Thẩm Hoài không chờ tiệc chiêu đãi kết thúc đã rời khỏi khách quán, ra sân bay đón Tôn Á Lâm lại đây, cũng chưa đến chín giờ. Còn nhà hàng Khê Viên đường Hi Viên, lúc này cũng là lúc đông đảo kẻ say rượu, nhìn trước lầu nghênh đón các thực khách đến, Thẩm Hoài lái xe trực tiếp vòng qua lầu yến tiệc, dừng xe trước lầu trong một hoa viên nhỏ.
Trần Đan trong phòng làm việc nhìn thấy Thẩm Hoài dừng xe đứng trong hoa viên, vội vàng xuống lầu, chặn Thẩm Hoài ở đầu bậc thang, nói: - Không phải nói buổi tối phải về Đông Hoa sao, tại sao lại đến đây?
- Trước khi đi ghé thăm em một chút, coi xem em có giấu gian phu dâm phụ trong phòng làm việc hay không thôi, phải không? Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Trần Đan, Thẩm Hoài vô cùng thân mật nựng khuôn mặt trắng noãn của cô một cái. Thấy cô nhìn ngoài cửa thăm dò, xem một tí, trong hoa viên không có người nào lại đây, cười nói: - Như thế nào vậy, có tôi nên không thể gặp người sao?
Đôi mắt Trần Đan oán trách lườm Thẩm Hoài, trước mặt Tôn Á Lâm ngược lại giả vờ làm nũng đánh đánh Thẩm Hoài, kéo hắn sang một góc phòng nhỏ, nói: - Thành Di cùng với lãnh đạo của tỉnh Nhân Hành dùng cơm ở phía trước, anh cũng không gọi điện thoại, bất thình lình chẳng thèm báo trước đã chạy đến đây
- Cái gì Nghe nói Thành Di đang ăn cơm với lãnh đạo của tỉnh Nhân Hành ở trong lầu, cổ liền rụt lại một chút.
Tôn Á Lâm ở bên cạnh bĩu môi cười nói:
- Còn muốn bắt trận người khác gian phu dâm phụ, lúc này bản thân lại trở thành gian phu dâm phụ nha Cố ý hướng ngoài cửa nói: - Lãnh đạo tỉnh à, tôi đây cũng muốn lên tiếng chào hỏi, kính rượu đó!
- Cô còn chưa thấy đủ phiền phức hay sao? Thẩm Hoài giữ chặt một Tôn Á Lâm đang muốn xem cuộc vui không sợ náo nhiệt này lại, giữ chặt mép váy của cô, cô giãy giụa, chiều dài của váy bị xé ra một chút.
Khống chế Tôn Á Lâm không gây thêm phiền nhiễu, Thẩm Hoài lại xoay người nói với Trần Đan: - Vậy em coi như tôi chưa có ghé qua đây, thời gian cũng không còn sớm, tôi cũng phải trở về Đông Hoa.
Tuy rằng trước đó đã cùng Thành Di quyết định duy trì quan hệ như trước không đổi, nhưng sau lưng Thành Di lại âm thầm chạy đến đây gặp Trần Đan, dầu gì cảm giác cũng không thoải mái, Thẩm Hoài theo bản năng chuồn trước rồi hẵng nói.
- Cậu chính là hạng nhát gan. Tôn Á Lâm khinh bỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, hậm hực để Thẩm Hoài lôi qua ngoài.
Không có can đảm lặp lại xấu hổ đó, Thẩm Hoài rụt đầu lại không để ý tới Tôn Á Lâm đang khiêu khích, đứng trong lầu mím môi cười phất phất tay với Trần Đan, đi ra liền chui vào xe, hút điếu thuốc điều chỉnh giọng điệu, ra hiệu cho lái xe rời khỏi.
Thẩm Hoài vốn định buổi nghiên cứu và thảo luận chiều nay chấm dứt sẽ ngồi xe trở về Đông Hoa, đó là điều hắn cũng đã nói trước với Trần Đan và Thành Di rồi.
Nhưng buổi chiều khi hắn đến bãi đỗ xe liền gặp đám người Triệu Thu hoa tham gia hội nghị nhỏ, sau lại tham gia tiệc chiêu đãi, thấy kế hoạch buổi tối rối loạn thì tính đến sân bay đón Tôn Á Lâm, kéo dài đến giờ vẫn chưa rời khỏi Từ Thành.
