Thẩm Hoài và Tào Quang Minh giới thiệu một chút tình huống địa phương, thảo luận giao lưu.
Tào Quang Minh là quan chức đại biểu kỹ thuật trong nước, năm bốn mươi tuổi đã đảm nhiệm cán bộ cấp Vụ, Cục, ngoại trừ vượt qua bối cảnh thử thách, trong năng lực chuyên môn và tầm nhìn đều có chỗ hơn người.
Tào Quang Minh trước đây tự đề cao mình, lần này đầu tư bỏ vốn đưa ra thị trường Hồng Kong gặp thất bại, cũng có thể nói khiến y đã khiêm nhường hơn, cùng Thẩm Hoài trao đổi bình đẳng. Trao đổi như vậy, đối với Thẩm Hoài mà nói, trong lòng cũng có một chút thu xếp, đối với Mai thép, đối với việc xây dựng và phát triển địa phương, có ý nghĩ xem xét và nghiên cứu lại.
Tuy nhiên từ việc trao đổi, Thẩm Hoài cũng cảm giác được Tào Quang Minh có tâm tư khi đến nhận chức ở địa phương.
Bất kể là vượt qua bối cảnh thử thách hay là năng lực thì đều xuất sắc, ngoại trừ cá biệt có người may mắn, còn không tuyệt đại đa số người trên con đường làm quan đến cấp Vụ, Cục, trước sau đều sẽ gặp phải một cái ngưỡng khá lớn.
Tựa như dì út Tống Văn Tuệ, có bối cảnh chuyên môn vững chắc, cũng chuyên chú phát triển sự nghiệp, từng bước từng bước một tiến lên, khi đển độ ngũ tuần mới có thể trở thành cán bộ cấp Chính Cục.
Kỷ Thành Hi năm nay mới 35 tuổi, cũng đã là Phó bí thư Đảng ủy thị, quyền thị trưởng, sang năm sẽ chính thức chủ trì công tác tỉnh Chính Phủ. Trong một thế hệ mới, con đường làm quan của Kỷ Thành Hi không thể nói là không sáng chói, nhưng không có nghĩa y rất nhanh từ cấp chính cục thăng đến cấp tỉnh bộ này.
Chiếu theo thông lệ quan trường trong nước, Kỷ Thành Hi lên một bậc thì phải tích lũy kinh nghiệm lý lịch, tích lũy trong mười tám năm, đều là bình thường.
Tào Quang Minh là thành viên tổ Đảng, Phó tổng giám đốc trẻ tuổi nhất tổng công ty dầu mỏ Hải Dương, cho dù lần này không chịu trọng tỏa, muốn ở bên trong tổng công ty dầu mỏ Hải Dương trèo đến đỉnh cao cũng thực khó khăn. Cho nên y muốn điều đến địa phương, chẳng sợ từ thành phố cấp 3 đi lên, chẳng qua là một ý tưởng hết sức bình thường.
Tuy nhiên trong lòng Thẩm Hoài lại không ủng hộ Tào Quang Minh có tâm tư như vậy. Sở trường Tào Quang Minh ở lĩnh vực nhiên liệu, y ở lại Trung Hải dầu càng có thể phát huy sở trường.
Ngoài ra, Trung Hải dầu là một trong ba tập đoàn dầu mỏ quốc gia lớn, mặc dù chính trị và vốn liếng của Trung Hải dầu so với Tổng công ty dầu mỏ và hóa chất Trung Quốc yếu thế hơn rất nhiều, trước mắt trên lý luận chỉ có thể coi là cấp phó xí nghiệp trung ương, nhưng tiền bí thư tổ đảng, Tổng giám đốc Cố Hiến Văn trực tiếp điều nhiệm chức Phó bí thư Tỉnh ủy, tỉnh tưởng Quảng Nam lại không tính là phá quy củ.
Tào Quang Minh chịu thất bại này, tiếp tục ở lại Trung Hải Dầu chịu đựng mấy năm, sự phát triển của con đường làm quan chưa chắc sẽ phát triển khó khăn hơn so với địa phương.
Đương nhiên Thẩm Hoài sẽ không ngu ngốc đến nỗi lấy những lời này đi khuyên Tào Quang Minh; Tào Quang Minh nhất thời chán ngán, thất vọng là việc rất bình thường, vả lại sau lưng Tào Quang Minh có người luôn ngấm ngầm nhắc nhở y, cũng không tới phiên Thẩm Hoài. May ra chỉ có cha của Thành Di mới có tư cách này.
Thẩm Hoài hy vọng Tào Quang Minh có thể ở lại Trung Hải dầu, tư lợi lớn nhất, chính là có người quen thuận tiện liên lạc hợp tác luyện hóa Tân Phổ, mà sau này Tân Phổ và Trung Hải dầu có thể hợp tác trên nhiều khía cạnh, có thể dễ dàng kéo dự án công nghiệp Trung Hải dầu đến Tân Phổ, quy mô sản xuất công nghiệp của Tân Phổ sẽ lớn hơn nhiều.
Xây dựng công trình luyện hóa Tân Phổ, thực tế đã bắt đầu từ tháng tư, tuy nhiên sau khi báo cáo tính khả thi của dự án và được duyệt qua tường tận, trên lý thuyết phải cử hành nghi thức khởi công dự án, đây cũng là mục đích chủ yếu mà Tào Quang Minh đến đây kì này.
Bất kể là Thẩm Hoài hay Tào Quang Minh, đều không hy vọng cái gọi là nghi thức khởi công sẽ làm một cách hoành tráng, đều mong muốn làm hết sức khiêm tốn. Thẩm Hoài đúng là kìm nén bực bội, còn Tào Quang Minh thì uể oải. Lý Cốc bên kia đúng lúc có việc, cũng không đến tham dự nghi thức khởi công. Toàn bộ đều giản lược, khiến Tống Hồng Quân và Tôn Á Lâm cũng không gấp gáp trở về.
Ở tỉnh, ở thành phố đều không có thông báo, nghi thức khởi công quan trọng như vậy vốn nên được giới truyền thông đưa tin lại yên lặng không một tiếng động. Bớt đi chỗ giao lưu rườm rà đó, Thẩm Hoài và Tào Quang Minh có thể cùng nhau đàm luận mọi vấn đề từ đầu đến cuối, mà vốn dĩ hai người rất hiếm có cơ hội cùng trao đổi.
Buổi chiều Thẩm Hoài cũng là lợi dụng quan hệ, xin ông nội an bài máy bay riêng đưa Tào Quang Minh từ Đông Hoa trực tiếp trở về Yến Kinh. Hắn tiễn Tào Quang Minh ra đến sân bay rồi quay về huyện. Thời gian vẫn còn sớm, nhưng hắn đã bận rộn mấy ngày nay, mới có thể nghỉ ngơi một chút, nên ngồi uống trà trong phòng làm việc, uể oải không có tâm tư suy nghĩ đâu đâu.
Đào Kế Hưng gõ cửa tiến vào, cười híp mắt hỏi: - Tào tổng Trung Hải dầu về rồi à?
- Vâng, máy bay vừa bay. Thẩm Hoài nói, thấy Đào Kế Hưng cầm trong tay bình trà, mời ông ngồi vào chiếc ghế salon cạnh cửa sổ nói chuyện: - Bí thư Đào tìm tôi có chuyện gì?
- Hai ngày trước, thư kí Cố tìm tôi nói một chuyện.
- Vâng, bí thư Đào cứ nói.
Thẩm Hoài trong khoảng thời gian này cũng ít có sự vụ trên huyện, cùng với nhóm người Cố Kim Chương cũng ít trao đổi, không biết Cố Kim Chương tìm Đào Kế Hưng nói chuyện gì.
