- Mẹ, mẹ nói xong chưa. Từ Chí tức giận ngồi dậy, hét với mẹ anh ta: - Phòng phòng, người ta đâu có để ý đến. Người ta phải ở biệt thự phương Tây; người ta phải ở biệt thự phương Tây. Biệt thự phương Tây, mẹ hiểu hay không? Con sao mà mua được cho cô ấy ...
Con trai đột nhiên nổi giận khiến cho mẹ Từ Chí đứng ở cửa sững sờ, một hồi lâu không nói, cuối cùng lại lại nhải: - Biệt thự phương Tây mẹ không hiểu, tuy nhiên Chu Thiến là cô gái rất tốt. Con xem nhà của con đi, một thứ đáng giá cũng không có, bừa bãi giống như ổ heo, có gì tốt cho nó khiến nó có thể yêu con hơn hai năm chứ? Tuy nhiên, các con muốn chia tay cũng tốt, Chu Thiến quá đẹp, cũng không chắc có thể chịu đựng nổi những ngày khổ cực, sợ là sau này muốn giữ lại cũng không giữ được. Mẹ cũng đã sớm thấy các con không hợp, tuy nhiên con cũng không thể để buồn bực trong lòng đến sinh bệnh đó...
Từ Chí đẩy mẹ anh ta đi ra, lại lấy cặp ở góc tường đem vào, khóa trái cửa phòng.
Tích tích tích, di động trong cặp đúng lúc vang lên, Từ Chí đem cặp ném qua một bên, ngả đầu tiếp tục nằm xuống, một lát sau lại lật người ngồi dậy, cầm di động từ trong cặp ra, báo số điện thoại di động của chủ nhiệm Vương Minh Đạt.
Từ Chí không để ý đến, kéo chăn che kín mắt, tiếp tục nhắm mắt mà ngủ, chỉ có điều đầu óc rối loạn như thế cũng khó có thể ngủ.
Đến giờ cơm chiều cũng không dậy ăn cơm, trước khi trời tối đen Vương Minh Đạt lại gọi hai lần, Từ Chí cũng không để ý đến. Có lẽ đến gần chín giờ, di động bên gối lại vang lên, cầm lên lại là Vương Minh đạt gọi anh ta.
Buồn bực nằm cả buổi, Từ Chí lúc này hơi tỉnh táo lại, thất tình cũng vậy thôi, cùng lắm thì về sau không bao giờ liên quan gì với cô gái hư vinh kia, cũng không đến mức lại đánh mất công việc.
Từ Chí vươn mình đi xuống lầu, đến cửa hàng tạp hóa nhỏ mượn điện thoại công cộng gọi lại. Chủ nhiệm Vương Minh Đạt biết anh ta ở thành phố, cũng không hỏi thăm buổi trưa sao mà không về bàn chuyện, bảo anh ta đến câu lạc bộ Kim Đỉnh uống rượu.
Câu lạc bộ Kim Đỉnh là chỗ quan hệ của Phó viện trưởng Trương Hoa, Viện thiết kế muốn đãi khách giải trí tiêu khiển, sau khi ăn xong nhiều phần là đi Kim Đỉnh. Từ Chí thỉnh thoảng cùng lãnh đạo trong viện đưa khách hàng đi ăn cơm cùng nhau, đều qua đây giải trí. Hôm nay anh ta thực sự không có tâm trạng, Vương Minh Đạt bên kia dường như không cho anh ta từ chối, chưa đợi anh ta tìm lý do đã cúp điện thoại.
Không tiện gọi điện thoại giải thích rõ, Từ Chí nghĩ chạy qua đó uống rượu tóm lại có thể coi là công việc, vẫy một chiếc xe taxi chạy thẳng đến câu lạc bộ Kim Đỉnh. Đi vào phòng riêng chỉ thấy chủ nhiệm Vương Minh Đạt và phó viện trưởng Trương Hoa đang tiếp rượu giám đốc dự án xây dựng Chử Giang kiến thiết Trần Chí.
Trong phòng riêng đã có ba cô gái tiếp viên, dáng người thanh khiết, phân chia lần lượt ngồi cạnh Vương Minh Đạt, Trương Hoa, Trần Chí, trước khi Từ Chí đến, đã uống một lượt rồi.
Thấy Từ Chí đến, không chỉ Trần Chí ngồi thẳng người, có chút sốt ruột nhìn qua, phó viện trưởng Trương Hoa bình thường xem thường các nhân viên kiến trúc sư tép riu, lúc này nhiệt tình đứng lên, keo vai của anh ta, ân cần hỏi han: - Khó có dịp Giám đốc Trần chấp nhận ăn cơm cùng chúng ta, còn muốn cậu và giám đốc Trần thoải mái cùng nhau ăn cơm làm quen với nhau. Tôi để Vương Minh Đạt gọi cậu nhiều lần, cũng không thấy cậu trả lời, có phải là có chuyện gì hay không?
- Quên mang di động theo rồi. Từ Chí nói dối.
- Vương Minh Đạt, ngày ông mai đưa cho cậu Từ cái điện thoại tốt, xứng một chút, lấy phiếu đến chỗ tôi chi trả, xem như tôi đặc biệt phê chuẩn. Trương Hoa rõ ràng quyết đoán chỉ bảo Vương Minh Đạt nói: - Liên quan đến công việc, viện ngay cả cái điện thoại cũng không cấp xứng đáng, những thứ khác không nói, liên lạc khách hàng cũng không tiện.
- Ngày mai sẽ đi làm, ngày mai sẽ đi làm. Vương Minh Đạt vội nhận lời.
