Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354: Đột Nhiên Ẩu Đả

Chưa xác định
Chương 354: Đột nhiên ẩu đả

Máy bay đến BK, mấy người Thành Di, Úc Bồi Lệ, Lưu Phúc Long chỉ mang hành lý đơn giản, riêng mình Thẩm Hoài cầm theo mấy túi nặng trình trịch, xuống máy bay còn phải đợi hành lý từ băng chuyền đưa ra.

Lưu Phúc Long, Úc Bồi Lệ không nghi ngờ gì về cái thân phận anh trai bạn hồi trung học của Thành Di cả; với lại vốn cũng cho rằng đi cùng một chuyến bay rồi mỗi người mỗi ngả, ai đi đường nấy, không ngờ đến nơi mà Thành Di vẫn kiên trì chờ Thẩm Hoài lấy xong hành lý mới cùng một ngồi xe về thành phố.

Thành Di muốn giữ nguyên trạng thái giao vãng không mặn không nhạt này với Thẩm Hoài, để trong nhà không có cớ để phàn nàn nên tất nhiên không thể điềm nhiên bỏ mặc Thẩm Hoài lại ở sân bay, cứ thế chuồn thẳng. Úc Bồi Lệ tưởng Thành Di khách khí, nếu mấy người đã cùng ngồi một chuyến máy bay thì cùng ngồi xe về nội thành cũng là điều bình thường.

Lưu Phúc Long thấy Thành Di bình thời cao ngạo lãnh đạm, rất nhiều đàn ông ưu tú đến hiến ân cần đều khó đổi được nụ cười từ nàng, vạn vạn không tưởng thông vì sao nàng lại nhẫn nại với cái cái tên “anh trai bạn học” này đến thế, còn kiên trì muốn cùng bắt xe về nội thành, trong lòng rất là gen ghét, cảm giác vô cùng khó chịu.

Nhưng càng khiến Lưu Phúc Long nổi đóa chính là Trương Bật Cường cũng như ruồi nhặng bám theo, không chịu đi trước mà kiên quyết dính vào hội mình, còn nhiệt tình chạy lại xách giùm hành lý cho Thành Di.

Hay là mấy em đi trước? Nhiều người thế này sợ ngồi một chiếc không đủ!” Thẩm Hoài chần chờ hỏi Thành Di, hắn nghĩ, cho dù không có Trương Bật Cường, cho dù nhà Thành Di hoặc nhà ai có xe đến sân bay đón người thì 4 người bọn hắn chen vào một chiếc xe chưa chắc đã thoải mái, hắn tính trực tiếp gọi xe chạy thẳng đến nhà khách Đông Hoa, làm thủ thế gọi điện với Thành Di, ý bảo “tối về liên lạc sau?”

Thẩm Hoài cũng sợ bị cô út phàn nàn, nên tính đến tối liên lạc với Thành Di, hai người cùng đi ăn tối, coi như “diễn trò” cho người trong nhà xem.

Thành Di thực sự không muốn tối nay phải tiếp tục đối mặt một mình với Thẩm Hoài, biện pháp duy nhất chính là để Thẩm Hoài đưa nàng về, để người trong nhà tận mắt chứng kiến nàng và Thẩm Hoài “thực sự giao vãng”, rồi lại mượn cớ mệt phải ngủ không thể ra ngoài với Thẩm Hoài được nữa….

Thành Di tự có tính toán riêng của mình, liền quay sang nói với Úc Bồi Lệ: “Hay là cậu về trước, mình và Thẩm Hoài, cả giám đốc Trương nữa sẽ về sau, lúc nào sang Anh chúng ta liên hệ…”

Thành Di vừa mở miệng Trương Bật Cường hưng phấn đến nỗi nốt ruồi nơi khóe miệng giật giật liên hồi, hắn tưởng màn hiến ân cần trên máy bay của mình đã khiến đại mỹ nhân động tâm.