- Cũng đã hơn một năm, khu sản xuất công nghiệp Tân Phổ phát triển rất nhanh, nhu cầu người tài cũng rất lớn, ở huyện cũng khuyến khích nhân viên công chức chuyển sang Tân Phổ. Tuy nhiên, bộ phận cơ quan đảng chính lại lưu động ít, mà các giáo sư ở các trường học lại lưu động sang Tân Phổ nhiều hơn. Đà Kế Hưng nói: - Tôi và bí thư Cố phân tích, một năm trước thu nhập của cán bộ bộ máy đảng chính tăng khá nhanh, trong khi tiền lương giáo viên tăng khá chậm. Hơn nữa hai năm trước vì dự án công trình, ở huyện nhiều giáo viên phải tham gia góp vốn, năm trước cũng có tham dự, nhưng trong lòng những vị giáo viên ấy xem chừng vẫn có chút bất mãn. Tôi và bí thư Cố cùng nghĩ, thu nhập tài chính của huyện cũng gia tăng không ít, có nên quan tâm hơn, cấp cho mỗi giáo viên thêm một chút, phần nào làm yên ổn lòng người. Hai ngày qua đều muốn tìm cậu nói chuyện, cậu lại hối hả ngược xuôi lo cho dự án, hôm nay mới có chút thời gian thảnh thơi
- Việc này Bí thư Đào cần gì phải đặc biệt thảo luận riêng với tôi. Ngài cứ trực tiếp để Bộ giáo dục ra phương án, tôi không ở huyện, cứ để Triệu Thiên Minh tổ chức hội nghị huyện thường vụ phê chuẩn, giao tài chính cho Bộ giáo dục lo là được rồi. Thẩm Hoài cười nói.
Tuy rằng thu nhập tài chính của huyện Hà Phổ năm trước gia tăng đến ba trăm triệu, nhưng trước mắt phải lấp nhiều khoảng trống lắm.
Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, thay xí nghiệp đảm đương chăm lo các công nhân về hươu, chữa bệnh, thất nghiệp, tai nạn lao động, sinh sản và bảo đảm chức năng bảo vệ cơ cấu xã vừa mới thành lập, lần đầu tỉnh sẽ phải bỏ vào một khoản tài chính, nhưng hơn nửa năm nay đều giữ giọng điệu trì hoãn.
Mà lĩnh vực giáo dục, trước nhất chỉ có thể xin viện trợ khó khăn, sửa chữa trường học và một vài sự vụ quan trọng, tiền lương của các giáo viên quả thật chẳng hề tăng lên.
Nếu Cố Kim Chương, Đào Kế Hưng đều nhắc tới việc này, Thẩm Hoài nghĩ thầm ngày nhà giáo hai ngày tới, nói việc này ra cũng tốt, hỏi Đào Kế Hưng: - Nếu không thì mời Trương Văn Tuyền Cục Giáo dục đến?
Đào Kế Hưng gật đầu.
Có một số việc, có ông cùng với Cố Kim Chương, hơn nữa lại có Thẩm Hoài gật đầu, trình tự có thể giản lược.
Các hệ thống trường học cứ cố định ngày 10 hàng tháng sẽ phát tiền lương, chuyện ngày hôm nay quyết định, có thể kịp ngày nhà giáo, gia tăng tiền lương lên, sẽ làm lòng người không khỏi vui sướng.
Đào Kề Hưng sang năm sẽ lui về tuyến hai, nghề nghiệp của con gái cũng vô cùng tốt, thu nhập cũng cao, không cần ông đặc biệt sắp xếp cái gì. Ông cũng không cần gì khác, chỉ hy vọng trước khi nghỉ hưu có thể để lại được tiếng tốt, nên những việc như thế này tỏ ra khá tích cực.
