Điều hòa không khí có công suất thấp, không gian phòng khách lại lớn, nhiệt độ không tăng lên được. Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm đã mặc áo khoác, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, Thẩm Hoài liền lấy chăn từ phòng ngủ ra, cùng Tôn Á Lâm đắp, hai người ngồi trên sô pha bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm.
Say rượu mê người, Tôn Á Lâm ngồi xếp chân, lười biếng dựa vào lòng Thẩm Hoài. Hương thơm trên người nhè nhẹ, Thẩm Hoài bị mê hoặc, tay tùy ý khoác nhẹ lên lưng Tôn Á Lâm, cúi đầu có thể nhìn tới bầu ngực căng tròn phía dưới áo lông, khiến người ta muốn sờ. Tâm tình khó khống chế, nhưng Thẩm Hoài có thể làm càn, nhưng trước mặt Tôn Á Lâm thì lại không dám.
- Có phải muốn sờ một chút hay không? Tôn Á Lâm ngẩng đầu thấy ánh mắt trốn tránh của Thẩm Hoài, liền hỏi.
- Thật sự có thể sờ? Có phải vừa mới mát-xa chân cho cô một lúc, cô đã mềm lòng rồi? Thẩm Hoài nghi ngờ hỏi, nhìn đôi môi đỏ như nhuộm của Tôn Á Lâm, đôi mắt phong tình, nhìn đến nỗi hắn muốn nuốt nước miếng.
Thẩm Hoài vốn dĩ nghĩ lần này đến Từ Thành có thể cùng Trần Đan triền miên một đợt, không ngờ Trần Đan còn quỷ quái hơn so với tưởng tượng của hắn, đã tránh đi tới Mai Khê trước một bước. Tâm tư tích lũy mấy ngày chợt rơi vào khoảng trống, nên đặt biệt dễ dàng gợi lên sự thích thú. Huống hồ Tôn Á Lâm đã uống rượu, khuôn mặt đẹp tới mức như có một lớp hoa hồng phủ lên, ánh mắt cũng rất quyến rũ, sự hấp dẫn của phụ nữ không nói được nên lời, lúc này tâm tình Thẩm Hoài có chút không khống chế được.
Nghe lời nói câu dẫn của Tôn Á Lâm, xương cốt toàn thân của Thẩm Hoài như nhẹ đi đến ba phần, sau đó hắn cũng không nhìn ra được ý tứ trêu tức hàm súc trong ánh mắt Tôn Á Lâm, nhưng cũng không biết có nên nửa thật nửa giả mà sờ hay không. Trong lòng nghĩ, tuy Tôn Á Lâm không có hứng thú với đàn ông, nhưng dựa vào mối quan hệ của hai người, da mặt hắn dày một chút, nói không chừng có thể chiếm được chút tiện nghi của cô.
Thẩm Hoài trong lòng nghĩ chuyện tốt, tay từ phần eo của Tôn Á Lâm nhích dần lên trên, không chú ý Tôn Á Lâm đã đưa cùi chỏ ra, trực tiếp đánh ngã hắn xuống sô pha.
- Hóa ra anh cũng thật có tâm tư xấu xa, tại sao anh có thể có tâm tư này với tôi?
- Đây không phải còn chưa sờ hay sao? Nghĩ lại cũng có chút không đúng mà.
Thẩm Hoài xoa xoa vùng ngực bị đánh, cũng may bia trong chai cũng uống gần hết rồi, không bị đổ ra ngoài, buồn bực nói, - Trên đường phố cô gặp những người muốn có ý định với cô, cô đều xông lên đánh người ta một trận hay sao?
- Muốn thì có thể muốn, nhưng có như anh thế này không? Tôn Á Lâm chỉ vào phần dưới đã cao lên của Thẩm Hoài, khinh thường nói, - Thứ này thật xấu, sao anh không biết giữ mặt mũi gì hết vậy?
Thẩm Hoài cúi người, che dấu đi, thật ngại khi bị Tôn Á Lâm câu dẫn như vậy. Vừa rồi hắn chỉ thầm nghĩ sờ phía trên, không ngờ phía dưới lại lên như vậy, liền nói qua loa: - Rượu uống nhiều rồi, nên trướng, tôi đi phòng vệ sinh Liền nhảy xuống đi vào nhà vệ sinh.
- Đàn ông các anh có phải suốt ngày cứ nghĩ cách đẩy chân phụ nữ ra, ý nghĩa cuộc đời của đàn ông các anh, có phải đều tồn tại vì như vậy hay không? Tôn Á Lâm đẩy cửa ra, dựa vào khung cửa hỏi.
