Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 587 - Chương 584: Báo Cáo.

Chưa xác định
Chương 584: Báo cáo.

Lúc Phùng Chí Sơ vừa nhìn thấy Thẩm Hoài, đã cảm thấy sợ hãi, đã thấy sự việc khó giải quyết. Nhưng bây giờ nghe Thẩm Hoài nói việc này y cùng Mạnh Kiến không giải quyết nổi, muốn y báo cáo trực tiếp với Từ Bái, liền chau mày, ánh mắt nhìn Thẩm Hoài trong chốc lát cũng trở nên sắc bén:

- Bí thư Thành ủy Từ Thành – Từ Bái, là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là thành viên trong phái thanh niên cải cách mà Phó thủ tướng Vương Nguyên yêu quý, là đồng minh trong cùng chiến hào với Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh. Thẩm Hoài anh ở Đông Hoa có thành tích xuất sắc nhất, nhưng cũng chỉ là một Bí thư Huyện ủy nhỏ, ở Đông Hoa ai cũng phải nhìn mặt anh, nhưng ở tỉnh thì mở miệng phải nhìn mặt Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, không phải anh lớn miệng quá rồi đấy chứ?

Phùng Chí Sơ vì nể tình bạn ở trường Đảng, vốn định đứng lên nói mấy lời, để chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, để tránh gây ồn ào đến khó xử.Nhưng lại không ngờ Thẩm Hoài đập xe Porsche của người ta thì không nói rồi, còn muốn chạy đến trước mặt Từ Bái nói xấu cháu trai ông ta, không khỏi quá đề cao bản thân mình rồi…

Nghĩ đến đây, Phùng Chí Sơ cười lạnh trong lòng, cũng liền bày ra thái độ chuẩn bị xem kịch, im lặng không nói, để xem Mạnh Kiến Thanh xử lý như thế nào.

Mấy người trẻ tuổi Triệu Thành Chí, Điền Ủy Quân, nhìn thấy Thẩm Hoài lái xe công vụ của vùng Đông Hoa, cũng đoán được hắn là cán bộ ở huyện nhỏ. Cho nên hắn đi qua chào hỏi Mạnh Kiến Thanh, cũng không làm bọn họ bất ngờ. Thậm chí còn lo lắng nếu Mạnh Kiến Thanh khuyên giải, bọn họ không tiện nói gì nhiều, nhưng nghe tên tiểu tử này đòi gặp Từ Bái, cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

Không ngờ tên tiểu tử trước mặt này lại là một tên chưa thấy chết không sợ, bọn họ im lặng đứng đó, đang nghĩ rốt cuộc tên tiểu tử này muốn cứu vãn sự việc này như thế nào.

Mạnh Kiến Thanh biết Thẩm Hoài, liền hít một hơi dài, sắc mặt âm trầm gật gật đầu với Thẩm Hoài, nói:

- Thì ra là Bí thư Thẩm à.

Trầm ngâm một lúc, lại nói với Từ Hải Dương,

- Chuyện này hay là cậu cứ gọi điện thoại báo cáo với Bí thư Từ Bái một tiếng đi…

Lời này của Mạnh Kiến Thanh vừa nói ra, mọi người liền vô cùng ngạc nhiên.

Tiểu tử này nói phải báo cáo với Từ Bái, Mạnh Kiến Thanh liền nghe lời hắn thật sao?

Triệu Thành Chí, Điền Ủy Quân và những người có mặt ở đó biết thân phận của Từ Hải Dương, đều nhìn về phía Từ Hải Dương…

Nếu việc này có thể nói với chú y là Từ Bái, thì Từ Hải Dương việc gì phải gọi Mạnh Kiến Thanh đến cứu viện, để ông ta giải quyết việc này?

- Chú Mạnh?

Từ Hải Dương uất ức gọi tên Mạnh Kiến Thanh, y thật sự không hiểu trên đất Từ Thành này còn có việc mà Mạnh Kiến Thanh không giải quyết được nữa hay sao?

Thẩm Hoài lấy thuốc ra châm một điếu, rồi đem thuốc và bật lửa cho Chí Sơ, nói:

- Tôi nhớ là Trưởng ban thư ký Mạnh không hút thuốc, Chí Sơ cậu ở cùng Trưởng ban thư ký Mạnh, có phải chuyển đến làm việc ở Thành ủy Từ Thành rồi không?

Phùng Chí Sơ cầm lấy bật lửa và thuốc, liền cảm thấy nóng.

Cha vợ y là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố, muốn gặp Từ Bái đương nhiên rất dễ. Nhưng nếu y chỉ có một chuyện rất nhỏ nhặt thôi cũng báo cho Từ Bái, thì đó là không hiểu quy củ, không biết chừng mực.

Thẩm Hoài nếu muốn tìm người có cấp bậc cao, tìm Từ Bái để giải quyết chuyện này, cũng có thể hiểu được. Nhưng với thân phận hiện tại của Thẩm Hoài, muốn trực tiếp đẩy chuyện này qua chỗ Từ Bái, thì lại là một việc hoàn toàn không đúng quy củ. Phùng Chí Sơ không hiểu tại sao Mạnh Kiến Thanh không từ chối đi, mà lại trực tiếp muốn Từ Hải Dương gọi điện cho chú y là Từ Bái để nói chuyện này…

Những người có mặt ở đây, bao gồm của phó Chi đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông thành phố Vương Ngọc Dân cùng đi đến đây để giải quyết vấn đề, đều biết thân phận của Mạnh Kiến Thanh.

Hai năm trước Mạnh Kiến Thanh cùng Từ Bái điều đến Từ Thành liền đảm nhiệm vị trí Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, sau khi Từ Bái thăng chức lên làm Bí thư Thành ủy, ông ta lại được điều làm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, là tâm phúc được tín nhiệm của Từ Bái.

Mạnh Kiến Thanh cho rằng việc này đủ tư cách để đẩy qua chỗ Từ Bái, những người có mặt ở đây ngoài hít thở ra, thì còn có gì có thể nghi ngờ được nữa?

- Vị này chính là Phó bí thư Huyện ủy huyện Hà Phổ - Thẩm Hoài, cho dù vừa rồi xảy ra chuyện gì, tôi cũng hy vọng đội cảnh sát giao thông có thể điều tra một cách công bằng để đưa ra kết luận…

Vẻ mặt Mạnh Kiến Thanh âm trầm, nhìn vết phanh xe để lại trên mặt đường, cũng không cần nói chi tiết, chỉ cần nhìn vết phanh xe này cũng có thể nhìn thấy tình hình đại khái rồi.

Năm đó Thẩm Hoài mới đến Đông Hoa, liền dám ra tay biến mấy chiếc xe hào hoa của con trai Phó bí thư Thành ủy Cao Thiên Hà – rắn địa phương nổi tiếng của vùng,thành đống sắt vụn. Hôm nay ở Từ Thành hắn đập nát xe Porsche của con trai Triệu Mạt Thạch, thì có gì khó tưởng tượng đâu?

Vấn đề là xe của con trai Triệu Mạt Thạch lái, lại kéo cháu của Từ Bái là Từ Hải Dương vào, lại còn cái tên Từ Hải Dương này, việc gì cũng không làm cho rõ ràng, lại ngu ngốc gọi điện thoại đi khắp nơi. Mạnh Kiến Thanh lại nhanh chóng chạy đến hiện trường, nếu sự việc này xử lý không tốt, vấn đề sẽ còn phức tạp hơn so với tưởng tượng nhiều.

Là một người Từ Bái tín nhiệm, Mạnh Kiến Thanh đương nhiên biết nhiều tin tức bí mật hơn so với những người có mặt ở đây. Một nhân vật dám đến trước mặt Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh để nói điều kiện, kiên trì muốn báo chuyện này cho Từ Bái biết, Mạnh Kiến Thanh không cho rằng lúc này ông ta có tư cách để giải quyết việc này.

Nghĩ đến đây, Mạnh Kiến Thanh lại nói với Triệu Thành Chí:

- Tốt nhất cậu nên gọi điện cho cha cậu nói rõ chuyện này một chút, Bí thư Từ Bái sẽ không bao che cho việc các cậu làm bậy ở Từ Thành đâu…

Lập tức Triệu Thành Chí mặt liền tiu nghỉu, thật sự không ngờ rằng việc này lại nghiêm trọng đến mức Mạnh Kiến Thanh lại đề nghị cha y phải ra mặt giải quyết…

Thẩm Hoài lạnh lùng nhìn mấy người Từ Hải Dương, Triệu Thành Chí, thấp giọng nói với Mạnh Kiến Thanh:

- Tôi còn chưa ăn cơm tối, việc này các anh cứ báo cáo với Bí thư Từ Bái đi, tôi đi mua chút bánh mì ăn đỡ đói trước…

Lập tức liền bỏ lại một đống người ở đó, Thẩm Hoài chạy đến siêu thị nhỏ ở phố đối diện, mua bánh mì và nước uống quay trở về xe, đưa cho Chu Nghi Dĩ và bạn cùng phòng ký túc xá của cô, nói:

- Ra ngoài ăn bữa cơm cũng gặp phải chuyện này, bữa tiệc lớn hôm nay cô muốn cũng mất rồi.

Nhìn Thẩm Hoài không ngờ lại bỏ lại Mạnh Kiến Thanh ở đây, im lặng đi vào xe ăn bánh mì, Phùng Chí Sơ thấy kinh sợ, lúc đó thật sự không nhìn thấu được lai lịch của hắn nữa, thấp giọng hỏi Mạnh Kiến Thanh:

- Chủ nhiệm Mạnh, việc này thật sự cần phải báo cáo với Bí thư Từ Bái sao?

- Bí thư Từ Bái muốn cậu ở trường Đảng, phải giao lưu học tập kinh nghiệm với các bạn học nhiều hơn, chứ không phải bắn tên mà không có mục đích.

Mạnh Kiến Thanh hạ giọng nói.

Tuy Phùng Chí Sơ không phải nhân vật quan trọng lắm, nhưng cha vợ Phùng Chí Sơ lại là phái địa phương mà Từ Bái phải lôi kéo, cho nên lần này Phùng Chí Sơ mới có cơ hội điều đến văn phòng Thành ủy nhậm chức. Mạnh Kiến Thanh đương nhiên cũng phải nhắc nhở Phùng Chí Sơ một chút, để y tránh mắc phải những sai lầm ngu xuẩn hơn.

Phùng Chí Sơ hơi kinh ngạc, hỏi:

- Bí thư Từ Bái cũng biết kỳ này trường Đảng có học viên tên Thẩm Hoài sao?

- Thẩm Hoài lúc sắp bắt đầu mới vào lớp tiến tu huyện, là Bí thư Điền đặc biệt phê chuẩn đấy.

Mạnh Kiến Thanh nhìn Phùng Chí Sơ một cái, thầm thở dài trong lòng. Không ngờ y ở cùng phòng với Thẩm Hoài gần hai tháng, thậm chí ngay cả một chút gốc gác của người ta cũng không hề biết, xem ra là người không xứng đáng để ủy thác gánh vác trọng trách, liền hỏi ngược lại,

- Cậu nói xem Bí thư Từ Bái có biết việc này hay không?

Phùng Chí Sơ dù có chậm chạp hơn nữa, cũng nghe được sự bất mãn từ trong lời nói của Mạnh Kiến Thanh, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.

Tuy y có thể nhờ vào cha vợ mà có được một khởi đầu khá tốt trong chốn quan trường Từ Thành, nhưng cha vợ của y đã lùi về tuyến hai, sức ảnh hưởng cũng giảm sút nhanh chóng. Tiếp theo y có thể đi tới bước nào, một sắc mặt của Từ Bái cũng có tác dụng quyết định.

Cơ hội tiếp xúc của Phùng Chí Sơ với Từ Bái không nhiều, Từ Bái có ấn tượng gì với y, một người trung gian như Mạnh Kiến Thanh mới cực kỳ quan trọng.

Trong lòng Phùng Chí Sơ cảm thấy rất phức tạp, vừa phải đoán tại sao Mạnh Kiến Thanh lại không hài lòng về y, vừa phải đoán xem rốt cuộc Thẩm Hoài có quan hệ như thế nào với Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh cũng như Bí thư Từ Bái, cho đến việc Thẩm Hoài tham gia lớp tiến tu của huyện cũng phải cần Bí thư Điền đặc biệt phê chuẩn,có lẽ hai việc này có liên quan đến nhau.

Lúc này nghĩ kỹ lại, quả thật y cũng quá chậm chạp.

Thẩm Hoài là hai ngày trước khi lớp tiến tu huyện bắt đầu mới lâm thời tham gia, nếu không phải là phê duyệt đặc biệt, hoàn toàn có thể kéo dài thêm ba tháng nữa mà tham gia vào khóa sau của lớp cán bộ huyện.

Nếu không phải có nhân tố “trốn tránh”, thì là do đề bạt cấp tốc.

Đề bạt cấp tốc của một cán bộ cấp Cục của huyện, đến mức cả Bí thư Tỉnh ủy cũng phải chủ động phối hợp điều động, lại xem hắn như một cán bộ cấp huyện bình thường mà đối đãi, vậy quả thật rất ngu xuẩn rồi.

Mạnh Kiến Thanh gọi hai cảnh sát giao thông đến hiện trường đầu tiên lại, hỏi thăm tình hình.

Vị cảnh sát trung niên lúc này đã hoàn toàn ngẩn người rồi, thật sự không ngờ được đám người chạy xe Porsche lại mang Phó trưởng ban thư ký Thành uy và Chi đội phó chi đội cảnh sát đến đây, nhưng lại không bắt tên thanh niên đập xe lại. Hơn nữa sự việc lại càng ngày càng nghiêm trọng, không có dấu hiệu có thể khống chế được. Trong việc này bất kỳ ai có một chút bất mãn với ông ta, cũng có thể khiến một nhân vật nhỏ nhoi như ông ta không chịu nổi.

Vị cảnh sát trung niên bây giờ cũng không dám làm cái gì thiên vị, điều tra tình hình thực tế. Cho dù đắc tội với bên nào, ít nhất cũng không sợ người khác sẽ lộ liễu trả thù ông ta.

Nhìn thấy Thành ủy Từ Thành có người ra mặt, phía Ngụy Nhạc cũng không còn lo lắng Thẩm Hoài sẽ phải chịu ấm ức gì nữa, liền lái xe rời đi.

Mạnh Kiến Thanh nhìn thấy vị cảnh sát trung niên nháy mắt cho y thấy chiếc xe Audi, liền hận đến mức muốn đem cuốn sổ vứt vào mặt mấy người Triệu Thành Chí.Nhưng Từ Hải Dương là cháu của Từ Bái, còn chưa đến lượt y dạy dỗ.

Tuy Mạnh Kiến Thanh không nhớ được nhiều biển số xe, nhưng lúc nào y cũng mang theo một cuốn sổ nhỏ, ghi lại tất cả những tin tức bí mật. Mở ra tìm kiếm, cũng biết được là xe của ai. Y biết Tống Bính Sinh có một đứa con gái khá tự kỷ, đứa con gái này đồng thời cũng là con gái của mẹ kế Thẩm Hoài.

Thấy Từ Hải Dương chậm chạp không chịu gọi điện cho Bí thư Từ Bái, Mạnh Kiến Thanh biết việc này nếu cứ cố gắng giấu diếm, nếu lỡ Từ Hải Dương lại gây ra chuyện gì ở Từ Thành, y cũng sẽ không thể gánh vác nổi.

Y cũng biết Từ Hải Dương có thể vì việc này mà ghi hận với y, nhưng y nhất định phải có trách nhiệm với Từ Bái.

Mạnh Kiến Thanh lấy điện thoại ra, gọi vào số riêng của Từ Bái:

- Bí thư Từ, tôi là Kiến Thanh, có chuyện muốn báo cáo với anh một chút…

Những người khác không ngờ Mạnh Kiến Thanh không để lại một chút đường sống nào, thậm chí cũng không hề cố gắng khuyên giải gì, trước mặt Từ Hải Dương liền báo cáo cho Từ Bái.

Ngoài những cảnh sát đang có mặt xử lý hiện trường, Phùng Chí Sơ, Vương Ngọc Dân cùng với đương sự Điền Ủy Quân, Triệu Thành Chí đều vô cùng khiếp sợ…

Bình Luận (0)
Comment