Trước khi về hắn đã dặn một chiếc Jetta đến đón, đang dừng ngay ngoài sân bay, có điều lại sợ Jetta quá quê mùa, sợ mất mặt nên không dám nói.

Úc Bồi Lệ đang định đồng ý; nhưng Lưu Phúc Long sao có thể để Thành Di đi một mình với hai đứa Thẩm Hoài, Trương Bật Cường được, bèn chỏ mõm vào nói: “Mọi người gặp nhau cũng là duyên phận, hay là để tôi đặt chỗ ở nhà hàng Thanh Hà, mọi người cùng đến ăn trưa mộ bữa rồi hẵng về nghỉ, thế nào?”

Cũng được!” Thành Di không suy nghĩ nhiều, nhanh mồm nhanh miệng đồng ý.

Nàng nghĩ kiểu gì cũng nên cùng Thẩm Hoài về nhà cho ba mẹ nhìn thấy; có thêm Úc Bồi Lệ, Lưu Phúc Long bồi cùng thì đỡ phải lúng túng nhiều, có ăn thêm bữa cơm cũng chẳng sao.

Úc Bồi Lệ và Lưu Phúc Long đều là người thành phố Thanh Hà tỉnh Ký; Thành Văn Quang làm quan ở BK nhưng cũng là người gốc Thanh Hà, nghe Lưu Phúc Long đề nghị đến “nhà hàng Thanh Hà” ăn cơm, mà có vẻ Thành Di khá quen thuộc với nơi đó; Thẩm Hoài đoán chắc chỗ ấy cũng tương tự như nhà hàng Đông Hoa, đều là văn phòng đại diện của thành phố ở thủ đô.

Thẩm Hoài nhìn sang Lưu Phúc Long, thấy trong mắt sáng lên vẻ nhiệt tình kia mang theo vẻ khiêu hấn nhàn nhạt, tự nhủ đại khái thằng này cũng là công tử phái thực quyền nào đấy ở Thanh Hà đây?

Được lắm, nhà hàng Thanh Hà, nghe có vẻ không tệ.” Thẩm Hoài cười ngây, có tỏ thật thà, giống như vì vét được bữa ăn mà mừng trộm trong lòng.

Nhà hàng Thanh Hà?” Trương Bật Cường không hiểu mô tê gì, vốn nghe Thành Di đồng ý về cùng mình và Thẩm Hoài, trong lòng đang cao hứng, ai ngờ đứa họ Lưu kia lại chen chân vào, lập tức cất tiếng cười nhạo: “Loại nhà hàng này liệu thứ bậc có thấp có không; mọi người đã có duyên gặp gỡ thế này, hay là đến nhà hàng Vương Phủ Tỉnh uống một bữa, cũng chắc mất bao nhiêu tiền. Bữa này tôi mời, thế nào?”

Lưu Phúc Long tức đến gân xanh trên trán lồi cả ra.

Nhà khách đại diện của địa thị ở BK do bị một số điều kiện hạn chế nên không cách nào nâng cấp công khai lên thành 4 sao trở lên, nhưng trang hoàng bên trong đều chuyên dùng để tiếp đón lãnh đạo thành phố và quan khách, cung cách phục vụ tuyệt không kém khách sạn 5 sao như Vương Phủ Tỉnh là bao.

Khác biệt trong này Lưu Phúc Long lại không thể giải thích rõ với “hai thằng hai lúa” là Trương Bật Cường và Thẩm Hoài được; còn phải đứng mình chịu trận để Trương Bật Cường đâm chọc khiêu khích, tức đến hộc máu mà không làm được gì.

Không cần, cứ đi nhà hàng Thanh Hà đi, khả năng tối nay tôi phải ở lại BK ngủ một đêm, sáng mai mới có tàu về Hoài Hải.” Thẩm Hoài chủ trương về nhà hàng Thanh Hà, lại quay sang hỏi Lưu Phúc Long: “Bên đó ngủ trọ một đêm tốn bao nhiêu tiền?”

