khoái đầm đìa. Tuy nói suông cũng không có khả năng lập tức thay đổi hiện trạng xưởng thép, nhưng đúng là được phát tiết không ít. Tâm lý Thẩm Hoài cũng thoải mái hơn nhiều.

Cho dù ngày mai có bị khai trừ công chức, nhưng có thể đánh Chu to mồm một trận, còn được nói đã đời những nghẹn ứ trong lòng, Thẩm Hoài cảm thấy rất đáng được.

Gặp Cát Vĩnh Thu bực được nói không ra lời, Thẩm Hoài biết những lời vừa rồi của mình đối với hắn rất có lực uy nhiếp.

Thẩm Hoài thấy khí thế mình tạm thời trấn áp được Cát Vĩnh Thu, quay đầu thấy tiểu Lê với chị dâu còn đứng trước cửa, bộ dạng đáng thương trố mắt nhìn hết thảy.

Nửa tay áo nàng đã bị xé rách, lộ ra cánh tay gầy yếu, làn da tuyết trắng như sứ mịn. Có điều cơ da càng trắng thì vệt máu kia càng gai mắt…

Thẩm Hoài cố kìm cơn tức đang ngo ngoe bùng lên, trừng mắt quát Chu to mồm đang muốn đứng lên ở gần đó: “Đại lão gia như ngươi mà vẫn có mặt mũi đánh 1 đứa con nít, giỏi…”

Thẩm Hoài mắt lộ hung quang, khiến Chu to mồm khẽ run rẩy, thân thể chết trân trên mặt đất không dám gượng dậy nữa.

Lúc này, mặt Chu to mồm sưng húp lên, máu loang lổ khắp mặt mũi, nhìn vừa buồn cười lại khủng bố.

Thẩm Hoài sợ tiểu Lê mặc áo rách đi xe bus về nhà trên đường sẽ bị mọi người dị nghị.

Với hắn lúc ấy, làm sao có thể cam tâm nhìn em gái chịu thêm sự tủi thân dù chỉ là một chút. Liền cởi áo ngoài ra, chạy tới đưa cho nàng, nhỏ nhẹ nói: “Chuyện anh trai Tôn Hải Văn của em thị ủy còn sẽ tiếp tục điều tra, mọi người trước đi về chờ tin tức thôi…”

Tiểu Lê nghe vậy phảng phất như nai con bị kinh hách. Những ngày qua xảy ra quá nhiều biến cố, khiến thần kinh nàng dù có kiên cường đến đâu cũng không thể đối mặt với hết thảy được.

Nhìn lên người thanh niên xa lạ trước mặt, tuy trong ánh mắt của anh ta như có một loại tình cảm quan thiết khiến nàng yên tâm. Nhưng tâm hồn nàng lúc đó mẫn cảm mà dễ tổn thương, khiến nàng chần chừ, trong vô thức nhìn về hướng Triệu Đông đứng bên cạnh.

Thần tình của tiểu Lê khiến tâm lý Thẩm Hoài nhói lên, chỉ có thể lặng lẽ gọi thầm trong tim: “Tiểu Lê, là anh đây mà!”

“Vậy để tôi đưa em gái Hải Văn và chị dâu cô ấy về trước?” Triệu Đông cũng không tiếp lấy áo ngoài mà Thẩm Hoài đưa, thấy Thẩm Hoài không có biểu thị gì khác liền mang tiểu Lê đi ra trước.

Thẩm Hoài đắng chát thu tay về. Đúng vậy, giờ hắn là một người xa lạ, không liên quan gì đến nàng cả. Hắn tưởng muốn biểu đạt sự quan tâm có khi sẽ bị ngộ nhận là giả bộ, rắp tâm bất lương.

“Cảm ơn Thẩm thư ký.” Ngược lại, trước lúc rời đi, chị dâu Trần Đan còn dừng lại, cúi người cảm ơn.

Nhìn khuôn mặt hạt dưa thanh tú song khó che vẻ tiều tụy của Trần Đan, cùng với bóng lưng yểu điệu lúc rời đi, tâm lý Thẩm Hoài càng có cảm giác đắng chát: rằng từ đây mỗi người mỗi ngả. Song lúc bước đi ra cửa, tiểu Lê quay đầu liếc về phía hắn, ánh mắt mang theo vẻ cảm kích khiến hắn được an ủi không ít.

Cô bé tựa như thú nhỏ bị thụ thương, trở nên thập phần mẫn cảm, hy vọng từ đây nàng có thể trở nên kiên cường, cố gắng sống tiếp cho ý nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment