Trung tuần tháng 11, nhiệt độ ở Yến Kinh đã gần 0 độ.
Thẩm Hoài có ý chạy tới Giang Ninh, cùng cô út Tống Văn Tuệ, dượng Đường Kiến Dân cùng lên máy bay trở về Yến Kinh.
Tống Hồng Quân lái xe đến trực tiếp dừng ở bậc thang, dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn thấy Thẩm Hoài bọn họ đi ra bèn vội vàng dập điếu thuốc, chạy tới đỡ lấy hành lý của Tống Văn Tuệ, Đường Kiến Dân:
- - Cô út, dượng út, lần này cháu đủ chu đáo rồi chứ?
- - Vậy trong đại sảnh sao không nhìn thấy người của cháu?
Tống Văn Tuệ nói.
- - Không phải đỗ ở bến xe quá phiền toái sao..
Tống Hồng Quân cười nói:
- - Xây dựng đường sắt cho dù cho phép điạ phương đầu tư cổ phần, cũng không có chỗ cho đầu tư nước ngoài, tỷ lệ tư bản tư nhân tham gia vào công trình đường nhánh cũng bị hạn chế nghiêm khắc, bất kể là tuyến đường sắt kéo dài phía đông Từ Đông, hay là công trình đường sắt đôi Từ Đông đều là Tập đoàn Hoài Năng cùng với vốn nhà nước địa phương Đông Hoa diễn vai chính, nhất định phải kéo con trở về làm gì?
- - Có thời gian không nhìn thấy thằng nhóc cháu rồi, cô muốn gặp cháu cũng không được?
Tống Văn Tuệ nói
- - Cô, lúc nào cô muốn gặp mặt cứ gọi điện thoại, cháu sẽ chạy đến Giang Ninh thỉnh an cô, không cần phải kéo cháu về Yến Kinh. Cháu tối hôm qua về đến Yến Kinh, bố mẹ cháu cằn nhằn suốt một ngày. Bố mẹ cháu cằn nhằn chuyện gì, chắc cô út cũng biết.
Tống Hồng Quân mặt mày khổ sở nói, nghĩ sau khi trở về Yến Kinh bị bức hôn, bèn nói:
- - Cháu dự đoán kết quả cuối cùng, không phải là bố mẹ bức cháu điên thì cháu cũng bức bố mẹ điên, nghĩ thế nào cũng đều là bi kịch…
- - Cháu cũng đã 35 tuổi rồi, không thể cứ chung chạ mãi, cháu được hưởng thụ ưu đãi của nhà họ Tống cho cháu, trách nhiệm nối dõi tông đường lại không muốn gánh vác.
Tống Văn Tuệ nói.
- - Nối dõi tông đường thì dễ, hai ngày nữa cháu sẽ mang cháu trai mang hai huyết thống cho bố mẹ cháu nuôi chơi.
Tống Hồng Quân trơ mặt cười nói.
- - Buổi tối lúc ăn cơm, cháu có gan nói trước mặt ông nội lời này không.
Tống Văn Tuệ lấy túi ở trong tay đập lên đầu Tống Hồng Quân một cái, lại trừng mắt nói với Thẩm Hoài.
- - Quan hệ giữa cháu và Thành Di sao lại chưa đâu vào đâu vậy?
- - Cô không phải đang giáo huấn Hồng Quân, sao lại kéo cháu vào vậy?
Thẩm Hoài không ngờ đến đứng ở bên cạnh không lên tiếng, cũng không thoát khỏi tai bay vạ gió,
- - Quan hệ giữa cháu và Thành Di rất tốt, ai nói chúng cháu quan hệ không tốt chứ?
- - Cháu cho rằng chúng ta ở đây không ai biết hả.
Tống Văn Tuệ oán trách nói,
- - Thời gian trước nghe nói Thành Di muốn sau khi về nước, sẽ về Từ Thành công tác, nhưng qua một thời gian lại nghe nói nó định tìm việc ở Yến Kinh, cháu nói các cháu không có vấn đề gì ai tin chứ?
- - Thực sự không có vấn đề gì
Thẩm Hoài chống chế nói,
- - Chuyên ngành của Thành Di tương đối hẹp, ở Từ Thành dễ xin việc, nhưng nếu để cho cô ấy phát huy được sở trường, tiền đồ phát triển đương nhiên không rộng lớn bằng Yến Kinh. Cháu và Hồng Quân khác nhau, anh ấy đã gần 40 rồi, kéo dài vài năm nữa mới kết hôn sinh con thì thành già rồi, cháu vội gì chứ?
- - Cháu với Thành Di không có gì, vậy cháu hẹn với Thành Di buổi tối đến chỗ ông nội ăn cơm, đây là mệnh lệnh của ông nội, cháu không gọi điện, cô sẽ gọi hộ cháu.
Tống Văn Tuệ nói.
- - Không phải nói lần này trở về chỉ thảo luận về chuyện công trình đường sắt đôi Từ Đông sao?