Thẩm Hoài đang cố gắng đi tiểu, liền bị Tôn Á Lâm đẩy cửa ra dọa cho, vội vàng xoay người chặn đi nói: - Có phải cô nên tôn trọng tôi một chút hay không?
- Cũng không phải chưa từng thấy qua, lạ gì. Tôn Á Lâm vừa nói, vừa nghiêng đầu liếc một cái, bình luận luôn, - Thật xấu.
- Cô sao lại không cho tôi xem? Thẩm Hoài nói.
- Thứ này của anh tôi nhìn cũng không có cảm giác, nếu tôi cởi cho anh xem, không phải sẽ tra tấn anh sao? Tôn Á Lâm cười ha ha, thúc giục: - Anh nhanh lên, tôi cũng muốn đi vệ sinh
Thẩm Hoài gắng gượng khó chịu, Tôn Á Lâm không đi ra, hắn sống chết cũng không tiểu được, chỉ có thể dở khóc dở cười mà thôi, để Tôn Á Lâm đi vệ sinh trước.
Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài đứng ở cửa cũng không bảo hắn đóng cửa rồi quay về phòng khách, nghiêng đầu hỏi: - Anh thật sự muốn xem à? Đợi lát nữa chịu không được, cũng đừng trách tôi. Cô thật sự không xem Thẩm Hoài như một người khác giới, lập tức tháo thắt lưng, cởi quần, cũng không bảo Thẩm Hoài đi ra ngoài.
- Cô thật sự không có cảm giác gì với đàn ông sao, một chút cũng không có? Thẩm Hoài hỏi. Hắn đối với việc này vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ, cũng không có cơ hội thật sự cùng Tôn Á Lâm nghiên cứu một chút, về vấn đề phụ nữ sao lại thích phụ nữ.
- Anh lại đây cho tôi sờ thử, nếu thật sự có chút cảm giác, hôm nay tôi sẽ dễ dãi với anh. Tôn Á Lâm đưa tay kéo Thẩm Hoài đi vào trong phòng vệ sinh, cô ngồi ở trên bồn cầu, vươn tay vào trong đũng quần, sờ vào vật chưa mềm kia của Thẩm Hoài, soi mói nói: - Thật sự rất lớn đấy. Ngẩng đầu thấy Thẩm Hoài nhăn mặt, lại hỏi: - Có phải rất thoải mái hay không?
Nơi đó của Thẩm Hoài bị bàn tay mềm mại của Tôn Á Lâm cầm một chút, da đầu cũng tê dại ra, máu trên người sôi trào, đâu còn có tâm tư trả lời.
Thẩm Hoài vừa định đưa tay đè bờ vai của cô để hưởng thụ, Tôn Á Lâm liền rụt tay về, nói: - Tôi thực sự cảm thấy không thoải mái, nếu không cũng sẽ nhẫn nhịn mà dễ dãi với anh. Tôi với anh cũng không phải không có giao tình này
Thẩm Hoài chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra ngoài, Tôn Á Lâm khóa trái cửa lại, cởi quần ra, ngồi lên bồn cầu, ở đó dường như có cái gì chảy ra vậy. Cô lấy giấy vệ sinh lau đi, cảm giác khi giấy vệ sinh thô ráp, khiến cho cả người như có dòng điện lưu đi qua, run lên, có chút cảm giác nói không nên lời, nhu cầu mãnh liệt nhất từ trước tới nay bỗng bốc lên trong cơ thể.
Tôn Á Lâm nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, thầm nghĩ tên khốn này nếu đẩy cửa vào, hôm nay sẽ đem hắn lột sạch thưởng thức hương vị đàn ông một chút. Chỉ có điều chờ nửa ngày cũng không thấy Thẩm Hoài đẩy cửa vào, thầm cười, nghĩ tên khốn này đại khái đả kích cô cũng không nhẹ.
Lúc Tôn Á Lâm rửa tay xong đi ra ngoài, thấy Thẩm Hoài nằm trong chăn uống rượu, liền cách cái chăn đá đá hắn, nói: - Anh lại không thiếu phụ nữ, không cần mang bộ dạng khó chịu như vậy được không? Rồi bỏ dép ra, cũng chui vào trong chăn, thấy Thẩm Hoài còn mang bộ mặt rầu rĩ, liền đẩy hắn một cái, vẻ mặt khinh bỉ chỉ vào phòng vệ sinh nói: - Hay là như thế này nhé? Không nhịn được thì đi vào đó
- Cô út vừa mới gọi điện thoại đến, nói cha tôi có thể phân công quản lý giao thông và nguồn năng lượng Thẩm Hoài nói.
Thẩm Hoài đưa điện thoại chuyển sang chế độ rung, Tôn Á Lâm không nghe thấy tiếng điện thoại của hắn reo, không ngờ là hắn nghe xong cuộc điện thoại này nên mới buồn bực, nói: - Cha của anh sẽ không thật sự chấp nhận sự sắp xếp của phía tỉnh chứ?
