Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 609 - Chương 606: Bế Tắc (3).

Chưa xác định
Chương 606: Bế tắc (3).

Yến Kinh tuyết bắt đầu rơi về đêm, Thành Di khoác áo khoác, đứng ở sân phơi nhìn tuyết phủ trắng xóa lên lầu nhỏ trong đại viện Thành ủy, trời đất thật tĩnh lặng.

Nhìn xe của cha cô đỗ ở cổng sân, Thành Di muốn gọi cha, liền nhìn thấy Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, người đi theo cha nàng Điền Dũng Quân xuống xe trước qua giúp cha cô mở cửa xe, tiếp sau đó liền nhìn thấy Bí thư huyện ủy Hoài Tây Lục Bảo Minh từ bên cửa kia bước xuống, cô liền ngừng gọi.

Cô đối với cán bộ của thành phố Yến Kinh như Điền Dũng Quân, Lục Thành Minh không nói là có ác cảm gì, cũng không phải là thiện cảm, thấy bọn họ bên này muộn như vậy còn xuống xe cùng với cha cô, vậy thì sẽ vào nhà cô tiếp tục bàn chuyện.

Thành Di rất nghi hoặc, đã muộn vậy rồi còn có chuyện gì nhất định phải bàn bạc hôm nay?

Thành Di trở về phòng viết một số tài liệu về công việc, cũng không biết qua bao lâu, cô cảm thấy khát nước, xuống lầu vào phòng bếp rót nước uống, đi qua thư phòng phía đông nhìn thấy trong khe cửa còn có ánh đèn, vừa rồi cũng không có tiếng nổ ô tô, nghĩ đến Điền Dũng Quân và Lục Thành Minh còn ở nhà cô.

Thành Di không quan tâm đến công việc của cha nàng, rót nước xong vừa định đi lên lầu, chợt nghe thấy trong thư phòng vẳng đến tiếng người nói

- - Từ Thành hiểm ác…

Nghe thấy cha cô ở trong thư phòng nói về chuyện Từ Thành, làm cho Thành Di thấy hiếu kỳ, không biết Từ Thành đã xảy ra chuyện gì, để cha cô và bọn họ cho rằng Từ Thành hiểm ác.

Lúc này cửa phòng mở ra, Thành Di thấy mẹ cô đi ra, cô lại nghi ngờ, từ khi nào cha cô cùng Điền Dũng Quân, Lục Thành Minh bọn họ bàn chuyện công mà mẹ cô cũng được tham dự vào?

Lưu Tuyết Mai thấy Thành Di cầm cốc nước đứng ở cửa liền hỏi :

- - Sao con còn chưa ngủ?

- - Con uống nước rồi đi ngủ.

Thành Di nói.

- - Uống ít nước trước khi ngủ thôi, nếu không ngày mai mắt lại sưng lên đấy.

Lưu Tuyết Mai nói.

- - Con biết rồi, ở nhà cũng không có ai nhìn.

Thành Di cười hì hì mới mẹ, liếc mắt thăm dò trong thư phòng phía đông, chào hỏi với Điền Dũng Quân, Lục Bảo Minh hai người ngồi trong thư phòng:

- - Chào chú Điền, chú Lục…

- - Thành Di khi nào thì đi Từ Thành?

Lục Bảo Minh cười nói.

- - Cháu qua tết Nguyên Đán mới đi.

Thành Di nói, trong lòng cô nghi ngờ Từ Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho cha cô và bọn họ đêm khuya còn ở trong thư phòng bàn luận, nhưng trước mặt hai người Lục, Điền trực tiếp hỏi cái gì, nhìn Lục, Điền hai người đều đứng dậy dường như muốn đi về, cô cũng liền lễ phép đưa ra phòng khách, đứng ở dưới mái hiên nhìn bọn họ lên xe ra khỏi sân.

Nhìn cha cô đi vào thư phòng, Thành Di nhỏ giọng hỏi mẹ:

- - Từ Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cha khuya khoắt thế này còn gọi chú Điền, chú Lục về nhà bàn chuyện?

- - Không có việc gì.

Lưu Tuyết Mai nói qua loa,

- - Con hôm nay có gọi điện cho Thẩm Hoài chưa?

- - Ai mà rỗi việc ngày ngày gọi điện thoại cho hắn chứ?

Nhìn thấy cha cô đứng lại ở cửa thư phòng, Thành Di liền ý thức được rằng chuyện xảy ra ở Từ Thành có liên quan đến Thẩm Hoài, lo lắng hỏi,

- - Sao, là Thẩm Hoài ở Từ Thành xảy ra chuyện gì?

- - Không có việc gì.

Thành Văn Quang nói,

- - Đúng rồi, nếu con đi Từ Thành công tác, gọi điện thoại nói với anh con một câu.