Nghĩ lại ở đây gặp mặt Trần Đan, không ngờ Thành Di cùng lãnh đạo của tỉnh Nhân Hành lại cùng dùng cơm ở đấy. Quan hệ của Thành Di và Trần Đan cũng không tệ, giúp đỡ đề cử Khê Viên, khiến cho Khê Viên trong thời gian này có rất nhiều người trên tỉnh và các ngân hàng kinh doanh đến đây, đều là khách hàng cao cấp.
Chỉ có điều quan hệ của Trần Đan và Thành Di càng tốt, hắn đến Từ Thành cũng không cách nào đến chỗ Trần Đan được, cũng có chút đau đầu.
Xe mới ra khỏi cửa, Thẩm Hoài đang ôm đầu, điện thoại trong túi quần báo có tin nhắn.
Thẩm Hoài lấy ra xem, cũng là tin nhắn của Thành Di: - Vội vàng đến, vội vàng đi, làm kẻ trộm đâu đây?
Lưng Thẩm Hoài đổ mồ hôi, mới biết được Thành Di vừa rồi đã nhìn thấy xe của hắn tiến vào. Tuy nhiên, xe đã ra cửa chính, hắn cũng không muốn quay đầu lại, dù sao giao thiệp với những người trên tỉnh Nhân Hành đó cũng đau đầu, chuyện của hắn và Trần Đan, không thể để Thành Di biết được.
Thẩm Hoài nghĩ thầm từ lần sau phải chuẩn bị hai chiếc xe ở huyện mới được, hắn nhắn lại tin cho Thành Di:
- Mới đến sân bay đón Tôn Á Lâm, tới văn phòng Trần Đan lấy đồ này nọ, vừa định gửi tin nhắn cho em
- Có quỷ mới tin. Thành Di nhắn lại.
Tôn Á Lâm quay đầu lại, hỏi: - Cậu nhắn tin với ai mà nôn nóng như vậy ư?
Thẩm Hoài dịch sang một bên, không để Tôn Á Lâm xem, lại gửi hai tin nhắn cho Thành Di, rồi cất điện thoại vào túi quần.
Thầm Hoài và Tôn Á Lâm năm ngày ba bận đều không cần gọi điện, cũng không có tin tức đặc biệt gì cần báo cho nhau, mà nơi quan chức ở, cũng không thể nói xằng nói bậy. Rẽ sang đường Hi Viên, Thẩm Hoài liền nhắm mắt nghỉ ngơi, tính toán quãng đường đến Đông Hoa ngủ một giấc, dưỡng thần trước rồi nói sau.
Xe đến trạm thu phí đường cao tốc, tin nhắn từ điện thoại trong túi quần lại kêu lên. Tôn Á Lâm còn băn khoăn vừa rồi chưa được nhìn lén tin nhắn, không đợi Thẩm Hoài phản ứng, trước tiên cứ giật điện thoại của hắn đã.
Thẩm Hoài mặc kệ cô, nhìn ánh đèn trên trạm thu phí, lại nhìn đến đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu lại nhìn màn hình di động của hắn, hỏi: - Ai gửi tin nhắn?
Tôn Á Lâm trả điện thoại đi động cho Thẩm Hoài. Di động hiện báo Lý Cốc nhắn tin tới: - Mạnh Kiến Thanh, ủy viên thường vụ.
Bảy chữ, rất đơn giản, nhưng ý tứ Lý Cốc muốn nói cho bên này quả thật rõ ràng, chính là ngay khi Hùng Văn Bân điều đến Đông Hoa, Mạnh Kiến Thanh sẽ rất nhanh chiếm một chỗ trong danh sách ủy viên thường vụ.
- Lúc trước có biết Mạnh Kiến Thanh đến nhậm chức ở Đông Hoa không? Tôn Á Lâm hỏi.
- Không. Thẩm Hoài lắc đầu, giơ tay nói với Tôn Á Lâm: - Đây là tin tức trực tiếp, chắc là bí thư Điền và Từ Bái vừa mới thảo luận
- Mạnh Kiến Thành nhậm chức ủy viên thường vụ gì? Tôn Á Lâm hỏi.
