Kinh tế mấy năm gần đây của Đông Hoa phát triển nhanh chóng, nhưng về lâu dài trên bản đồ chính trị tỉnh Hoài Hải, đều thuộc về khu vùng ven, không làm người khác chú ý.
Thay đổi quan trường của Đông Hoa vào đầu năm, thực ra không phải tin tức gì lớn, nhưng lại rất ít người thực sự biết nội tình.
Từ Bái làm tiên phong của hệ kế kinh, làm trợ thủ quan trọng nhất của Điền Gia Canh ở Hoài Hải —— Mạnh Kiến Thanh được Từ Bái tín nhiệm, nhưng cũng là một trong số ít người biết được khúc chiết phía sau.
Mạnh Kiến Thanh nghe được khẩu khí bất mãn của Triệu Mạt Thạch với Thẩm Hoài, cũng khó trách là Tổng giám đốc của một doanh nghiệp chứng khoán tư nhân duy nhất toàn tỉnh, Triệu Mạt Thạch gia sản chục tỷ cũng có khí phách của ông ta, ông ở trước mặt Bí thư Từ Bái cũng không thể không cúi đầu nhận lỗi với thằng nhóc Thẩm Hoài này, nhưng trong lòng ông ta không có một chút oán trách gì thì Mạnh Kiến Thanh không tin.
Mạnh Kiến Thanh không mong oán trách trong lòng Triệu Mạt Thạch quấy nhiễu đến phán đoán của lão.
Y tin tưởng Bí thư Từ Bái cũng mong muốn như vậy, cũng không thể không thích hợp nhắc nhở Triệu Mạt Thạch một chút, để tránh ông ta làm động tác gì sai sót.
Nghe Mạnh Kiến Thanh nói Thẩm Hoài lại là con trai của Phó chủ tịch tỉnh Tống Bính Sinh, Triệu Mạt Thạch lập lức cũng hít sâu một hơi, ý thức được bối cảnh chấn động hồi đầu năm của Đông Hoa ẩn giấu rất nhiều nhân tố phức tạp hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tô Duy Quân, Phó chủ tịch tỉnh Tống Bính Sinh, Bí thư Thành ủy Đông Hoa Đàm Khải Bình được coi là ba cỗ xe ngựa của nhà họ Tống ở tỉnh Hoài Hải.
Đàm Khải Bình từ Bí thư Thành ủy Đông Hoa điều sang đảm nhiệm Tổng giám đốc hợp tác xã mua bán tỉnh, được coi như là tan vỡ của ba cỗ xe ngựa, gần như tất cả mọi người đều coi đó là kết quả Điền Gia Canh và Triệu Thu Hoa ở Hoài Hải liên kết chèn ép nhà họ Tống, ai có thể nghĩ đến đằng sau lại ẩn giẩu nội đấu của nhà họ Tống?
Nhưng đây là nội đấu của ba cỗ xe ngựa nhà họ Tống ở Hoài Hải, còn là mối bất hòa thuần túy của Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, nhà họ Tống vì sao không có đại lão ra mặt hòa giải, có thể chịu đựng được phát sinh sự việc tổn hại nghiêm trọng bản thân như vậy?
Những nghi vấn này, Triệu Mạt Thạch trăm bề khó giải.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Triệu Mạt Thạch giống như bầu trời đêm u ám, Mạnh Kiến Thanh nói:
- - Mâu thuẫn giữa Thành ủy Đông Hoa Đàm Khải Bình và Thẩm Hoài đã từ lâu, một lần từng công khai đoạn tuyệt, nhà họ Tống cũng nhiều lần hòa giải, khi Thẩm Hoài rời khỏi Mai Cương, sau khi điều đến đảm nhiệm Phó chủ tịch huyện Du Sơn, rất nhiều người đều cho rằng có thể yên tĩnh một thời gian, sau đó chính là dự án nhà máy thép Tân Phổ, bất luận là nhà họ Tống hay là trong tỉnh, đều bị bức bách lựa chọn lại. Đương nhiên đằng sau đó hẳn là có một số nguyên nhân khác, điều đó tôi cũng không rõ…
Triệu Mạt Thạch gật gật đầu, ông ta cũng có chút hiểu rõ về dự án nhà máy thép Tân Phổ.
Đông Hoa mượn nơi này trở thành một trong những cơ sở sản xuất thép quan trọng nhất ở khu vực Đông Hoa, tỉnh Hoài Hải hy vọng mượn dự án này bước vào hàng ngũ tỉnh lớn sản nghiệp hàng triệu tấn thép, càng không nói đến toàn bộ dự án còn liên hệ đến khai thác phát triển tổng thể của cảng Tân Phổ.
Phân lượng của toàn bộ dự án, Triệu Mạt Thạch trong lòng vẫn hiểu rất rõ.
Nhưng Triệu Mạt Thạch trước đó cho rằng Thẩm Hoài vừa vặn ở vị trí đó, lại vừa có năng lực kinh doanh xí nghiệp, mới có thể ủy thác trọng trách cho địa phương, cũng không ngờ sau lưng lại phức tạp như vậy.
Nói như vậy, bất luận là nhà họ Tống hay là trong tỉnh, thật ra cũng không phải là đưa ra chọn lựa gì giữa Đàm Khải Bình và Thẩm Hoài, mà là bị bức đưa ra chọn lựa giữa Bí thư Thành ủy và một doanh nghiệp thép sản lượng mỗi năm 4 triệu tấn sắt thép.
Nếu suy nghĩ như vậy, thì không khó lý giải.
Mà Thẩm Hoài có thể lấy chức vụ Phó bí thư huyện ủy Hà Phổ kiêm chủ tịch Tập đoàn thép Tân Phổ, cũng không phải là ủy nhiệm địa phương đơn giản như vậy, thậm chí có thể nói trên thực tế hắn đã đảm đương nhân vật đại biểu của nhà họ Tống ở Đông Hoa, mà Thẩm Hoài và Mai Cương và quan hệ mật thiết với dự án thép Tân Phổ, có thể cũng sẽ vượt xa tưởng tượng của mọi người.
- - Nói như vậy, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Bảo Tề điều đến Đông Hoa đảm nhận Bí thư Thành ủy, chẳng phải là có chút khó chịu?
Triệu Mạt Thạch lại hỏi một câu.
Mạnh Kiến Thanh gật gật đầu nói:
- - Quả thật có chút…
Thừa nhận suy đoán của Triệu Mạt Thạch về Thẩm Hoài ở Đông Hoa ngang tài ngang sức với Trần Bảo Tề.
Triệu Mạt Thạch hít sâu một hơi nói:
- Lão vốn dĩ có chút oán thán với Mạnh Kiến Thanh, nhưng đã là con cháu của Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa, Trần Bảo Tề từng đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh sau khi điều đến đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Đông Hoa, đều không thể áp chế được Thẩm Hoài, Mạnh Kiến Thanh tối nay sau khi đến hiện trường thuận theo ý của Thẩm Hoài nói ra sự việc trước mặt Từ Bái, mà không phải là đùa giỡn, cũng là không khó lý giải.
- - Vậy quan hệ giữa Thẩm Hoài và Phó chủ tịch tỉnh thì sao?
Triệu Mạt Thạch lại hỏi,
- - Phó chủ tịch tỉnh Tống phân công quản lý khoa học kỹ thuật, giáo dục, nông nghiệp, tôi cũng có may mắn ăn cơm với ông ta mấy lần, Phó chủ tịch Tống rất kín miệng,không chỉ ông ấy, dường như người bên cạnh ông ta đều chưa từng đề cập qua, con trai của Phó chủ tịch tỉnh Tống nhậm chức ở Đông Hoa. Hơn nữa lần trước tôi còn nhìn thấy Phó chủ tịch tỉnh Tống và Đàm Khải Bình cùng ăn cơm, dường như không có khoảng cách…
- - Nghe nói quan hệ cha con của Phó chủ tịch tỉnh Tống và Thẩm Hoài dường như không hợp lắm,
Nói đến đây cũng không có ý giấu diếm, Mạnh Kiến Thanh nói,
- - Nếu không phải mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình quá sâu, nhà họ Tống ở Hoài Hải nói không chừng cũng là cắm sâu gốc rễ. Mặt khác chắc chắn Tổng giám đốc Triệu cũng nghe nói Tập đoàn Hoài Năng chứ…
- - Ừ, Công ty cấp hai của Đông Điện thiết lập ở Đông Hoa, nghe nói động tác gần đây rất lớn.
Triệu Mạt Thạch nói, tình hình căn bản của doanh nghiệp trong tỉnh, ông ta vẫn hiểu rõ.
- - Phó tổng giám đốc thường vụ của Đông Điện, đồng thời đảm nhiệm Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Hoài Năng Tống Văn Tuệ, với Phó chủ tịch tỉnh Tống là anh em. Trọng tâm nghiệp vụ phát triển gần đây của Tập đoàn Hoài Năng gần đây đích thực là ở tỉnh Hoài Hải, không chỉ nhà máy điện chủ yếu của Đông Hoa đều quy dưới danh nghĩa của Tập đoàn Hoài Năng, trong thành phố suy xét muốn ở Chử Nam xây dựng nhà máy điện mô hình lớn, chủ yếu cũng là suy xét đến hợp tác với Tập đoàn Hoài Năng…
- Mạnh Kiến Thanh nói
Triệu Mạt Thạch cũng biết lời nói của Mạnh Kiến Thanh là ý gì, Thẩm Hoài cho dù là con cháu của nhà họ Tống, nhưng nội bộ nhà họ Tống không ủng hộ, đặc biệt là trong tình hình không được cha mình ủng hộ, thì không thể ngang với Đàm Khải Bình, nội bộ phe phái không hợp, nhà họ Tống có người đứng ở bên Thẩm Hoài, cũng là tình hình rất bình thường.
Ngẫm lại dự án thép Tân Phổ và Mai Cương, ngẫm lại Hoài Năng có thể phát triển nhanh ở tỉnh Hoài Hải, Triệu Mạt Thạch cũng có thể lý giải vì sao Mạnh Kiến Thanh phải nói nếu như Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình không có mâu thuẫn sâu như vậy, nhà họ Tống đã có thể cắm sâu gốc rễ ở tỉnh Hoài Hải rồi.
Quả thật nếu không phải kịch biến đầu năm ở quan trường Đông Hoa, lập tức đánh tê liệt một chân ba cỗ xe ngựa của nhà họ Tống ở Hoài Hải, nếu không dựa vào một loạt dự án lớn, động tác lớn như Mai Cương, Tập đoàn Hoài Năng, rất có khả năng năm sau, năm sau nữa khi thay đổi nhiệm kỳ sẽ đưa một trong hai người Tống Bính Sinh,Đàm Khải Bình vào bộ máy thường vụ tỉnh.
Một khi nhà họ Tống ở tỉnh Hoài Hải có hai vị Ủy viên thường vụ, không cần nói đến cắm rễ, thậm chí hoàn toàn có tư cách ở giữa Điền Gia Canh và Triệu Thu Hoa có được lợi lớn, thậm chí địa vị ngang nhau cũng không phải không có khả năng.
- - Vừa rồi ở văn phòng Bí thư Từ Bái, Chủ nhiệm Lý dường như có chút ái mộ Thẩm Hoài…
Triệu Mạt Thạch nói.
- - Đúng vậy, Thẩm Hoài hắn rất bướng bỉnh, nhưng khả năng phát triển kinh tế thật là hơn người, không chỉ Lý Cốc, Bí thư Điền cũng ái mộ hắn.
Mạnh Kiến Thanh nói.
Triệu Mạt Thạch cười cười, dường như có thể hiểu được Từ Bái hôm nay vì sao lại tức giận như vậy.
Nếu nhà họ Tống không thể uy hiếp ở Hoài Hải, quả thật không cần phải lúc này đẩy Thẩm Hoài bướng bỉnh sang chỗ Triệu Thu Hoa.
Phùng Chí Sơ ngồi ở trong xe, sau khi Mạnh Kiến Thanh giáo huấn một câu, không nói thêm câu gì, nhưng lời của Mạnh Kiến Thanh và Triệu Mạt Thạch vẫn dâng lên trong lòng gã.
Cán bộ học viên huyện kỳ này không có ai thân thế đơn giản, bố vợ của Phùng Chí Sơ gã là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố, gã thậm chí cho rằng dựa vào thân thế của gã, ở trong lớp cán bộ học viên huyện kỳ này, cho dù không phải rất mạnh, cũng không thua kém nơi nào.