Nghe giọng điệu Thẩm Hoài cảm tưởng như nhà khách Thanh Hà là chỗ rất bình dân, Lưu Phúc Long bực tức không trả lời; Thẩm Hoài nhún nhún vai tỏ vẻ đành chịu.

Thành Di lại cảm thấy thái độ Lưu Phúc Long như thế đúng là hơi hẹp hòi, nghi hoặc quay sang hỏi Thẩm Hoài: “Sao anh không về nhà nghỉ?”

Thẩm Hoài buông buông tay, nói: “Cái căn hộ nát kia hơn nửa năm nay không ai vào ở cả, ở tạm một bữa, còn không bằng đến nhà khách cho yên chuyện; nếu không được để anh đến nhà khách Đông Hoa vậy.” Lại sợ Úc Bồi Lệ không hiểu mới giải thích thêm: “Nhà khách Đông Hoa là cơ quan đại diện của thành phố tôi đang công tác ở BK, sang đó ở cũng tiện, đồ đạc có thể gửi được…”

Đừng, tới khách sạn Vương Phủ Tỉnh mà ở…” Trương Bật Cường thấy bộ dạng Thẩm Hoài đúng là rất lôi thôi, hình tượng như tên cán bộ thôn, chẳng ra thể thống gì cả; song những lúc then chốt cái đứa này chen vào mấy câu luôn có thể khiến mặt mũi Lưu Phúc Long khó coi thêm ba phần, liền ra sức giành vác giúp túi sách cho Thẩm Hoài, nói: “Nhà khách đại diện ở thủ đô điều kiện sao có thể bằng với khách sạn được, cứ sang chỗ tôi, hết thảy chi tiêu anh đây bao tất…”

Không cần, không cần!” Thẩm Hoài càng thêm khách khí, nói: “Phía nhà khách Đông Hoa tôi có quen cửa lối, tám mươi đồng một đêm, nghỉ ngơi cũng thoải mái, đêm nay mà đi theo giám đốc Trương, không có hóa đơn cầm về cũng khó báo cáo hành trình với đơn vị…”

Thẩm Hoài lại quay sang Lưu Phúc Long: “Đúng rồi, đợi lát nữa xe qua vành đai số hai thì có qua gần nhà khách Đông Hoa không?”

Cậu chỉ được cái nhiều chuyện!” Lưu Phúc Long tức đến hộc máu, đừng tưởng Thẩm Hoài nhìn qua có vẻ khiêm tốn, nhún nhường, thực ra câu nào nói ra cũng đều vô cùng chói tai, phảng phất như nhà hàng Thanh Hà mà hắn mời mọi người tới là cái chỗ chẳng ra gì vậy, hắn không kiềm chế nổi nữa, chỉ đầu mâu ngược về phía Thẩm Hoài: “Cơ quan sao lại cử loại người như cậu đi công tác nhỉ? Suốt ngày cứ reo réo như đàn bà, chẳng dứt khoát gì cả?”

Úc Bồi Lệ chắc là đã quen với tính cách ngang ngược của Lưu Phúc Long, chỉ lúng túng cười cười; Thành Di nghe vậy thì nhíu mày lại.

Tuy nàng cũng cảm thấy hình tượng Thẩm Hoài hôm nay quá mất mặt, nhưng từ lúc ở sân bay London hắn đã thế rồi, không thể nói là cố ý được.

Nhiều hành lý như vậy, Thẩm Hoài cứ xách theo bên người thì cũng không tiện, trước gửi tạm ở nơi nào đó là điều hoàn toàn hợp lý, Lưu Phúc Long vô duyên vô cớ xỉa xói anh ta như vậy, như thể là đang dạy bảo người hầu trong nhà, Thành Di rất bực mình.

Nàng nổi đoán lên, quay sang bảo Thẩm Hoài: “Để em đi gọi điện thoại, bảo tài xế tới đón…” Nói rồi chạy lại phía bốt điện thoại công cộng gọi điện.