Thẩm Hoài nhíu mày, lắc đầu nói: - Tôi cũng không biết, cái gì cũng có thể
Cũng không thế nói Lý Cốc giở thủ đoạn khi truyền tin tức, hẳn là Điền Gia Canh và Từ Bái cũng chỉ mới biết Mạnh Kiến Thanh sẽ đến nhậm chức ủy viên thường vụ ở Đông Hoa thôi.
Nhưng sau khi Mạnh Kiến Thanh đến Đông Hoa, là tiếp nhận chức Phó thị trưởng thường vụ của Hùng Văn Bân, sau đó thì trực tiếp thay thế Cao Thiên Hà đảm nhiệm chức Phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng, hoặc là trước nhất từ ủy viên thường vụ kiêm Bí thư Khu Đường Áp mà lên, Thẩm Hoài đoán Từ Bái và Điền Gia Canh đều chưa thống nhất ý kiến.
Mạnh Kiến Thanh theo Từ Bái từ Tân Hải đến Từ Thành, đảm nhiệm chức Phó trưởng ban thư ký thị ủy đã hơn hai năm.
Trở thành dòng chính nên Mạnh Kiến Thanh rất được Từ Bái tín nhiệm, y tiếp theo sẽ đảm nhiệm Trưởng ban thư ký thị ủy Từ Thành, tiện đà theo Từ Bái tiến đến đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, cũng không có gì là không thể, dù sao cũng là tuyến thư ký, năm đó Tô Duy Quân cũng đã làm tương tự như vậy.
Tuy nhiên Mạnh Kiến Thanh không có lý lịch nhậm chức bậc gì ở khu huyện, cho nên với y mà nói, tương lai từ Trưởng ban thư ký thị ủy Từ Thành hay Phó trưởng ban thư ký thị ủy chuyển đến Đông Hoa đảm nhiệm Phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng cũng không vấn đề gì. Nhưng muốn trực tiếp từ Phó trưởng ban thư ký thị ủy Từ Thành thăng nhiệm lên chức thị trưởng Đông Hoa, không cần nói đến ở tỉnh sẽ phản đối, Đông Hoa bên này ngược lại càng không thể chấp nhận.
Tuy nhiên nếu Điền Gia Canh và Từ Bái đều chủ trương để Mạnh Kiến Thanh đến Đông Hoa, trước tiên từ ủy viên thường vụ kiêm Bí thư Khu ủy Khu Đường Áp mà lên, trên cơ bản kết cục đã định. Lý Cốc có thể truyền đạt tin tức lại một cách rõ ràng, Thẩm Hoài cầm điện thoại đập đập vào trán, nghĩ thầm có lẽ tin nhắn này của Lý Cốc đằng sau bảy chữ còn có một ám chỉ khác, che giấu ý kiến Điền Gia Canh và Từ Bái bổ nhiệm Mạnh Kiến Thanh là khác nhau.
Mỗi nhà đều có khó khăn riêng, Tống hệ muốn làm thành bộ dạng như vậy, Thẩm Hoài không tin hệ kế tiếp đây chính là bền chắc như thép.
Sự khác biệt giữa Điền Gia Canh và Từ Bái, Thẩm Hoài từ lâu cũng đã phát hiện, chỉ có điều nhìn không ra khác biệt nhiều bao nhiêu.
Thẩm Hoài gửi cho Lý Cốc hai tiếng "cảm ơn", đem tin nhắn vừa rồi xóa bỏ, nói với Tôn Á Lâm: - Tôi đoán Từ Bái là muốn một bước đúng chỗ, mà bí thư Điền có chút thận trọng, cho nên Mạnh Kiến Thanh đến Đông Hoa rốt cuộc là nắm giữ ủy viên thường vụ gì, còn phải xem bí thư Điền và các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác thảo luận kết quả
- Địa phương Đông Hoa không ai có thể đi lên? Tôn Á Lâm hỏi.