- Phía tỉnh ngày hôm nay mới đưa phương án điều chỉnh quản lý công tác xuống để trưng cầu ý kiến. Thẩm Hoài bĩu môi, nói: - Cô út là từ chỗ người khác mà biết được tin tức này
Tôn Á Lâm bỗng cảm thấy căng thẳng, cô biết nếu cha Thẩm Hoài có ý muốn thương lượng, thì tin tức này tuyệt đối không thể truyền đi từ miệng người khác, không nhịn được thở dài, nói: - Tuy nhiên cũng chỉ có cha anh mới đi cắn một miếng mồi như thế
- Cái gì mà đại cục với không đại cục chứ, đối với một số người mà nói, cầm được trong tay mình, để được vào bát của mình mới được tính là thật. Thẩm Hoài cũng không kìm được tức giận nói.
- Có biết là ai đưa ra chủ ý ngu ngốc này không?
- Điền Gia Canh phân công điều chỉnh quản lý công tác Ủy ban nhân dân tỉnh, là kiến nghị của ông ta. Thẩm Hoài nói.
- Điền Gia Canh cũng không phải loại hiền lành gì Tôn Á Lâm nói, - Nếu Tống hệ các anh bề ngoài đã khó coi như vậy, còn muốn bảo Tống hệ các anh ở sau lưng tranh đấu còn ghê hơn nữa, Điền Gia Canh quả thật là một mũi tên trúng hai đích
- Ruồi bọ cũng không dính lấy quả trứng không nứt, thủ đoạn của người khác có lợi hại hơn nữa, thì cũng cần bên này có sơ hở cho người khác công kích mới được.
- Anh định làm gì, làm như không nghe thấy tin tức này? Tôn Á Lâm hỏi, - Cha anh lại tức giận muốn cho anh một bài học đấy
- Cô út nói ngày mai qua đó nói chuyện. Thẩm Hoài nói, - Cô út không cho tôi gọi điện thoại cho ông nữa, sợ chọc tức ông cụ
- Nếu nói chuyện không được thì làm sao? Tôn Á Lâm hỏi.
- Không nói chuyện được thì không nói chuyện được, trời cũng không sập được. Thẩm Hoài cười khổ một tiếng, hung ác nói: - Thanh danh của Tống hệ hủy hoại hết rồi, ly tán hết rồi, chúng ta cũng dễ lập hệ mới
Tôn Á Lâm dậy sớm đi đến sân bay, Thẩm Hoài chỉ có hẹn với Tần Đại Vĩ vào buổi sáng, cũng không có gì bận rộn, cả người quấn chăn nằm trên sô pha. Cũng không biết cô út buổi sáng gặp mặt cha hắn nói chuyện có được kết quả gì không?
Trước khi rời nhà, mới nhận được điện thoại của cô út: - Tôi lo đề phòng cậu, không ngờ quên dặn dò Hồng Quân một tiếng, anh ta lại gọi điện thoại thông báo cho ông cụ. Ông cụ mới sáng sớm đã gọi điện thoại mắng cha cậu một trận, chuyện phân công quản lý không nên nhắc đến nữa
- Ồ! Thẩm Hoài không ngờ Tống Hồng Quân lại gọi điện thoại báo cáo, lại hỏi cô út, - Bên kia không có biện hộ vài câu sao?
- Biện hộ rồi, ông cụ cuối cùng tức giận, nói với cha cậu nếu ngay cả nói dối cũng không biết, thì cái chức Phó chủ tịch tỉnh cũng không cần làm nữa, mới không nói thêm gì nữa. Tống Văn Tuệ ở đầu dây bên kia thở dài, - Cha của cậu cũng thật là, một chút nặng nhẹ trì hoãn cũng không phân biệt được. Việc này cũng có thể kêu một người như Điền Gia Canh làm, đem mặt khó coi nhất của Tống hệ bộc lộ ra, sau này Tống hệ còn cái gì là tiền đồ nữa.
Thẩm Hoài thầm vui mừng trong lòng, thầm nghĩ người cha gà mờ của hắn, nếu biết được cái gì là quan niệm đại cục, hai năm trước cũng sẽ không ngu ngốc mà đến Hoài Hải làm một Phó chủ tịch tỉnh mù mờ.
Hắn lại hận không hỏi được cô út có lưu lại những lời nói khiến người ta hài lòng của ông cụ hay không, nhưng ngẫm nghĩ lại hỏi rồi sẽ bị mắng cho, nên cười nói:
- Phía ông nội con sẽ không gọi điện thoại nữa, đỡ phải làm ông nội nổi nóng, lại mắng con
- Tết âm lịch cậu có về không? Tống Văn Tuệ hỏi.