- - …

Thành Di ngây người gật đầu nói:

- - Vâng, Thành Tinh lúc này còn chưa dậy, con lát nữa gửi thư cho anh ấy,

Lại nói nhỏ với cha:

- - Cha hôm nay sao vậy? Lúc trước còn không phải cha đuổi anh xuất ngoại, đoạn tuyệt quan hệ cha con, còn không cho phép mọi người liên hệ với anh ấy sao? Bây giờ sao lại chủ động bảo con gọi điện cho anh?

Thành Văn Quang nói:

- - Cũng không thể em gái đi làm việc với đối tượng kết hôn, làm anh cũng không biết.

- - Ai sắp kết hôn?

Thành Di không vui nói, nhưng lại nghĩ đến ẩn ý sau câu nói của cha cô, cô giật mình mở to mắt

- - Không cần đoán mò, không có chuyện gì xảy ra đâu.

Thành Văn Quang thấy con gái đã ý thức được gì đó, dặn dò một tiếng rồi vào thư phòng đóng cửa xem tài liệu.

Thành Di nhỏ giọng hỏi han mẹ cô:

- - Có phải chỉ cần con kết hôn với Thẩm Hoài, cha sẽ để anh hai về nước?

Lưu Tuyết Mai chỉ nói:

- - Vấn đề này con hỏi cũng thật lạ, làm gì có chuyện em gái kết hôn mà anh trai ở nước ngoài lại không về một chuyến?

- Thành Di hỏi lại, Lưu Tuyết Mai chỉ muốn cô lên lầu ngủ, không muốn nói nhiều.

Thành Di đương nhiên biết chuyện không đơn giản như mẹ cô nói, bằng không anh cô mấy năm nay đều không thể về một chuyến. Cô thấy khe cửa thư phòng vẫn còn ánh đèn, thực không hiểu hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho cha mẹ cô đều thần bí?

Trong lòng cô đầy hoài nghi cầm cốc nước trở về phòng mình, ngồi lên giường cầm lấy điện thoại, bấm hai con số liền do dự, không biết có nên gọi điện thoại cho Thẩm Hoài hỏi thăm xem Từ Thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghĩ thầm rằng cha mẹ cô hôm nay kỳ lạ như vậy, nhất định có liên quan đến chuyện xảy ra ở Từ Thành.

Lúc này trong nhà điện thoại reo lên, Thành Di nhấc ống nghe lên.

Trong nhà cô có 3 cái điện thoại: một cái là điện thoại bí mật riêng của cha cô chuyên dùng, một cái điện thoại bình thường gia đình sử dụng, một là điện thoại chuyên dùng trong phòng của cô, để tránh khi cô cùng bạn bè, bạn học nấu cháo điện thoại sẽ quấy nhiễu những người khác, sau khi có di động cũng rất ít khi sử dụng.

Không phải điện thoại công vụ của cha cô, là mẹ cô đang nghe, Thành Di nhìn lên đồng hồ treo trên tường đã quá 12 giờ, ai còn gọi điện đến nhà nữa?

Thành Di ấn số đi, bên phía anh cô tiếng máy bận, mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ cô dưới lầu cúp điện thoại, Thành Di lại gọi đi, bên kia kết nối được điện thoại, mới xác nhận cuộc gọi vừa rồi quả nhiên là anh cô gọi về.

- - Sao còn chưa ngủ, lúc này mới nhớ đến gọi điện cho anh sao?

Nghe giọng nói khàn khàn đầu điện thoại bên kia, Thành Di nghiêng đầu, vén một đám tóc rủ xuống sau tai nói:

- - Em tháng sau sẽ đi Từ Thành công tác, cha bảo em gọi điện thoại nói chuyện với anh, vừa rồi là anh gọi điện về nhà à?

- …

Đầu bên kia im lặng một lát, lại có giọng nói truyền tới,

- - Em không cần nghe bố mẹ, anh có về nước hay không cũng không sao, nhà họ Tống thực không có mấy người tốt…

- - Em chỉ là đi Từ Thành công tác.

Thành Di biết cô kiên trì nói như vậy là tự lừa dối mình, nhưng có một số cảm xúc không nói lên lời không thể nói ra với người khác.

- - Em không cần phải hy sinh cho anh, càng không cần phải hy sinh vì địa vị của cha, nếu em cảm thấy ở trong nước không được thoải mái, hay là trở về London, lấy một người đàn ông bình thường một chút —— Thẩm Hoài cũng không phải loại tốt đẹp gì.

- - Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cha nhất định đuổi anh đi, cũng không muốn mọi người liên hệ với anh?

Thành Di hỏi.

- - Anh khốn khiếp quá, đã làm sai đương nhiên bị phạt, em không nên hỏi nhiều, chuyện năm đó quá phức tạp, nói thì em cũng không hiểu.