Người khác cũng nhìn ở điểm này của ông, nếu không hoàn toàn vượt qua được ải của Thẩm Hoài ở bên này, có thể đi tìm ông. Dù biết Thẩm Hoài nắm quyền, tuyệt đại đa số vẫn tôn trọng Đào Kế Hưng.
Đỗ Kiến đưa tài liệu đến, Thẩm Hoài ngay lập tức đích thân gọi điện thoại liên hệ Cục giáo dục Trương Văn Tuyền.
Trương Văn Tuyền cũng đang không có mặt ở cục, đi thị sát trong huyện, Đỗ Kiến giữ ống điện thoại, hỏi: - Hay để Trương cục trưởng trực tiếp đến đây?
- Bí thư Đào có thể cùng chúng tôi đi một chuyến lên huyện không? Thẩm Hoài hỏi: - Trong huyện thông báo phải xây dựng một trường học mới, phải xây dựng ký túc xá cho công viên chức đạo Tin Lành, nhà ăn mới, và còn phải thiết kế khu thiết bị nghe nhìn. Thông báo chất thành một chồng ở kia, mấy ngay trước tôi cũng chưa xem. Trương Văn Tuyền hẳn là đang ở trong huyện, tôi nhân dịp điều tra nghiên cứu luôn.
- Vậy được, tôi cũng đi một chuyến, nghe một chút ý kiến nhà trường. Đào Kế Hưng nói.
Thẩm Hoài lại để cho Đỗ Kiến gọi cho Vương Vệ Thành.
Vương Vệ Thành xử lý công tác ở Huyện, không có quan hệ gì với hệ thống giáo dục, nhưng Thẩm Hoài có thói quen bất cứ lúc nào cũng gọi y đi theo, điều chính là Vương Vệ Thành xuất thân từ huyện, đối với tình hình trường học so với ai trong bọn họ cũng quen thuộc hơn.
Vương Vệ Thành đi tới, nghe nói là thảo luận phát triển tiền lương cho công nhân viên chức trường học, cười nói: - Đây quả là chuyện tốt đấy. Nhìn lại chuyện trước đây, có lẽ đỡ phải nghe đồng nghiệp xem thường tôi nữa, đi tới huyện Chính Phủ tốt nhất không nên gặp lại họ thì hơn
Thẩm Hoài cười, để Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành và hắn cùng ngồi phía sau, xếp cho Đào Kế Hưng ngồi ghế phụ lái, đây là chiếc xe chen chúc nhất đi trong huyện.
Hiện tại ở huyện rất nhiều số liệu vĩ mô dễ dàng đột phá, nhà máy Tân Phổ qua bốn tháng đưa vào hoạt động trước mắt có thể hoàn thành cuối năm nay. Toàn bộ tổng sản lượng giá trị xây dựng xí nghiệp và công nghiệp huyện đã thuận lợi đột phá mục tiêu mười bốn tỷ, nhưng người và thu nhập cơ sở phía bên năm trước đã trở mình một phen, đến cuối năm cũng chừng bốn ngàn.
Tiền lương công nhân viên chức toàn huyện năm ngoái cũng mới điều chỉnh một chút, nhân viên bình quân mỗi tháng được 400. Hơn nửa năm nay đều là sự kiện tuyển cử, lại toàn nguy cơ nợ nần, khủng hoảng trưng đất, Thẩm Hoài vốn dĩ cũng không còn sức nghĩ đến chuyện này.
Quả thật trường đại học, cao đẳng và trung cấp ở huyện Hà Phổ có thể coi là một quần thể đạt thành tích cao, thu nhập hằng năm tính tổng thể chỉ năm nghìn, hiện tại thậm chí cũng không bằng nữ công nhân nhà máy dệt hay công nhân ở công trường, cũng khó trách được oán hận, rời đi khá nhiều.