Từ Chí có chút lo sợ khi được quan tâm, không rõ sao lại thế này. Nhưng Trương Hoa "quan tâm đầy đủ" khiến cơn giận tích tụ ở trong lòng anh ta cuối cùng tiêu tan rất nhiều, cảm giác cũng tốt lên.
Kéo vai Từ Chí ngồi xuống, Trương Hoa lại hỏi: - Có quen với cô gái nào hay không, hay là nói để tôi sắp xếp cho cậu một cô?
Từ Chí không thích khoản này, nhưng cũng biết có đôi khi xã giao cần phải góp vui lấy lệ, bằng không một mình anh ta có vẻ thanh cao thì không thích hợp, nói: - Thế nào cũng được Anh ta kiêu ngạo, nhưng đạo lí đối nhân xử thế này cũng hiểu.
- Được, tôi biết rằng các cậu trẻ tuổi thì thích xem mặt... Trương Hoa cười ha hả, đứng ở cửa gọi giám đốc quản lý đứng ở cửa phòng riêng, bảo sắp xếp cho Từ Chí một cô tiếp viên.
Ca hát, uống rượu, nói chuyện phiếm, khiến tâm trạng Từ Chí tốt trở lại. Nhưng Trương Hoa tiếp đó nói thăm dò, khiến tâm trạng anh ta vất vả lắm mới tốt lại được lại đột nhiên nổi lên cơn tức: - Cậu Từ, nghe nói cậu và Huyện trưởng Thẩm Hà Phổ quen biết hả?
- Không quen.
Từ Chí không muốn đắc tội với phó viện trưởng Trương Hoa, nhưng không khống chế nổi sự khó chịu trong câu trả lời của anh ta.
Cũng may trong này đèn tối, đèn xoay tròn cũng không chiếu đến mặt Từ Chí, tiếng nhạc ồn ào cũng che đậy giọng nói thay đổi của Từ Chí. Trương Hoa chỉ cho rằng Từ Chí không muốn nói, tự nhiên cũng là cười ha hả không truy hỏi nữa.
Sắc mặt Từ Chí nghiền ngẫm ý đồ hiểm ác của phó viện trưởng Chu Hoa kéo anh ta tới đây.
Trần Chí không biết trong lòng Từ Chí đang nghĩ gì, lại không cho rằng anh ta đang cố ý giấu diếm cái gì, nói với Trương Hoa: - Anh Từ hẳn thực sự không quen biết Huyện trưởng Thẩm. Anh tiếp xúc với Huyện trưởng Thẩm cũng không phải một hai lần, anh nói xem, mấy năm nay có ai không có chút bản lĩnh cứng rắn, có thể được đến Huyện trưởng Thẩm đặc biệt chiếu cố? Tôi nghĩ, hẳn là lần này anh Từ tham dự dự thảo phương án thiết kế, rất được lòng Huyện trưởng Thẩm. Anh Từ hẳn là trẻ không kém bao nhiêu với tuổi của Huyện trưởng Thẩm, tôi đi theo bên người Huyện trưởng Thẩm mấy năm nay, phát giác Thẩm Huyện trưởng đặc biệt thích dùng những người gần như cùng tuổi với mình, đoán chừng là càng đúng ý nghĩ...
Trần Chí nói như vậy, Vương Minh Đạt ngồi ở bên cạnh thì không cho là đúng.
Từ Chí điều về dưới tay ông ta hai năm rồi, tài năng đến dâu, ông ta còn có thể không rõ ư?
Cũng không có thể nói Từ Chí không có chút bản lĩnh nào, rất chịu khó gọt giũa, hai năm qua cũng có năng lực phụ trách mộtvài dự án, nhưng trước mắt vẫn không thể nổi trội. Đặc biệt ở Viện thiết kế hội tụ các kiến trúc sư nòng cốt, một kiến trúc sư bình thường phòng chuyên môn như Từ Chí vừa mới điều vào nghiệp vụ công trình thiết kế Mai Khê, Tân Phổ, ngay cả trình độ trung cấp cũng không chen nổi, trước mắt chỉ có thể nói là có chút khả năng tiềm tàng.
Lui mười ngàn bước mà nói, dự thảo phương án lần này, Từ Chí ngoại trừ giúp đỡ phụ việc ra, cũng không có làm gì, làm sao có thể vì thế mà có được sự ưu ái của Thẩm Hoài?
Vương Minh Đạt đoán là có nguyên nhân gì khác, làm cho Thẩm Hoài phá lệ xem trọng Từ Chí.
Tuy nhiên, Vương Minh Đạt cũng không suy đoán lung tung, tóm lại hôm nay Thẩm Hoài có ý hy vọng Từ Chí thể hiện, phát huy là rõ ràng, không phải giả. Thẩm Hoài cũng là người biết nhìn người, mặc kệ nguyên nhân gì, không cần nói trong bụng Từ Chí còn có chút hàng, cho dù Từ Chí là cái bao cỏ, Viện thiết kế cũng phải cất nhắc trọng dụng.
Đương nhiên, Vương Minh Đạt cũng hiểu được vì sao Trương Hoa vội vã muốn lôi kéo Từ Chí như vậy, nói cho cùng chính là Trương Hoa muốn dựa vào Viện thiết kế xử lý công ty của mình.
Tuy nhiên, cho dù Trương Hoa có thể đem một vài kiến trúc sư nòng cốt vạch đến dưới cờ tân công ty, Vương Minh Đạt cũng quyết định thay Trương Hoa ra mặt thu xếp tân công ty. Nhưng bọn họ lo lắng chưa chắc có thể nắm chắc đem hơn một triệu phí nghiệp vụ thiết kế Mai Khê, Tân Phổ mỗi năm từ danh nghĩa Viện thiết kế kéo đến tân công ty.