Còn không đến hai mươi ngày nữa là tết, Thẩm Hoài chậc lưỡi cảm thán thời gian trôi nhanh khiến cho người ta không cảm giác được, nhưng đồng thời lại cảm giác thời gian trôi quá chậm. Mai Cương muốn làm lớn hơn nữa, cần phải có nhiều thời gian hơn để trưởng thành, nổi bật, cần một thời gian tương đối dài mới có thể thay đổi được cục diện bị động trước mắt.
- Tết năm nay sợ là không có thời gian. Thẩm Hoài nói,
- Để xem tình hình đã.
Lý Cốc đã đảm nhiệm công việc của Công ủy các doanh nghiệp Nhà nước tỉnh, nhưng công việc phía văn phòng Tỉnh ủy nhất thời cũng không thể bỏ mặc được.
Buổi sáng Lý Cốc đi đến tòa nhà Tỉnh ủy, đi đến hành lang liền nghe Bí thư Điền đang nói chuyện với người khác trong phòng làm việc.
Nhìn cánh cửa đóng khép còn một khe hở, Lý Cốc đi qua gõ cửa hai cái, đẩy cửa ra thấy thư ký Lý Kiến Quang đang ở trong phòng, dường như đang nhận sai với Bí thư Điền về việc lấy một văn kiện mà lấy đến ba lần mới đúng.
Điền Gia Canh phất tay bảo Lý Kiến Quang đi ra ngoài, chỉ vào sô pha bảo Lý Cốc ngồi xuống, hỏi y:
- Tình hình phía Công ủy đầu tư nhà nước, hiểu biết như thế nào rồi?
- Còn đang trong giai đoạn làm quen, mỗi ngày điều tra nghiên cứu một Doanh nghiệp trọng điểm, cũng phải qua tết mới có thể đi hết. Nhưng cũng không thể nhanh được, nhanh quá không tiếp thu nổi. Lý Cốc nói.
- Dục tốc bất đạt! Điền Gia Canh cười ha ha nói.
Lý Cốc nhìn thấy ở góc bàn để tài liệu về Mai Cương mượn xác Nhà máy lọc dầu Từ Thành, liền nói: - Hạng mục luyện hóa Chử Nam sản lượng dự tính nâng cao lên đến một triệu tấn, hơn nữa số lượng vốn trù bị ban đầu là bảy trăm triệu cũng bỏ hết vào hạng mục này, Mai Cương ở bên phía Tân Phổ đồng thời mở một hạng mục luyện hóa lớn, khả năng sẽ nhỏ đi
Yêu cầu tài chính ở giai đoạn đầu của hạng mục luôn có hạn, ngoài ra hạng mục luyện hóa theo quy định của nhà nước, lượng tài chính tự trù bị chỉ có thể đạt tới 40% mà thôi.
Tức là, nếu phía tỉnh thật sự muốn ủng hộ, đầu tư tài chính cho Nhà máy luyện hóa Chử Nam sản lượng một triệu tấn là ba đến bốn trăm triệu, phần còn lại dùng cách ngân hàng cho vay là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề về tiền bạc.
Từ Bái cũng giống như Thẩm Hoài, đều không trực tiếp tham gia đàm phán, nhưng đều ở phía sau chỉ đạo tiến trình cùng kết quả đàm phán.
Thành phố Từ Thành yêu cầu Mai Cương hứa đưa toàn bộ tài chính vào hạng mục luyện hóa Chử Nam, điều này khiến cho giá thành tài vụ của công ty khi đưa lên sàn sau này sẽ bị hạ xuống mức thấp nhất, tăng mức lợi nhuận mong muốn. Nhưng đồng thời cũng hạn chế khả năng Mai Cương lợi dụng tài nguyên công ty lên sàn để đến Tân Phổ phát triển luyện hóa.
Thấy Bí thư Điền không nói gì thêm, Lý Cốc lại hỏi: - Điều chỉnh phân công quản lý công tác, phía Phó chủ tịch tỉnh Tống có chắc chắn không?
- Còn chưa. Điền Gia Canh nói, - Tuy nhiên tốt nhất có thể có câu trả lời khẳng định, nếu không tôi tuyệt đối làm kẻ ác rồi
Lý Cốc cũng cười cười, Tống Bình Sinh chưa chắc là người vụng về, nhưng phía Bí thư Điền vẫn cần một chút động tác có thể biểu thị một chút lập trường đối với phe phái. Y thật không biết Bí thư Điền là muốn Tống Bính Sinh chịu đựng, hay là không muốn Tống Bính Sinh chịu đựng.