Lúc trên máy bay, thấy quan hệ giữa Lưu Phúc Long và hai cô gái xinh đẹp này rất thân mật, Trương Bật Cường đã nhìn không thuận mắt. Giờ thấy họ Lưu vô duyên vô cớ chọc Thẩm Hoài, khiến cho Thành Di bực mình, trong bụng hắn cười như nắc nẻ, nói với Thẩm Hoài: “Tôi còn tưởng đứa này ghê gớm thế nào, hóa ra là đồ ăn cơm mềm; còn ăn trong chén nhìn sang nồi…”

Thằng chó, mày nói gì, nói lại xem nào?” Lưu Phúc Long như núi lửa bị nhồi đầy thuốc nổ, vừa nghe được lời Trương Bật Cường, tức thì không dằn nổi tà hỏa, quơ chai nước trong tay lên nện thẳng vào mặt họ Trương.

Trương Bật Cường cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, mặt bị nện một phát nhưng vẫn rất tỉnh táo, làm sao có thể âm thầm chịu thiệt, xông lên xốc áo Lưu Phúc Long, đấm liên hồi vào mặt họ Lưu, hai người quyền đi cước lại, tức thì ôm thành một đoàn, hù cho Úc Bồi Lệ đứng gần đó rít nhọn lên.

Thẩm Hoài cũng hơi sững, nhưng vẫn kịp xông lại kéo Úc Bồi Lệ ra xa, thấy Thành Di cũng đang vội vàng chạy lại, hắn mới làm thế xông tới muốn kéo hai người kia ra, song nhìn Lưu Phúc Long mắt trợn tròn muốn đấm về phía mình liền lui trở về, vẻ mặt vô tội nói với Thành Di: “Bọn họ tự nhiên lao vào đánh nhau, tôi chẳng hiểu mô tê gì cả…”

Thành Di không ngờ chuyến đi đang yên đang lành lại biến thành dạng này, còn khiến đám đông trong sân bay vây lại xem náo nhiệt, bực đến khiến nàng thét vào mặt hai người Lưu Phúc Long, Trương Bật Cường: “Mấy người dừng tay, làm trò gì thế hả, tố chất thế à?”

Lưu Phúc Long có muốn dừng tay cũng không được, Trương Bật Cường với kinh nghiệm “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” phong phú hơn đã đè lên người hắn, đầu bị dí sát xuống nền gạch lạnh băng, tát liên hồi lên mặt: “Mẹ thằng đĩ, còn dám đánh người, để ông đánh chết mày…”

Thôi thôi, giám đốc Trương, nhanh dừng tay, cảnh sát đến rồi.” Thẩm Hoài đứng xa xa mở miệng khuyên nhủ.

Trương Bật Cường định thu tay, nhưng Lưu Phúc Long từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được hưởng “đãi ngộ” nhục nhã đến mức này; họ Trương vừa hơi buông tay hắn đã cố bật dậy, phốc tới đá đạp liên hồi như phát điên… Thành Di, Úc Bồi Lệ đều mặt mũi trắng bệch, không ngờ Lưu Phúc Long bình thời ôn văn nhã nhặn sẽ điên cuồng như thế.

Hai người ẩu đả chừng một hai phút, đánh đến mặt mũi sưng đỏ, máu chảy đầy mặt, những người khác muốn vào khuyên can cũng không được; Úc Bồi Lệ ngồi bật một bên nức nở khóc lớn, đến lúc cảnh vệ sân bay chạy tới mới gô cổ hai tên điên đang “say máu” kia lại.

Thẩm Hoài đầy vẻ vừa áy náy lại vừa khó hiểu lẩm bẩm: “Cần gì thế chứ? Cần gì phải thế?” Trong lòng lại không ngừng cười trộm.

Thành Di không dự liệu đến sự tình sẽ diễn biến thành cái dạng này, mặt nhỏ xinh xắn bị tức đến vặn cong, nàng lại không thể bỏ lại Úc Bồi Lệ một mình ở đây, đành cùng theo đám người đến đồn cảnh sát sân bay để giải quyết vụ việc.

Bình Luận (0)
Comment