Thẩm Hoài đau đầu nói, hắn quả thật có chút không muốn chủ động liên lạc với Thành Di, cô ta không liên hệ với hắn, kéo dài thêm một thời gian nữa tự nhiên đoạn tuyệt quan hệ thì tốt, không ngờ vừa mới xuống máy bay, cô út lại gợi ra chuyện này.
Thấy cô út lấy điện thoại ra, ra vẻ muốn liên lạc với Thành Di, Thẩm Hoài vội vàng cầu xin:
- - Được rồi, cháu lát nữa sẽ gọi không được sao, để cháu chút riêng tư được không?
Hắn ngại không hỏi Thành Di có ở trong nước hay không.
- - Cháu cũng có chút thành ý, lái xe của Hồng Quân đi đón, chúng ta đi xe taxi về!
Tống Văn Tuệ nói.
Thẩm Hoài vừa muốn kiếm cớ từ chối, Tống Hồng Quân liền vui sướng đưa chìa khóa xe qua nói:
- - Không sao, chúng ta trở về Yến Kinh cũng là hiếm có, coi như thể nghiệm một chuyến đi…
…
Thành Di sau khi về Yến Kinh cũng chưa quen giờ giấc, buổi chiều ở nhà ngủ, nhận được điện thoại của Thẩm Hoài mới rời khỏi giường tắm rửa, lúc này mặc một cái áo khoác dày xuống lầu mở cửa cho Thẩm Hoài.
Thành Di giơ tay vén mái tóc dài vẫn còn ướt lên, lộ ra cái trán trơn bóng, vì vừa mới tắm rửa xong, khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng lên, mềm mại vô cùng, cô chớp mắt hỏi Thẩm Hoài:
- - Nhất định phải qua đó ăn cơm àh?
Cô cũng không ngại một mình ra ngoài ăn cơm với Thẩm Hoài, nhưng gia đình nhà họ Tống hôm nay tụ họp, kéo cô qua đó cũng có chút chính thức làm cho cô thấy ngán ngẩm.
Thẩm Hoài cũng biết kéo Thành Di qua ăn cơm sẽ rất khó chịu, hắn cũng là bị cô út Tống Văn Tuệ ép buộc, nhếch miệng hỏi:
- - Hay anh ngã xuống bậc thang một cái, em đưa anh đi bệnh viện?
- - Được, anh mau ngã xuống đi, em gọi điện gọi 120 đến…
Thành Di cười khanh khách nói, dựa vào cửa dường như chờ đợi Thẩm Hoài ngã xuống bậc thang trước cửa nhà cô.
- - Hai đứa này, toàn làm những việc bậy bạ, không kiêng kị gì cả.
Lưu Tuyết Mai từ đằng sau nhô đầu ra, trách Thẩm Hoài và con gái nói chuyện không biết giữ mồm.
- - Dì Lưu ở nhà ạ?
Thẩm Hoài giật mình không ngờ mẹ của Thành Di lúc này đang ở nhà.
- - Ở nhà cùng con nha đầu chết tiệt này thật bực mình.
Lưu Tuyết Mai nói, bà cầm trong tay một bộ quần áo, nhét vào trong lòng Thành Di nói,
- - Mẹ thấy con hôm nay mặc bộ quần áo này thích hợp hơn, mấy bộ quần áo con mặc ở nước ngoài, mẹ hận không thế dùng kéo cắt ra, hay con mặc cho Thẩm Hoài xem,để Thẩm Hoài bình luận xem là con có mắt thẩm mỹ hay là mẹ?
- - Được rồi, được rồi, con mặc là được rồi chứ gì? Ăn mặc khó coi dù sao cũng là con gái mẹ, cũng không phải con gái của con.
Thành Di chặn họng mẹ nàng, không muốn nói chuyện với mẹ, kéo Thẩm Hoài lên lầu, vào phòng ngủ đóng cửa lại, mới kêu khổ nói,
- - Mẹ em không quản được bố em, anh trai em, nên muốn quản em từ đầu đến chân. Em ra nước ngoài du học mấy năm, xem như được hít thở không khí tự do, lần này trở về lại phải trường kỳ chịu khổ rồi, mặc quần áo gì cũng phải dông dài nửa ngày, anh xem mẹ em còn giúp em chọn quần áo nữa…
- - Em có biết chuyện này anh là không có nguyên tắc nhất đấy…
Thẩm Hoài cười nói.
Lúc này hắn cũng biết Thành Di qua ăn cơm là cô út đã sớm lên kế hoạch với mẹ của Thành Di rồi, không phải hắn và Thành Di có thể kéo dài là được, phỏng chừng Thành Di ở nhà cũng bị quở trách nhiều, không chịu nổi mẹ nàng mới đồng ý qua ăn cơm?
Thành Di vào nhà tắm thay quần áo. Thẩm Hoài liền đứng đó ngắm nghía khuê phòng của nàng.
Lưu Tuyết Mai lúc này lại đẩy cửa tiến vào, nói với Thẩm Hoài về công việc của Thành Di,
- - Thành Di ở Từ Thành phỏng vấn hai công việc, đều đã trả lời rồi, cháu quen tình hình ở Từ Thành, thì tham mưu cho Thành Di một chút…
- - Mẹ!