Hà Phổ là huyện có hệ thống giáo dục mạnh, hằng năm số học sinh đậu trường Hoài Đại đều có gần trăm người, đây cũng là nguồn nhân tài của Hà Phổ. Tuy rằng sản xuất công nghiệp Hà Phổ phát triển đòi hỏi nhân tài, nhưng giáo dục bên này cơ bản muốn giữ được, không thể để đội ngũ nhân tài "chảy máu chất xám", biện pháp tốt nhất chính là gia tăng tiền lương ổn định lòng người.
Trương Văn Tuyền Cục giáo dục đến huyện kiểm tra công tác, đang cùng Trương Bân suy nghĩ trò tiêu khiển về đêm, nhận được điện thoại của huyện Chính Phủ thông báo Đào Kế Hưng và tên Thẩm Hoài chết tiệt muốn đi qua nghiên cứu điều tra, trong lúc nhất thời cũng không biết chuyện gì xảy ra, gọi hai ông chủ đồng thời xuất động, chân tay luống cuống gọi người chuẩn bị sẵn phòng họp, gọi hai giáo viên nữ xinh đẹp, cùng nhau chạy đến cửa trường học đón tiếp.
Chẳng mấy chốc đã thấy xe của Thẩm Hoài đến, Trương Văn Tuyền và Trương Bân cúi đầu khom lưng, nhìn Bí thấy Bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng cùng với Đỗ Kiến và Vương Vệ Thành lại đây, không thấy bóng dáng Thẩm Hoài đâu, cũng không thấy có chiếc xe thứ hai nào đến đây.
Trương Bân ỷ vào việc đã từng chỉ dẫn Vương Vệ Thành mấy năm, thân thiết bước lại hỏi: - Vương Chủ nhiệm, Huyện trưởng Thẩm đâu rồi?
- Huyện trưởng Thẩm có chút chuyện cần đàm luận ở ngay trước giao lộ, chốc nữa sẽ đến, giáo sư, chúng ta đi vào trước. Vương Vệ Thành nói.
Trương Bân có chút khó chịu. Cần biết rằng ở huyện tên là Thẩm Hoài chết tiệt nắm quyền, nhưng Vương Vệ Thành nói mọi người và Bí thư Đào Kế Hưng đi vào trước, lão và Trương Văn Tuyền cũng không thể chỉ ở lại để chờ một mình Thẩm Hoài, liền cùng đi tới cửa trường học, nói với Chu Thiến: - Chúng tôi đưa Bí thư Đào đến phòng họp trước, cô ở nơi này chờ Huyện trưởng Thẩm
Nghĩ thầm tên mọi rợ Thẩm Hoài khi nhìn thấy khuôn mặt khiến người khác muốn cắn một cái của Chu Thiến chắc chắn sẽ rất thích.
Giới quan lại trong nước cho bây giờ luôn là một đám người, một người đi đầu, mặc kệ có cao hay không, nhưng mang khí khái cao ngạo thì đích thị là quan lớn, nhưng nói cán bộ đó đi một mình, rồi một bộ mặt mơ hồ, thì khó có thể nhận diện được.
Chu Thiến nghĩ thầm rằng mình sẽ nhận ra Huyện trưởng Thẩm, dù sao cũng đã từng thấy tin tức trên TV rồi. Nhưng khi cô phải một mình đứng trước cổng bảo vệ, ngẫm nghĩ xem khuôn mặt của Huyện trưởng Thẩm là như thế nào, mới phát giác mình trước kia vô tình thấy kênh tin tức huyện, nhìn thấy lãnh đạo huyện nói chuyện gì đó trên màn ảnh, cô luôn thuận tay chuyển kênh, căn bản nghĩ không ra bộ dạng của Huyện trưởng Thẩm này.
Chu Thiến có chút bất an không nhìn thấy Huyện trưởng Thẩm lại đây, mà Thẩm Hoài dừng lại ở cổng trường, nhìn chằm chằm mặt cô, cô lại thấy đôi mắt người này cứ đảo tới đảo lui trên mặt mình, cảm thấy khó chịu, bực dọc quay mặt đi.