Lúc đầu trên mặt còn có thể nặn ra vẻ mặt tươi cười một chút, đối đãi đưa tiễn Kỷ Trừng Hải, Đàm Thạch Vĩ rời khỏi khách sạn, Triệu Thu Hoa trở về phòng sắc mặt tái mét, con ngươi đảo quanh chỗ mấy người Trần Bảo Tề, Từ Hiền, không nói tiếng nào.
Trần Bảo Tề đi theo Triệu Thu Hoa nhiều năm, hiểu rõ tính cách ông ta, khi ông ta dùng ánh mắt này nhìn người khác, chính là từ đáy lòng ông ta nghi ngờ trong phòng này có kẻ đã bán đứng ông ta, trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, càng không có nhiều việc trùng hợp xảy ra cùng một lúc đến thế, giải thích một cách hợp lý hơn thì chính là có người tiết lộ hành tung của bọn họ.
Lúc này nhân viên phục vụ mang trà vào, Triệu Thu Hoa cũng không nói chuyện, từ tay của nhân viên phục vụ có khuôn mặt xinh đẹp, nhận lấy chén trà lớn bằng sứ men xanh ông ta thường dùng, liền ngồi xuống ghế salon ở góc tường.
Trần Bảo Tề để cho các nhân viên khác rời khỏi phòng, mình anh ta và Từ Hiền mấy người thân cận ở lại tiếp chuyện Triệu Thu Hoa.
Khi Triệu Thu Hoa chú ý tới những nhân viên khác ra khỏi phòng, Triệu Thu Hoa đang dõi theo Cao Dương - Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Yến Kinh nhìn thêm nhiều lần.
Trần Bảo tề bất ngờ, còn chưa để anh ta nghĩ nhiều, Triệu Thu Hoa liền trực tiếp dặn dò anh ta:
- Cái anh tiểu Cao bên cạnh cậu, cậu sắp xếp người đi kiểm tra biên bản nói chuyện của anh ta…
Lúc này Trần Bảo Tề chỉ có thể gật đầu vâng lời trước rồi nói sau, trong lòng cũng cân nhắc Cao Dương rốt cuộc có khả năng chủ động tiết lộ hành tung của bọn họ cho Thẩm Hoài hay không.
Cao Dương dù sao cũng có thể coi là người của Ngu Thành Chấn, Tháng tư hạ tuần (ngày 21 tới ngày cuối cùng của mỗi tháng) Hội nghị Hội đồng biểu nhân dân huyện Hà Phổ làm việc, một trong những người được đề cử Phó chủ tịch huyện-Tôn Hưng Đồng tinh thần suy sụp ngay tại trận, lựa chọn Cao Dương chĩa mũi dùi nhắm vào Ngu Thành Chấn, Thẩm Hoài chẳng những không uy hiếp, sau đó ngược lại cùng Đào Kế Hưng làm rất nhiều công việc, loại bỏ ảnh hưởng…
Nếu như Ngu Thành Chấn và Thẩm Hoài sau lưng đã đạt được điều kện thỏa hiệp, vậy Cao Dương ở lại bên cạnh mình, thì quả nhiên là không đáng tin rồi.
Nghĩ đến đây, tâm tư của Trần Bảo Tề cũng trở nên không ổn định, có vài thời điểm quả thật vẫn là muốn có thêm một tâm nhãn.
Bọn người Từ Hiền biết ông chủ lớn đa nghi, lúc này nhìn thấy ông ta nghi ngờ người bên cạnh Trần Bảo Tề, cũng đều lén lút thở phào nhẹ nhõm.
- Tác phong của Thẩm Hoài mạnh mẽ, nhưng làm chuyện gì tính mục đích rất mạnh. Hôm nay sợ cũng không phải là chỉ là đến đây phá rối, làm cho ngài Triệu chủ tịch tỉnh khó chịu…
Trần Bảo Tề ngồi qua, nói vài câu. Cẩn thận từng chút nhìn sắc mặt của Triệu Thu Hoa.
- Hắn đương nhiên không phải vô duyên vô cớ đến phá rối đấy.
Nghe Trần Bảo Tề nhắc lại chuyện khó chịu vừa rồi, Triệu Thu Hoa uất hận nói:
- Cậu không có nghe miệng hắn nhắt tới đều là Tống Kiều Sinh và Thành Văn Quang sao? Hoặc là Tống Kiều Sinh muốn đi tỉnh Ký, hoặc là Thành Văn Quang muốn đi tỉnh Ký, bọn họ biết ta đi thăm hỏi Kỷ Trừng Hải, phái bọn lang thang này chạy tới phá rối, đây không phải sự việc rõ ràng sao?