Thành Di mở cửa nhà tắm, đầu thò ra bất mãn nói,
- - Thẩm Hoài vừa mới xuống máy bay, sao mẹ lại làm phiền anh ấy thế?
- - Được rồi, được rồi, lại chê mẹ nhiều chuyện rồi, mẹ không quản chuyện các con nữa được chưa?
Lưu Tuyết Mai bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Thẩm Hoài cười cười, đưa mắt tiễn Lưu Tuyết Mai ra ngoài, sờ bật lửa trong túi quần, trong lòng biết Thành Di lúc này không muốn làm việc ở Từ Thành, đại khái vì chuyện này đã tranh cãi với mẹ nàng không chỉ một lần rồi.
Thẩm Hoài đi đến cửa phòng tắm, qua cánh cửa nói với Thành Di:
- - Hay là như vậy, ngày nào đó anh đi trên đường níu một bà cụ đầu tóc bạc trắng lại đánh cho một trận, để cho em và mẹ em nhìn thấy, để cho chuyện của hai ta cũng kết thúc…
Thành Di vừa mới mở cửa, thò đầu ra bực dọc với mẹ nàng, quên không chốt cửa. Thẩm Hoài thuận tay nắm lấy cánh cửa, không ngờ cửa bị đẩy ra, cả người hắn lao vào,đụng vào sau lưng Thành Di đang đứng trang điểm trước gương.
Thành Di vừa thay xong quần, đang mặc áo lót, bị Thẩm Hoài va vào sau lưng, áo lót rơi khỏi tay, nửa thân mình trần lồ lộ trước mắt Thẩm Hoài.
Màu da như ngọc, bầu ngực cao cao trắng như tuyết, Thành Di cũng ngây người một hai giây mới nghĩ đến lấy hai tay che lại.
Thẩm Hoài không dám nhìn nhiều, vội vàng lui ra ngoài, đóng cánh cửa từ bên ngoài ho nhẹ nói:
- - Anh nghĩ em chốt cửa bên trong rồi…
Thành Di ở bên trong hồi lâu không lên tiếng, Thẩm Hoài cũng không biết trong nội tâm nàng nghĩ như thế nào, liền đi ra phòng ngủ của nàng, đứng ở hành lang tầng hai,nhìn thấy trung đình từ đại sảnh tầng trệt đâm thẳng ra, móc thuốc lá ra hút.
- - A, mẹ em đặc biệt ghét người nào hút thuốc ở nhà em.
Thành Di thay xong quần áo đi ra, nhìn thấy Thẩm Hoài đứng ở bên ngoài hút thuốc, vội cướp lấy dập tắt, phất tay xua tan mùi thuốc lá trong không trung,
- - Anh hút thuốc nếu để mẹ em nhìn thấy, thì không cần bắt nạt bà cụ trên đường phố nữa, chuyện của hai ta cơ bản sẽ dễ dàng kết thúc
- - Vừa rồi anh thật không cố ý.
Thẩm Hoài nói.
- - Em cũng không quan tâm anh có cố ý hay không, dù sao anh cũng đừng tưởng rằng nhìn được rồi, thì em phải gả cho anh.
Thành Di cố ý sa sầm mặt lại nói.
Thẩm Hoài không khỏi bật cười, nhìn ngắm bộ quần áo mẹ nàng chọn lựa nói:
- - Ừ, không khó coi như tưởng tượng, có thể là dáng người em đẹp, làm cho quần áo đẹp hơn…
Thấy Thẩm Hoài bộ dạng dáo dác, như đang lo lắng mẹ nàng ở gần đó nghe thấy, Thành Di háy háy mắt nói:
- - Lời nói này không phải từ tận đáy lòng rồi, có dám nói trước mặt mẹ em.
Thành Di giơ tay khoác cánh tay Thẩm Hoài nói,
- - Em trở về bực bội với mẹ hai ngày nay rồi, hôm nay làm cho bà ấy vui vẻ một chút…
Thành Di khoác tay Thẩm Hoài đi xuống lầu, thấy mẹ nàng cầm tờ báo đi từ bên ngoài vào, lại càng ôm sát cánh tay Thẩm Hoài, còn nhỏ giọng nói với Thẩm Hoài đang chào hỏi mẹ nàng:
- - Mẹ em có cười thầm trong bụng không?
- - Em toàn gây chuyện với mẹ như vậy sao, anh mới đúng là mở cờ trong bụng.
Thẩm Hoài cười nói, làm cho Thành Di bóp một cái, tươi cười không thôi.
Thấy Thành Di ngồi trên xe thở dài một cái, Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng cô ở nhà bị bức hôn đến khổ sở, bèn nói:
- - Anh nói thật với em, nếu em cảm thấy khổ sở, chuyện chia tay anh sẽ nói, em sau này về Yến Kinh công tác, cũng không thể suốt ngày gây chuyện với mẹ.
Đôi mắt đẹp của Thành Di nhìn cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ xe nói,
- - Chúng ta từ khi kết thân, quen biết cũng gần hai năm rồi, lần này em về nước công tác, nếu không chia tay sẽ bị bức kết hôn, anh nói có đúng không?