- - Em sang năm cũng 25 tuổi rồi, sao cả nhà ai cũng coi em như trẻ con vậy?

Thành Di bất mãn cao giọng nói.

- - Cho dù em có 85 tuổi trong mắt anh em vẫn là cô bé nước mũi tèm lem chạy quanh sân, được rồi, không dây dưa với em nữa, anh có việc phải đi ra ngoài…

Nghe âm báo bận bên kia điện thoại, Thành Di đành phải để điện thoại xuống: Ai cũng giấu diếm cô

Bên ngoài tiếng gió tuyết bay nhanh, rơi lên cánh cửa kính, Thành Di tắt đèn, kéo rèm, say mê nhìn hoa tuyết bên ngoài cửa sổ đen ngòm.

Thành Di nằm lên đầu giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, lấy di động bấm một dãy số, nhưng lại không biết có nên gọi không, không biết Thẩm Hoài có giấu diếm cô như họ không.

Thành Di muốn để di động vào tủ đầu giường, vô ý làm đổ cốc nước, cô vội vàng vứt di động ra, chạy đến buồng vệ sinh lấy khăn lau sạch.

Lúc này di động vang lên, Thành Di cầm lên nhìn là Thẩm Hoài gọi tới, trong lòng thấy lạ: “Sao mà trùng hợp vậy?”

- - Em gọi điện thoại cho anh, sao mà vừa gọi đã dừng rồi?

Thẩm Hoài ở đầu bên kia nghi ngờ hỏi.

Thành Di lúc này mới nghĩ đến vừa này khi vứt di động ra, vô ý ấn phải nút gọi đi, bèn kẹp điện thoại vào cổ, vừa lau chùi vừa nói:

- - Muốn gọi điện cho anh, nhưng nghĩ chắc anh ngủ rồi. Anh còn chưa ngủ sao?

- - Chưa. Đang mệt mỏi đây, đang chờ có người gọi điện cho anh giải sầu đây.

Thẩm Hoài ở đầu điện thoại bên kia cười nói.

- - Có chuyện gì phiền lòng vậy?

Thành Di hỏi

- - Lại là chuyện làm người khác không thích, còn không biết kết quả thế nào…

Thẩm Hoài nói.

- - Vậy rốt cuộc là chuyện gì?

Thành Di nói,

- - Nếu anh không nói em làm sao giúp anh được?

- - Nghe giọng nói của em liền giải sầu rồi,

Thẩm Hoài trêu đùa nói.

- - Nói linh tinh, anh coi em là cô bé 4 tuổi à, dễ dàng để anh lừa như vậy à?

- - Em thật chỉ 4 tuổi, chỉ cần lấy kẹo que lừa em là được rồi.

Thẩm Hoài cười nói

- - Chiều nay vì chuyện của Mai Cương, anh gây chuyện không vui với bác hai bọn họ. Sau cơn mưa trời lại sáng, có sấm sét giữa trời quang cũng không chừng, em nói anh bây giờ có cần tìm người giải sầu hay không?

- …

Thành Di không ngờ cha cô và bọn họ trong thư phòng nói đến “Từ Thành hiểm ác” lại là việc này, cũng không rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho Thẩm Hoài và Tống Kiều Sinh trở mặt với nhau, bèn quan tâm hỏi han:

- - Không có gì nghiêm trọng chứ, nghe giọng điệu của anh cũng không có vẻ nghiêm trọng.

- - Anh chính là người không để bụng, núi ngã làm gối đầu, trời sập làm chăn đắp, nếu không cũng không toàn làm chuyện đắc tội với người khác, nhưng chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.

Thẩm Hoài nói,

- - Nhưng kết quả thật là sấm sét giữa trời quang, là tin tức tốt với em, em không cần oan ức đến Từ Thành, cha em nhất định cũng sẽ không thèm nhìn thằng con rể sứt sẹo này nữa.

Thành Di nghĩ mãi mà không rõ vì sao cha cô biết Thẩm Hoài và bác hai Tống Kiều Sinh cãi nhau lại trở mặt, vì sao còn muốn cô đi Từ Thành, nghe ý của cha mẹ cô dường như là vẫn kiên quyết hôn sự của cô và Thẩm Hoài, chẳng lẽ ba cô cho rằng Thẩm Hoài và bác hai cãi nhau là một cơ hội?

Thành Di nghĩ mãi mà không hiểu vấn đề này, nhưng lại không có cách nào nói rõ với Thẩm Hoài.

Có lẽ nghe thấy Thẩm Hoài thẳng thắn nói như vậy, mà người nhà mình lại giấu diếm, không nói gì với Thẩm Hoài, trong lòng có chút áy náy, Thành Di dịu dàng nói:

- - Người ta cũng không nói đi Từ Thành cảm thấy oan ức, người ta cũng không phải đi vì anh.

Bình Luận (0)
Comment