Thẩm Hoài lắc đầu nói: - Cán bộ thị huyện bổ nhiệm trước mắt đều nằm ở độ mạnh yếu bản địa hoặc nơi khác. Hơn nữa những năm gần đây, ở tỉnh còn không thể chen tay vào Đông Hoa, hiện tại không đưa ra hai vị trí mấu chốt, càng không thể nào từ nơi ấy đề bạt người
Tôn Á Lâm ngẫm lại cũng thấy đúng. Sau khi Đàm Khải Bình rời khỏi, chính thức từ tỉnh dàn xếp điều xuống làm cán bộ trọng yếu, cũng chỉ có một Trần Bảo Tề, mà Ngu Thành Chấn cũng chỉ là cán bộ địa phương hỗ trợ Triệu hệ. Thích Tĩnh Dao ở Đông Hoa tác oai tác quái, nhưng trong cơ cấu quyền lực của tỉnh lại không có tư cách trực tiếp nói chuyện, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là người phát ngôn của Hồ Lâm hay tập đoàn Thiên Ích ở Đông Hoa mà thôi.
- Đúng rồi, cậu hiện tại chỉ có thể chờ sau khi tỉnh quyết định danh sách biết được tin tức, so với cảm giác lúc trước có gì khác biệt không? Đôi mắt Tôn Á Lâm lóe sáng, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài.
Nghe Tôn Á Lâm nói như vậy, Thẩm Hoài nhịn không được, bật cười nói: - Người hào hiệp không tính toán chuyện năm đó, chỉ cần đừng bức quá
Tôn Á Lâm nhìn Thẩm Hoài liếc mắt một cái, không phản ứng với hắn.
Thẩm Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lúc trước trục Đàm Khải Bình ra khỏi Đông Hoa, sau lại thúc đẩy Hùng Văn Bân, Dương Ngọc Quyền tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ, đúng là quan cảnh náo nhiệt, đúng là huênh hoang vô lượng. Chẳng qua trong lòng hắn hiểu rõ, nếu hắn không bất đắc dĩ mà vật lộn như vậy, Mai thép sẽ không có cơ hội nhanh chóng phát triển.
Lại nói, Mai thép trước đây mặc dù là ngọn gió phía trên đầu sóng, nhưng còn có thể kéo Tống hệ vào làm lớp bảo vệ.
Lúc này đây, mất đi sự ủng hộ của Tống hệ, Mai thép trong vòng năm ba tháng ngắn ngủi, thì khủng hoảng tầng tầng, cũng khó điều chỉnh lại nhịp nhàng. Sau này, Mai thép muốn ghim được càng sâu, thì phải lộ răng nanh, nhưng nhất định phải theo quy tắc nhất định phục tùng bên trên.
Làm việc phải có chỗ dựa, nhưng hành động chuyển sang chỗ đựa vững chắc, chỗ dựa vững chắc cũng chưa chắc đáng tin.
Lần này Thẩm Hoài cũng quyết định, sẽ không âm mưu gây ảnh hưởng tỉnh điều chỉnh nhân sự ở thành phố Đông Hoa.
Tuy nhiên, mặc kệ ở tỉnh cuối cùng phái hai người đến Đông Hoa đảm nhiệm Bí thư Khu ủy Đường Áp và Phó thị trưởng thường vụ đều sẽ có lực ảnh hưởng trực tiếp đối với tương lai phát triển của Mai thép ở Đông Hoa, cho nên, Thẩm Hoài không thèm nghĩ chuyện khó này nữa.
Ngô Hải Phong rời khỏi Đông Hoa, vì sao Bí thư Điền chủ trương Ngu Thành Chấn kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố mà không phải là Trần Bảo Tề sau khi Mạnh Kiến Thanh đến Đông Hoa, nhất định có điều không bình thường, hay là mọi chuyện do Từ Bái giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nếu Mạnh Kiến Thanh chỉ có thể kiêm nhiệm Bí thư Khu ủy Đường Áp, mà ứng cử viên Phó thị trưởng thường vụ, tức thế thân của Cao Thiên Hà đảm nhiệm thị trưởng Đông Hoa, cuộc đua ở tỉnh lại sinh ra như thế nào đây?
Mấy vấn đề này xoay quanh trong đầu Thẩm Hoài, hắn lại nghĩ, sang năm Dương Ngọc Đào, Đào Kế Hưng đều lui về tuyến hai, đến lúc đó Mai thép sẽ điều chỉnh cục diện đó như thế nào?
Thẩm Hoài lấy ra bản ghi chép, tuy rằng chỉ có thứ ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa xe hắt vào, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bản ghi chép đã được đánh dấu, như vậy là hắn có thể bắt đầu, đem vô số suy tính chợt lóe lên trong đầu viết hết ra giấy, qua một thời gian ngắn sẽ lại từ từ suy xét tiếp.