Trần Bảo Tề ngẫm nghĩ thật đúng là như vậy, Thẩm Hoài và Tống Kiều Sinh tuy rằng là chú cháu ruột, nhưng giữa hai người mâu thuẫn quá sâu, Thẩm Hoài không nhiều khả năng chủ động chạy đến làm vũ khí cho Tống Kiều Sinh sử dụng, khả năng thay cha vợ Thành Văn Quang xông pha anh dũng nhiều hơn một chút.
Trần Bảo Tề bèn nói:
- Vậy thì nên là Thành Văn Quang đi tỉnh Ký.
Từ Hiền ở bên cạnh nói:
- Nhà họ Tống muốn đem hết nguồn tài nguyên chất lên người Thành Văn Quang, cũng không tới phiên Thành Văn Quang đi tỉnh Ký làm bí thư…
Trần Bảo Tề liếc mắt nhìn Từ Hiền một cái, không nói gì thêm, nghĩ thầm rằng Từ Hiền này a dua đứng hạng nhất, rèn luyện chính trị hàng ngày thì lại kém đi một tí, cũng có thể ở vị trí chủ nhiệm văn phòng thường trú tỉnh gây sức ép mấy năm: Thành Văn Quang cho dù muốn đi tỉnh Ký làm Chủ tịch tỉnh, cũng có xung đột căn bản với bên này.
Triệu Thu Hoa cũng không nói tiếp, khiến Từ Hiền ý thức được câu nói vừa rồi của mình đã nói sai.
Trần Bảo Tề còn nói thêm:
- Thành Văn Quang muốn đi tỉnh Ký quả thật có khả năng, tuy nhiên Thẩm Hoài này tính cách khá độc, cho dù cùng Thành Văn Quang là cha vợ, cũng không có khả năng nói cái gì cũng không để tâm liền chạy tới làm vũ khí cho Thành Văn Quang sử dụng, hắn nói lần này về Bắc Kinh là căn cứ tin tức nghe được hạm đội Hoài Hải muốn xây dựng chỗ dừng mới, nhưng hạm đội Hoài Hải phải xây dựng chỗ dừng mới, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, không tới phiên tiếp cận mấy ngày nay hướng đi Yến Kinh. Tôi thấy, Hồ Lâm cho người tố cáo việc Hà Phổ vượt qua số lượng trưng đất với Bộ Nông nghiệp, hắn hẳn là đã sớm biết, phần nhiều còn nghi ngờ ta động tay chân, mới cáu chạy đến phá rối...
- Tôi chính là động tay động chân đó, thằng nhãi có gan thì giống như chó điên nhào lên cắn tôi!
Nghe đến đây, Triệu Thu Hoa càng tức giận, gần như muốn đem chén trà trong tay ném xuống bàn trà.
Nhìn chén trà bằng sứ men xanh nghiêng qua một bên, tràn ra một ít lá và nước trà nóng, Trần Bảo Tề, Từ Hiền mấy người cũng đều kinh hãi hiểu rõ Thẩm Hoài nhảy ra làm cho Triệu Thu Hoa khó chịu vẫn là thứ yếu, tổng lý bên kia tuy rằng không phản đối, nhưng không phải đặc biệt ủng hộ Triệu Thu Hoa đến tỉnh Ký, Triệu Thu Hoa ở nhà họ Kỷ trước mắt gặp cản trở, đường đến tỉnh Ký gần như chấm hết, cũng khó trách lúc này ông ta không khống chế nổi tính tình, giận giữ như sấm.
Trần Bảo Tề nhìn nước trà trên bàn bên kia, đang từ góc bàn nhỏ xuống mặt thảm, im lặng không nói gì, nghĩ thầm rằng đại khái là Thẩm Hoài rõ ràng không sợ Triệu Thu Hoa, chắc là điểm này khiến Triệu Thu Hoa càng khó chịu tức giận đây?
Tuy nhiên Triệu Thu Hoa dưới cơn thịnh nộ đã không nghe hiểu suy nghĩ khác trong lời nói của anh ta, Trần Bảo Tề cũng không có cách nào, có bọn Từ Hiền ở đây, anh ta lại không tiện trực tiếp làm rõ với Triệu Thu Hoa.
Chỉ là nghĩ đến Hồ Lâm còn có lòng đang mong muốn giành lợi ích lớn hơn nữa ở Đông Hoa, tương lai có khả năng tiến thêm một bước mở rộng xung đột với Thẩm Hoài,Trần Bảo Tề ngẫm lại trong lòng cũng buồn phiền.