Lúc này hồi tưởng lại, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, Phùng Chí Sơ ngẫm lại cũng làm cho gã toát mồ hôi lưng, trong tiết trời thu không rét mà run.
…
Tạ Chỉ ban đêm lái xe trở về Từ Thành, xe tiến vào trong thành, trời bắt đầu tí tách mưa, văng vẳng tiếng sấm, cô ta trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ sét đánh, theo bản năng giảm tốc độ xe, dưới ánh sáng đèn đường và mưa đan chéo nhau thong thả lái xe.
Nghĩ đến hình ảnh lúc chiều bị Thẩm Hoài chặn ở phòng tạp vụ, thậm chí có thể bị Chu Dụ ở Ban Tuyên giáo Thành ủy hiểu lầm, Tạ Chỉ ngứa ngáy nhưng nghĩ lại lời nói của Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân trong điện thoại vẫn còn có chút đạo lý.
Hai dự án của Tập đoàn Bảo Hòa và Thiên Ích ở khu Tây Thành rất có thể cuối cùng chỉ có dự án xưởng đóng tàu rơi vào chỗ thực, vườn y dược sinh học rất có thể chỉ là dự án khoanh vùng của Tập đoàn Thiên Ích ở Đông Hoa.
Tuy rằng Tạ Chỉ có ý muốn nhìn vở kịch hay của Thẩm Hoài, nhưng lại không thể không thừa nhận, Hải Phong lúc đó không có lựa chọn, một khi gọi thế lực nhà họ Triệu ở Đông Hoa quá bành trướng, đối với Hải Phong không phải không có lợi.
Tạ Chỉ lái xe vào sân, cô mỗi lần trở về Từ Thành, chỉ cần không phải thăm Hồng Kỳ, đều qua ngủ cùng với Tạ Đường, nhìn thấy xe của bố cô dùng ở Từ Thành đỗ ở trong sân, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cũng sắp 11h rồi, bố cô sao còn ở nhà dượng
Tạ Chỉ đẩy cửa ra, nhìn thấy cha cô và dượng đang ngồi trong phòng khách hút thuốc, trong phòng khách đều khói bay mù mịt, bèn hỏi:
- - Cha, sao cha lại ở đây?
- - Tiểu Đường hôm nay trên đường suýt chút nữa bị xe đụng phải, cha qua xem xem…
Tạ Hải Thành nói.
- - Vậy sao, Tiểu Đường không sao chứ ?
Tạ Chỉ vội vàng hỏi.
- - Không sao.
Tạ Hải Thành nói,
- - May mà lúc đó có Thẩm Hoài, kịp thời kéo Tiểu Đường ra, bị ngã một cái, cánh tay bị trầy xước, không có sao.
- - Cái gì gọi là may mắn? Chắc chắn là Tiểu Đường nhìn thấy tên súc sinh kia một lòng muốn trốn đi, mới không chú ý có xe lái đến, bây giờ lại biến thành công lao của hắn rồi!
Tống Bính Sinh tức giận nói,
- - Nếu không phải là tên súc sinh này, hôm nay đã không xảy ra chuyện này?
- - Khả năng nguyên nhân của chuyện này là đối phương ở trung tâm thành phố lái xe quá nhanh cũng có trách nhiệm rất lớn.
Tạ Hải Thành nói.
- - Tiểu Đường ở đâu, chiếc xe gây chuyện đã bắt được chưa?
Tạ Chỉ hỏi.
- - Tiểu Đường ở trong phòng, trở về vốn không có nói năng gì, có thể là bị sợ hãi, vừa mới ngủ rồi.
Tạ Hải Thành nói,
- - Chiếc xe gây chuyện đã bị Thẩm Hoài đập ở bên đường rồi, là xe của con trai Triệu Mạt Thạch ở Tập đoàn điện khí Phổ Thành, cháu trai của Từ Bái lúc đó cũng ở trong xe, bây giờ Thẩm Hoài đã nói sự việc với Từ Bái rồi…
- - Tên súc sinh này muốn đem trò khôi hài chó cắn nhau cho thiên hạ đều biết mới hài lòng bỏ qua.
Tống Bính Sinh thở dài một hơi, cũng không có cách nào trút hết buồn bực trong lòng.