Tháng tư xảy ra việc tuyển cử, ảnh hưởng sâu đậm đối với hắn cùng Ngu Thành Chấn; Hồ Lâm lần này do dự không dừng một chút, liền khiến cho người chạy đến bộ Nông nghiệp gây sự, nếu Thẩm Hoài hiểu rõ việc này, theo tính cách của hắn, làm sao có thể chờ đến cơ hội mà không đến cắn ngược lại một cái?
Nói cách khác, Triệu Thu Hoa rời Hoài Hải đến tỉnh Ký giữ chức bí thư, đối với Mai Cương cũng có lợi, Thẩm Hoài không tội gì chủ động nhảy ra gây rối cục diện này; nhưng hiện tại muốn đến Mai Cương chỉ có Thành Văn Quang này là chỗ dựa vững chắc có thể dựa vào. Theo tác phong mãnh liệt trước sau như một của Thẩm Hoài, Trần Bảo Tề thật đúng là không cho rằng thằng nhóc này vốn không có gan rõ ràng dùng vũ khí đâm vào người Triệu Thu Hoa.
Đương nhiên, Triệu Thu Hoa không đến được tỉnh Ký, trong lòng Trần Bảo Tề rất vui, nếu không tình cảnh của anh ta càng khó xử gấp đôi, anh ta không thể từ chối rất nhiều yêu cầu của Hồ Lâm muốn anh ta ở đây giúp đỡ đoạt lấy lợi ích ở Đông Hoa, nhưng nếu từ đó xung đột quyết liệt với ích lợi của Mai Cương, địa phương, bọn Thẩm Hoài quyết tâm muốn chỉnh anh ta, ở tỉnh không ủng hộ, anh ta phải lo lắng Hồ Lâm và nhà họ Hồ ở sau lưng có ngại phiền phức hay không, thì trực tiếp gạt bỏ anh ta đi.
Trần Bảo Tề biết mình ở trong mắt người nhà họ Hồ bao nhiêu cân lượng, có Triệu Thu Hoa ở tỉnh chống đỡ phía sau anh ta, còn có thể khiến cho anh ta yên tâm một chút.
Nghĩ đến bao điều phức tạp hỗn loạn, Trần Bảo Tề cũng không kìm nổi khẽ than nhẹ, không hiểu cục diện này sẽ đi như thế nào nữa.
****
Ra khỏi khách sạn Hoài Hải, thời gian đã không còn sớm, Thẩm Hoài còn phải về gặp mặt Thành Văn Quang để báo cáo kết quả nên trực tiếp ở cửa khách sạn chia tay với Kỷ Trừng Hải, Đàm Thạch Vĩ, Kỷ Thành Hi, đi thẳng tới nhà họ Thành cùng Tống Hồng Quân, Vương Vệ Thành, Chử Cường.
Nghe được biểu hiện xuất sắc của Thẩm Hoài ở khách sạn Hoài Hải, Thành Văn Quang rất vui, chỉ vào Thẩm Hoài nói:
- Cậu đó, thật sự là ai dây vào cậu thì ban đêm sẽ ngủ không được yên rồi.
Thành Văn Quang biết Vương Vệ Thành, Chử Cường là tâm phúc mà Thẩm Hoài rất tin tưởng, cho nên bắt đầu cũng cho bọn họ cùng đến phòng sách nói trò chuyện,không muốn làm xa lạ.
Nghe các loại sắp xếp của Thẩm Hoài trước khi đến khách sạn Hoài Hải, Thành Văn Quang có ấn tượng rất tốt với Chử Cường, cười nói:
- Thẩm Hoài lại để lại vài binh tốt tại Yến Kinh, tôi bây giờ mới biết, vẫn không thể cho là muộn; tập đoàn Đông Hoa, làm trùm đầu tư bỏ vốn của địa phương, xem như hình thức vô cùng tốt, năng lực hoạt động tại Yến Kinh còn cần tiếp tục tăng cường.
Tống Hồng Quân cười nói:
- Người ở bên cạnh Thẩm Hoài đi ra, phần lớn đều can đảm cẩn trọng, đều lây nhiễm tính xấu của hắn…
Trải qua lần phá rối này của Thẩm Hoài, Thành Văn Quang biết con đường đi tỉnh Ký của Triệu Thu Hoa đã chấm hết, có thể nói là xử lý xong một kẻ địch mạnh. Hơn nữa Thẩm Hoài đêm nay ở trước mặt Kỷ Trừng Hải, Đàm Thạch Vĩ nói chuyện, cũng vì ông ta trực tiếp cùng nhà họ Kỷ tiếp xúc nói chuyện về việc đi tỉnh Ký, mở một mở đầu tốt, lại thêm kế hoạch lúc trước ông ta lên càng nắm chắc hơn vài phần.